• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đến lúc Lâm Viễn trả tiền thuê nhà cho chủ nhà xong, mang theo hành lý xuống lầu liền nhìn thấy khuôn mặt tối sầm của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn nhất thời có chút xúc động muốn ngồi vào ghế phó lái nhưng Hạ Vũ Thiên lại mở cửa xe cho hắn.
Lâm Viễn khẩn trương đặt hành lí xuống, sau đó chui vào trong xe, ngồi đối diện Hạ Vũ Thiên, nhìn gã cảnh giác.
Hạ Vũ Thiên không để ý tới hắn, bắt chéo chân xem tạp chí tài chính.
Lâm Viễn nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu xem tryện tranh ăn khoai tây chiên.
Hạ Vũ Thiên nghe tiếng hắt xì hắt xì ở đối diện, buông tạp chí nhìn Lâm Viễn miệng đầy khoai tây chiên xem truyện tranh, vẻ mặt thỏa mãn.
Hạ Vũ Thiên quan sát hắn trong chốc lát, nói “Lâm Viễn”
Lâm Viễn giương mắt nhìn gã, nói “Chuyện gì?”
“Lúc cậu làm người yêu tôi, tôi hy vọng cậu có gu một chút “Hạ Vũ Thiên nói tiếp “Phải ăn mặt thật khéo, tóc tai sạch sẽ, còn có, dáng vẻ cùng tác phong phải hơn người”

Lâm Viễn bĩu môi, không lên tiếng.
Hạ Vũ Thiên lại nhìn hắn, hơi hơi giận tái mặt “Có nghe không?”
Lâm Viễn thở dài, nói “Nghe rồi, ông chủ”
“Gọi tôi Vũ Thiên là được” Hạ Vũ Thiên lại nói tiếp “Có thể làm bác sĩ, bất quá lúc theo tôi ra ngoài phải ăn mặc theo chỉ dẫn của tôi, cảm xúc cũng phải thuận theo tôi”
“A…..”Lâm Viễn dở khóc dở cười, nói “Không bằng anh đi tìm diễn viên sẽ thích hợp hơn”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, nói “Bình thường lúc không có ai cậu có thể tự do hoạt động một chút, bất quá ở bên ngoài nhớ rõ phải duy trì hình tượng”
“Tôi bảo bày” Lâm Viễn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú hỏi Hạ Vũ Thiên “Nếu về sau anh thật sự thích một người lôi thôi lếch thếch thì sao?”
“Vấn đề chính là ở đây” Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn “Từ trước tôi nay tôi đều thích người văn nhã, xinh đẹp lạnh lùng, cho nên tôi không muốn người khác vì hoài nghi gu thẩm mỹ của tôi mà hoài nghi thân phận cậu”
Lâm Viễn nhếch mép cười cười, ngã đầu vào ghế, tiếp tục xem truyện tranh.
“Cậu nghe không?” Hạ Vũ Thiên hỏi hắn.
“Nghe rồi” Lâm Viễn chậm rãi nói “Không phải là muốn sĩ diện sao? Cho nên mới nói kẻ có tiền ăn no còn chưa đủ, yêu đương còn phải có sĩ diện…..càng sĩ diện, càng không có tình yêu chân thật”
“Nga?” Hạ Vũ Thiên tựa hồ đầy hứng thú hỏi Lâm Viễn “Vậy cậu nói xem cái gì mới thật là yêu?”
Thật lâu sau không thấy Lâm Viễn trả lời, Hạ Vũ Thiên nhìn hắn một cái, thấy hắn đang cau mày nhìn chằm chằm cuốn truyện.
“Lâm Viễn?” Hạ Vũ Thiên lại gọi một tiếng.
Lâm Viễn đột nghiên quắc mắt ngồi dậy, căm giận nói “Có lầm hay không a, Ngải Tư bị bắt đi rồi, tên râu đen âm hiểm!”
Hạ Vũ Thiên thấy hắn còn đang xem truyện tranh, nhíu mày, giật lấy cuốn truyện.
