"Nội, cháu mệt rồi. Cháu lên phòng nghỉ ngơi đây. Từ đây về sau, nếu cháu còn thấy cô ta đến đây, cháu sẽ không về nhà nữa"
Trương Ninh viên để lại một câu, sau đó bóng dáng mệt nhọc cũng lặng lẽ khuất dần sau dãy cầu thang xoắn ốc. Bỏ lại bà nội anh, ngồi dưới sofa, chỉ có thể trông theo hình dạng đứa cháu độc nhất này mà không khỏi thở dài, chán nản hiện tại, nghiền ngẫm quá khứ, nuối tiếc tương lai. Mối quan hệ giữa Trương Ninh Viễn và Vương YY hiện giờ, nói không thêm không bớt, chính là nghiệt duyên, nghiệt đã mang, duyên đã tận.
Và hóa ra, không phải là nhân duyên vô tình, lòng người vô định, mà chính là sự sắp xếp của ý trời, tự tay an bài, rồi cũng tự tay xé nát một mối hữu cầu lương thiện, trong chớp mắt mà xen vào một mối lương duyên oan nghiệt thứ hai.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Biệt thự Dương gia.
Vừa đúng 8 giờ tối, Dương Đường Thanh mới lái xe trở về nhà. Cả thân người thoáng qua một ít mùi rượu. Có rượu nhưng không say.
Dương Đường Thanh mệt nhọc bước từng bước nặng trịch lên lầu, hướng đến căn phòng riêng của anh. Gương mặt tuấn mỹ pha thêm một vài sắc thái bực dọc khó chịu, vầng trán khẽ trùng lại, tâm trí cứ miên man xoay vòng đến một vài ý nghĩ hoàn toàn không rõ ràng, nửa thực nửa mơ. Chậm rãi mở cánh cửa, Dương Đường Thanh mang theo bộ mặt khó ở, kiêu ngạo bước vào trong. Thẳng tay quăng mạnh chiếc áo vest nâu thoảng đầy mùi rượu lên giường, Dương Đường Thanh đổ ra một cốc nước, ngẩng cổ uống sạch. Đôi mắt nâu sắc sảo đã thoáng qua một màn sương choáng váng, gương mặt khẽ đỏ lịm. Anh lắc lắc đầu, mái tóc màu hạt dẻ khẽ tung dưới ánh đèn lờ mờ không che hết nỗi khắc khoải miệt mài của bóng đêm, khẽ tựa lưng vào ghế, ít lâu sau, mới thở ra một hơi dài mỏi mệt, chọn ra một bộ đồ ngủ, miễn cưỡng bước vào phòng tắm. Anh cần phải tắm để xoa đi sự bí bách đến ngộp ngạt trong lòng.
"Thiếu hơi phụ nữ, khó chịu thật đấy".
Dương Đường Thanh quẳng ra một câu nói, trầm tĩnh đứng nghiêng mình dưới vòi sen. Nước từ trên chảy xuống, len lỏi qua từng mảng da thịt, đọng lại thành giọt nơi cánh môi, lon ton chạy dài xuống những đường cong nam tính trên cơ thể. Dương Đường Thanh hai tay và lấy mái tóc đã ướt sủng, khẽ nhắm mắt lại, cố gắng xua đi những suy nghĩ vẩn đục trong đầu. Cảm giác nóng bức trong người, theo làn nước cũng đã phần nào dịu nhẹ hẳn đi, tuy nhiên, vẫn còn để lại trong tâm trí anh, một chút gì đó rất chi là dữ dội. Như một ngọn núi lửa sắp sửa tuôn trào bởi sự ém nhẹm ngoan cường như một bức tường thành kiên cố từ lâu.
Dương Đường Thanh đã xa Tô Lưu Ly gần hai tháng, thời gian này cũng chưa từng và không hề có ý định gần gũi phụ nữ khác, nên việc bí bách khó chịu trong người đương nhiên sẽ xảy ra. Đó là sự đòi hỏi bình thường của một người đàn ông đang trong giai đoạn bùng cháy lửa loạn, hừng hực nhu cầu sinh lý. Nhiều khi chịu không nổi nữa, Dương Đường Thanh chỉ có thể tự mình giải quyết, chứ không hề có ý định tìm người phụ nữ khác thỏa mãn nhu cầu. Lý do chỉ có một, anh không thích dùng đồ chung, trên giường, càng không có chỗ cho hai chữ tùy tiện.
