• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chân bị thương mang đến rất nhiều điểm không tiện, trực tiếp nhất chính là không thể tự gánh vác cuộc sống, Lâm Viễn trở thành độc chân tiên (vâng, què 1 giò), đi đến đâu cũng đá đến đá lui.
Mấy ngày này Hạ Vũ Thiên cũng không có cách nào để đến công ty, phần lớn đều cùng hắn, bất quá Lâm Viễn tựa hồ vẫn còn giận, xa cách.
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi bị thương, Hạ Vũ Thiên rời giường, đang nấu bữa sáng, sau mấy ngày trải qua huấn luyện của Lâm Viễn, ít nhất gã có thể nấu cháo, nướng sandwich và vân vân. Hôm nay gọi điểm tâm ở bên ngoài, gã đang hâm nóng bánh chưng….có chút bất đắc dĩ, khẩu vị Lâm Viễn yêu thích thật sự làm gã không biết nói thế nào.
Lâm Viễn lò cò ra khỏi toilet, duỗi người, nói “Toàn thân không được tự nhiên”
Hạ Vũ Thiên lấy bánh chưng khỏi lò vi ba, dùng một chiếc bánh quẩy bọc lại, sau đó cầm sữa đậu nành đi đến, đưa cho Lâm Viễn.
“Hắc hắc” Lâm Viễn nhìn thấy, chân mày hơi giãn ra, đón lấy.
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nướng sandwich, nhìn Lâm Viễn, nói “Ăn những thứ đầy dầu mỡ không lo sao? Cậu không thể ăn một vài món mới có rau dưa sao?”
“Giữa trưa ăn được rồi” Lâm Viễn liếc liếc nhìn sandwich trên tay Hạ Vũ Thiên, nói “Đồ ăn Trung Quốc so với cơm Tây có hương vị hơn, lại không dễ béo phì!”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày, nói “Cho nên cậu mới không cao như tôi”
Lâm Viễn nghẹn lời, hận đến nghiến răng, hung tợn nói “Anh chưa từng nghe đến những từ như chắt lọc tinh túy sao?”
Hạ Vũ Thiên cười, nói “Nói tinh túy, cậu còn kém xa, cho nên nói, đã cao thì sẽ không bao giờ thấp, còn không thì chính là thứ phẩm “
Lâm Viễn một phen giữ chặt ống tay áo Hạ Vũ Thiên….Hạ Vũ Thiên cười, nhưng nhìn đến chỗ bàn tay Lâm Viễn vừa buông ra thì mặt đen lại, trên chỗ ống tay áo đắt tiền lưu lại một dấu bàn tay màu vàng vàng, còn có một chất dinh dính lại bên ngoài.
Hạ Vũ Thiên đứng lên, Lâm Viễn ngắm gã “Làm gì, anh muốn tập kích nhân sĩ thương tàn sao?”
Thu dọn chén đĩa, Hạ Vũ Thiên xoay người đi vào bếp, sẵn tiện đi thay một chiếc sơ mi khác.
“Lâm Viễn” Hạ Vũ Thiên thay áo xong, cầm di động đi ra khỏi phòng, hỏi “Tí nữa đi ra ngoài đi?”

“Đi làm cái gì nha?” Lâm Viễn khó hiểu “Tôi lại bất tiện thế này”
“Ân, đừng lo có xe lăn” Hạ Vũ Thiên trả lời “Đi tham dự lễ tăng một người bạn”
“Lễ tang?” Lâm Viễn khẽ nhíu mày, nhìn bản thân “Tôi như thế này có phải không tốt lắm hay không?”
“Cậu ở trong xe đợi tôi là được” Hạ Vũ Thiên ở trong phòng tìm hai bộ quần áo màu đen đem đến, đưa một bộ cho Lâm Viễn, nói “Xem như là một người quan trọng, không thể nói không đi”
“Vậy một mình anh đi thôi” Lâm Viễn ôm chầm lấy ghế sopha, nói “Tôi chuẩn bị dùng thời gian buổi trưa để xem phim hay”
Hạ Vũ Thiên ném quần áo lên người Lâm Viễn, nói “Mặc vào đi theo tôi, tôi lo lắng cậu chỉ có một mình”
“Cũng không có nguy hiểm” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm ” Anh lại muốn đến diễn trò?”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nhìn cậu một cái, thấy Lâm Viễn tựa hồ còn chút bất mãn, đột nhiên nhếch miệng hơi nở nụ cười, nói “Lâm Viễn, có biết người nổ súng bắn cậu hôm đó là ai không?”
Lâm Viễn nhíu mày, tâm nói —— tôi làm sao mà biết được.
“Chính là hắn” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Người đã chết kia?” Lâm Viễn giật mình.
“Không phải” Hạ Vũ Thiên lắc lắc đầu, nói “Là người mà cậu đang thế thân”
“Nga…..” Lâm Viễn nở nụ cười, nói “Nguyên lai người kia chính là người vợ tiềm năng của anh a, hắn còn vô cùng lợi hại nữa sao? Còn có thể bắn súng, tôi vẫn nghĩ anh thích loại tiểu công chúa lãnh diễm cao quý”
“Đích thật loại tôi thích chính là lãnh diễm cao quý” Hạ Vũ Thiên cười “Nhưng hắn cũng không phải tiểu công chúa, mà là mèo hoang…..Cậu tin hay không tùy cậu, tôi bảo hắn nổ súng làm vài cái động trên mặt đất, không bảo hắn bắn cậu”
Khóe miệng Lâm Viễn co giật, tỏ vẻ không tin.
“Là hắn nhìn thấy tôi đối xử với cậu rất tốt, cho nên ghen tị thôi” Hạ Vũ Thiên cười cười, nói “Bất quá cậu yên tâm, tôi đã đuổi hắn đi, tạm thời sẽ không xuất hiện”
Lâm Viễn nhìn gã, hỏi “Tại sao không giữ hắn bên cạnh anh, hơn nữa nhìn năng lục của hắn có thể dư dả để tự bảo vệ mình?”
“Ngày đó thiếu chút nữa tôi đã đánh gãy chân hắn” Hạ Vũ Thiên thản nhiên châm một điếu thuốc.
“Để làm gì?” Lâm Viễn nhíu mày, nhìn gã.
“Không biết” Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai “Có điều, xem như là tức giận, sau đó liền đuổi hắn đi”
Lâm Viễn không lên tiếng, cầm ly sữa đậu nành uống hết.
“Cậu nghe những chuyện này có cảm giác cao hứng hay không?” Hạ Vũ Thiên nhích đến gần, hỏi Lâm Viễn.
“Cao hứng chuyện gì?” Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên xem thường “Đây không phải tác phong nhất quán của xã hội đen sao, anh thật đúng là tâm ngoan thủ lạt, đối với tình nhân của mình cũng hạ thủ được”
“Nếu là bình thường, ai bị giết tôi cũng không để ý” Hạ Vũ Thiên cười cười, nói “Bất quá nếu là cậu…..ai làm cậu bị thương, tôi tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho hắn, vô luận là ai”
Chân mày Lâm Viễn giật giật, tâm nói “Diễm tình như vậy làm gì? già mồm cãi láo, anh là một con hồ ly, tôi mới không tin”
Nghĩ xong, nhận quần áo, chạy vào phòng ngủ đổi y phục.
Đợi đến lúc Lâm Viễn đi ra, Hạ Vũ Thiên ngẩng đầu liếc mắt một cái, kìm lòng không đậu mở miệng nói “Lâm Viễn, cậu biết không, cậu thật sự có tố chất khiến người bị mê hoặc”
Lâm Viễn xem thường, hỏi “Có đi hay không?”
“Bây giờ đi” Hạ Vũ Thiên vẫy tay, nói “Tôi đỡ cậu”
……………..
A Thường chạy xe đến bên ngoài một giáo đường, Lâm Viễn giật mình, hỏi “Tại sao lại bên trong giáo đường?”
“Hắn là giáo đồ, không hỏa táng, chôn ở mộ địa phía sau giáo đường” Hạ Vũ Thiên nói xong, mở cửa, A Thường lấy xe lăn ở sau xe, Hạ Vũ Thiên bế Lâm Viễn ngồi lên.

“Bây giờ còn có thể thổ táng sao?” Lâm Viễn khó hiểu “Không phải quy định đều phải hỏa táng sao?”
“Có tiền cái gì không được?” Hạ Vũ Thiên kiêu ngạo trả lời, khóe miệng Lâm Viễn co giật, nghẹn nửa ngày mới nói một câu “Cặn bã!”
“A” Hạ Vũ Thiên tự mình đẩy xe lăn cho Lâm Viễn, đi vào bên trong.
Lâm Viễn quay đầu nhìn gã, hỏi “Không phải anh nói chỉ cần đợi trong xe là được rồi hay sao? Đẩy tôi đi làm gì, làm tôi giống như thương binh”
“Có mấy người cậu cần phải gặp một chút, sau này nhìn thấy bọn họ, nhớ rõ phải đi đường vòng” Hạ Vũ Thiên khinh miêu đạm tả.
“Người nào a?” Lâm Viễn nhíu mày, lấy di động ra “Tôi chụp hình lại, về sau nhất định đi đường khác!”
“Tất cả mọi người bên trong” Hạ Vũ Thiên đến gần nói bên tai Lâm Viễn “Đặc biệt những người lớn tuổi”
Lâm Viễn hơi gật đầu, có chút bất đắc dĩ, đây là việc mà hắn ghét phải làm nhất.
Vào bên trong giáo đường, Lâm Viễn nhìn thấy hai bên đều là men in black đứng gác, tâm nói…..cách ăn mặc của bảo vệ-xã hội đen đều giống nhau, có thể có sự nhầm lẫn hay không? Quân ta đánh quân mình thì hay rồi.
Hạ Vũ Thiên thấy nét cười trên mặt Lâm Viễn, liền hỏi “Nhìn thấy gì vậy?”
Lâm Viễn ngẩng đầu, nhìn Hạ Vũ Thiên, hỏi “Uy, anh có từng trải qua chuyện thật mất mặt hay không?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt “Mất mặt?”
“Ân!” Lâm Viễn hơi gật đầu một chút “Không phải anh đã ba mươi rồi sao, trải qua nhiều rào cản như vậy, không có lúc nhảy nhầm vào hố phân sao? Có từng xảy ra chuyện rất lớn làm trò cười cho thiên hạ hay không?”
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên không tự giác giật giật, hỏi “Từ đâu mà cậu có nhiều câu nói dí dỏm như vậy?”
“Nói nghe một chút đi, đừng keo kiệt” Lâm Viễn cười tủm tỉm.
Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Lâm Viễn nheo mắt lại “Là anh không chịu nói đúng không?“
Hạ Vũ Thiên nhún vai, hỏi “Lúc ở bệnh viện tâm thần giả điên ăn gián có tính không?”
Lâm Viễn sửng sốt một chút, cúi đầu không nói lời nào.
“Làm sao vậy?” Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn cậu.
Lâm Viễn chỉ cảm thấy trong đầu có chút ngây ngốc, nói “Không có gì…..”
“Vũ Thiên!”
Không đợi Lâm Viễn nói hết lời, chợt nghe truyền đến một thanh âm trong trẻo, Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên cùng nhìn về phía phát ra âm thanh, nhìn thấy một mỹ nữ yểu điệu, mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, đang đi đến.
Lâm Viễn không nhịn được, muốn cười, đây là do thảm họa may mặc hay là vì vội về chịu tang a? Vội về chịu tang cũng không cần mặc áo trễ như vậy a? Người chết có thể hay không sẽ ngồi bật dậy phun máu mũi.
Lâm Viễn cẩn thận đánh giá, cô gái này thoạt nhìn đã ngoài hai mươi lăm tuổi, có vẻ rất thành thục, dáng người rất chuẩn, trước tấn sau thủ, những nơi khác đều rất gầy…..có khuôn mặt của yêu tinh, vừa nhìn thấy đã biết là loại chuyên dụ dỗ. Lâm Viễn hơi gật gù, tâm nói, lúc trước chỉ nhìn thấy loại phụ nữ này trên tivi với truyện tranh, không phổ biến trong thường nhật…..quả nhiên đi theo xã hội đen chính là mở mang tầm mắt a.
“Tần tiểu thư” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói “Xin nén bi thương”
Vị Tần tiểu thư kia ra vẻ ai oán dùng khăn tay xoa xoa nước mắt, bất quá Lâm Viễn nhìn động tác này chỉ giống như đang bôi phấn trét son.
“Cám ơn” Tần tiểu thư liếc nhìn Lâm Viễn, hỏi “Vị này chính là…..”
“Người này gọi là Lâm Viễn” Hạ Vũ Thiên trả lời.
“Nga…..” Vẻ mặt Tần tiểu thư cho thấy hiển nhiên là biết thân phận Lâm Viễn, liền tinh tế liếc mắt đánh giá.
Lâm Viễn vẻ mặt nghiêm túc cùng hàm chứa một chút bi thống nói với nàng “Tần tiểu thư nén bi thương”

“Ân” Tần tiểu thư lại chặm chặm phấn, gật đầu “Cám ơn Lâm tiên sinh quan tâm”
“Chúng ta đi vào trước” Hạ Vũ Thiên vờ như không thấy vẻ mặt si mê nhìn mình của Tần tiểu thư, phụ giúp Lâm Viễn đi vào.
“Nàng là ai a?” Lâm Viễn liếc mắt nhìn phía sau cách đó không xa, Tần tiểu thư vẫn đang đứng nhìn bóng dáng bọn họ, hỏi Hạ Vũ Thiên.
“Là con gái của người chết” Hạ vũ Thiên thuận miệng trả lời.
“Oa….nàng không phải là con ruột a?” Lâm Viễn giật mình “Có chỗ nào giống chết cha a?”
Hạ Vũ Thiên lạnh lùng cười, nói “Như vậy tính là cái gì, cha nàng là do nàng hại chết”
“Nàng là ai a?” Lâm Viễn giật mình.
“Nàng gọi là Tần Dụ, vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi” Hạ Vũ Thiên không nhanh không chậm nói.
Lâm Viễn sửng sốt, giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Thế nào?” Hạ Vũ Thiên nhìn cậu “Tôi từng này tuổi, có vị hôn thê cũng không đáng ngạc nhiên a, huống chi nhà nàng là một đối tác rất lớn của Hạ gia”
Lâm Viễn tâm nói, anh xằng bậy như vậy, còn tưởng rằng ngươi không có bạn gái chứ….nguyên lai ngay cả vị hôn thê cũng có rồi a.
“A” Hạ Vũ Thiên nhìn ra tâm sự của Lâm Viễn, lắc đầu, nói “Cậu cho rằng chuyện của tôi giống như nội dung trong những phim truyền hình ba xu sao?”
“A?” Lâm Viễn không phải thực sự hiểu hết.
“Phụ nữ trong giới xã hội đen sẽ không tranh giành tình nhân với đàn ông” Hạ Vũ Thiên tiếp “Sẽ tìm đàn ông yêu đàn ông để tiêu khiển là đủ rồi”
“Vì sao?” Lâm Viễn khó hiểu, tâm nói, phụ nữ bình thường biết được đàn ông với nhau làm chuyện kia….không phải sẽ chịu đả kích sao?
“Tất cả phụ nữ như vậy từ nhỏ đều được bồi dưỡng đầy đủ tư cách để làm chính thất “ Hạ Vũ Thiên thản nhiên nói “Trong mắt các nàng, nam tình địch so với nữ tình địch dễ đối phó hơn nhiều, bởi vì đàn ông vĩnh viễn không có khả năng đoạt vị trí chính thê của các nàng”
Lâm Viễn khẽ nhíu mày, nói “Những người sống quanh anh thật sự là muôn màu muôn vẻ a”
“Là có ý gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lâm Viễn cười gượng một tiếng “Có nam có nữ, trái ôm phải ấp, không cần thật lòng, cứ sinh hoạt vợ chồng……quả thực, heo cũng chưa phong phú như anh”
Hạ Vũ Thiên đồng tử co rút, nói “Lâm Viễn, cậu càng ngày càng làm càn”
Lâm Viễn nhướng mày, nói “Một người cả đời chưa từng có ai làm càn với mình như vậy mới gọi là thê thảm”
“Vì sao?” Hạ Vũ Thiên cảm thấy rất hứng thú, hỏi.
“Bởi vì những điều cả đời hắn nghe đều chỉ là lời nói dối” Cánh tay Lâm Viễn đặt lên tay vịn xe lăn, một tay chống cằm, thản nhiên nói “Cả đời không có lấy một người bạn thật sự, một người thật lòng yêu mến……chỉ có tiền, quyền, dục vọng”
“Không phải nhân loại đều theo đuổi những thứ như vậy sao?” Hạ Vũ Thiên lạnh giọng trả lời.
“Cho nên nói….” Lâm Viễn bĩu môi “Tôi với anh không phải người cùng chủng tộc, nhân loại mà anh nói đại khái là xuyên không đến, hoặc là bò sát kiếp trước chuyển thế đầu thai”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK