Từ lúc hai người bọn họ một người dẫn binh ra biên quan đánh giặc, một người tới hoàng cung xử lý chính vụ cũng đã qua nhiều ngày.
Nhìn bọn họ xong việc còn có thể tinh thần chấn hưng, oán hận trong lòng Thụy Hiên không ngừng giảm bớt ngược lại có xu thế ngày càng tăng.
Bởi vì sau đêm đó hắn vẫn không thể xuống giường, toàn thân đau nhức, nơi địa phương kia kêu gào, khởi động thân mình còn không được huống chi là xuống giường.
Sớm a Thụy Hiên thiếu gia, hôm nay lại là một ngày tươi đẹp – Tâm tình Thúy Nhi sung sướng lấy chậu nước đến bên giường.
A…Làm sao tốt đẹp? Thời tiết rõ ràng âm u a – Thụy Hiên tức giận lây sang nàng.
Không a chỉ cần trời không mưa chính là hảo thời tiết nha – Thúy Nhi đem thủy bồn đặt trên bàn bên trong là khăn mặt đã được thấm nước.
Huống hồ, cái gọi là tốt đẹp không chỉ có thiên khí, hiện nay tâm tình ta hảo cho nên hôm nay là ngày tươi đẹp.
Thụy Hiên tức giận nhìn Thúy Nhi.
Ngươi đương nhiên khoái trá a…bởi vì mỗi ngày ta đều bị ngươi ‘sỗ sàng’ a!!
Thụy Hiên thiếu gia tay thay người lau mình cùng xoa bóp toàn thân cho người nha!
Xem – – hiện tại tươi cười trên mặt ngươi thực sáng lạn, không rõ Mộc Dĩnh Nhiên có đáp ứng cho ngươi giúp ta lau người không? Thúy Nhi rõ ràng chính là cái tiểu sắc quỷ.
Nhưng là hắn đánh không lại nàng…phản bác cũng không hiệu quả, kia hết thảy đành theo nàng thôi…
Tùy ý Thúy Nhi đối hắn giở trò, Thụy Hiên rầu rĩ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời âm u làm hắn cảm thấy bất an, giống như sẽ phát sinh chuyện gì không tốt.
Nhớ rõ chính mình bị bắt vào một ngày đầy mây…cũng nhớ rõ ngày phụ hoàng băng hà cùng mẫu hậu qua đời, bầu trời cũng giống như thế này.
Hắn hảo chán ghét loại thời tiết này…
Thật sự hảo chán ghét…
Tốt lắm, Thụy Hiên thiếu gia – Thúy Nhi đem khăn mặt bỏ vào chậu nước, cười nói với hắn – Ta cũng đã xoa bóp xong cũng thay người mặc nội bào.
Cám ơn.
Không cần cảm tạ mỗi ngày đều nói Thụy Hiên thiếu gia không thấy phiền sao? – Thúy Nhi ngượng ngùng nói – Ta đi chuẩn bị bữa sáng cho người – Nói xong nàng liền xuống lầu rời ‘Tốc Vân các’.
Sau khi nàng rời đi, Thụy Hiên vẫn nhìn chăm chăm bầu trời ngoài cửa sổ…
Hắn không thể cứ nằm trên giường, cho dù đau nhức nhưng hắn chịu không nổi rồi.
Cố hết sức ngồi bên giường, Thụy Hiên không ngừng thở.
Tốt lắm, có tiến bộ. Hắn chậm rãi đứng lên châm trà.
Ra sức đi về phía trước, cuối cùng cũng đến bàn trà, Thụy Hiên run run cầm lấy ấm trà.
Ẩn ẩn hắn nghe được có tiếng người đi vào ‘Tốc Vân các’.
Là Thúy Nhi chăng? Thực mau.
Thúy Nhi, ngươi xem. Ta có thể xuống giường… – Hắn sung sướng nói, đầu cũng chậm rãi nâng lên.
Nhưng người tới không phải Thúy Nhi mà là người làm hắn không thể tưởng tượng được – Hoàng muội?
Mẫn Liên… – Thụy Hiên cực kì kinh ngạc.
Nàng sao lại đến đây?
Là Mộc Dĩnh Nhiên cho muội đến sao?
Mẫn Liên không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Mẫn Liên?
Nàng xảy ra chuyện gì? Ánh mắt nhìn hắn hảo lạnh lùng…cũng tối dọa người…
Mẫn Liên?