Ngày ước định đã đến, hôm nay bán kính một trăm dặm quanh tửu lâu không cho dân thường qua lại, sứ thần ba nước tiến vào cũng phải qua tầng tầng lớp lớp binh lính, phòng ngừa có trá. Dù sao lần này toàn bộ là người trọng yếu của các nước, có Tướng quân, Thừa tướng, đương nhiên còn có Hoàng Thượng – đã ngụy trang thành thủ hạ.
Bọn họ sau khi ân cần hỏi han một hồi, liền trải qua ba trờ đàm phán liên tục. Bất quá nói là ba nước, thực chất chỉ có hai nước tham gia đàm phán, nước thua trận không hề có địa vị gì.
Cuối cùng đưa ra điều kiện song phương đều hài lòng, cuộc đàm phán đã kết thúc.
Thừa tướng Tuy Ly Quốc đề nghị đại diện ba nước có thể ở lại tửu lâu ngoạn nhạc một chút, thuận tiện trao đổi cảm tình.
“Ta nói Độc Cô đại nhân”, Sở Hoài Chi hướng Thiều Dật kính rượu, “Hoàng Thượng của các ngươi vui vẻ chứ?”. Gã đã sớm gặp qua Hoàng Đế Tân Ngu Quốc, nên rất nhanh nhận ra người kêu “Độc Cô đại nhân” trước mắt là ai, chỉ là gã không lên tiếng vạch trần.
“Thực vui vẻ a, Sở Tướng quân.”. Thiều Dật cũng đáp lễ một chén rượu.
“Không biết Hoàng Thượng ở đây có quen không?”. Sở Hoài Chi hỏi, trên mặt hiện lên ý cười thản nhiên.
“Đã lâu như vậy, Hoàng Đế cũng sớm quen rồi.”. Thiều Dật cười đáp lại.
“Phải không? Sở mỗ còn tưởng hắn được nuông chiều từ bé, chưa thấy qua những cảnh thế này.”
Sở Hoài Chi cười lạnh, nhìn đến bên người Thiều Dật, mỹ nữ kia có điểm quen mắt.
“Này hoàn toàn là hiểu lầm. Hoàng Thượng không phải chỉ có cái mã ngoài, hắn cũng tốt lắm.”. Thiều Dật nhấp một ngụm rượu, sờ sờ tóc người bên cạnh.
“Vậy sao?”
Như thể có sấm sét chớp giật vờn quanh hai người, khí thế đối chọi vô cùng dọa người.
“Xin hỏi Độc Cô đại nhân, nữ tử xinh đẹp bên cạnh ngài là ai?”. Mộc Dĩnh Nhiên hỏi.
Hắn cảm thấy nữ tử đó vô cùng quen thuộc, cảm giác giống như…là y…
“Đây là vị hôn thê của tiểu thần, chúng ta định sau khi từ đây trở về sẽ thành hôn. Lúc đó hoan nghênh hai vị đến dự.”
“Nhất định rồi.”. Mộc Dĩnh Nhiên gật đầu, mắt vẫn không dời người kia.
“Ai, các ngươi cần rượu nữa không? Chỗ ta vẫn còn mấy vò.”. Lưu Quyền cầm bầu rượu hỏi.
“Cho ta một vò.”
Ngay khi Sở Hoài Chi tiếp nhận vò rượu, hai mũi tên phóng tới chỗ gã. May mắn gã đủ bình tĩnh, nếu không nhất định sẽ bị thương.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía tên được bắn đi, là Tuy Ly Quốc. Chỉ thấy Thừa tướng Tuy Ly Quốc đứng đó, quanh hắn kẻ cầm cung, kẻ cầm kiếm, bộ dáng đều đằng đằng sát khí.
“Thật bất ngờ a. Nguyên lai quý quốc đem đến toàn là võ sĩ.”. Mộc Dĩnh Nhiên phất quạt, ung dung nói.
“Tả tướng, Tuy Ly Quốc các ngươi bội ước sao?”. Sở Hoài Chi uống xong chén rượu, lên tiếng.