Sau khi tắm rửa xong, Dương Đường Thanh bước ra khỏi phòng tắm, dùng chiếc khăn lau với mái tóc còn ướt mèm, bình thản lấy ra một chai rượu mạnh, tiếp tục uống. Anh cần phải uống để có thể dằn xuống nhưng chực trào đang cuồn cuộn bên dưới
mình, dỗ dành ý thức đi vào giấc ngủ say tối đêm nay. Sau khi uống cạn thêm nửa chai rượu mạnh, Dương Đường Thanh ngã vật xuống giường, đôi mắt mơ màng khẽ động, chớp lấy hình ảnh thu nhỏ của một cô gái trẻ trong xa xăm vào trong đáy mắt, khóe
môi khẽ mỉm cười. Anh nhón dậy, dùng chút tỉnh táo cuối cùng cài giờ lên chiếc đồng hồ báo thức, cuối cùng ngã phịch xuống, ôm lấy chiếc gối to cạnh bên, đôi mi khoan khoái khẽ nhắm, chìm sâu vào giấc ngủ, trong cơn mộng mị, còn lẩm bẩm một câu chứa đầy hơi men.
"Cô...Thứ phụ nữ ngu dốt."
Sáng sớm hôm sau.
Khi chuông đồng hồ vừa reo lên những âm thanh inh ỏi lần đầu, Dương Đường Thanh đã giật mình thức dậy. Đầu anh nặng trịch vì cơn say rượu do anh tự chuốc chính mình vào tối đêm qua, vẫn còn lâng lâng như chưa hề sực tỉnh. Tay với lấy chiếc đồng hồ tắt đi, Dương Đường Thanh uể oải bước xuống giường, khẽ vận động vài động tác thể dục buổi sáng, chỉnh trang đầu tóc, sau đó mau chóng rời nhà, vội vã đến công ty. Trước khi rời đi, anh còn ma mãnh, ẩn kèn xe cho kêu inh ỏi một hồi dài. Dương Đường Thanh, là cố ý dùng cách đó để đánh thức cô.
"Quỳnh, lên gọi cô ta dậy. Tìm người giúp cô ta vận động một chút. Nằm yên như vậy lâu ngày xương cốt cũng sẽ rã ra"
Dương Đường Thanh cẩn thận dặn dò với một cô hầu gái, không quên liếc mắt nhìn lên hướng căn phòng mà thường ngày anh ít va chạm, rồi mới nhẹ nhàng, lên xe rời đi.
Khi xe Dương Đường Thanh vừa đi khỏi nhà, cũng là lúc Vân Du giật mình tỉnh giấc. Cô vừa mơ thấy một giấc mơ quen thuộc, một giấc mơ có thật đã theo cô 6 năm trời, lại trùng hợp cùng lúc, tiếng kèn xe vang dội khá lớn của Dương Đường Thanh phía dưới nhà vang lên, khiến cô bừng tỉnh.
"Hôm nay làm gì mới sáng sớm đã inh ỏi như thế chứ. Thật là quái gở".
Vân Du lầm bầm, gương mặt xinh đẹp hiện ra một vài tia cáu kỉnh. Rồi cô thu ngay gương mặt ấy lại, liếc mắt nhìn ra xung quanh ô cửa sổ đối diện hướng thẳng ra ngoài, một vùng nắng ấm ngập tràn rọi thẳng vào căn phòng hiu quạnh của cô một màu vàng nhạt căng tràn sức sống, Vân Du khẽ thất thần trước ánh sáng lộng lẫy của bình minh, lại đảo mắt một vòng, lần nữa nhìn xuống đôi chân, khe khẽ thở dài, siết chặt lấy ga giường, đôi môi anh đào khẽ mím thay cho một ý nghĩ nào đó đang sắp sửa diễn ra. Hôm nay, nhờ tiếng kèn xe của Dương Đường Thanh, mới khiến Vân Du thức sớm mà nhìn thấy được những tia nắng ấm áp của Mặt Trời, điều đó càng khiến cô hạ quyết tâm, phải tập xuống giường đi cho bằng được. Vừa định chậm rãi đặt chân xuống giường, thì cánh cửa phòng đã đột ngột mở ra.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
*Ket*
Vân Du chết trần, lập tức ngồi yên bất động, trưng ra gương mặt ngu muội thường ngày của mình, hai chân vừa hay lại đang buông thõng xuống vật giường, như một người chuẩn bị đứng dậy bước đi.
"Thiếu gia căn dặn, từ hôm nay cô phải thức sớm. Lười biếng quá rồi cẩn thận chết sớm không hay"
Một cô hầu với gương mặt xa cách lạnh lẽo, kiêu căng ngạo mạn đứng khoanh tay trước cửa phòng, không e dè lấy một chút, trực tiếp nói những lời lẽ hống hách vô phép vô tắc ngay trước mặt cô. Ánh mắt không có lấy nổi một tia kính trọng, lườm cô như thể đã căm ghét cô từ rất lâu rồi. Đó là Đinh Quỳnh, cô hầu theo Dương gia làm việc đã nhiều năm.
Nội tâm Vân Du khẽ cười thầm một tiếng lạnh lẽo.
[Không hổ là Dương Đường Thanh, người ở dưới tay anh ta, cũng y như chủ nhân, càng không biết xem ai ra gi]
*Cô có thể giúp tôi xuống giường một chút không?*
Vân Du đưa đôi tay nhỏ bé giao tiếp. Đôi mắt vô định nhìn mông lung vào một điểm dừng. Nói gì đi nữa, màn kịch này, vẫn cần phải tiếp tục diễn ra.
