Dương Hòa như trước bình tĩnh.
“Ta thực sự dưới khống chế của ngươi?”
“Cái gì?”
Dương Hòa giương hai tay lên cao, sau đó đưa lại trước ngực: “Hợp!”
Tấm gương thật lớn phía sau nàng lần thứ hai nổi lên loang loáng, ‘cành cạch’ kêu, lưu quang vờn bốn phía, chạm đến linh đang treo trên tường.
Tân Vương sợ ngây người, hoàn toàn không biết làm sao. Này khung cảnh vô cùng quỷ dị.
“Hoa Thuần, mang mẫu thân ngươi đi trước đi.”
Mẫu tử Hoa Thuần gật đầu, xoay người bước vào trong gương, Tân Vương khiến bọn họ quá thất vọng rồi, chỉ có lựa chọn rời đi mới là tốt nhất. Rời đi nơi khiến bọn họ thương tâm, đem thương tâm để lại chỗ cũ.
“Ta sớm đã có thể đi. Dị nhân tộc không có ngươi như vậy dễ dàng khống chế. Ta không nghĩ lưu, ngươi thế nào cũng lưu không được, cho nên ngươi làm hết thảy đều là vô dụng.”. Dương Hòa cũng lui tới cạnh gương, thanh âm không hề phập phồng nói.
“Không chuẩn! Ta không chuẩn ngươi đi!”. Tân Vương dường như phát cuồng lao về phía trước, cuối cùng lại bị Quán Thủ ngăn trở.
Đao rời khỏi vỏ.
“Thủ, ngừng tay!”. Dương Hòa tức thời ngăn cản.
Đao dừng lại cách đầu Tân Vương đúng một phân, Tân Vương đã sợ đến mức quỳ rạp trên đất.
Cư nhiên lại tiếp cận tử vong gần đến vậy.
Quán Thủ thu lại đao, hướng Dương Hòa đi tới.
“Ngay cả ngươi cũng phản bội ta? Muốn rời đi ta?”. Tân Vương không hổ là Đế Vương, nhanh chóng khôi phục trấn tĩnh.
Quán Thủ hơi nghiêng đầu: “Không, ta cho đến bây giờ cũng chưa từng xem ngươi là chủ tử, không thể nói cái gì phản bội.”. Bước chân không đình chỉ, Quán Thủ cũng theo vào trong gương.
“Ngươi có lẽ không biết, ta từ nhỏ sư phụ chính là Dương Hòa, hơn nữa ta cũng không phải người Tuy Ly Quốc.”
Thân ảnh hai người dần biến mất, dị trạng trong phòng chậm rãi tiêu thất, gương cũng khôi phục nguyên trạng.
Tân Vương kinh ngạc đứng lên.
Từng bước sai, mọi việc đều sai!
Hắn đi đến trước gương, động thủ đánh nát.
“Ta sẽ không tha thứ… Trừ phi ta chết… Nếu không ta nhất quyết không bỏ qua!!…”
Nắm chặt tay, khí huyết cuồn cuộn.