“Uy!” Lâm Viễn kháng nghị “Đang thời khắc mấu chốt, trả truyện lại cho tôi”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn hắn, nói “Cậu nên lắng tai nghe tôi nói chuyện!”

Lâm Viễn trắng mắt liếc “Hiện tại đang là thời gian tự do hoạt động của tôi, đến khi anh bảo tôi khởi công làm việc tôi sẽ chú ý!“
“Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã” Hạ Vũ Thiên trả truyện lại cho Lâm Viễn, nói “Cậu vừa mới nói càng sĩ diện càng không có tình yêu thực sự, như vậy cậu nói một chút, thế nào mới là tình yêu nghiêm túc?”
Lâm Viễn bĩu môi, nói “Nếu sau này tôi cưới vợ, khẳng định sẽ tìm một nha đầu có thể theo tôi, cho dù không dùng một xu cũng có thể cùng nhau bàn luận truyện tranh, tán gẫu thật sự vui vẻ” Nói xong tiếp tục nằm xuống đọc truyện tranh “Anh thì phải tìm một người yêu tán gẫu xa xí phẩm…..bất quá cho dù tôi không có xa xí phẩm người yêu tôi vẫn theo tôi cùng một chỗ, mà tình nhân của anh, anh đi hỏi bọn họ xem nếu một ngày anh không một xu dính túi, không có địa vị thì còn có mấy người muốn cùng một chỗ với anh?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Vũ thật lâu mới nói “Tôi không có ngày hai bàn tay trắng”
Lâm Viễn bật cười, buông truyện tranh, đánh giá Hạ Vũ Thiên “Vừa nhìn đã biết anh chưa mọc đủ răng, nếu thật sự ngày nào đó yêu rồi, cho dù anh có hết mọi thứ, nhưng không có hắn bên cạnh cũng xem như hai bàn tay trắng”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Lời này không hề logic”
Lâm Viễn cười cười, nhìn truyện tranh buồn bả nói “tình cảm không thể so sánh với bất cứ thứ gì, vốn dĩ là không logic…..Lộ Phi, cậu còn lắc lư ở đâu? Nhanh đi cứu anh trai cậu!”
Lúc trở lại Hạ gia đã là đêm khuya, Hạ Vũ Thiên xuống xe, Lâm Viễn kéo theo hành lý hỏi gã “Phòng tôi ở đâu?”
Hạ Vũ Thiên mang Lâm Viễn lên phòng đầu tiên trên lầu hai, căn phòng tương đối lớn, có ban công, sàn gỗ đen, giường trắng thật lớn, màu sắc chủ đạo là đen-trắng, cao nhã mà lạnh lùng.
Lâm Viễn mặt nhăn mày nhíu, mở ngăn kéo tủ chuẩn bị cất quần áo, vừa mở ra, phát hiện đã đầy, liền hỏi “Uy! Phòng này có người ở a?”
Hạ Vũ Thiên đi đến mở máy tính, châm một điếu xì gà, nói “Đây là phòng tôi”
“Hai ta không cần phải ở cùng nhau!” Lâm Viễn nhíu mày.
Hạ Vũ Thiên cũng nhíu mày nói “Chính xác thì phòng cậu ở cách vách, bất quá chúng ta hiện tại đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, đối với nam nhân mà nói, vài ngày vừa mới bất đầu sẽ rất có hứng thú, cho nên ngủ cùng tôi là bình thường”
“Vài ngày mới bắt đầu?” Lâm Viễn thực sự cảm thấy hứng thú hỏi “Vài ngày sau lại bị biếm lãnh cung?”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn hắn, nói “Bình thường tôi cũng không miệt mài như thế, chỉ thật sự coi trọng mới có thể mang về nhà, bình thường không vượt quá một tuần”
“Một tuần?” Lâm Viễn nghĩ nghĩ, nói “Vậy hành lí của tôi vẫn là để trong phòng tôi đi”
“Nơi này có một cánh cửa” Hạ Vũ Thiên chỉ chỉ một cánh cửa trong suốt bên cạnh bàn, nói “Đầu kia là phòng cậu, bình thường cậu có thể ở đó, trong thời gian này cậu nhớ rõ ở bên này với tôi, để người khác đều cho rằng chúng ta ở cùng nhau, đợi đến lúc tôi chán ghét cậu, cậu có thể tự do ở trong phòng kia rồi”
“Tùy anh” Lâm Viễn nhún nhún vai “Dù sao cũng chỉ có một tuần, đúng rồi, hai bên thông với nhau sao?”

