“Hoàng Thượng vạn tuế!”. Nàng quỳ ở đó, chưa từng ngẩng đầu. Nàng biết, nếu chủ tử không cho đứng lên, nàng vẫn phải như vậy tiếp tục quỳ.
“Ai… Ngươi sao lại vẫn quỳ chứ?”. Từ trên đầu nàng truyền đến một thanh âm thập phần dễ nghe, “Trẫm nếu chưa nói ngươi cũng sẽ không đứng lên đâu?”, một đôi tay đem nàng nâng dậy.
Nàng lúc ấy nên là biểu hiện sợ hãi một chút, nhưng không, bởi nhu hòa tươi cười trước mắt này khiến nàng nhìn đến ngây ngốc.
“Ngươi là cung nữ tỷ tỷ mới tới sao? Tên gì vậy?”. Y vẻ mặt hưng phấn hỏi.
“A! Hồi bẩm Hoàng Thượng, tiểu nhân gọi Tú Tú.”. Nàng vừa nói vừa muốn quỳ xuống.
“Ai… Đừng quỳ đừng quỳ. Ở đây không có quá nhiều quy củ, cũng lại không có người thứ ba nhìn đến, ngươi làm cho ai xem?”. Y ngăn cản nàng, nét ôn hòa trên mặt dường như có điểm khổ sở.
“Hoàng Thượng?”. Nàng cúi đầu khinh gọi.
“Ân Tú Tú, Trẫm có thể gọi ngươi Tú tỷ tỷ sao?”. Nét cười dần đậm, tia khổ sở kia rất nhanh đã không thấy bóng.
“Di?”
“Được rồi được rồi! Trẫm sẽ gọi ngươi Tú tỷ tỷ, liền như vậy đã định nha!”.
Y làm nũng đưa ra yêu cầu vô lí, một mạt biểu tình vô cùng đáng yêu. Trên mặt y cũng nổi lên tươi cười, trong một khắc đó, nàng phát hiện mình thế nào cũng không thể chán ghét y, bởi y cùng đệ đệ kia của mình thực giống nhau.
Nhớ lại, quả là bao nhiêu tốt đẹp…
Nước mắt theo gò má chảy xuống, nàng có thể nhẫn tâm lừa gạt y sao?
Y ở nơi này không thể làm gì a…
“Hoàng tỷ tỷ?”. Thụy Hiên vẻ mặt lo lắng đỡ lấy nàng.
Hiện nay Hoàng đệ đang thân chinh ra chiến trường, tuy rằng Sương Lâm vẫn còn ở, nàng lại chỉ có một mình, nhưng nàng tin mình vẫn có cách nói cho Thụy Hiên chân tướng.
“Linh, ta có chút mệt, ngươi có thể dìu ta về phòng không?”. Thanh Linh Tú nắm chặt cơ hội.
Tiếc rằng Thụy Hiên còn chưa đáp lại, Sương Lâm liền sát phong cảnh xuất hiện, đánh gãy tâm tư của Thanh Linh Tú.
“Độc Cô công tử, nguyên lai ngài ở đây!”. Sương Lâm dẫn theo một đám cung nữ đi tới. “Di? Công chúa xảy ra chuyện gì sao?”
“Thân thể Hoàng tỷ tỷ tựa hồ không thoải mái.”. Thụy Hiên vẻ mặt lo lắng.
“Này không tốt! Các ngươi hảo hảo đỡ Công chúa hồi cung, cũng đi thỉnh Thái y bắt mạch.”. Sương Lâm khẩu khí cho dù sầu lo, biểu tình vẫn là vẻ đạm mặc.
“Dạ.”. Chúng cung nữ tiếp nhận giao phó, mang Công chúa hồi cung.
Thanh Linh Tú tuyệt vọng nhìn Thụy Hiên, an phận cùng các cung nữ rời đi. Nàng đã quá mạo hiểm rồi, nhưng nàng thực sự không có biện pháp. Trong cung lớn nhất là Hoàng Thượng, là đệ đệ tràn ngập dã tâm kia của nàng a…
“Độc Cô công tử, Hoàng Thượng nói ngài thân thể đơn bạc, hy vọng ngài hảo tĩnh dưỡng trong phòng, miễn để nhiễm bệnh, cho nên ngài vẫn là cùng tiểu nhân trở về phòng đi.”. Thanh âm Sương Lâm từ phía xa truyền đến.
Hảo hảo tĩnh dưỡng trong phòng?
Thanh Linh Tú cười lạnh.
Chi bằng nói là giam cầm đi?