• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi nghĩ thông suốt, Lâm Viễn bắt đầu trở nên bình thản hơn, cũng không còn xấu hổ trước Hạ Vũ Thiên nữa, cứ an ổn chung sống, vì vậy, cuộc sống trở lại quy củ, đồng thời cũng rất đơn giản, không hề có tình cảm nào mãnh liệt.
Hạ Vũ Thiên ngày ngày đến đón Chip bông, nhân tiện đi cùng Lâm Viễn đến phòng khám, giữa trưa lại đến ăn cơm cùng nhau, chiều đón về….quanh đi quảnh lại, một tháng trôi qua.
Lâm Viễn vẫn vững như Thái sơn, mà Hạ Vũ Thiên lại càng mê đắm.
Đây có lẽ là tình yêu đúng không? Hạ Vũ Thiên cả ngày nhớ mong, ngày đó hắn khổ sở chờ đợi lâu như vậy, sau khi Lâm Viễn sống lại, đó phải chăng là tình yêu?
Hạ Vũ Thiên vội lắc đầu….Đây tuyệt đối không phải gã, gã sẽ không cho phép tình yêu của mình tầm thường, nhàn hạ qua ngày như bao người khác.
Một chiều, gần phòng khám Lí Cố xảy ra một vụ tai nạn giao thông, vậy nên trong phòng khám lập tức có rất nhiều người tụ tập, Lâm Viễn tất bật với công việc, lúc Hạ Vũ Thiên đến thì thấy rất nhiều người ra ra vào vào, người lo lắng, kẻ chờ đợi, gã dắt Chíp bông đứng đợi ở cửa, nhíu mày.
Trong sảnh đều là người bệnh, nặng có, nhẹ có, có người còn thân thiết hỏi Hạ Vũ Thiên “Anh có phải người nhà không?”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu bước vào, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy người ra kẻ vào, từ trong phòng phẫu thuật đưa ra rất nhiều bông thấm máu và đồ dùng giải phẩu, không hiểu sao lại thấy buồn nôn….Vì sao gã và Lâm Viễn lại phải ở đây?
Đúng lúc này, bên trong đột nhiên lại nháo nhào.
Hạ Vũ Thiên quay đầu lại, một người đàn ông trung niên đang hất đổ mọi thứ trên bàn, hình như đang rất điên tiết, hắn gào thét vào trong phòng mổ “Giết người phải đền mạng, lúc tôi mang người đến rõ ràng là còn sống, các anh là bác sĩ mà lại hại chết hắn!”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, người đàn ông kia đang cầm một con dao huơ qua huơ lại, viên hộ sĩ sợ đến mức gào thét chói tai, đám người nhà bệnh thân cũng tản ra.
Mà người đàn ông kia nhắm đến, chính là Lâm Viễn.
Lâm Viễn mặc áo blouse trắng, trên tay dính đầy máu, nhíu mày nhìn người đàn ông, vô cùng bình tĩnh nói “Tôi có thể hiểu được tâm trạng của anh, nhưng anh cũng không cần cản trở việc điều trị của những người khác”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, Lâm Viễn vốn là kẻ vô cùng lương thiện, sao lại có thể lạnh lùng trước chuyện sống chết của người khác, có thể chỉ lúc hắn giải phẫu mới có thể nhận rõ chuyện này chăng? Hạ Vũ Thiên ý thức được người đàn ông kia có thể sẽ uy hiếp Lâm Viễn nên đi vào.

Người kia dường như đã mất kiểm soát, hắn cầm dao chỉa về phía Lâm Viễn “Mày là tên bác sĩ thối, tao cho mày đi đền mạng!” Nói xong thì nhào vào Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên hơi kinh hãi, trong lúc gã đang định vào can ngăn thì Lâm Viễn đã né được đường dao của người kia, vì dùng sức quá lớn nên người đàn ông kia đập thẳng mặt vào tường, đồng thời còn bị dao cắt không nhẹ, đầu đầy máu tươi nhưng vẫn không dừng lại, dường như muốn nhặt dao lên liều mạng với Lâm Viễn.
Lâm Viễn lanh tay lẹ mắt đá phăng con dao đi, nói với đám người nhà bệnh nhân “Đến cản anh ta lại, đừng cản trở tôi cứu người!”
Đám người liếc mắt nhìn nhau rồi vội đến kéo người đàn ông kia ra….Mà hiển nhiên, người đàn ông kia cũng không có ý giết Lâm Viễn. Gã ngồi xổm trên đất gào khóc….Thì ra, người vừa chết là con trai ông, mới hơn mười tuổi.
Một người thân đứng bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu nói “Aiiii….kẻ đáng chết thì không chết, người không nên chết thì lại chết”
Hạ Vũ Thiên có chút khó hiểu xoay mặt nhìn người kia, hỏi “Là ý gì?”
Người nọ nhìn Hạ Vũ Thiên trả lời “Anh không biết sao? Ông ta là người lái xe, ông ta điên như vậy vì áy náy đó, nếu không phải anh ta đi ẩu thì có lẽ đã không xảy ra chuyện”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, quay đầu nhìn, Lâm Viễn liếc nhìn người đàn ông kia một cái rồi xoay người vào phòng phẫu thuật, ánh mắt lộ rõ vẻ thương hại…..Loại ánh mắt này Hạ Vũ Thiên đã từng thấy rất nhiều lần, gã đột nhiên lại không hiểu, Lâm Viễn từng dùng ánh mắt đó nhìn gã, gã có chỗ nào đáng để Lâm Viễn thương hại sao?
Mấy hộ sĩ tiếp tục bận rộn, một lúc sau thì rất nhiều cảnh sát đến.
Hạ Vũ Thiên đi ra cửa, đột nhiên nghĩ, làm bác sĩ đúng thật là phải từ bỏ tình cảm cá nhân, Lâm Viễn và Lí Cố giống nhau, đều là những bác sĩ rất xuất sắc. Bác sĩ làm việc ở phòng cấp cứu phải đối mặt với nhiều vấn đề, rất nhiều lúc phải gặp nguy hiểm hoặc sinh ly tử biệt, phải có tâm thật cứng cỏi, còn phải lạnh lùng…..Ngày xưa Lâm Viễn cũng từng nhiều lần đối mặt với nguy hiểm nhưng đều có thể thoát hiểm dễ dàng có lẽ cũng vì lí do này chăng?
Hạ Vũ Thiên đến ngồi ở băng ghế gần cửa, nghĩ ngợi mông lung, Chíp bông vẫn bên cạnh……Gã tiếp tục suy nghĩ Lâm Viễn thương hại mình ở điểm nào?
Cứ như vậy đến khi bệnh viện lên đèn, người đi ngoài đường thưa thớt dần, đám người trong bệnh viện cũng tản đi, tất cả sự ồn ào náo nhiệt biến mất, bỗng nhiên Chíp bông vẫy đuôi liên tục.
Hạ Vũ Thiên nghe có người hỏi gã “Nhìn anh có vẻ còn u buồn hơn người nhà người chết”
Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu, Lâm Viễn hai tay để sau đầu, cúi xuống nhìn gã, nụ cười thản nhiên bên môi, còn có một ít mệt mỏi.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, gã chưa bao giờ thấy Lâm Viễn mệt mỏi. Gã đứng lên, cúi đầu nhìn xuống Lâm Viễn.
Hạ Vũ Thiên phát hiện, nhìn từ dưới lên so với nhìn từ trên xuống thì kém xa.
Nhìn từ dưới có thể thấy rất nhiều biểu cảm ẩn chứa nơi khóe miệng Lâm Viễn, còn nhìn từ phía trên thì tất cả đều ẩn sau hàng mi với mái tóc đen tuyền.
“Đi ăn cơm hả?” Lâm Viễn hỏi “Tôi đói chết mất”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, hai người sóng vai đi ra xe “Ăn gì đây?”
“Không biết a” Lâm Viễn duỗi tay duỗi chân nói “Mệt chết”
“Chúng ta về nhà đi, em muốn ăn gì để anh bảo A Thường mua cho em?”
Lâm Viễn hơi gật đầu, cười hì hì nói “Tốt! Lâu rồi tôi cũng quên béng mất anh Thường!”
Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn vào xe, sau khi khởi động máy, gã đột nhiên gọi “Lâm Viễn”
“Gì?” Lâm Viễn nhìn gã.
“Chúng ta rời khỏi nơi này đi?”
“Đi đâu?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi.
“Đến nhà anh” Hạ Vũ Thiên trả lời.
Lâm Viễn lắc đầu.
Hạ Vũ Thiên tiếp tục lái xe nói “Vậy đêm nay anh ngủ ở nhà em”

Lâm Viễn nghĩ nghĩ “Không tiện lắm, còn có Lí Cố”
“Hôm nay Lí Cố không về, hôm trước hắn bảo mấy hôm nay đều đóng chốt ở tiệm ăn đêm chờ tái ngộ nhân tình”
Lâm Viễn hơi vô lực nói “Anh thật nắm rõ tình hình a”
“Anh không muốn cứ tiếp tục như thế này” Hạ Vũ Thiên dừng xe nói với Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhìn gã hỏi “Vậy anh muốn như thế nào?”
Hạ Vũ Thiên cũng không rõ mình muốn gì. Lâm Viễn nói “Vậy để tôi nói thay cho anh…..anh đã quen với việc mọi người chuyển động xung quanh mình, chưa từng quen với việc phải thích nghi với cuộc sống của người khác đúng không?”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày.
Lâm Viễn mỉm cười “Không khéo tôi cũng như vậy”
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn.
Lâm Viễn lắc lắc đầu nói “Hạ Vũ Thiên, anh vẫn chưa hiểu rõ sao?”
Hạ Vũ Thiên nói với Lâm Viễn “Chưa rõ chuyện gì?”
Lâm Viễn cười cười “Tôi cũng không rõ lắm, tôi cứ tưởng anh đã sớm hiểu ra rồi”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
Lâm Viễn nhìn thấy trước mắt đã là nhà mình nên mở cửa xe, dắt Chíp bông nói “Ngày mai gặp lại”
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn băng qua đường đi vào nhà.
Gã lại thở dài thật lâu, có chút nản lòng, cứ như vậy ngồi trong xe lấy điện thoại.
“Này?” Sau một lúc lâu mới có người tiếp máy, một giọng nữ vang lên “Hạ
Vũ Thiên, nghe nói anh tìm được Lâm Viễn rồi, thật sự chúc mừng a!”
Hạ Vũ Thiên có chút ủ rũ hỏi “Cuối cùng thì tôi đã không hiểu cái gì?”
Đầu dây bên kia ngẩn người, sau đó hỏi lại “Cái gì a?”
Hạ Vũ Thiên giảng giải “Bây giờ chúng tôi không có chút tiến triển nào, một chút cũng không, còn không bằng thời gian nhớ nhung khi trước, lúc đó tình cảm rất mãnh liệt, suy cho cùng là vì cái gì?”
Bên kia đại dương, trong một căn phòng xa hoa, Tần Dụ cầm ly rượu nghe điện thoại, sau một lúc lâu nàng mới có phản ứng, cười lắc đầu “Hạ Vũ Thiên, anh lại tiếp tục hồ đồ a?”
“Có ý gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
Tần Dụ thở dài nói “Anh với cậu ấy sống chung như thế nào?”
Hạ Vũ Thiên kể lại chuyện một tháng vừa qua.
“Ha ha ha….” Tần Dụ nghe xong cười lớn mừng rỡ, cười đến ngắc ngứ, khó thở, sau đó mới nói “Hạ Vũ Thiên…..anh, anh con mẹ nó thật là bi kịch a!”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Đừng học cách nói chuyện của Lâm Viễn được không ?”
Tần Dụ sau khi cười đủ mới nói “Anh phải theo đuổi cậu ta làm gì a? Anh theo cậu ta, cậu ta không phải là một ly nước sôi sao? Anh lấy một cốc nước sôi đặt bên cạnh một ly rượu, hy vọng ly nước kia sẽ biến thành rượu, anh đợi đến khi trái đất diệt vong hả?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, dường như gã đã hiểu, nhưng cũng dường như rất mơ hồ.

“Rất đơn giản, anh đem nước đổ vào rượu, vậy thì nước sẽ biến thành rượu, anh đem nước đổ vào rượu, rượu không thể biến thành nước, hiểu chưa Hạ Vũ Thiên? Anh là Hạ Vũ Thiên, anh cho dù có muốn trở thành Lâm Viễn cũng không thể làm được….Lâm Viễn đang đợi, chính cậu ấy cũng không biết mình đợi gì, đợi anh cho cậu ấy một câu trả lời, nếu anh không giữ lấy, có thể sẽ không bao giờ đến được với nhau”
Hạ Vũ Thiên cầm điện thoại đến xuất thần.
“Đúng rồi” Tần Dụ đột nhiên nhớ ra, nói với Hạ Vũ Thiên “Tôi nghe nói hình như Tôn Lâm về nước, mấy hôm nay anh cẩn thận một chút, tên nhóc này phỏng chừng sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt hỏi “Hắn biết Lâm Viễn không chết?”
“……Ách, cái này thì tôi không rõ lắm, nhưng mà đến tôi cũng biết Lâm Viễn không chết….”.Tần Dụ chưa nói xong Hạ Vũ Thiên đã ngắt điện thoại…..Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên gã thấy Chíp bông chạy lại, gọi gã.
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, mở cửa xe…..Một chiếc xe màu đen có rèm che vừa đi khỏi khu nhà Lâm Viễn, đi nhanh về phía quốc lộ, Chíp bông nhìn theo chiếc xe sủa vang.
Hạ Vũ Thiên khởi động xe đuổi theo.
Chíp bông lập tức vọt vào xe, Hạ Vũ Thiên đóng cửa, đuổi theo chiếc xe kia, vừa đi vừa gọi điện thoại cho A Thường, bảo hắn lập tức tìm người đến.
A Thương vừa mua thức ăn cho Lâm Viễn xong, đang trên đường đến, hắn vội vàng vứt thức ăn lái xe đuổi theo, không quên gọi điện thoại……
Lí Cố đang ở quán bar ngắm một đám mĩ nam trước mặt, vừa ngắm vừa cân nhắc có nên làm theo lời Lâm Viễn đổi khẩu vị không? Đang phiền nào thì điện thoại reo….Người gọi tất nhiên là A Thường.
Lí Cố nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt, vừa nghe xong thì mắng chửi ngay “Mẹ nó, dám đến nhà tôi bắt người? Tiểu Viễn Viễn, lão tử đi tìm ngươi, đi cứu ngươi!”
Lí Cố vừa mới dứt lời chuẩn bị chạy đi thì bị người giữ lại.
“Chuyện gì?” Lí Cố quay đầu lại, thấy người trước mắt thì hết hồn, thiếu chút nữa cằm rơi xuống đất.
“Anh nói Tiểu Viễn Viễn? Lâm Viễn?” Người kia hỏi.
“Ách….Đúng vậy” Lí Cố gật đầu nói “Chuyện này, không ai nói cho anh biết cậu ấy chưa chết sao?”
Người nọ nhíu mày hỏi “Ai bắt cậu ấy?”
“Nghe nói là Tôn Lâm” Lí Cố nói “Cũng chưa chắc, Hạ Vũ Thiên đang đuổi theo”
Người nọ thả Lí Cố ra, bước nhanh ra cửa.
Sau đó Lí Cố thấy Tiểu Thụy đang mang vali đi đến nói “Gấp cái gì, không phải là muốn nói với hắn chuyện này sao” Nói xong thì đuổi theo.
Lí Cố nhìn trái nhìn phải, kích động chạy theo nói “Mọi người đều đến đông đủ, có trò hay để xem rồi!”
………………………
Ôi cuộc đời, lầm lũi làm đến chương 59 mới biết truyện này sắp ra sách òi! Ôi cuộc đời……..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK