A…. – Tuyết ngẩn người không biết trả lời thế nào, bộ dáng hổn hển vừa rồi hoàn toàn biến mất.
Chủ tử, đúng vậy, chúng ta đều biết – Nữ tử ôn nhu tên gọi là Hoa chần chờ một chút mới nói.
Vì cái gì không nói cho ta biết? – Nước mắt lại chảy xuống, Thụy Hiên nhìn mọi người, hỏi.
Ngô…bởi vì chủ tử tín nhiệm Cung thân vương a – Nữ oa ngây thơ thiên chân vô tà Nguyệt mở miệng, không chút nào nhìn ra nàng đã mười tám tuổi.
Ta….tín…nhiệm…? – Đúng vậy, là hắn hoàn toàn tín nhiệm Hoàng thúc, mọi việc mới biến thành như vậy…chính là do hắn hoàn toàn tín nhiệm…
Thụy Hiên nhắm mắt, lẳng lặng tự hỏi
Kia, gần đây Hoàng thúc đã làm gì? – Một hồi lâu sau Thụy Hiên mới lên tiếng.
Cái gì cũng không có làm…dị thường bình tĩnh – Hoa sau khi nhìn mọi người mới nói, nàng không rõ dụng ý Thụy Hiên muốn hỏi.
Phải không?…Ta còn có thể ra mệnh lệnh cho các ngươi không?
Bốn người nhìn nhau, gật đầu quỳ xuống.
Bốn người chúng ta đều nguyện ý nghe chỉ thị của ngài.
Các ngươi… – Thụy Hiên cảm kích nhìn bốn người – Ta quyết định tiếp tục ở trong đây, tuy rằng vận dụng lực lượng của các ngươi, ta nhất định có thể thoát khỏi nơi này. Nhưng ta tin tưởng hai người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua ta, không cần vì ta mà gây nguy hiểm cho các ngươi, kế hoạch đào tẩu, tạm thời hoãn lại.
Nhưng…. – Tuyết là người đầu tiên làm khó dễ – Chúng ta chuyến này tìm đến đây vì muốn cứu chủ tử a! Không được…không được…ta nhất định phải mang ngài đi nếu không thể giết hai tên hỗn đản kia vậy nhất định phải cứu ngài – Nói xong y liền xông lên…
Hoàn hảo nam nhân có ánh mắt kỳ lạ kia ngăn lại hành động của y.
Phong đáng giận!! Buông!! – Tuyết hướng nam tử đánh tới, nhưng đều bị nam tử thoải mái hóa giải.
Phong, điểm huyệt hắn làm hắn im lặng – Hoa mở miệng nói – Bằng không sẽ có người nghe thấy.
Nam tử tên Phong nghe vậy liền trực tiếp điểm á huyệt cùng ma huyệt của Tuyết, đem Tuyết toàn thân vô lực tùy tiện đặt lên chiếc ghế.
Chúng ta đều hiểu, chủ tử. Nhưng chúng ta sẽ không quên mục đích cuối cùng của chúng ta là cứu ngài, chỉ cần bọn họ có ý định muốn giết ngài, chúng ta liều chết cũng sẽ đem ngài thoát ra ngoài.
……ta đã biết – Thụy Hiên liễm liễm mắt – Hiện tại, ta hạ lệnh cho các ngươi điều tra tất cả tội trạng của Hoàng thúc cùng báo cáo cho ta tình trạng của Quốc gia.
Chủ tử, ngài..?
Ta muốn rửa sạch mọi oan khuất…hiện tại chỉ còn các ngươi tin tưởng ta, ta không biết còn có ai muốn tin tưởng ta vô tội nữa, ta không có làm những chuyện này… – Thụy Hiên giải thích.
Tuy rằng Lưu lão thái ý cũng tin tưởng ta, nhưng những người còn lại thì sao?
Kỳ thật, chủ tử. Còn có một người có thể giúp ngài, chính là…. – Hoa lo lắng trong chốc lát mới nói.
Ai? Chính là ai? – Thụy Hiên nghi hoặc, đột nhiên hắn nhớ đến một người – Không phải là Tú tỷ tỷ chứ? Nàng xảy ra chuyện gì?
Chúng ta tra được…nàng là tỷ tỷ của Tân Ngu quốc Quốc vương, cũng chính là Tân Ngu quốc Song Lan công chúa.
Hoa dĩ nhiên là chờ ba người kia gật đầu, nàng mới nói.
Thật không ngờ….ta còn nghĩ Tú tỷ chính là nữ tỳ của Hoàng thúc… – Thụy Hiên cúi đầu trầm tư – Vì sao biết được?
Là ngẫu nhiên phát hiện, Phong vì tìm ngài cho nên lúc ấy theo Tú…nàng đang đến Tân Ngu quốc.
Thụy Hiên thấy bốn người vì tìm hắn mà vất vả, tâm không khỏi một trận ấm áp.
Trước đó chúng ta cũng có đến Thừa tướng phủ tìm ngài, chỉ tiếc không phát hiện, cho đến bây giờ cũng không nghĩ sẽ tái tìm. Nếu không có Phong mang tin tức nói ngài đang ở đây, không biết khi nào chúng ta mới tìm ra ngài – Hoa bất đắc dĩ nói, việc này chứng minh năng lực của bọn họ chưa đủ, phải mạnh hơn mới được, như vật mới chiếu cố hảo chủ thượng của bọn họ.