"Múa may cái gì! Ngôn ngữ của loại thiểu năng như cô tôi đây không hiểu! Phế vật như vậy, sao không chết quách đi. Cả ngày chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết mệt à?".
Đinh Quỳnh phẫn nộ nói thẳng một tràng, cái nhìn lạnh lẽo của cô ta, ghim vào đáy mắt Vân Du như không sót lấy một tia nào. Cô ta, đối với cô vợ bị ruồng bỏ như cô, chính là không xem ra gì, nói đúng hơn, chính là xem thường, rẻ rúng, miệt thị ra mặt.
Ánh mắt Vân Du động lại một tia sững sờ, cô khẽ hít lấy một hơi, dặn dò bản thân phải thật bình tĩnh. Nếu không phải vì đôi chân này, vì tri giác bất tiện này, cô đã lao tới mà vả vào mặt cô ta. Biết không thể nhờ cậy được nữa, Vân Du chỉ còn cách, tự thân vận động, cắn răng chậm rãi đặt chân xuống sàn nhà, bước đầu tập cho bản thân học cách bước đi.
"Khổ sở thật đấy. Ai đời làm vợ một CEO có tiếng như vậy, lại không ra cái bộ dạng gì. Cô chủ cái gì chứ, thiếu phu nhân cái gì chứ, đến nước tiểu chó cũng dám uống, rác rưởi ô uế cũng dám ăn, cô chính là cái thứ phụ nữ mặt dày cặn bã. Nhìn cô, tôi còn muốn tởm"
Định Quỳnh ra sức miệt thị, ngữ điệu không chút kiêng dè, từng câu từng chữ hết sức cay nghiệt quăng thẳng vào mặt cô. Trong mắt đám người làm đó, người vợ phế vật không được sủng ái như cô, chính là rác rưởi. Chỉ là, trước mặt Dương Đường Thanh, dù anh không yêu thương cô thì ít nhiều gì họ cũng phải tự biết điều mà ngậm miệng, bởi vì từ trước đến nay, Dương Đường Thanh, chưa từng cho phép bất cứ ai chà đạp danh dự hay mặt mũi của mình, dù cho nó có ô uế đến thế nào đi chăng nữa. Cho dù nó là sai hay đúng, thì đó cũng chỉ là vấn đề sai trái của riêng một mình anh ta.
Vân Du sững sờ tột độ. Cô vạn lần cũng không ngờ, để diễn tròn vai diễn này, bản thân lại phải gánh chịu vô vàn những đả kích đến từ những người khác nhau, trong số đó, có cả những người mà lẽ ra phải quỳ sụp dưới chân cô mà cúi đầu cung phụng. Vân Du cười khổ, thật sự không ngờ, một cô gái rực rỡ như đóa phù dung, lại có ngày, rơi vào vũng bùn mà bất cứ ai, dù có thân phận địa vị ra sao cũng đều có thể nhúng chân vào mà giẫm đạp được..
"Cô còn muốn lết đôi chân què quặt vô năng đó xuống đất sao? Thế thì để tôi giúp cô một tay, sẵn tiện tôi cũng đang rãnh".
Đinh Quỳnh nói xong, lập tức mang theo gương mặt xảo trá nham hiểm, bước lại cạnh cô, trực tiếp từ trên đẩy cô té ngã mạnh xuống giường. Cú ngã bất ngờ khiến Vân Du nhăn mặt vì sự đau đớn do động tới vết thương, hai tay theo quán tính sờ lấy phần chân vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục.
"Đau à? Sao tôi không cảm nhận được nhỉ?"
Đinh Quỳnh khẽ nói, thừa dịp ức hiếp cô, dùng mũi giày đế bằng dưới chân, giẫm lên chân cô, giày xéo không ngừng. Hành động đó khiến Vân Du phải cắn răng đau đớn, cô dùng tay, toàn lực xô ngã Đinh Quỳnh xuống đất, ôm lấy đôi chân sưng vù đau đớn còn chưa lành lặn của mình.
"Con đàn bà ngu dốt này. Mày dám xô tao, mày nghĩ.."
Đinh Quỳnh tức giận thét lớn. Cùng lúc đó, một bàn tay từ phía sau đặt lên vai cô ta. Theo phản xạ, cô ta im bặt, ngỡ ngàng xoay mặt lại xem đối phương là ai thì lập tức nhận được một cái tát như trời giáng. Cái tát khiến cô ta phải ngã sóng xoài, tay ômlấy gương mặt đang đờ ra với một bên má bầm đỏ. Như không tin vào mắt mình, cô ta lắp bắp.
"Trương... Trường thiếu gia..."
Người đứng trước mặt cô ta, và vừa hay, kịp lúc ban tặng cho Đinh Quỳnh cái tát bỏng rát đó, chính là Trương Ninh Viễn.
----------------------------