• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hơn chín giờ, Lâm Viễn thức giấc, cọ qua cọ lại trên giường, e ngại chuyện phải ăn sáng nếu dậy ngay bây giờ nên hắn tiếp tục ngủ thêm giấc nữa.
Đang hạnh phúc lăn qua lăn lại trong chăn, đột nhiên hắn cảm giác có người sờ mông mình.
Lâm Viễn cả kinh, quay đầu nhìn, Hạ Vũ Thiên một tay xoa cằm, một tay sờ mông hắn.
Lâm Viễn nhích mông cách xa hắn một đoạn, Hạ Vũ Thiên mỉm cười, ôm hôn chào buổi sáng, Lâm Viễn muốn tránh nên vội vàng ôm chăn lăn vài vòng trên giường.
“Bịch”….
“A…..” Lâm Viễn hét thảm, may mà cuộn chăn không thì cái chân đã thảm.
Hạ Vũ Thiên đến gần, có chút bất đắt dĩ “Cậu không thể thành thật một chút sao?”
Lâm Viễn chui ra khỏi chăn, ngồi trên giường nói “Ai cho anh đánh lén tôi?”
Hạ Vũ Thiên cười “Tỉnh rồi?”
Lâm Viễn liếc mắt xem thường, ngồi trên giường mặc quần áo, nói “Mới sáng sớm anh dọa người làm gì?”
“Hôm nay có chuyện rất hay để chơi” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Gì?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi.
“Quá trưa sẽ có thuyền cập đảo” Hạ Vũ Thiên vừa mặc quần áo vừa nói “Cậu có muốn lên thuyền đi chơi không?”
“Thuyền gì a?” Lâm Viễn hỏi.
“Du thuyền” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Du Thuyền ?” Lâm Viễn chớp chớp mắt “Lên thuyền làm gì?”
“Thuyền đến Macao đánh bạc” Hạ Vũ Thiên nói trắng ra.
Lâm Viễn tròn xoe hai mắt nói “Tôi không hứng thú với cờ bạc”
Hạ Vũ Thiên thở dài ” Ai cho cậu đi đánh bạc, bọn Tống Hi sẽ đi, xem như là cậu đi xem cùng đi”

“Còn anh?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nói “Sao vậy? Muốn tôi đi cùng cậu?”
Lâm Viễn trắng mắt liếc, nói “Anh dễ dàng cho tôi lên thuyền đi chơi là có ý gì?”
Hạ Vũ Thiên cười cười “Cậu không muốn đi mở mang tầm mắt sao? Trên thuyền có đầu bếp tốt nhất a”
Ách….Hạ Vũ Thiên trực tiếp đánh vào điểm yếu của Lâm Viễn, nếu gã nói vàng bạc, đồ cổ, trai xinh gái đẹp…..hắn chưa chắc hứng thú, duy nhất mỹ thực thì nhất định hắn không bỏ qua!
“Tôi đi một mình?” Lâm Viễn hỏi.
“Tống Hi sẽ đi cùng cậu” Hạ Vũ Thiên cười cười “Cậu đi với hắn còn sợ gì? Hắn nổi tiếng ăn chay”
Lâm Viễn mếu máo hỏi “Vậy còn anh?”
“Tôi tiếp tục giả chết a” Hạ Vũ Thiên ngoài cười trong không cười trả lời.
“Hừ” Lâm Viễn không nhịn được phì cười nói “Anh mới không làm vậy, nói đi, anh có âm mưu gì?”
“Cha nuôi ở đó” Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Cậu với Tống Hi có thể thu hút sự chú ý của hắn, tôi cũng sẽ lên thuyền…..sau đó diễn tiết mục tranh đoạt tình nhân với Tống Hi”
Lâm Viễn nhíu mày “Thật rẻ tiền….Anh định thừa nước đục thả câu a?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, không giấu diếm.
“Nhưng mà….như vậy không phải sẽ khiến người hoài nghi sao?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên cười nói “Nếu sự tình ầm ĩ, người bị hoài nghi là tôi với Tống Hi, nếu không làm ầm ĩ….thì chỉ hoài nghi mình tôi”
Lâm Viễn nhíu mày “Sao anh có thể thiếu đạo đức như vậy a, nhẹ nhàng kéo Tống Hi xuóng nước!”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng “Bằng không thì sao? Tôi mệt chết mệt sống, hắn ta mang cậu đi tiêu diêu tự tại? Tôi làm sao có thể cảm thấy thoải mái đây?!”
Lâm Viễn tựa hồ có chút lo lắng hỏi “Có thể gặp chuyện không may không a?”
Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai “Hẳn là sẽ không”
“Uhm….” Lâm Viễn chỉ đành gật đầu, trong lòng lại cân nhắc, Hạ Vũ Thiên đang muốn làm gì đây? Hắn vẫn cảm thấy chuyện lần này không đơn giản.
“Đang nghĩ gì?” Hạ Vũ Thiên nhìn hắn.
“Không có gì” Lâm Viễn xuống giường, cảm giác chân đã khá hơn hôm qua nhiều, tâm tình cũng tốt. Hắn vỗ vỗ lưng, mở cửa đi ra ngoài bờ biển tản bộ, nhân tiện cho Liêu Liêu ăn mấy mẻ cá mới.
Cá heo vốn dĩ thân thiện với con người, phía sau Liêu Liêu còn dẫn theo hai chú cá héo khác, cũng tủm tỉm cười, ngẩng mặt lên trời kêu vài tiếng, Lâm Viễn cho chúng ăn cá, một lúc sau đã vui vẻ hòa cùng bọn chúng.
“Chúng đều thích cậu” Tiếng Tống Hi từ sau truyền đến.
Lâm Viễn còn chưa quay đầu lại xem ai thì đã âm thầm thở dài…..Nói thật, hắn rất sợ loại người như Tống Hi, nói sao nhỉ? Trong giọng nói đã toát ra sự nhẹ nhàng cùng tình yêu, loại cảm giác này thật sự làm cho hắn cảm thấy mệt mỏi a, Lâm Viễn cảm thấy bản thân hắn không phải là một người đặc biệt chung tình, bởi vậy nhìn thấy người chung tình liền đau đầu, bị người chung tình coi trọng thì càng đau hơn.
Lâm Viễn quay đầu lại, quả nhiên Tống Hi đang mỉm cười phía sau lưng, hỏi “Có đói bụng không? Có muốn ăn nhẹ không?”
“Uhm, ăn chút gì đi” Lâm Viễn trả lời.
“Cùng đi chứ?” Tống Hi đề nghị.
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, đang muốn rời đi cùng Tống Hi thì thấy cửa phòng Hạ Vũ Thiên mở, gã đang đi ra ngoài.
Tống Hi hơi nhíu mày “Cậu có thể rời giường? Đừng làm xằng bậy chứ!”
“Không phải chuyện của anh” Hạ Vũ Thiên lắc đầu, vẫy vẫy Lâm Viễn “Đến phụ đỡ tôi”
Lâm Viễn đi đến che trước mặt Hạ Vũ Thiên, nói “Thân thể với tâm tính anh đều bị thương nghiêm trọng sao? Không cần phải hồi phục quá nhanh, đừng học Tư Mã Thiên a!”
Tống Hi nhịn cười, Hạ Vũ Thiên giật giật khóe miệng, tựa cả người vào Lâm Viễn làm hắn ai nha kêu lên “Chân đau!”
Hạ Vũ Thiên vội vàng đứng lên, nhìn lại thì thấy Lâm Viễn đang híp mắt cười.
Hạ Vũ Thiên có chút bất đắc dĩ, túm lấy Lâm Viễn “có đi hay không? Cậu không đói bụng a?”
Lâm Viễn hắc hắc cười hai tiếng, đỡ Hạ Vũ Thiên đi.
Tống Hi quay đầu nhìn 2 người ở phía sau, Hạ Vũ Thiên đối xử với Lâm Viễn thật sự không giống như đang diễn trò…..Quan tâm và khẩn trương dành cho Lâm Viễn là thật.
Đến phòng ăn, Lâm Viễn còn đang phân vân giữa pudding và trứng chiên thì Tiểu Thụy đã cướp lấy cả hai, Lâm Viễn đành phải ăn một nửa số đồ ăn Trung Quốc và Tây Phương còn lại.
“Tí nữa cha nuôi sẽ bảo chúng ta lên thuyền chơi nhỉ?” Tiểu Thụy đột nhiên nói “Hôm nay còn có những kẻ tai to mặt lớn trong giới thương nhân, cho nên tốt nhất là mọi người cùng đi”

Tống Hi nhìn Hạ Vũ Thiên hỏi “Cậu có thể đi không?”
Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai “Còn chưa có chết”
“Lâm Viễn thì sao?” Tống Hi hỏi “Cậu có đi không?”
Lâm Viễn còn chưa kịp trả lời đã nghe Tiểu Thụy lên tiếng “Dẫn hắn đi cùng đi. Nếu hết tiền đánh bạc có thể bán hắn cho mấy lão biến thái, nhìn hắn da thịt nộn nộn chắc chắn có thể bán được hai trăm vạn!”
Lâm Viễn tâm nói….Cậu đúng thật là để ý tôi nha, hai trăm vạn đó nha.
“Không được” Hạ Vũ Thiên lại nói “Hàng này có thể bán được ít nhất là hai ngàn vạn”
Lâm Viễn khóe miệng run rẩy, tâm nói : Hàng?….Anh đang mua cún sao!!!!
Tống Hi gật gật đầu “Nếu biết cách ăn diện phỏng chừng còn có thể bán giá rất cao, nếu trả giá tốt nói không chừng còn có người nguyện ý mua”
“Này!” Lâm Viễn hung hăng trừng mắt với ba người “Các anh có im đi không!”
Hạ Vũ Thiên cười cười đưa tay nắn cằm Lâm Viễn “Nếu cậu chịu bán, tôi có thể bỏ ra một triệu mua cậu”
Lâm Viễn liếc mắt, tuy rằng biết Hạ Vũ Thiên nói chơi nhưng không biết vì sao lại cảm thấy là lạ, tựa hồ có gì đó sụp đổ….tựu chung lại là cảm nhận sẽ có chuyện phát sinh.
Sau đó ba người chuyên tâm ăn xong bữa cơm, Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn nói “Lại đây”
“Đi đâu?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi.
“Thay đổi trang phục cho cậu” Hạ Vũ Thiên cười trả lời.
“Gì cơ?” Lâm Viễn khó hiểu nhưng cuối cùng vẫn bị túm đi.
Tống Hi ngồi yên nhìn cảnh tượng này, Tiểu Thụy tựa vào ghế nói mát “Đừng nhìn, tí nữa tôi sẽ bớt chút thời giờ giúp các anh đem cái mầm họa này bán đi!”
Tống Hi nhìn hắn “Lâm Viễn là người tốt, cậu đừng đi theo Hạ Vũ Thiên làm bậy không được sao?”
Tiểu Thụy sửng sốt, liếc Tống Hi một cái nói “Tôi không biết anh đang nói gì”
“Vũ Thiên đem Lâm Viễn ra làm lá chắn có thể dẫn đi sự chú ý của mọi người, nhưng như vậy cũng đồng thời đẩy Lâm Viễn vào con đường chết” Tống Hi nhíu mày nói “Cậu có biết hiện tại có bao nhiêu người muốn tóm Lâm Viễn không? Bao nhiêu kẻ hận Hạ Vũ Thiên muốn lấy mệnh Lâm Viễn?!”
“Thì sao?” Tiểu Thụy trừng mắt nói “Lâm Viễn là người ngoài, Vũ Thiên là anh em!”
Tống Hi nhìn Tiểu Thụy một lúc rồi hỏi “Khi nào thì cậu cũng trở nên vô tình như vậy?”
“Sau khi chị tôi mất!” Tiểu Thụy hung hăng trách móc Tống Hi, Tống Hi nhíu mày, há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng chỉ bỏ lại một câu “Tôi sẽ không để Lâm Viễn bị nguy hiểm”
“Anh con mẹ nó đừng có thay đổi tình cảm quá nhanh!” Tiểu Thụy nói “Không phải trước đây trong lòng đều là chị của tôi sao? Bây giờ lại giống hệt Hạ Vũ Thiên! Mê tên nhóc con kia đến nỗi quên mất cả chị tôi, các anh đừng quên hắn là thế thân của ai, ai mới là nhân vật chính”
Tống Hi bất đắc dĩ lắc đầu nói “Lâm Viễn với A Linh căn bản không giống nhau, chỉ có cậu là muốn nhầm lẫn mà thôi….”
Tiểu Thụy bất mãn quay đi, Tống Hi đột nhiên hỏi “A Thụy, cậu thích Vũ Thiên không phải sao?”
Tiểu Thụy sửng sốt, không nói lời nào, nhìn đi nơi khác.
“Trước đây cậu thường xuyên cãi vã với A Linh bởi vì không quen nhìn cô ấy lợi dụng Vũ Thiên, hiện tại cậu ức hiếp Lâm Viễn bởi vì cậu thấy hắn thích Lâm Viễn” Tống Hi thấp giọng nói “Ngày đó Vũ Thiên có tình nhân nhiều hay ít cậu đều cảm thấy không có vấn đề, nhưng hiện tại không giống như vậy….Cậu không chú ý sao? Từ sau khi có Lâm Viễn, Vũ Thiên không còn đi tìm tình nhân nữa”
“Hiện tại hắn chẳng việc gì phải vội” Tiểu Thụy không phục “Hơn nữa, muốn khiến người khác nhận ra hắn yêu Lâm Viễn sâu sắc thì việc phải nhịn là tất yếu”
“Bản thân cậu lại mâu thuẫn rồi!” Tống Hi lắc đầu cười khổ “Cậu đã bao giờ nhìn thấy Vũ Thiên nhẫn nhịn bao giờ chưa? Cho dù là lúc A Linh mất, hắn cũng 2 ngày lại đổi một tình nhân mới…Hiện tại đúng là đang cấm dục….vì Lâm Viễn mà cấm dục, bản thân chuyện này thôi đã đủ để nói lên vấn đề”
“Anh thật phiền phức!” Tiểu Thụy càng nghe càng không thoải mái, rống giận với Tống Hi “Anh chỉ biết tìm tôi nói những chuyện này, sao không tìm Vũ Thiên mà nói? “
Tống Hi không trả lời, trầm ngâm ngồi xuống “Tôi đã từng nói qua với hắn”
Tiểu Thụy cắn chặt răng, đạp Tống Hi một cái, nói “Anh thật không có tiền đồ! Tranh với hắn đi a! Cướp Lâm Viễn đi!”
Tống Hi bật cười, ngước mắt nhìn Tiểu Thụy “Cho dù tôi có thật sự cướp được Lâm Viễn, Vũ Thiên cũng sẽ không coi trọng cậu”
“Làm sao anh biết?!” Tiểu Thụy rống giọng.
Tống Hi vỗ vỗ bờ cát, nói “Cậu không phải loại Vũ Thiên thích, đừng kề cận hắn nữa, tìm người khác đi”
Tiểu Thụy sa sầm mặt, lạnh lùng nói “Anh ít khoa chân múa tay với tôi, anh cho rằng anh là anh rể tôi sao?!”
Tống Hi ngẩn người, sau đó đột nhiên cười lên rồi lại tự lẩm nhẩm “Lâm Viễn thật sự rất giỏi”
“Anh ngốc à!” Tiểu Thụy trắng mắt liếc giận “Đang yên lành lại tìm đến tên tiểu quỷ kia?”
“Nếu là tôi trước kia, cậu nói với tôi như vậy nhất định sẽ làm tôi khổ sở vài ngày” Tống Hi cười cười “Nhưng hiện tại lại không giống vậy….Tôi, vậy mà lại không có cảm giác gì”
“Anh bị hắn tẩy não rồi!” Tiểu Thụy bất mãn nói “Tên hỗn đản kia!”

“A…..Nếu ví hắn như một sinh vật nào đó, Lâm Viễn theo tôi cảm nhận…..” Tống Hi sờ cằm “Tuyệt đối không phải hồ ly, cũng không phải thỏ con….giống như là 1 chú mèo nhỏ”
“Hắt xì…..” Đang thay quần áo trong phòng, Lâm Viễn bỗng dưng hắt xì một cái, nhìn Hạ Vũ Thiên “Này, anh nhanh lên một chút được không a? Lạnh chết mất!”
“Mèo….” Tiểu Thụy thở dài “Tống Hi, đầu anh chứa đá trong đó a?”
Tống Hi giương mắt nhìn hắn “Cậu không thấy cậu ta đáng yêu?”
Tiểu Thụy liếc dài “Lười nói với anh, nhanh đi tẩy não đi a!” Nói xong, xoay người bỏ đi.
Đi được chưa xa, Tống Hi đột nhiên gọi với hắn lại “Tiểu Thụy”
“Chuyện gì?” Tiểu Thụy quay đầu nhìn.
“Đừng làm sát thủ nữa, cũng đừng yêu những ngày mưa nữa” Tống Hi thản nhiên nói “Quý trọng bản thân một chút”
“Anh ít quản” Tiểu Thụy dỗi, xoay người bỏ đi, hung hăng nện chân trên cát, miệng mắng thầm “Lâm Viễn đáng chết, tên nhóc quỷ thối tha!”
……
“Cậu sao vậy?” Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn đột nhiên trở nên khẩn trương, khó hiểu hỏi.
“Uhm….Đột nhiên lại cảm giác như sau lưng có luồng âm khí…..” Lâm Viễn nhìn phía sau, khẩn trương nói “Sau lưng tôi có âm khí!”
Hạ Vũ Thiên cười nói “Tối hôm qua lại xem phim ma quỷ hả?”
“Tối hôm qua không phải xem phim ma quỷ mà là phim kinh dị” Lâm Viễn vừa nói vừa nhìn vào gương, sắc mặt lập tức khổ sở “Này, anh thật sự muốn bán tôi đi sao?”
Hạ Vũ Thiên đi đến sau lưng Lâm Viễn nhìn vào trong gương, vừa lòng gật đầu “Thật hoàn mỹ”
“Hoàn cứt a, ăn mặt giống như cái bánh chưng thế này để làm gì hả?” Lâm Viễn cảm thấy rất khó chịu, Hạ Vũ Thiên cho hắn mặc một bộ đồ trắng cầu kỳ, thoạt nhìn giống như được đính đá quý nhưng nhìn thế nào cũng thấy đây không phải hắn.
“Lâm Viễn, cậu thật xinh đẹp” Hạ Vũ Thiên tán thưởng tự đáy lòng.
“Đi chết đi” Lâm Viễn muốn đuổi gã ra khỏi phòng, tránh xa hắn ra “Đừng làm tôi thấy tởm”
“Cậu yên tâm đi” Hạ Vũ Thiên cười cười, thấp giọng nói “Trả bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ không bán câu đi”
Lâm Viễn hung hăng liếc Hạ Vũ Thiên, lại khăng khăng bảo trì khoảng cách, nhưng tự đáy lòng lại có chút cảm khái…..Vậy mới nói, người như Tống Hi cuối cùng lại có hại, nói chuyện thật tình quá. Còn người như Hạ Vũ Thiên, không có đến nửa câu thật tâm….Thế giới này, làm gì có ai tin chuyện hứa hẹn toàn tâm toàn ý yêu nhau thiên thu.
Biết rõ là lời nói dỗ người của Tống Hi là không có khả năng thực hiện nhưng hắn lại dùng ngôn từ chân tình tha thiết, lại có một chút cố chấp biểu đạt, so với lối nói nửa đùa nửa thật của Hạ Vũ Thiên tất nhiên sẽ khiến người nghe có những cảm nhận khác nhau.
Nói trắng là nghe Hạ Vũ Thiên sẽ dễ dàng chấp nhận đó là tình yêu hơn so với nghe Tống Hi nói, ít nhất sẽ không có nhiều gánh nặng”
“Đang suy nghĩ đi đâu rồi?” Hạ Vũ Thiên chỉnh lại quần áo cho Lâm Viễn một chút, sau đó lại tự mình thay quần áo.
“Không có gì, thay quần áo sớm như vậy làm gì?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi “Không phải chạng vạng mới lên thuyền sao?”
“Uhm” Hạ Vũ Thiên gật đầu “Tôi phải dạy cậu một ít lễ nghi với khiêu vũ trước đã…..”
“Học khiêu vũ làm gì a?” Lâm Viễn nhíu mày “Tôi sẽ không”
Hạ Vũ Thiên đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Viễn, cười không chút hảo ý “Tí nữa, nếu cậu lên thuyền, tôi phải làm cho cậu hớp hồn mọi người”
“Thần kinh” Lâm Viễn có chút dở khóc dở cười.
“Không phải thần kinh!” Hạ Vũ Thiên thu lại nụ cười, nói “Tôi nói thật….tôi cần cho mọi người một lý do”
“Lý do gì?” Lâm Viễn khó hiểu.
“Tôi vì cậu mà phản bội anh em, không nhận người thân” Hạ Vũ Thiên gằn từng tiếng “Nhớ kỹ, Lâm Viễn!”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK