Mặt trời xuống núi, sắc trời chuyển tối, gió ở bờ biển rất lớn, dường như sắp mưa.
Tống Hi dùng sức ép Lâm Viễn để hắn cõng, rời khỏi đài ngắm sao, quay về đướng chính.
Lâm Viễn tựa vào lưng Tống Hi, hơi bất đắc dĩ một chút, hắn đưa tay xoa cằm, dường như Tống Hi hơi gầy hơn Hạ Vũ Thiên một chút, ngẫm lại, tính cách hắn thật sự làm cho người ta rất lo lắng.
“Này, anh không cần cõng tôi, tự tôi có thể nhảy về được, cõng tôi không thấy nặng a?”
“Em không nặng” Tống Hi mỉm cười trả lời.
Lâm Viễn đột nhiên hỏi “Tống Hi này, anh có nơi nào để đi không a?”
“Huh?” Tống Hi khó hiểu hỏi Lâm Viễn “Gì cơ?”
“Àh, không phải, tôi là hỏi anh có tiền hay không a? Có đủ để tìm một căn nhà ở trong nước hoặc nước ngoài rồi sau đó tìm kế mưu sinh hay không a?” Lâm Viễn hỏi.
“Có a” Tống Hi sau khi hiểu rõ trả lời “Sao vậy? Muốn theo anh bỏ trốn? Không cần phải làm việc mưu sinh, anh có thể nuôi em mấy đời”
“Không phải” Lâm Viễn xua tay “Hay là anh đi trước đi”
“Anh đi?” Tống Hi có chút giật mình, quay đầu nhìn Lâm Viễn.
“Uhm” Lâm Viễn hơi gật đầu, nói “Anh đợi ở đây làm gì, đây là nơi thị phi….Chuyện Tiểu Linh anh gần như đã thấu suốt vậy nên hãy đi đâu đó một thời gian đi”
“Em lo lắng cho anh a?” Tống Hi cười cười, nói “Yên tâm, Vũ Thiên sẽ không thể làm gì anh, cha nuôi bên kia anh cũng có thể ứng phó, khả năng của anh rất lớn”
“Biết anh lợi hại rồi” Lâm Viễn chớp mi nói “Nhìn anh đối phó bọn sát thủ là biết anh rất lợi hại, nhưng mà với tính cách của anh ở nơi này đối đầu với đám người kia rất vô nghĩa không phải sao? Dành thời gian đi làm vài việc thú vị thì sao?”
Tống Hi trầm mặc trong chốc lát “Anh muốn mang em đi cùng”
“Tôi a? Anh nên hết hy vọng đi” Lâm Viễn dứt dạt nói “Tôi không thích đàn ông, tôi còn chờ mong sau khi giải quyết xong việc này sẽ về nhà cưới vợ sinh con”
Tống Hi cười cười, giương mắt nhìn hắn ” Vậy Vũ Thiên thì sao? Em có thích hắn không?”
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái, còn thật sự nói cho Tống Hi nghe “Tống Hi a, anh có biết hay không a? Chỉ có biến thái thích chịu ngược mới có thể thích Hạ Vũ Thiên!”
Tống Hi bật cười, Hạ Vũ Thiên ở bên kia điện thoại vẫn đang cố chấp lắng nghe, sắc mặt càng lúc càng âm trầm.
Bỗng nghe Lâm Viễn cười tủm tỉm nói “Tôi nói cho anh một bí mật, Hạ Vũ Thiên không lên được”
“Thật sao?” Tống Hi có chút giật mình nhìn Lâm Viễn “Thật sự bị thương?”
“Đúng vậy a” Lâm Viễn gật đầu “Cho nên, anh không cần phải chấp nhặt với hắn, Hạ Vũ Thiên khó chịu như vậy là vì đời sống đã không còn mục tiêu để theo đuổi, hắn bắt đầu cam chịu”
Tống Hi há miệng thở dốc, sau một lúc lâu mới bật cười, lắc lắc đầu, nói “Nếu để Vũ Thiên nghe được, chắc chắn sẽ xì khói mũi”
Lâm Viễn cười hắc hắc.
Bên kia điện thoại, Hạ Vũ Thiên đưa tay sờ mũi mình….hình như có chút khác biệt.
Tống Hi cõng Lâm Viễn, chậm rãi đi đến cửa phòng Hạ Vũ Thiên, Tiểu Thụy đang ngồi ngẩn người trên sopha bên cạnh cửa sổ, thấy Tống Hi cõng Lâm Viễn trở về liền lên tiếng “Hai người về rồi? Ăn cơm!”
“Tốt, vừa lúc tôi đang đói” Lâm Viễn trả lời.
“Aiii”Tiểu Thụy ngăn Lâm Viễn lại, đẩy hắn vào phòng Hạ Vũ Thiên “Cậu đưa thức ăn vào đi!” Nói xong, đóng cửa lại.
Tống Hi muốn vào trong lại bị Tiểu Thụy ngăn lại “Anh làm gì? Anh cũng coi trọng tên nhóc kia? Tên nhóc này có gì tốt?”
Tống Hi nói có chút bất đắc dĩ “Hắn cứ như vậy đi vào….”
“Anh sợ cái gì?” Tiểu Thụy trắng mắt liếc “Hạ Vũ Thiên xem hắn như người trong lòng thì còn có thể tổn thương hắn sao?”
Tống Hi ngẩn người, không nói lời nào.
“Được rồi, đi ăn cơm” Tiểu Thụy sống chết túm Tống Hi rời đi, Tống Hi bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn lôi đi.
Đợi đến khi hai người ngoài cửa đi rồi Lâm Viễn mới nhảy lò cò vào trong phòng, Hạ Vũ Thiên đang ngồi trên sopha, không nằm giả chết trên giường, chiếc bàn nằm nghiêng trên mặt đất, khắp nơi vương vãi hỗn độn, chăn đệm trên giường cũng nhàu nhĩ, Hạ Vũ Thiên ngồi trên giường hút thuốc, sắc mặt không tốt lắm.
Lâm Viễn rất muốn nói với Hạ Vũ Thiên “Động đất? Tai nạn?” Nhưng vẫn cảm thấy mở miệng lúc này là hành động không sáng suốt nên liền ngoan ngoãn câm miệng, đến ngồi lên sopha.
Thức ăn đặt trên bàn, Lâm Viễn mở nắp hạp nhìn nhìn, híp mắt cười—Hôm nay ăn cơm cari gà, còn có mấy món ngon, Lâm Viễn thích ăn súp lơ, còn có cánh gà.
Không buồn quan tâm Hạ Vũ Thiên đang đen mặt, Lâm Viễn ăn cơm, sống chết ăn cơm, đến khi cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm mới ngẩng đầu, Hạ Vũ Thiên đang dõi theo hắn.
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái, khóe miệng Hạ Vũ Thiên hơi hơi nhíu lại, hỏi “Cậu không sợ tôi bỏ thuốc vào thức ăn sao?”
Lâm Viễn cả kinh vứt thìa vào chén, Hạ Vũ Thiên gật đầu vừa lòng, nói “Tiếp tục ăn đi, tôi không bỏ thuốc”
Lâm Viễn nhăn nhó ăn cơm, tâm nói—-xong rồi, xong rồi, Hạ Vũ Thiên đúng là kẻ thù dai!
Ăn xong ít cơm, quản gia mang điểm tâm ngọt cho Lâm Viễn, chút lo lắng ban nãy bỗng nhiên bay biến sạch như mặt trời xua tan mây, hắn nhận lấy ly kem trái cây, cười tủm tỉm nói cảm ơn.
Lúc Lâm Viễn quay đầu lại thì thấy Hạ Vũ Thiên đã đứng bên cạnh hắn từ khi nào, gã trầm thanh hỏi “Hương trái cây, chocolate, ô mai, cậu thích vị nào?”
Lâm Viễn có chút giật mình mở to hai mắt hỏi “Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên a? Anh cũng có lúc quan tâm đến chuyện này?”
“Đang hỏi cậu, thành thật trả lời”
“Uhm, tôi rất không thích vị ô mai, rất ngọt, nhưng mà ô mai rất tốt cho cơ thể, chocolate ư? Không thích ngọt quá, nhưng cũng không thích quá đắng, trái cây vẫn là tốt nhất…..hương thơm tự nhiên, không quá ngọt nhưng hậu vị rất đậm đà” Lâm Viễn vừa ăn kem vừa nói “Tốt nhất là hương trái cây có ô mai, sau đó trang trí một ít chocolate”
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng nghe xong, hỏi “Như cậu nói thì cậu không thích có mùi vị gì cả sao?”
“Ai nói nhạt thì không có hương vị?” Lâm Viễn giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên “Có đi khi nhạt lại có hương vị hơn!”
Hạ Vũ Thiên thoáng gật đầu “Vậy nên Tống Hi lại càng thích hợp hơn với cậu sao?”
Lâm Viễn nhìn chằm chằm Hạ Vũ Thiên một lúc, đột nhiên cười “Hạ Vũ Thiên, mũi anh vẹo rồi kìa!”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, trên mặt thoáng chút xấu hổ, Lâm Viễn cười hắc hắc nói “Tống Hi là ô mai, rất nặng tình, tôi chịu không nổi, sợ sẽ phụ bạc hắn, anh là chocolate đắng, những người yêu anh đều phải có khẩu vị đặc biệt”
Sắc mặt Hạ vũ Thiên hơi phức tạp nhìn Lâm Viễn, lại đưa tay nhẹ nhàng sờ cằm Lâm Viễn hỏi “Vậy nếu nhất định phải chọn một trong hai thứ ô mai hoặc chocolate đen?”
LÂm Viễn khẽ nhíu mày nói “Tôi không chọn cái nào cả”
“Cậu biết là không có khả năng” Hạ Vũ Thiên thấp giọng.
Lâm Viễn nhìn nơi khác, tựa hồ không muốn chọn, Hạ Vũ Thiên giữ chặt cằm buộc Lâm Viễn phải quay mặt lại, hỏi “Tôi có chỗ nào cậu không muốn chọn?”
Lâm Viễn ngước nhìn Hạ Vũ Thiên ” Hạ Vũ Thiên, anh thật xấu xa! Đừng cho rằng tôi thành thật thì có thể tùy ý đối đãi!”
“Cậu chọn tôi phải không?” Hạ Vũ Thiên thấp giọng hỏi “Tôi phải có câu trả lời”
Lâm Viễn không nói, hai mắt chú ý đến chiếc vòng bằng ốc biển lúc nãy Tống Hi đeo cho hắn, đột nhiên….trong đầu Lâm Viễn hiện lên một ý niệm gian ác.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn ngẩng đầu, theo thói quen trừng mắt, gằn từng tiếng một “Tôi hiểu vì sao Tiểu Linh giả vờ yêu anh để Tống Hi bỏ cuộc”
Hạ Vũ Thiên hơi hơi sửng sốt, chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm Lâm Viễn.
Lâm Viễn nhoẻn miệng cười cười, nói “Đó không phải vì cô ấy yêu Tống hi…Nói trắng ra, kỳ thật cô ấy không yêu cả hai người, nhưng nếu giả vờ yêu Tống Hi sẽ mang mặc cảm tội lỗi, nhưng nếu giả vờ yêu anh thì không những không mang mặc cảm tội lỗi mà còn cảm thấy xứng đáng!”
Sau khi Lâm Viễn nói xong, sắc mặt Hạ Vũ Thiên đã chuyển đen hoàn toàn, Lâm Viễn muốn nhảy đi nơi khác thật nhanh nhưng lại bị Hạ Vũ Thiên giữ lại, khiêng thẳng lên giường.
“Anh làm gì?” Lâm Viễn trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên đang đè trên người, nói “Ngay cả dark chocolate cũng không muốn mà muốn làm cafe đắng a? Tôi ghét nhất là loại đó!”
Đông tác Hạ Vũ Thiên khưng lại, Lâm Viễn tinh tường nhận ra Hạ Vũ Thiên hơi nghiến răng, trong mắt hiện lên một tia hoảng hốt.
Nhìn tâm tình Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn cũng giật mình thật sự, vừa rồi hắn nhất thời thốt lên, không biết đã chọc giận gì gã. Nói toạc ra, đoạn tình cảm với Tiểu Linh, Hạ Vũ Thiên cũng là người bị hại, vết thương năm đó thật sự không phải là chuyện có thể quang minh chính đại nhắc lại, nhưng nhìn thấy gã là hắn lại thấy tức giận nên cũng không hiểu tại sao lại nói ra. Vốn nghĩ Hạ Vũ Thiên sẽ bộc phát cơn giản, không nghĩ đến là gã có thể kiềm chế…..Lâm Viễn vẫn biết là không có khả năng, nhưng từ những biểu hiện của Hạ Vũ Thiên có thể thấy được…..Hạ Vũ Thiên tựa hồ đã đem lòng yêu.
Chậm rãi buông Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên nản lòng ngồi xuống giường, đưa tay lấy gói thuốc lá ở đầu giường, tiếp tục hút.
Lâm Viễn liếc mắt nhìn “Hút thuốc trong phòng, anh không sợ bị phát hiện sao?”
“Ở đây không có người ngoài…..chỉ cần gạt một mình cha nuôi thôi” Hạ Vũ Thiên sâu kín nói “Tống Hi cũng là kẻ tinh tường, nói không chừng đã sớm biết”
Lâm Viễn mếu máo, nhanh tay ăn hết kem rồi đứng lên đi thu dọn, Hạ Vũ Thiên ra lệnh “Để đó đo, tí nữa sẽ có người đến dọn”
“Tôi có tay có chân thì cần gì gọi người hầu hạ a, không quen” Lâm Viễn mang bàn ăn nhảy ra ngoài, lại nghe Hạ Vũ Thiên nói “Từ từ”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, lại nghe Hạ Vũ Thiên hỏi “Tối nay cậu ngủ đâu?”
Lâm Viễn hơi sửng sốt, chớp mắt mấy cái nói “Phòng tôi a”
“Ở đây chỉ có ba phòng, của tôi, Tiểu Thụy và Tống Hi”
“A?” Lâm Viễn tỏ vẻ vô cùng bất mãn nói “Tôi phải ngủ ở sopha sao?! Các anh cũng thật là giỏi a, mời người ta đến đây du lịch mà ngay cả phòng khách cũng không có a?”
Hạ Vũ Thiên chỉ chỉ vào giường mình “Giường của tôi đủ lớn, nhưng mà cậu muốn ngủ trên giường của Tống Hi hay Tiểu Thụy?”
Lâm Viễn méo miệng nói “Miễn đi Tiểu Thụy, ngủ với hắn không chừng nửa đêm sẽ bị hắn lén bóp chết, Tống Hi cũng không được, tối nay tôi ngủ trên sopha ở đây là được rồi, anh có chăn gối không? May mà chất lượng sô pha nhà anh không tồi” Lâm Viễn nhỏ giọng, bưng khay ra ngoài.
Nhìn cánh cửa khép lại sau lưng Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên khẽ chuyển sắc mặt, cảm giác thất bại bị sự lạnh lùng đánh tan. Hạ Vũ Thiên chung quy vẫn cảm thấy bất đắc dĩ, đối phó với Lâm Viễn này không chỉ cần ánh mắt ngơ ngác vô tội mà còn cần thêm một chút uy hiếp, chung quy điểm yếu của hắn vẫn là tình cảm.
Lâm Viễn đang đi thì gặp quản gia đến thu dọn phòng, quản gia động viên hắn một hồi, lại khen hắn là người chu đáo, rất hiểu ý người khác….Nghe lão dùng đến N từ ngữ khác nhau để miêu tả hắn, Lâm Viễn liền bỏ chạy về phòng. Trên đường đi lại bị Tống Hi giữ lại.
Tống Hi mang cho Lâm Viễn một ít đồ ăn vặt buổi tối rồi hỏi hắn “Tối nay em ngủ đâu?”
Lâm Viễn chớp mắt mấy cái “Trên sàn hoặc trên sopha phòng Hạ Vũ Thiên”
Tống Hi cười cười ” Anh còn tưởng em sẽ nói là em ngủ chung với Hạ Vũ Thiên”
“Shit” Lâm Viễn nhăn mặt ” Nếu không phải vì cứu tôi mà tên nhóc ấy rơi vào trạng thái bán thân bất toại thì tôi cũng không cần phải vì áy náy mà chăm sóc hắn”
Tống Hi lắc đầu bất đắc dĩ, xoa xoa vai Lâm Viễn, thấp giọng nói “Lâm Viễn, cậu thật sự là người chu đáo, rất hiểu ý người khác…..” Khóe miệng Lâm Viễn giật giật run rẩy, tâm nói “Tống Hi a, nhất định là anh ăn phải cơm lão quản gia phóng khoáng lạc quan kia làm rồi”
Thật vất vả mới thoát khỏi Tống Hi, Lâm Viễn nhảy lò cò trở lại trước cửa phòng Hạ Vũ Thiên, Tiểu Thụy từ trong phòng đi ra, nhìn nhắn như kẻ thủ, Lâm Viễn dùng vẻ mặt vô tội nháy mắt với hắn, Tiểu Thuy đưa tay, hung hăng giữ bóp tay Lâm Viễn.
“Ai nha….”Lâm Viễn kêu lên, kéo áo xem cánh tay “Đau….Tôi có thù gì với cậu a?”
Tiểu Thụy liếc Lâm Viễn “Yêu tinh hại người !” Nói xong xoay người bỏ đi.
Lâm Viễn hừ một tiếng đi vào trong phòng, đóng cửa lại rồi lại nhảy lò cò đến sopha ngồi, Hạ Vũ Thiên ngồi trên giường cầm điện thoại hưo hươ “Lâm Viễn….net ở đây”
Lâm Viễn xoay mặt nhìn, bên giường là một cuộn dây ngắn, cả giận nói “Sao lại ngắn như vậy a?”
Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ giường, nói “Cậu ngủ ở đây thì có thể dùng được rồi, bên cạnh bàn có ổ cắm”
Lâm Viễn nhìn nhìn gã, lại nhìn máy tính bàn, giãy giụa lần cuối “Có wifi không a?”
Hạ Vũ Thiên cười xấu xa, một tay cắp Lâm Viễn về giường.
Lâm Viễn bị quăng xuống giường, suýt nữa làm rơi laptop, nhưng còn chưa kịp phản kháng đã bị Hạ Vũ Thiên hôn…..
Chống cự một hồi, Hạ Vũ Thiên không cách nào hôn thành, Lâm Viễn lại thành công lần nữa, kéo áo chùi nước bọt dính ở miệng và cằm, một tay cắm dây net.
Nửa đêm, Lâm Viễn nghe thấy tiếng động lạ ở trên đảo liền hỏi Hạ Vũ Thiên “Này, tiếng gì vậy a, như tiếng tàu hỏa vậy”
Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi xuống, đưa tay lấy điều khiển ở đầu giường, ấn út….
Lâm Viễn nhìn hai tấm kính lớn trên mảng tường được phủ rèm bố, tấm rèm chậm rãi cuốn lên, bên ngoài là mặt biển bao la, từng cơn sóng cao vút đập vào vách đá…..
“Ngốc” Hạ Vũ Thiên nhẹ nhàng ôm eo Lâm Viễn “Là tiếng sóng võ”
Lâm Viễn ngẩn ngơ nhìn bờ biển đêm, có chút ngây dại.
“Cậu không biết là đêm trên biển còn tối hơn đêm bình thường sao?” Hạ Vũ Thiên thấp giọng hỏi.
Lâm Viễn định thần lại, nói “Lão Đại, anh cũng thật nghệ sĩ”
Hạ Vũ Thiên không giận, chỉ ôm chặt Lâm Viễn, hôn nhẹ eo hắn nói “Tôi và Tống Hi giống nhau, chìm đắm trong đêm tối quá lâu, thật vất vả mới nhìn thấy ánh trăng nên giá nào cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ”
Lâm Viễn cúi đầu nhìn gã, Hạ Vũ Thiên đã thiêm thiếp.
Khe khẽ thở dài, Lâm Viễn gõ gõ, chuẩn bị tìm phim kinh dị xem.
……
Sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Viễn ôm gối cuộn mình trong chăn, gã khó hiểu, đưa tay xoa xoa mặt hắn “Lâm Viễn, cậu bệnh?”
Lâm Viễn tiếp tục cuộn mình trong chăn, trong đầu tràn ngập hình dáng kẻ sát nhân biến thái trong phim kinh dị đêm qua….Thật đáng sợ nha!
Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn ôm vào lòng, Lâm Viễn cảm giác thật thoải mái, bèn thả lỏng người, tâm nói “Hạ Vũ Thiên thật bá đạo, gã có thể ngăn cản tên sát nhân biến thái”
Ngay lúc đó, điện thoại Hạ Vũ Thiên rung lên một hồi, trên điện thoại hiện lên ba chứ —“Động thủ chưa?”
Hạ Vũ Thiên đưa mắt nhìn Lâm Viễn đang ngoan ngoãn cuộn mình trong chăn, bất động thanh sắc gửi đi hai chữ —-Đêm nay!
Danh Sách Chương: