*Cố lộng huyền hư: cái này là một cụm từ, nên mình không dịch ra, nó có nghĩa là ra vẻ thần , bí, kỳ ảo, thật thật giả giả.
Hôm sau, mới khoảng 5h sáng, Lâm Viễn còn đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị Hạ Vũ Thiên kéo dậy.
“Tôi không muốn đi, cũng sẽ không đánh golf” Lâm Viễn ôm gối “Anh tự đi đi…..”
Hạ Vũ Thiên lấy quần áo, kéo Lâm Viễn ngồi thẳng dậy, buộc hắn thay trang phục, kéo ra cửa.
Sau khi lên xe, hai mắt Lâm Viễn vẫn còn mông lung, A Thường lái xe đưa hai người đến một sân golf trong khu giải trí ở ngoại ô thành phố.
Lúc xuống xe, Lâm Viễn còn đánh cái ngáp.
“Tỉnh táo một chút” Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ mặt Lâm Viễn, nói “Đừng có tự hại mình lọt xuống lỗ”
“Lọt thí” Lâm Viễn bĩu môi có chút khó chịu “Lỗ nhỏ như vậy tài nào mà lọt vào!”
Hạ Vũ Thiên không để ý đến Lâm Viễn, giúp hắn chỉnh lại tóc, lúc bấy giờ, có vài chiếc xe màu đen dừng ngay bên cạnh, vài người xuống xe, đều là đầu heo cặp với mỹ nhân…..
Lâm Viễn không khỏi líu lưỡi, tâm nói: ai nha, Hạ Vũ Thiên thật đúng là có thể xem như tư chất không tồi a, nếu trước đây bản thân mình không cẩn thận gặp kẻ diện mạo như đầu heo này, còn phải giả dạng thành tình nhân của hắn, vậy thật bi thảm.
Lâm Viễn còn đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng cười khẽ khó nhịn của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, thấy trong nụ cười có ý tứ bỡn cợt.
Mí mắt Lâm Viễn giật giật, cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Hạ a” Mấy vị trưởng bối đi đến chào hỏi Hạ Vũ Thiên, không quên nhìn nhìn Lâm Viễn, cười nói “Hôm nay rảnh rỗi đến chơi bóng sao?”
Hạ Vũ Thiên cười cười, gật đầu nói “Đúng vậy, tôi có hẹn với Tôn lão gia tử”
“Nga….Tôn lão nhân cũng đến đây a” Người nọ cười gượng hai tiếng “Nghe nói ông ấy hai ngày trước mới phát bệnh tim, tôi còn nghĩ ông ấy đã chết rồi, không ngờ lão nhân còn cứng cáp như vậy a”
Hạ Vũ Thiên cũng cười cười, không kể cả với lão nhân kia nữa, kéo Lâm Viễn đi vào trong.
“Ai là Tôn lão gia tử?” Lâm Viễn tò mò hỏi Hạ Vũ Thiên “Là người lần trước xem chúng ta làm……cái kia, cái kia?”
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên cong lên “Cái kia là cái gì?”
Lâm Viễn liếc một cái, nhỏ giọng nói thầm “Biết rõ còn cố hỏi”
“Không phải người đó, người này gọi là Tôn Vĩnh Nghiệp, là trụ cột Tôn gia, bảy mươi tuổi, cáo già” Hạ Vũ Thiên tiếp “Sau khi lão gia chết, đối thủ cạnh tranh chủ yếu với chúng ta cũng chỉ có ông ta với Âu Dương….Âu Dương kia xem ra dễ đối phó hơn, Tôn gia là phiền toái nhất, lão nhân kia rất âm hiểm, thâm sâu khó dò”
“Không phải bọn họ nói ông ta phát bệnh tim sao?” Lâm Viễn hỏi “Cũng hơn bảy mươi tuổi rồi”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng “Ai biết…….Không ai chứng kiến thì chính là diễn trò mà thôi”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến sân cỏ, nhân viên ở đây đem xe chuyên dụng đi trên mặt cỏ đến, rất lễ phép nói với Hạ Vũ Thiên “Hạ tiên sinh, đến vận động a?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, hỏi “Nghe nói Tôn lão gia tử cũng đến đây?”
“Vâng” Nhân viên kia trả lời “Ở ngay phía trước” Nói xong quay đầu xe.
“Vậy đưa chúng tôi đến đó đi, tôi đến chào hỏi Tôn lão gia tử” Hạ Vũ Thiên nói xong, cùng Lâm Viễn ngồi lên xe đi về phía xa xa.
