Vừa nghe Thúy Nhi nói, Thụy Hiên thiếu chút nữa đem trà trong miệng phun ra.
Sao lại hỏi vấn đề này chứ? Thụy Hiên vừa liều mạng ho vừa suy nghĩ.
Này…bởi vì…bởi vì trước kia ta rất nhàm chán, lại không thể học võ, đành phải học….
Như vậy a….vì sao ngài không thể tập võ?
Bởi vì thân thể trước đây của ta không tốt, thường tam thiên nhất tiếu bệnh, năm ngày nhất bệnh năng, cho nên chỉ có thể làm những chuyện nhẹ, không thể vận động nhiều – Thụy Hiên cười yếu ớt trả lời, hồi tưởng lại quá khứ.
Nhớ rõ trước đây, Hoàng thúc thường chơi đùa cùng hắn, Hoàng thúc bắt đầu thay thế phụ hoàng…chiếu cố hắn.
Ta hiểu rồi – Thúy Nhi lại đột nhiên la to – Ta đây chuẩn bị vật liệu.
Thụy Hiên thoát khỏi trầm tư, cười cười nhìn bóng dáng Thúy Nhi rời đi.
Đừng nghĩ nữa, có nghĩ cũng vô pháp giải quyết vấn đề – Thụy Hiên vỗ vỗ mặt mình, ngăn cản bản thân lầm vào trầm tư khiến tinh thần sa sút.
Hết thảy đều đã hảo chuyển
Xa theo quốc. Vô Tận Điện.
Hôm nay là ngày sinh thần của tân Quốc vương, trong hoàng cung nhiệt liệt tổ chức hỉ hội chúc mừng.
Tuy rằng tiểu tân Quốc vương mới bốn tuổi đăng cơ, nhưng nhân vật chính lại là hai vị trọng thần của quốc gia Phi tướng quân Sở Hoài Chi cùng Thừa tướng Mộc Dĩnh Nhiên.
Mọi người đều biết người thực tế cầm quyền quốc gia là hai vì trọng thần này, nếu không vị tiểu Quốc vương kia sao có thể thống trị quốc gia?
Chỉ thấy mọi người đem tiểu Quốc vương hoạt bát hiếu động để một bên, toàn bộ đều đảo quanh hai vị trọng thần.
Nhìn các đại thần không ngừng hướng bọn họ ân cần, trong lòng Mộc Dĩnh Nhiên mặc dù không kiên nhẫn nhưng vẫn là khách sáo trả lời. Nhưng Sở Hoài Chi lại không như vậy, gã không ngừng uống rượu ngay cả gật đầu đáp lại cũng không có.
Uy….uy – Mộc Dĩnh Nhiên dùng phương thức tụ khí truyền âm cho huynh đệ kết nghĩa của mình – Ta nói đại ca a… nhĩ hảo đáp lời mọi người một chút! Không cần dùng ánh mắt tràn ngập khí phách lạnh lẽo kia nhìn mọi người xung quanh a.
Sở Hoài Chi nhíu mày, khóe miệng dật ra một chút cười khẽ, ý tứ hướng mọi người xung quanh kính rượu sau đó lại hoàn về bộ dáng cũ.
Uy, uy, không phải như thế – Mộc Dĩnh Nhiên tức giận, cùng các đại thần tiếp tục trò chuyện.
Sở Hoài Chi không kiên nhẫn, trừng Mộc Dĩnh Nhiên, mày nhăn thành một đoàn.
A, mục tiêu của ngươi đến đây – Khóe mắt Mộc Dĩnh Nhiên liếc về thân ảnh có chút nhu nhược khiến Sở Hoài Chi chú ý.
Sở tướng quân – Mẫn Liên dịu dàng cười, đem chén rượu hướng Sở Hoài Chi.
Sở Hoài Chi ôn nhu cười nhìn nàng, vỗ vỗ bên cạnh ý bảo nàng ngồi cạnh gã.
Mẫn Liên vui vẻ gật đầu ngồi cạnh hắn.
Hành động Sở Hoài Chi như chứng minh cho mọi người quan hệ của gã cùng nàng không phải tầm thường.
Ta gét con Mẫn Liên lắm luôn =3=