• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi quay về nhà, Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn đợi gã mở cửa căn phòng bên cạnh cho mình, còn Hạ Vũ Thiên thì lại hỏi “Chìa khóa tôi mới đưa lúc nãy đâu?”
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái…..quên ở bệnh viện rồi “Tôi quay lại lấy”
“Aiiii” Hạ Vũ Thiên giữ chặt hắn lại “Để tôi bảo thủ hạ đi lấy, cậu cứ ngồi đây một lát đi”
Lâm Viễn bị kéo đến sopha, Hạ Vũ Thiên lấy điện thoại nói vài câu ngắn rồi đi lấy nước ấm cho Lâm Viễn uống thuốc.
“Ăn rồi mới được uống thuốc”
Hạ Vũ Thiên ngẩn người “Đúng rồi a, tôi đi lấy điểm tâm”
Lâm Viễn cười cười, nhìn gã “Tôi muốn ăn đồ ăn Trung Quốc”
“Đồ Trung Quốc? Muốn ăn món gì?” Hạ Vũ Thiên lại lấy một list đồ ăn.
“Ở đâu vậy?” Lâm Viễn đón lấy, xem xem, Cừ thật, thật là dày a, xem ra đủ các địa chỉ ở xung quanh đây rồi.
“Tôi bảo người đi lấy về đó, nếu cậu ở đây, tôi cũng không nấu cơm, vậy nên gọi đồ ăn ngoài cũng tốt”
Lâm Viễn nhìn nhìn gã “Anh muốn ăn gì?”
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống bên cạnh hắn, nói “Uhm….bị cảm mạo có thể ăn đồ cay không?”
Lâm Viễn hơi gật gật đầu “Ăn cái này đi, tăng huyết áp một chút sẽ tốt”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật đầu “Muốn ăn cá không?”
“Anh muốn ăn cá?” Lâm Viễn hỏi.
“Uhm, phải ăn cá đuối”
Lâm Viễn hơi cúi đầu xuống lấy bút, “Ở đây có gạo không? Phải tự nấu cơm”

“Sao không gọi luôn một thể?”
“Cơm ở bên ngoài thật sự không ăn được” Lâm Viễn mở hộp, vui vẻ phát hiện một cái nồi cơm điện, cười nói “Ở đây anh cũng có cái này a?”
“Đại loại là đồ của công ty thiết kế cung cấp cho” Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai, nhìn Lâm Viễn hỏi “Hai phần đủ không? Hay gọi thêm? Muốn tráng miệng không? Không phải cậu thích nhất đồ ngọt tráng miệng sao?”
“Uhm…” Lâm Viễn lập tức tỉnh táo tinh thần “Tôi ăn lạc!”
Hạ Vũ Thiên tiếp tục lật sang trang khác, tìm được món này trong menu của một nhà hàng khác, còn có đủ màu, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại gọi luôn.
Lâm Viễn bỏ gạo vào nồi cơm điện rồi trở ra sopha mở Tv xem tin tức.
Trong phòng chỉ có tiếng TV, dường có có chút im ắng, hai người tự dưng lại cảm thấy xấu hổ.
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Lâm Viễn, người này bình thường luôn ầm ĩ, sao tự nhiên sau khi bệnh xong lại đột nhiên trầm tĩnh? Lại phát sốt? Cậu không phải….không được bình thường cho lắm ?
Lâm Viễn xem tin tức một lát, nhăn mặt “Dạo này động đất thật nhiều”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu “Uhm, Peru là mỏ khoáng sản, cho nên tỉ lệ cũng cao”
Lâm Viễn nhìn gã “Anh cũng là người sao?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt hỏi “Sao vậy?”
Lâm Viễn mặc kệ gã, nhưng mà nghĩ lại, thương nhân không ít kẻ như vậy, bản thân hắn cũng nhìn rõ bản chất tư bản của gã, vốn dĩ tuyệt đối không chờ mong gì, vậy kích động như vậy làm gì?
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn yên lặng, còn hầm hừ, không biết đã đắc tội gì với hắn, bèn hỏi “Cậu làm sao vậy?”
Lâm Viễn liếc một cái, nói “Người thân của bọn họ chết rồi, không còn nhà để về, rất đáng thương!”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày hỏi “Bọn họ thực sự rất đáng thương a…..nhưng có quan hệ gì đến tôi?”
Lâm Viễn mếu máo “Không phải anh mua cổ phiếu của mỏ quặng sao?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu “Uhm, cổ phiếu đúng là có mua, nhưng mà mua để bán, nếu chi phí quá cao sẽ tổn thất”
“Không tính” Lâm Viễn hung hăng trừng mắt.
Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói “Không tính cả chuyện tôi quyên tiền?”
Lâm Viễn nhìn chăm chú “Anh làm từ thiện?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu “Mỗi khi có tai nạn lớn tôi đều quyên tiền từ thiện”
“Xã hội đen cũng làm từ thiện a?” Lâm Viễn một bụng hoài nghi hỏi.
Hạ Vũ Thiên có chút bất đắc dĩ “Chỉ vậy thôi mà cậu đã kết luận tôi là xã hội đen?”
“Anh có men in black đi theo a” ….”Còn có súng”
“Chỉ là vệ sĩ thôi, tôi làm vậy vì công việc kinh doanh”
Lâm Viễn bĩu môi—-lừa quỷ a~~“Vậy anh góp nhiều ít?”
Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói “Bảy số đi, bình thường thì khoảng đó, nếu là trong nước thì sẽ nhiều hơn”
Chút giận dỗi trong lòng hơi tiêu biến, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói “Có thời gian tôi còn lập một quỹ”
Lâm Viễn dựng đứng hai tai hỏi “Anh dùng nó để rửa tiền hả? Không tính”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài, nhéo tai hắn “Cậu không chịu thừa nhận tôi thì cứ nói thẳng, tìm nhiều lý do vậy làm gì?”
Lâm Viễn quay đầu đi, xoa xoa tai, vẻ mặt căm giận.
“Aiiii” Hạ Vũ Thiên chọt chọt hắn, hỏi “Cậu có biết mỗi cơn biến động tài chính có bao nhiêu người nhảy lầu hoặc táng gia bại sản không?”
Lâm Viễn chớp mi “Có lẽ là rất nhiều, còn có rất nhiều người thất nghiệp nữa, đều là những tên tư bản tài chính tàn ác”

Hạ Vũ Thiên lắc đầu nói “Mỗi lần khủng hoảng tài chính giống như một lần lật bài ngửa, bỏ đi tất, chỉ còn một con duy nhất, làm kinh doanh cũng không phải tham ô hay phạm pháp, tuy rằng nhờ cơn khủng hoảng mà giàu có nhưng đó không phải là tiền của nhà nước!”
Lâm Viễn bĩu môi “Tôi nghĩ là do các anh hôi của”
Hạ Vũ Thiên cười một cái, lắc đầu nói “Tôi cũng không trữ đất đai, trữ đất đai là hạ sách để dự phòng cho cơ nghiệp”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã hỏi “Vậy anh kinh doanh gì?”
Hạ Vũ Thiên nở nụ cười hỏi “Thấy hứng thú a?“
Lâm Viễn nhìn gã “Không muốn nói thì quên đi”
Hạ Vũ Thiên lại nắn nắn tai hắn nói “Tôi là xã hội đen”
“Quả nhiên” Lâm Viễn giận dữ “Không tính!”
Hạ Vũ Thiên lắc đầu cười nói “Hạ gia làm nhà đầu tư, cũng làm bất đọng sản, nhưng quan trọng nhất là nguồn mỏ kia”
Lâm Viễn khẽ nhíu mày “Giống như các trùm dầu mỏ ở Trung Đông? chiến tranh Iraq vì vậy mà nổ ra, tài nguyên thiên nhiên là nguyền gốc tội lỗi!”
Hạ Vũ Thiên không nói gì, đè Lâm Viễn xuống “Cậu không nghĩ tôi tốt hơn một chút được hả?”
Lâm Viễn phản kích, đạp hai chân Hạ Vũ Thiên, tâm tình vui vẻ một ít, vẻ mặt cũng thả lỏng, đại khái là đã phát tiết xong.
Nồi cơm điện kêu lên hai tiếng, hương thơm thoang thoảng, Lâm Viễn ôm gối lên sopha “Sao chưa đến a? Giao hàng không phải là đang bị kẹt xe chứ!”
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đã khôi phục dáng vẻ ban đầu nên nhẹ nhàng kêu một tiếng “Lâm Viễn”
“Uhm?” Lâm Viễn giương mắt nhìn gã.
“….” Hạ Vũ Thiên mới mở miệng, lời còn chưa thốt ra đã nghe tiếng chuông cửa “Leng keng” kêu lên.
“A, đến đây!” Lâm Viễn lập tức dựng dậy, chay đi mở cửa,i ra nhận là A Thường, người giao hàng đã bị chặn lại dưới lầu, A Thường thanh toán tiền, đem thức ăn lên. Là cá.
“Thơm quá a!” Lâm Viễn hỏi A Thường “A Thường có muốn cùng ăn không?”
A Thường cười cười nói “Tôi đã ăn với mấy anh em rồi”
“Vậy a” Lâm Viễn hơi gật đầu, mang thức ăn vào nhà ,để trên bàn, nghĩ nghĩ, lại nhảy đến bàn trà lấy remote mở bóng đá xem.
Hạ Vũ Thiên tựa vào sopa, nhìn Lâm Viễn chuẩn bị, có lẽ đây là thói quen của thanh niên độc thân phải không? Lâm Viễn bộn rộn đem tất cả mọi thứ muốn dùng ra, như đồ ăn vặt, đĩa CD, truyện tranh….Sau đó dính chặt vào tivi bất động, mỗi lần như vậy tốn cả ngày, người khác bảo hắn nhàm chán, hắn chỉ ngây ngô cười.
Lâm Viễn chạy lại bới cơm, mang hai chén cơm nóng hổi đến, một cho Hạ Vũ Thiên. Lâm Viễn không ngồi trên sopha mà ngồi trên thảm lông, dùng thìa uống canh, nói “Uhm…Mỹ vị a!”
Hạ Vũ Thiên cũng ngồi xuống, Lâm Viễn nhìn nhìn gã, hỏi “Lúc nãy anh muốn nói gì?”
“Uhm….” Hạ Vũ Thiên lại muốn mở miệng, nhưng là—–leng keng….
“Hắc hắc” Lâm Viễn đứng lên đi mở cửa, quả nhiên vẫn là A THương, đưa thức ăn đến, sợ Lâm viễn mang nặng, hắn đem để luôn trên bàn trà, Hạ Vũ Thiên hung hăng trừng mắt liếc hắn, A Thường cũng có chút bất đắc dĩ….tâm nói: Ai bảo các người gọi đến mấy nhà, đương nhiên là phải từng nhà giao tới rồi.
A Thường đi như chạy trốn, Lâm Viễn lấy đũa gắp thức ăn, Hạ Vũ Thiên ngồi thẳng dậy nói “Lâm Viễn”
“UHm” Lâm Viễn tiếp tục gắp thức ăn hỏi “Sao?”
“Ách…” Hạ Vũ Thiên lại chưa nói xong đã nghe leng keng….
Hết ý định nói ra, Hạ Vũ Thiên lấy đũa ăn cơm.
Lâm Viễn buồn cười đi ra mở cửa, là ba bốn men in black mang theo hơn mười túi thức ăn đến.
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái hỏi “Cái này là sao?”
A Thường bất đắc dĩ nói “Cậu chủ bảo mỗi cửa hàng làm một loại cho nên giao nhiều như vậy” Vừa nói một đám người nối đuôi nhau đi vào, đặt đầy một bàn trà, để cả dưới đất, nhiều tới mức không còn chỗ để nên đám men in black được mấy túi to mang đi ăn khuya.
Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, Lâm Viễn há hốc mồm.
Hạ Vũ Thiên cười cười “Tôi còn nghĩ cậu sẽ bảo tôi lãng phí”

Lâm Viễn bưng một chén thủy tinh đổ vào miệng, nhìn nhìn gã nói “Uhm….thói quen lãng phí này cũng xem như là thói quen tốt!”
Hạ Vũ Thiên thấy hắn có ăn thì mặt mày hớn hở nên cũng cười cười theo, nói “Cậu vui vẻ vẫn tốt hơn”
Lâm Viễn ngẩn người, liếc gã một cái, tiếp tục ăn.
Hai người vừa xong bóng đá vừa ăn, Hạ vũ Thiên còn khui một chai rượu cùng nhau uống, qua được vài chén, Lâm Viễn hiện nguyên hình, nhảy đứng lên chỉ vào TV gào “Tốt, thêm cú nữa, cho bọn họ biết lợi hại!”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Lại có tiếng “Leng keng”
Lâm Viễn cắn đũa hỏi Hạ Vũ Thiên “Anh còn gọi đồ ăn hả? Ăn không vô”
Hạ Vũ Thiên cười cười, nhìn bâng quơ trên tường “Đến đúng lúc rồi”
Lâm Viễn đứng lên mở cửa lại bị Hạ Vũ Thiên đè lại nói “Cậu ăn tiếp đi, để tôi đi được rồi, lần này không phải thức ăn”
“Vậy à” Lâm Viễn hơi gật đầu, hẳn là công việc của gã nên không cần hỏi nhiều, tiếp tục ăn ăn, bỗng nhiên lại nhớ đến sáng sớm, lúc vừa ngủ dậy, Hạ Vũ Thiên hình như nói sẽ có gì đó cho hắn.
Đang suy nghĩ thì nghe Hạ Vũ Thiên gọi “Lâm Viễn”
Lâm Viễn quay đầu lại, Hạ Vũ Thiên đóng cửa lại, tay cầm một chiếc vòng kéo kéo, một vật không lớn không nhỏ, đầy long óng ánh đi ra, đích thị là một chú chó.
Lâm Viễn mở to hai mắt “A! kim mao!”
Hạ Vũ Thiên kéo kim mao đến, Lâm Viễn ném đũa đưa tay sờ lông kim mao, vừa nhiều vừa mịn, nhìn thôi cũng biết là một con kim mao quý giá a!
“Tôi thấy màn hình máy tính cậu để hình kim mao” Hạ Vũ Thiên ngồi xuống cạnh Lâm Viễn, cười nói “Chắc là cậu sẽ thích”
“Con này đích thị là con trên máy tính của tôi!” Lâm Viễn có chút hưng phấn, kim mao là loại chó dễ tiếp xúc nhất, nó để yên cho Lâm Viễn sờ soạng, lại vẫy đuôi vô cùng thân thiết, không sủa tiếng nào, thoạt nhìn có vẻ vừa vui vẻ vừa ngoan ngoãn.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn cười tủm tỉm liền nhích đến hỏi “Có thích không?”
Lâm Viễn ngây ngô cười, gật gật đầu, thấy hắn vui vẻ như vậy, Hạ Vũ Thiên có chút giật mình, nhưng cái khó hiểu nhất chính là bản thân gã. Để hiểu rõ sở thích của Lâm Viễn, gã cơ hồ đã mua hết những thứ hắn thích về thử một lần. Nhưng truyện tranh, tiểu thuyết, game này nọ đều làm cho gã mơ mơ hồ hồ, rất trừu tượng. Cuối cùng, nhìn thấy con chó nhỏ này trên màn hình máy tính của Lâm Viễn, gã liền quyết định một con giống y hệt trong ảnh. Vậy nên gã lấy ảnh cho người ra nước ngoài tìm một con cùng loại giống hết. Nhìn Lâm Viễn vui vẻ như vậy, xem ra vất vả cũng không uổng phí….đương nhiên….ý nguyện ban đầu là làm Lâm Viễn cảm động. Chỉ có điều, bản thân gã cũng có chút khó hiểu, tại sao hắn cũng cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn?
“Đặt tên gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn cười tủm tỉm nói “Gọi Kim Mao đi”
“Bình thường như vậy?” Hạ Vũ Thiên có chút mất mát nói “Tôi còn tưởng cậu sẽ đặt tên là Vũ Thiên gì đó chứ”
Lâm Viễn trắng mắt liếc, ôm kim mao vào lòng cho nó ăn, Hạ Vũ Thiên đứng một bên nhìn nói “A Thường vừa bảo không tìm thấy chìa khóa kia”
Lâm Viễn nghe xong cả kinh, xoay mặt nhìn “Không phải là bị lấy mất rồi chứ, hay là đổi khóa đi….trong đó có cái gì….quý giá không? Đừng mất chứ”
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn, cười cười “Thứ quý trọng không phải còn chưa vào ở sao?”
Lâm Viễn sửng sốt, một phen run rẩy trong lòng, tâm nói—--Hạ Vũ Thiên, nhà anh rất văn nghệ *phải chăng là cải lương?* =)))!!!!
Hạ Vũ Thiên cũng bị chính câu nói của mình là cho run lên một hồi, bất đắc dĩ lắc đầu hỏi “Lâm Viễn”
“Uhm?” Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, tâm nói: Đại ca à, anh đừng có gọi thân tình như vậy chứ? nghe cứ như tình nhân ấy.
Hạ Vũ Thiên nhìn về phía cửa phòng, chắc chắn rằng chuông cửa sẽ không vang lên lần nữa mới nhẹ nhàng thở ra, nói với Lâm Viễn “Đừng đi….ở đây giúp tôi đi, nửa năm cũng tốt, mà lâu hơn thì càng tốt”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK