Không có gì a, chỉ là viên thuốc khiến ngươi tỉnh táo thôi – Mộc Dĩnh Nhiên nhún vai, đem Thụy Hiên ôm vào lòng – Ngươi bình tĩnh một chút nghe ta nói, ngươi ngăn cản không được! Ngươi nên hiểu, đại ca ta muốn cái gì thì không ai có thể thay đổi quyết định của hắn, như vậy ngươi nghĩ bằng cái gì ngươi có thể ngăn được hắn?
Ô…ta biết a…nhưng là ta hy vọng…
Miệng một lần nữa bị che lại, Mộc Dĩnh Nhiên không cho hắn nói thêm.
Ngô…. – Nụ hôn nhiệt liệt, tâm không thể bỏ qua nhiệt tình mãnh liệt này, Thụy Hiên chỉ có thể xuất phát từ bản năng mà đáp lại ý đùa của đối phương.
Đột nhiên Mộc Dĩnh Nhiên ôm Thụy Hiên, xoay người ra khỏi phòng.
Ngươi muốn dẫn ta đi đâu? – Thụy Hiên khẩn trương hỏi.
Chỉ thấy Mộc Dĩnh Nhiên nhợt nhạt hướng hắn cười trả lời – Mang ngươi đến một nơi tuyệt đối ngươi chưa từng đi qua.
Này không phải vô nghĩa sao? Thụy Hiên nghi hoặc nhìn nụ cười của y, biết chính mình không nên hỏi lý do ra ngoài, chỉ biết dựa người vào Mộc Dĩnh Nhiên, miễn cho chính mình bị ác ma này buông tay mà ngã, làm bị thương tiểu thí thí đáng yêu của mình
=))
Một trận gió thổi qua, Mộc Dĩnh Nhiên cuối cùng đứng trong một đình lý sáng trưng.
Ai Này không phải Mộc Dĩnh Nhiên sao? – Từ sau độ nhiên truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu.
Thụy Hiên nhịn không được liền tò mò vụng trộm thăm dò, vừa thấy nhất thời ngây người.
Đó là một nữ tử thực mị thực diễm, đôi mắt sáng biểu lộ khôn khéo cùng một tia tàn nhẫn không dễ nhìn ra.
Thụy Hiên nhìn ánh mắt nàng liền hoàn toàn thanh tỉnh, không còn kinh ngạc mỹ mạo của nàng nữa.
Đã lâu không gặp, Lý đại tỷ – Mộc Dĩnh Nhiên xoay người hướng nữ tử chào hỏi.
Ai – Nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng gọi ta Lý đại tỷ, nghe có vẻ người lớn, gọi ta là Thi Thi cô nương – Lý Thi Thi tỏ vẻ không thuận.
Lão bản đệ nhất thanh lâu tại kinh thành lại đi xo đo xưng hô? – Mộc Dĩnh Nhiên bật cười – Huống hồ ta nhớ rõ ngươi muốn mọi người gọi ngươi là Lý đại tỷ, Lý tỷ muội.
Ha ha, đó là người khác gọi – Lý Thi Thi che miệng cười – Nhưng ngươi nhất định phải gọi ta một tiếng Thi Thi cô nương
Được, được, Thi Thi cô nương – Mộc Dĩnh Nhiên phối hợp gọi.
Đúng rồi, vị oa nhi xinh đẹp trong lòng ngươi là ai vậy? – Lý Thi Thi trộm nhìn Thụy Hiên một phen – Hảo da thịt tinh tế, ta dám cam đoan nàng nếu làm người của chúng ta khẳng định có thể trở thành hồng bài cao nhất, bất quá đương nhiên phải trải qua một phen dạy dỗ – Cười nhìn hai mắt Thụy Hiên tràn ngập địch ý, Lý Thi Thi phát biểu cảm tưởng của bản thân.
Không được, ta sẽ không đáp ứng. Hắn chính là nam sủng tối trọng yếu của ta cùng đại ca – Mộc Dĩnh Nhiên buông Thụy Hiên.
Di? Nam sủng? – Lý Thi Thi không thể tin, cao thấp đánh giá Thụy Hiên một phen – Trên đời sao lại có nam nhân xinh đẹp như vậy? Khó trách ‘Súc Sủng lâu’ cách phố lại đông khách như vậy.
Bất quá, vì sao ngay cả hai ngươi đều mê thượng nam sủng a?
Không, không, hắn là trường hợp đặc biệt, lòng ta vẫn là thích nữ nhân – Mộc Dĩnh Nhiên đem Lý Thi Thi ôm vào lòng, ái muội nói bên tai nàng.
A….đó là đương nhiên. Chúng ta làm việc này lâu như vậy, dĩ nhiên biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói – Lý Thi Thi nghe xong lặng lẽ nói ra đáp án làm Mộc Dĩnh Nhiên vừa lòng.