Lâm Viễn liếc mắt ngắm mặt cỏ trên sân, trong lòng không khỏi cảm thán − −Mặt cỏ thật tốt a, dùng để đánh golf quá lãng phí, không bằng dùng để đá bóng sẽ tốt hơn.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn nhìn chằm chằm mặt cỏ đến ngẩn người, hỏi hắn “Nhìn như vậy làm gì?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, nói “Đánh golf không có ý nghĩa, nếu đá bóng thì tốt rồi”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nói “Như vậy đi, sau khi ăn cơm bàn chuyện làm ăn xong, buổi chiều tôi có thời gian rảnh”
“Ân?” Lâm Viễn nhìn gã “Thì sao?”
“Có thể cho cậu quyết định” Hạ Vũ Thiên nhích một chút đến gần Lâm Viễn, cười nói “Cậu có muốn theo tôi đi một chút?”
Mày Lâm Viễn giật giật, nhìn gã, hỏi “Đi? Đi đâu a?”
“Ân…..” Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói “Đi đá cầu đi……không phải cậu muốn đá cầu sao? Tôi lâu rồi cũng không vận động”
Lâm Viễn hoảng sợ nhìn Hạ Vũ Thiên, sau một lúc lâu mới nói một câu “Anh nói đá cầu…..là chỉ đá bóng? Hai ta?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Ngoài đá bóng thì còn có thể đá cái cầu gì?”
“Anh khẳng định sao?…….anh là xã hội đen, ai biết anh còn mê thứ gì nữa” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
“Không…..”Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm “Hai người làm sao mà đá a, anh đá cho tôi, tôi đá cho anh a? Cũng không phải anh em cá heo trong công viên hải dương học”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng Lâm Viễn “Cậu đi hay không đi?”
“Ha ha, bàn sau, bàn sau” Lâm Viễn muốn dừng đề tài, vội xoay mặt nhìn về hướng xa xa…..lại trông thấy một thân ảnh quen thuộc…..mày nhíu lại một cách không tự chủ.
Hạ Vũ Thiên nhìn vẻ mặt Lâm Viễn, thản nhiên nói “Tôi đã sớm muốn nói với cậu….bất quá sợ cậu không nghe”
Lâm Viễn cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.
Trên bãi cỏ cách đó không xa có vài người đang đứng, phía sau hiển nhiên là một đoàn tùy tùng men in the black, người cầm đầu là hai người, một già một trẻ. Lão Đại thoạt nhìn đã sáu, bảy mươi tuổi, hơi hơi mập, Lâm Viễn không thể nhìn ra nét thanh thoát, dù sao trong mắt Lâm Viễn, lão nhân được gọi là sống quá lâu thì cũng không lâu hơn người này nhiều lắm…….Nhưng người trẻ tuổi còn lại kia, chính là Tôn Lâm lúc trước cùng hắn chơi bóng rổ .
Lâm Viễn nhíu mày thật sâu, Tôn Lâm mặc một bộ trang phục thể thao màu lam nhạt, trên tay cầm gậy đánh golf, thoạt nhìn giống như một công tử tao nhã, hoàn toàn không giống với tiểu tử hoang dã lúc chơi bóng rổ với hắn. Trong đầu Lâm Viễn lộp bộp một chút, theo bản năng nghĩ đến việc hội ngộ Tôn Lâm ngày trước thật sự có chút trùng hợp…….Hay việc Tôn Lâm tiếp cận hắn là có mục đích? Hơn nữa cũng họ Tôn, nói như vậy, Tôn Lâm kết giao bạn bè với hắn là vì chuyện làm ăn với Hạ Vũ Thiên? Trong nháy mắt, Lâm Viễn cảm giác bản thân bị lừa gạt, phi thường mất hứng.
Sắc mặt Lâm Viễn khó coi, không lên tiếng, Hạ Vũ Thiên cười cười, kéo Lâm Viễn đi về phía Tôn Lâm.
“Tôn lão gia tử, sao lại khéo như vậy a” Hạ Vũ Thiên cười nói.
Lâm Viễn lại sửng sốt trong lòng…..khéo như vậy? Nói vậy, căn bản Hạ Vũ Thiên không phải đã hẹn với Tôn lão gia tử, mà chính gã tự chạy đến……
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn ngẩng đầu, nhìn đến Tôn lão gia tử cũng hơi hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả đi đến bắt tay với Hạ Vũ Thiên, nói “Tiểu Hạ a, cũng đến đây vận động sao?”
Hạ Vũ Thiên lễ phép gật đầu, hư tình giả ý hỏi thăm sức khỏe lão nhân.
Lâm Viễn đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn Tôn Lâm, Tôn Lâm cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời, tựa hồ có chuyện muốn nói cùng Lâm Viễn, cũng có chút sốt ruột.