“Ân, ở đây có quản gia cùng người hầu, có chuyện gì cậu đều có thể gọi bọn họ đến làm” Hạ Vũ Thiên nói xong bắt đầu xem thư tín, sau đó đặt lên bàn.
Lâm Viễn mang theo hành lý vào phòng nhỏ, vừa nhìn thấy đã dở khóc dở cười…..Hạ Vũ Thiên thật đúng là kim ốc tàng kiều, tuy rằng phòng này không thể xem như kim ốc, nhưng phòng bằng ngọc lưu ly, gia cụ bọc vải nhung, gọn gàng phóng khoáng…..gam màu chủ đạo là màu trắng, rèm cửa màu trắng, ngay cả sàn nhà bằng gỗ cũng màu trắng.
Lâm Viễn ngáp một cái, lầm bầm lầu bầu “Không biết ở trong phòng này có bị mắc chứng quáng tuyết* hay không?” Nói xong, thu dọn vật dụng, tắm rửa thay áo ngủ, tựa vào giường chơi game.
*Quáng tuyết: Trong môi trường tuyết, tia tử ngoại trong ánh sáng mặt trời mạnh từ tuyết trắng phản xạ lên, tế bào thượng bì kết mạc, giác mạc và của mắt người hấp thụ tia tử ngoại sẽ sinh ra phản quang hóa và dẫn đến việc tế bào thượng bì bị phá hủy, lộ ra đầu nút dây thần kinh cảm giác, sinh ra cảm giác dị vật trong mắt, cảm giác bỏng rát, chảy nước mắt, sợ ánh sáng và đau đớn, thậm chí mất thị lực. Bệnh này gọi là quáng tuyết.
Hạ Vũ Thiên mở cửa kính đi vào, Lâm Viễn ngẩng đầu nhìn gã, nói “Đại ca, về sau lúc vào nhớ gõ cửa”
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn một cái, nói “Tôi không có thói quen gõ cửa” Nói xong nhíu mày nhìn chằm chằm áo thụng, quần đùi Lâm Viễn đang mặc, nhíu mày ” Thực không có khiếu thẩm mỹ”
Lâm Viễn trở mình xem thường “Như vậy thoải mái, tôi mặc gì ngủ anh còn muốn quản?”
Hạ Vũ Thiên mở ngăn kéo, lấy ra một bộ áo ngủ ném cho Lâm Viễn, nói “Thay cái này”
Lâm Viễn cầm lên xem, nhẹ nhàng thở ra, tâm nói may mắn không phải lụa tơ tằm, chỉ là một bộ áo ngủ bình thường, thuộc tính rất tốt, đưa tay mặc vào.
Sau đó, ai về nhà nấy, nghỉ ngơi.
………………………
Hơn bốn giờ sáng, Hạ Vũ Thiên mở cửa kính đi vào, khẽ nhíu mày, nhìn Lâm Viễn gối đầu trên gối ngủ thật sự trầm, cẩn thật quan sát ngũ quan một chút……không thể phủ nhận, dáng vẻ Lâm Viễn cực xinh đẹp. Đều kiện cậu ta như vậy hẳn là đủ để gã đánh thắng trận này.
Đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên trở lại phòng mình, thả người xuống người, nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Viễn, vừa lòng nằm xuống tiếp tục ngủ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK