“Cho ngươi một phần…đây là giải dược.”. Thụy Hiên đặt giải dược cùng phần trục của Thiều Dật lên bàn.
“A… Ngươi không sợ ta bội ước sao?”. Thiều Dật cầm lấy giải dược hỏi.
Thụy Hiên không nói gì.
Thiều Dật như có như không nhìn y chăm chú.
Nhìn thật sâu, thật sâu, muốn ghi nhớ thật kĩ thân ảnh này…
Khảm vào lòng… Không được quên…
“Ta hiểu… Chuyện này… Ngươi không phải người ta có thể có được… Ngươi là thuộc về quốc gia của mình…”. Thiều Dật lên tiếng, cũng nuốt vào giải dược. “Mà Sở Hoài Chi và Mộc Dĩnh Nhiên có thể cùng một chỗ với ngươi, là bởi các ngươi giống nhau, đều là người của Viễn Cư Quốc…”
Thụy Hiên không trả lời, xoay người đi.
“Linh… Nếu ta là người Viễn Cư Quốc…chúng ta, có thể nào không?”. Thiều Dật cay đắng hỏi.
Thụy Hiên dừng lại, trầm mặc chốc lát. “Đáng tiếc ngươi không phải.”
“Đúng vậy… Ta không phải… Không phải…”. Thiều Dật nhẹ than đầy khổ sở, đột nhiên linh quang xuất hiện, “Linh… Vậy ngươi cho ta biết, ngươi có từng yêu ta chưa?”
Thụy Hiên lần thứ hai dừng lại, nhắm chặt hai mắt.
“Có hay không?”
Thụy Hiên mở mắt, quay đầu cười khổ.
“Đã biết thì sao đây? Huống hồ, Thiều Dật, ta nói, ngươi sẽ tin ta sao?”
Thiều Dật không đáp, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
Thụy Hiên vẫn như trước cười nhạt.
“Độc đã giải… Ổn chứ?”
Thiều Dật im lặng.
“Chúng ta thi đấu được không? Xem ai có thể khiến dân chúng hạnh phúc, xem ai có thể đem đến cuộc sống yên ổn cho người dân trước.”
“Thắng… Ta được cái gì?”. Thiều Dật ngẩng đầu hỏi, tựa hồ có chút phấn chấn.
“Không gì cả.”. Thụy Hiên thản nhiên trả lời, cũng không ngoảnh lại, cùng thủ hạ rời đi.
Lưu lại Thiều Dật ở đó đăm chiêu, “Không có gì a…”
Nhìn lên bàn là phân trục cùng bình dược, vẻ mặt Thiều Dật dường như thoải mái hơn.
“Hoàng Thượng!”. Qua hồi lâu, rốt cuộc Sương Vệ đã tỉnh lại.
“Đánh thức mọi người. Chúng ta quay về.”. Thiều Dật thu hồi vật trên bàn, yếu ớt vẽ ra nụ cười.
“Dạ.”. Sương Vệ lập tức chấp hành mệnh lênh.
Thiều Dật chậm rãi đứng lên đi đến cạnh cửa.
“Thôi thì… Liền như ước mà làm đi…”
Có thể phản lại hắn một kích thế này…cũng không nhiều…