Ngày hôm sau.
Chiều tối.
Trong phòng ngủ, một cuộc gọi vừa được nối đến máy Dương Đường Thanh.
*Reng... Reng... Reng...
Tiếng chuông điện thoại gọi đến dai dẳng, cồn cào như một thanh âm hắt hiu, kéo dài đến độ khiến người khác phải bực dọc. Đây đã là lần đổ chuông thứ tư kể từ khi Dương Đường Thanh từ công ty trở về nhà.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trong phòng tắm, Dương Đường Thanh không vội vã, sau khi tắm rửa xong, anh choàng lên người chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh khôi, một tay cầm khăn lau khô mái tóc còn ướt sũng. Vài giọt nước trong vắt rơi xuống mái tóc anh, chảy dài xuống cặp mi dài quyến rũ ma mị, đi thẳng xuống sống mũi cao vút, đọng lại một chút mềm mại ở bờ môi. Dương Đường Thanh khẽ chậc lưỡi, cau có vì tiếng chuông điện thoại cứ đổ mãi không dứt, từ từ lại gần, ngả người xuống giường, cầm lấy điện thoại xem người gọi tới là ai.
Nhìn thấy tên trên màn hình, khóe mắt anh có một chút ngạc nhiên, rất mau sau đó, nhẹ nhàng giãn ra, trên môi hiện rõ một nụ cười.
"Anh nghe"
Bên đầu máy vọng lại một thanh âm cực kỳ nũng nịu, mang theo tám phần hờn dỗi trách móc.
[Thanh, tại sao lâu như vậy mới nghe máy người ta? Có phải đang tình tứ với con vợ đui mù què quặt của anh phải không?]
Là thanh giọng của Tô Lưu Ly.
Vừa nghe nhắc đến Vân Du, nụ cười trên môi anh tắt ngấm. Anh đưa tay vuốt mái tóc còn ướt, ngữ điệu mệt nhọc vang vọng vào máy.
"Em đừng nghĩ linh tinh. Do vừa rồi là anh đang tắm nên mới nghe điện thoại chậm"
[Anh phải tránh xa ả ra đó. Đúng rồi, Thanh, gần một tháng nữa em sẽ về. Còn nữa, em...em thật nhớ dáng vẻ trên giường của anh]
Tô Lưu Ly ấp úng, thanh âm đầy khiêu khích.
Bất giác, Dương Đường Thanh nhíu mày. Chẳng hiểu sao, khi nghe đến cụm từ đó, anh cảm thấy rất mực không vui vẻ, vội đánh trống lảng dời sang một chủ đề khác.
"Ly, sẵn tiện anh có chuyện cần nói với em. Cũng một tháng nữa, ba mẹ anh từ Mỹ sẽ về. Để tránh ông bà gây thêm thị phi sóng gió cho em, em cứ ngoan ngoãn ở lại Chiết Giang chơi thêm một thời gian dài nữa. Tiền mỗi tuần, anh đều chuyển cho em"
[Cái gì? Thanh, ba mẹ anh về sao? Vậy...họ sẽ ở đến bao giờ?]
Tô Lưu Ly gấp gáp nói qua điện thoại, giọng nói mang theo ý tứ thăm dò.
Dương Đường Thanh khẽ thở hắt ra. Tình huống này quả là rối rắm.
"Họ sẽ ở, không về Mỹ nữa"
[Cái gì? Thanh, vậy chẳng lẽ anh muốn em ở đây vĩnh viễn sao? Thanh, em không chấp nhận đâu]
Tô Lưu Ly tức giận, trực tiếp nói ra ý muốn bản thân không đồng tình.
"Không có, Ly, em nghe anh nói. Trước mắt em cứ ở đó, đợi một thời gian nữa, anh thuyết phục được ba mẹ, khi đó sẽ đón em về. Làm sao anh nỡ xa bảo bối của anh cả đời được chứ".
Dương Đường Thanh biết trước Tô Lưu Ly sẽ phản ứng gay gắt, đổi giọng mềm mỏng, hòng thuyết phục Tô Lưu Ly. Nói một hồi, cuối cùng Tô Lưu Ly cũng đồng ý.
[Nhưng Thanh, em nói anh biết. Không có em, anh cũng không được phép tính chàng ý thiếp với con nhỏ ngu dốt thiểu năng đó. Em mặc kệ ba mẹ anh nghĩ gì về nó, họ có thể xem cô ta là con dâu. Nhưng anh không được phép và cũng không được có ý nghĩ xem cô ta là vợ. Anh, chỉ được phép nghĩ tới một mình em]
Tô Lưu Ly nói một tràng dặn dò Dương Đường Thanh.
