Thúy Nhi nghiêng đầu trả lời – Bởi vì đại nhân nói không được để cho ai thấy thiếu gia a!
Bất quá ta biết lý do vì sao phải làm như vậy, vì Thụy Hiên thiếu gia siêu cấp xinh đẹp, đổi lại là ta, ta cũng không muốn ai nhìn thấy thiếu gia! – Thúy Nhi tự nói, hoàn toàn không phát hiện Thụy Hiên khác thường.
Thúy Nhi….ta hỏi ngươi, ngươi chán ghét vị Tân hoàng kia sao? – Thụy Hiên rầu rĩ cúi thấp đầu hỏi.
Ân…không chán ghét!Nhưng…rất hận hắn!! – Câu đầu tiên của Thúy Nhi làm Thụy Hiên rất vui, thế nhưng câu thứ hai, Thụy Hiên khổ sở.
Vì…vì sao? – Hai tay Thụy Hiên phát run, khiến cho chiếc đũa không ngừng va chạm phát ra tiếng vang [u u].
Bởi vì hắn hại chết muội muội của đại nhân cùng đệ đệ của Tướng quân a! Hai vị ấy rất tốt, đối với Thúy Nhi như muội muội kết thân… nhưng…lại bởi vì tên bạo quân kia….bởi vì tên bạo quân đó…. – Thúy Nhi lộ ra vẻ mặt đau thương cuối cùng còn thêm cả nước mắt.
Mặt Thụy Hiên trắng bệch, nói không ra lời.
Bất quá may mắn lão thiên đem Thụy Hiên thiếu gia đến bên Thúy Nhi – Thúy Nhi rất nhanh lau nước mắt mỉm cười – Thụy Hiên thiếu gia, người cùng Nguyệt Nhi tỷ tỷ với Hòa Nhã ca ca rất giống nhau, đều đối với Thúy Nhi siêu tốt.
Đúng…không? – Thúy Hiên nghẹn lời đáp lại.
Lúc này Thúy Nhi mới phát hiện Thụy Hiên khác thường, quan tâm hỏi – Thiếu gia, người không sao chứ?
Không, không có việc gì – Thụy Hiên kích động lắc đầu, không nghĩ rằng lỡ tay đáng rơi bát cơm xuống đất.
A! Thụy Hiên thiếu gia, người cẩn thận
chém
, Thúy Nhi đi lấy chổi – Nói xong, Thúy Nhi nhanh như chớp chạy đi, hoàn toàn không chú ý hai mắt Thụy Hiên ảm đạm nhìn nàng.
Đáng giận a…. – Thụy Hiên đột nhiên tay nắm chặt thành quyền, kích động kêu.
Đáng giận a…đáng giận…. – Tiếp theo hắn liền khóc bên thạch bàn.
Thống khổ lan truyền trong lòng, hắn rốt cuộc đã rõ ràng người làm sai chính là hoàng thúc của hắn.
Việc này….việc này… không phải hắn làm! Không phải! Không phải!!
Hắn vì sao lại không quan tâm hoàng thúc xằng bậy?Có lẽ vì hắn không ngăn cản nên ông trời mới trừng phạt hắn… trừng phạt hắn vì hắn chỉ biết trốn trong cung, không lo đến suy nghĩ của người dân, không muốn cứu vớt nhân dân thoát ly khổ ải!
Ô… – Hắn đứng lên nhưng lập tức ngã xuống, tay còn không cẩn thận xước vào mảnh vỡ trên mặt đất.
Huyết không ngừng trào ra, đem chung quanh nhuộm thành một màu hồng, màu hồng làm người ta kinh hãi.
Ngươi đang làm cái gì? – Cùng với tiếng gầm lên, Thụy Hiên bị người dùng lực kéo khỏi nơi đã nhuộm hồng.
Thụy Hiên mờ mịt nhìn Sở Hoài Chi cùng Mộc Dĩnh Nhiên xuất hiện trước mắt mình, hoàn toàn không biết vì sao bọn họ lại giận dữ?