Vừa thấy Thiều Dật ôn nhu che chở nam nhân kia về đến phủ, Thanh Linh Tú liền ngây ngẩn cả người.
Thực ra, Hoàng đệ trở về cũng khiến cho nàng cực kì kinh ngạc, không thể tưởng tượng hắn mang về một người thế nhưng lại càng làm nàng bất ngờ hơn.
“Hắn…”. Thanh Linh Tú che miệng, nửa câu cũng nói không nên lời.
“A! Hoàng tỉ, ta đã mang Linh nhi trở lại.”. Thiều Dật lập tức phát hiện sắc mặt Thanh Linh Tú khác thường, liền nói trước khi nàng kịp phản ứng.
“Linh…Linh nhi?”. Không đúng a… Này rõ ràng chính là Thụy Hiên, này khuôn mặt, này cảm giác quen thuộc, rõ ràng chính là Thụy Hiên.
Đột nhiên, nàng hướng về phía Hoàng đệ vẫn thủy chung ôn nhu mỉm cười, thấy trong mắt hắn thản nhiên chớp động ám chỉ, Thanh Linh Tú đã hiểu, hiện tại cho dù nàng có bất kì ý kiến gì cũng không thể đặt câu hỏi, bằng không, nếu nàng phá hủy kế hoạch của Hoàng đệ, tình nghĩa tỉ đệ của nàng cùng hắn sẽ hoàn toàn vỡ tan.
“A, đúng vậy! Xem ta là xảy ra chuyện gì, ngươi Linh nhi a! Linh nhi, hoan nghênh ngươi trở về. Các ngươi dọc đường đã vất vả rồi.”
“Không… Hoàn hảo… Ngươi là Thiều Dật tỉ tỉ – Thanh Linh Tú?”. Thụy Hiên phất tay, cười trừ. Dọc đường đối y tuyệt không có vất vả, ngược lại yên tĩnh an nhàn một đường du sơn ngoạn thủy, cũng làm y hiểu thêm không ít chuyện, tỉ như nói chuyện của y và Thiều Dật khi đó…
Mỗi lần nhìn đến Thiều Dật lộ ra biểu tình thất vọng đau thương, y không có biện pháp, cũng liền thấy khổ sở… Bởi vì y cái gì cũng không nhớ được… Thực sự không thể nhớ ra một chút nào…
Chính là trên đường trở về, y đã hoài nghi mình và Thiều Dật phải hay không đúng là ái nhân. Y đối hắn không có cảm giác quen thuộc, cũng không hề quen thuộc đụng chạm. Tuy rằng y chưa từng né tránh những cử chỉ thân mật của Thiều Dật, nhưng trong lòng y thực sự không quen thuộc, y thậm chí còn cảm thấy, từng chạm qua y không phải Thiều Dật mà còn có người khác…
Bất quá hoàn hảo Thiều Dật có chừng mực, bằng không y không dám chắc mình sẽ làm ra cái gì thất lễ.
“Thực xin lỗi… Ta không cẩn thận té ngựa, nhận không ra ngươi là ai…”. Thụy Hiên có lỗi cười.
Mất trí nhớ?
Thì ra là thế. Thảo nào Thụy Hiên nhìn thấy nàng cũng không kinh ngạc.
“Không quan hệ. Chúng ta đừng đứng mãi ở đây, các ngươi lặn lội đường xa, khẳng định đã mệt mỏi đi…”
“A…”. Mệt mỏi sao? Giống như có điểm…
“Sương Lâm, mang Linh nhi đến Thần Tự Cung nghỉ ngơi.”. Thiều Dật vỗ vỗ bả vai Thụy Hiên, hướng nữ tử đang trốn hạ lệnh.
“Dạ.”. Sương Lâm đi ra. “Độc Cô công tử, mời theo ta.”
“Ân.”. Thụy Hiên gật đầu, nhìn Thiều Dật có chút không dứt, hồi lâu mới hạ mắt, theo rời đi.
Nhìn theo bóng Thụy Hiên biến mất, Thiều Dật mới quay sang Thanh Linh Tú, cũng ý bảo nàng nhanh chóng đi theo mình.
Hai người cùng thân cận rất nhanh đi tới ngự thư phòng.
“Các ngươi canh giữ ở ngoài!”. Thiều Dật quay đầu đuổi người, mới cùng Thanh Linh Tú vào trong.
“Thiều Dật, sao ngươi đã trở lại?”. Thanh Linh Tú nhỏ giọng hỏi. “Ta còn tưởng ngươi chiếm được Xa Theo quốc mới quay về.”
“A, Hoàng tỉ còn giận ta?”. Thiều Dật nhẹ giọng cười, “Đừng tức giận, kế hoạch có biến, ta đã thay đổi chủ ý, không tấn công Xa Theo quốc. Hơn nữa, chúng ta cùng Xa Theo quốc vốn là đồng minh!”
Thanh Linh Tú kinh ngạc ngẩng đầu. “Đây là như thế nào?”