"Ly, em biết anh ghê tởm cô ta ra sao mà. Em đừng nghĩ linh tinh nữa. Sẽ không có chuyện gì đầu. Được rồi, bây giờ anh phải chuẩn bị qua Hàn gia một chuyến, chốc nữa anh, Thương Sở và Ninh Viễn, bọn anh có hẹn gặp nhau. Chúng ta nói chuyện sau nhé"
Dương Đường Thanh nói, ánh mắt nâu pha lẫn chút hỗn tạp mệt mỏi. Những mệt mỏi này, hiện hữu rất rõ, nhưng lại không hề biết nó xuất phát từ đầu.
[Vâng, anh đi đi, và nhớ gọi cho người ta đó
Giọng Tô Lưu Ly õng ẹo không nỡ, nếu anh không ngắt lời trước, có lẽ cô ả vẫn còn muốn dây dưa.
Dương Đường Thanh "Ừ" một tiếng rồi mau chóng cúp máy. Ngay giờ phút này, anh phát hiện ra rằng bản thân vốn đã không còn cảm giác quá đỗi nồng nhiệt với Tô Lưu Ly như trước kia nữa. Khẽ vò vò mái tóc, Dương Đường Thanh chậm rãi lắc đầu, xua đi những ý nghĩ vẩn vơ trong lòng mình, vào trong thay ra bộ quần áo màu xanh nho lịch lãm, từ tốn bình thản, lên xe đi đến biệt thự Hàn gia.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Hàn gia.
Phía trước khu biệt thự rộng lớn với màu nâu đất làm tông màu chủ đạo, là một khoảng sân ngút ngàn rộng thênh thang. Bên tay trái, ươm trồng một vườn hoa cẩm chướng, bên tay phải, đặt theo hình elip tròn bốn chiếc xích đu màu xanh lam lịch thiệp, phía trên gắn rất nhiều đèn lớn, đủ mọi màu sắc, đủ mọi hình dạng như một mê cung ánh sáng rực rỡ, nhìn tổng thể như một cõi hoang hoải địa đàn lung linh kì ảo, và trong một giây, đôi cánh nàng tiên rung động rơi xuống cõi phàm trần, vẽ nên một khung cảnh xinh đẹp quyến luyến động lòng người, khiến bất cứ ai cũng phải mủi lòng mà rủ bỏ chân tâm.
Chính giữa khoảng sân rộng lớn bát ngát xanh, Hàn Thương Sơ đang mải mê thiết kế những món ăn tươm tất trên bàn, từng ly từng tí đều cẩn thận chăm chút. Mái tóc vàng phủ xuống, chiếc khuyên tại một bên lấp lánh dưới ánh đèn, nhìn theo một góc nghiêng, chính là gương mặt với những điểm vàng không góc chết. Chiếc áo len màu bạc phong phanh theo gió, càng làm nổi bật lên vóc người cao ráo đúng chuẩn của một mỹ nam. Đứng cạnh đó, là Trương Ninh viên với chiếc áo somi phong trần màu khói, mái tóc bạch kim bắt sáng, mang theo một dáng đứng thẫn thờ, đôi mắt thuần nâu khẽ nhắm, một tay đặt lên cây kéo đàn, một tay giữ chặt chiếc đàn violon trên vai, uyển chuyển thướt tha, kéo chậm rãi từng giai điệu du dương như mặt hồ mùa thu đang dậy sóng.
"Ting... Ting"
Tiếng kèn xe inh ỏi cắt ngang bầu không khí đang yên ắng đến lãng mạn. Khiến Hàn Thương Sơ dừng lại một chút việc trang trí, Trương Ninh Viễn cũng giật mình mà buông thõng cây đàn.
"Đến trong im lặng không được à? Cậu đang phá hỏng bầu không khí trong trẻo này đấy"
Trương Ninh Viễn khẽ nhíu mày chọc ghẹo, dáng vẻ cao ngạo rảo bước về phía chiếc Lamborghini màu xám.
Dương Đường Thanh bước xuống xe, anh mặc một chiếc áo phông màu vàng nghệ tùy ý, phối cùng chiếc quần soóc dài cùng màu đến mắt cá chân, gương mặt tuấn mỹ ma mị khẽ mỉm cười, trên tay cầm theo một chiếc giỏ lớn.
"Lại là Chivas Regal 18 sao?"
Hàn Thương Sơ liếc xéo qua chiếc giỏ, phỏng đoán.
"Không, là Hennessey đấy".
Dương Đường Thanh trả lời, mau chóng đặt chiếc giỏ lên chiếc ghế to cạnh đó,
Trương Ninh Viễn Vỗ vai anh, đưa ra ngón tay cái, điệu bộ cực kì hài lòng.
"Đổi gu ư? Hennessey thì cũng mặn quá rồi đấy"
Hàn Thương Sơ nói.
"Không uống thì để mình tôi uống. Cậu cứ thích nói nhiều nhỉ"
Dương Đường Thanh vỗ lên vai Hàn Thương Sơ cái bốp, thong thả ngồi xuống ghế, gắp một miếng thức ăn, bỏ vào miệng, an nhiên thưởng thức.
"Không nể mặt chủ gì cả".
Hàn Thương Sơ đá xéo anh, ngữ điệu vui vẻ châm chọc.
"Giữa chúng ta còn cần ý tứ sao? Nào, ngồi đi, hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của cậu, tôi sẽ miễn cường mà bỏ bê công việc, gọi cậu một tiếng anh lớn. Ba anh em chúng ta, phải say một trận lớn đêm nay"
Dương Đường Thanh nói rồi, tỉ mỉ đổ ra ba ly rượu.
Ngày hôm nay, chính là sinh nhật của Hàn Thương Sơ. Mỗi năm đều như vậy, đến sinh nhật của một trong ba người, hai người còn lại dù bận thế nào cũng sẽ có mặt. Quy tắc ấy đã được thực hiện trọn vẹn suốt 7 năm nay, từ khi cả ba bắt đầu bắt tay làm bạn. Chưa từng bỏ lỡ, cũng chưa từng quên đi. Sở dĩ Dương Đường Thanh nói rằng gọi Hàn Thương Sơ là anh lớn, bởi vì tuy cả hai cùng tuổi, nhưng Hàn Thương Sơ lại sinh trước Dương Đường Thanh ba tháng. Nên suy cho cùng, vì quan hệ bạn bè đã trên mức thân thiết, xem nhau như anh em cùng chung ruột thịt, một tiếng anh lớn này, Dương Đường Thanh chính là nguyện ý mà thốt ra. Trong cả ba, chỉ có Trương Ninh Viễn là ít tuổi nhất, anh ta năm nay chỉ mới 22 tuổi, bằng tuổi với Vân Du.
"Nào, cạn ly. Đây đã là lần thứ 7 trong suốt 7 năm qua hai cậu vẫn kiên trì đón sinh nhật cùng tôi, nhưng cũng là lần thứ 21 trong suốt 7 năm ba chúng ta thay phiên nhau ăn mừng sinh nhật qua tuổi mới. Nâng ly vì tình anh em thuận hòa chí cốt của chúng ta".
Hàn Thương Sơ đưa ra một ly rượu, nói lớn. Lời vừa dứt, cả ba ly rượu chạm vào nhau, ba người đàn ông, đều mang theo tâm tình vui vẻ, tạm thời gạt bỏ mọi lo toan, chán nản, muộn phiền của cuộc sống, đồng loạt hướng mắt về những người bạn đồng hành đã bên mình suốt bao nhiêu năm qua mà ngẩng cổ uống sạch.
Biệt thự Dương gia.
Trong căn phòng ấm áp, Vân Du đang khẽ cựa quậy, bàn tay nhỏ nhắn lật chiếc chăn dày ra khỏi chân, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán. Vết thương trên chân vừa mới được Đồng Tổ Tổ giúp cô thay ra, tuy rất ngứa, cũng rất khó chịu, nhưng Vân Du kiên quyết chịu đựng, không động vào. Cô thực sự nhớ rõ như in những lời mà Hàn Thượng Sơ đã nói, nếu không muốn vết thương bị nhiễm trùng, chính thức trở thành cô gái có đôi chân bị hoại tử, thì ngay từ bây giờ, cô phải ý thức giữ gìn sạch sẽ bản thân.
Nhìn chiếc đồng hồ trên tường đã chỉ 10 giờ tối, Vân Du khẽ mở điện thoại, cùng lúc đồng thời nhận được một tin nhắn từ một số máy được cô lưu là "Hàn".
[Du, em đã đỡ hơn chút nào chưa? Vết thương trên chân thế nào rồi? Có giữ gìn vệ sinh cá nhân kỹ lưỡng như tôi nói không?]
Vân Du lướt nhìn tin nhắn, chậm rãi mỉm cười vì sự ấm áp trong đó mang lại. Cũng chỉ có Thương Sơ, là khiến cô cảm nhận được rằng mình vẫn còn được tôn trọng, tin nhắn này, khiến cô có được một chút an tâm, dẫu rằng, nó đến từ một người không thân không thích, không phải gia đình, không phải chồng, càng không phải người thương. Chỉ đơn giản là một người bạn mang trái tim thiên sứ bên cạnh gã chồng ác quỷ mà cô đã sa chân lỡ gã vào.
Từ từ dựa lưng vào thành giường, Vân Du đưa những ngón tay thon dài lên màn hình điện thoại, gõ và gửi đi một tin nhắn.
[Sơ, cám ơn anh. Tôi đã đỡ hơn rất nhiều rồi]
Tin nhắn vừa gửi đi, người ngồi trên bàn tiệc cũng mau chóng đọc lấy, khóe môi không nhanh không chậm, bất giác nở ra một nụ cười buồn.
----------------------------