“Tiểu Lâm, lại đây” Lão nhân vẫy tay với Tôn Lâm, gọi hắn đến trước mặt giới thiệu với Hạ Vũ Thiên “Cháu trai tôi, vừa đi du học về” Lại giới thiệu Hạ Vũ Thiên với Tôn Lâm “Tiểu Lâm a, đây là Hạ đại ca, con phải học hỏi việc buôn bán với anh cho tốt a, đừng mãi nghĩ đến chuyện vui chơi biết chưa?”
“Ân” Tôn Lâm gật gật đầu, lại đưa mắt liếc Lâm Viễn.
“A?” Tôn lão nhân nhìn thấy Lâm Viễn, cười hỏi Hạ Vũ Thiên “Là người yêu mới a? Dáng vẻ rất không tồi”
Tôn Lâm hơi cau mày, sắc mặt Lâm Viễn cũng không tốt, Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn đến nói với Tôn lão nhân “Lão gia ngài đừng đùa, đây là bác sĩ nhà tôi, gọi là Lâm Viễn, là khách quý của Hạ gia chúng tôi”
“Nga……”Lão nhân gật gật đầu, nói “Tôi nghe nói trước khi lão gia mất, có một bác sĩ chăm sóc ông ấy, sau đó cũng giao di chúc cho vị bác sĩ này, không phải là…….”
“Đúng vậy” Hạ Vũ Thiên cười cười, nói với Lâm Viễn “Tôn lão gia tử, có từng gặp chưa?”
Lâm Viễn lắc đầu, cười cười.
“Có bác sĩ bên cạnh rất quan trọng a” Tôn lão nhân cười nói “Vừa rồi lão nhân tôi thiếu chút nữa mất mạng…..ai, già rồi chẳng làm được việc gì, các cậu đừng ỷ mình còn trẻ tuổi mà làm loạn, năm mươi năm trước mỗi ngày tôi đều không ngủ, không phải đánh giặc thì chính là muốn vui đùa với phụ nữ…..ha hả, làm sao ngờ được sẽ có ngày đứng không vững như hôm nay a”
Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn ông ta, sắc mặt lão nhân hơi đỏ hơn so với người thường , lúc đi lại cũng có chút thở hổn hển, xem ra thân thể thật không tốt.
“Thế nào tiểu Hạ?” Tôn lão nhân vỗ vỗ Hạ Vũ Thiên, nói “Kiện hàng kia, còn có ý tứ phải không?”
“Tất nhiên là phải” Hạ Vũ Thiên cười nói “Hôm nay, thật khéo gặp được lão gia tử, vậy có thể nói chuyện giá cả rồi”
“Được được, không bằng như vậy đi, người trẻ tuổi chịu khó đi theo giúp lão vận động đi….chúng ta từ từ nói chuyện” Lão nhân cầm gậy golf, thân thiện cười, cùng Hạ Vũ Thiên đánh golf.
Hạ Vũ Thiên vui vẻ đồng ý, quay đầu hỏi Lâm Viễn muốn cùng đi hay không, tâm tình Lâm Viễn cực độ ác liệt, nói hắn sẽ không đi, Hạ Vũ Thiên chỉ một cái bàn dưới mái che nắng cách đó không xa, bảo Lâm Viễn đi đến đó nghỉ ngơi, còn gã sẽ chơi bóng với lão nhân.
Lâm Viễn gật đầu một chút, bỏ đi.
Lão nhân vốn định kêu Tôn Lâm cùng đi đánh golf, bất quá Tôn Lâm lại nói phải chuẩn bị thuốc cho ông, không tham dự. Đợi lão nhân cùng Hạ Vũ Thiên đến xa xa chơi bóng, Tôn Lâm mới quay mặt nhìn về chỗ Lâm Viễn đang ngồi dưới tán ô.
Lâm Viễn ngồi trên chiếc ghế màu trắng, có người mang trà lên cho hắn, Lâm Viễn ngồi ngẩn người mà lòng không yên, có chút oán giận….nhìn đi, thật vất vả mới có chỗ chơi bóng rổ lại không được đến, hay là thật sự thảm đến mức phải lưu lạc đi chơi đá bóng với Hạ Vũ Thiên?
Đang miên man suy nghĩ, Lâm Viễn cảm giác trước mắt tối sầm, có người đi đến bên cạnh hắn, nhìn đến trang phục thể thao màu lam, Lâm Viễn biết là Tôn Lâm.
“Lâm Viễn” Tôn Lâm sờ sờ đầu, đứng bên cạnh Lâm Viễn, nói “Thực xin lỗi”
Lâm Viễn ngẩng đầu liếc Tôn Lâm một cái, nói “Anh là ai a?”
Tôn Lâm có chút xấu hổ, kéo ghế đến ngồi bên cạnh Lâm Viễn, nói “Tôi không nghĩ cậu sẽ đến đánh golf”
Lâm Viễn chớp chớp mi, uống trà, tâm nói: lão tử đánh cái rắm a…..dù sao các người, một kẻ, hai kẻ tâm đều không lành mạnh gì, ít cố làm ra vẻ cho ta.
“Chỗ tôi ở rất gần trường học kia…..Giáo viên thể dục trong trường có quan hệ không tồi với tôi, vì tôi từng đến trường đó học thể dục, cho nên mới đến trường nhận một công việc nhàn hạ, bất quá mục đích cũng là vì muốn có người cùng chơi bóng mà thôi” Tôn Lâm nói “Tôi thực sự không cố ý lừa cậu”
Lâm Viễn nói thầm trong lòng “Tôi mới không tin anh”
Tôn Lâm còn nói “Mà cậu cũng không nói cậu là di chúc sống của Hạ gia, tôi cũng có thể nói cậu gạt tôi!”
Lâm Viễn ngẩng mặt nhìn trời xem thường, tâm nói: Tiểu tử ngươi đi đi a, ta bị ngươi cắn ngược lại một ngụm, kiên quyết không thèm nhìn người!
Thấy Lâm Viễn không nói lời nào, Tôn Lâm có chút nản lòng, nói “Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, về nước cũng không bao lâu, hiện tại chủ yếu là thích ứng với hoàn cảnh công ty. Qua hai năm nữa tôi sẽ kế thừa gia nghiệp Tôn gia, cậu cũng biết việc buôn bán thật không dễ dàng, đối với khối tài sản kia, dù không muốn cũng không có biện pháp. Cho nên, thừa dịp còn thời gian hai năm này, tôi muốn tận tình vui chơi…..những người chơi bóng với tôi đều đã cho tôi là giáo viên trong trường hoặc là sinh viên khoa nào đó”
Lâm Viễn nâng mắt nhìn Tôn Lâm, tâm nói: tôi thật sự rất muốn tin anh, bất quá anh nói rất khéo, cho nên tôi không tin!
Tôn Lâm thấy Lâm Viễn vẫn không lên tiếng, đứng lên “Uy! Cậu cũng không phải bạn gái tôi, sao tôi phải dỗ dành cậu làm gì a? Cậu tin hay không tin thì tùy!”
Lâm Viễn bất mãn nhìn Tôn Lâm, nói “Là anh nói hươu nói vượn từ đầu tới đuôi, tôi cũng không hỏi anh”
“Không phải là vì tôi không muốn mất đi một người bạn là cậu sao!” Tôn Lâm còn thật sự nói “Tôi còn muốn chơi bóng rổ với cậu!”
Lâm Viễn nhếch miệng, tâm nói ——thật ra có thể, bất quá, sau này khi ở chung hẳn sẽ cảm thấy là lạ.
Tôn Lâm nhìn Lâm Viễn, hỏi “Chúng ta vẫn là bạn bè phải không?”
Lâm Viễn nhìn Tôn Lâm, trong lòng không được tự nhiên, tuy rằng gật đầu, nhưng vẫn để tâm, sau một thời gian chung sống với Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn cảm thấy được…..bất kì ai tiếp cận hắn tựa hồ đều có mục đích, không thể không đề phòng a.
Tôn Lâm thấy Lâm Viễn hơi gật đầu mới cao hứng lên, vui vẻ nói “Thật tốt quá!” Vừa nói vừa kéo Lâm Viễn “Cậu có thể đánh golf không?”
Lâm Viễn lắc đầu, tâm nói: Nếu tôi biết đánh golf thì còn ngồi đây làm gì?
“Tôi dạy cho cậu!” Tôn Lâm kéo Lâm Viễn, giảng giải quy tắc cùng phương pháp đánh golf cho hắn.
Lâm Viễn tuy rằng không biết nhưng vẫn là người ham chơi, không bao lâu đã khiến cho Tôn Lâm khâm phục, còn thật cao hứng nghiên cứu cách đánh golf với Lâm Viễn.
Hạ Vũ Thiên đang chơi golf với Tôn lão nhân cách đó không xa, Hạ Vũ Thiên quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Lâm cùng Lâm Viễn đang ghé sát vào nhau nghiên cứu gậy golf…..khóe miệng hơi cong lên, hơi cười cười, trong mắt, tràn đầy mưu kế.
Danh Sách Chương: