• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Không có gì bất ngờ khi Hạ Vũ Kiệt đưa Lâm Viễn đến một nhà hàng cao cấp, Lâm viễn thực sự ăn nó đến mức không thể nuốt thêm cho nên ngoại trừ ăn qua loa mấy miếng tráng miệng thì không ăn gì nữa, dưới con mắt người ngoài thì Lâm Viễn thực sự lo lắng cho Hạ Vũ Thiên đến không màng cơm nước. Nhưng thực tế là Lâm Viễn no đến mức ăn không vô, hắn chỉ xới xới miếng thịt bò trên đĩa, tâm nói: cái này thật không ngon bằng thịt bò xiên ở phố ăn vặt, nửa sống nửa chín thế này thật không quen. Lại khuấy miếng măng non, tâm nói: Đây không phải là bột ngô sao? Phía trên còn có bột màu xanh biết, thơm không thơm, thối không thối, cũng không hiểu đến tột cùng vì sao phải bỏ nhiều tiền như vậy để ăn những thứ này…….Thật ra cảnh biển cũng không tồi, xem ra tốn tiền là vì cảnh đẹp ah.
Phục vụ đi đến rót nước cho Lâm Viễn, còn đặt chai nước lại trên bàn, Lâm Viễn ngắm chai nước, sao lại đẹp như vậy a?! Đây là chai nước sao? Không phải hàng mỹ nghệ sao……Lại liếc mắt nhìn phía trên bàn ăn, có quảng cáo về loại nước này…..Nguyên lai là nhà hàng tự cung tự cấp a…..Lâm Viễn chăm chú nhìn bảng giá, rụt đầu rụt cổ—Một chai sáu trăm đồng? Lâm Viễn lập tức bưng lên uống một ngụm, sau khi uống xong thì tặc lưỡi, tâm nói: Mình bị mất vị giác rồi sao? Tại sao một chút hương vị cũng không có? Không phải……chỉ là vị nước bình thường!
Hạ Vũ Kiệt ngồi một bên nhìn Lâm Viễn ngịch bình nước khoáng, nhịn không được muốn cười, nói “Đích xác là không xứng với giá tiền”
Lâm Viễn nhịn không được thốt lên “Cậu còn biết xứng hay không xứng….”Nói xong lại tự mình hối hận, thiếu chút nữa đã quên, người trước mắt là Hạ Vũ Kiệt, không phải Hạ Vũ Thiên.
“Nga?” Hạ Vũ Kiệt ban đầu không có chút hứng thú, nhưng sau khi nghe lời Lâm Viễn thốt ra, tinh thần tỉnh táo lại, hỏi “Vậy cậu nói một chút, tại sao tôi lại không biết cái nào đáng hay không đáng?”
Lâm Viễn nâng tách uống trà, không nói lời nào.
Hạ Vũ Kiệt dõi theo Lâm Viễn trong chốc lát, cầm menu nói “Có thể đi được không? Đi ra ngoài shopping? Nhân tiện mang tôi đến những nơi có thức ăn ngon, thật lâu rồi tôi cũng không được ăn ngon”
Lâm Viễn nhìn hắn, lập tực giả vờ ai oán hiếu thuận nói “Nhưng mà….tôi muốn về xem Hạ Vũ Thiên” Lời này nói ra, trong lòng lại thầm mắng bản thân, Lâm Viễn a, ngươi sa đọa rồi!
Hạ Vũ Kiệt không nhịn được cười “Vậy dù sao cậu cũng phải ăn cơm đi, khi nào thấy cậu ăn no rồi tôi sẽ đưa cậu về ngủ nghỉ, như vậy mới an tâm a”
Lâm Viễn chun mũi, tâm nói, ăn không vô…..Hiện tại hắn lại có chút cảm kích Hạ vũ Thiên, may mà lúc nãy gã đoạt đi một nửa phần ăn, nếu không thì hôm nay sẽ chết vì bội thực.
Hai người rời khỏi nhà hàng, trên đường đi Hạ Vũ Kiệt đều cố gắng làm Lâm viễn vui vẻ, nhưng Lâm viễn không phản ứng với hắn, hai người đi ra đường lớn, Lâm Viễn nhìn thấy một tiệm bánh ngọt, nghĩ đến việc sau khi ăn cơm xong nhất định phải ăn điểm tâm món ngọt! Vì vậy đi đến “Chúng ta đến đó đi”
Hạ Vũ Kiệt nhìn vào trong quán, tất cả đều là những sinh viên trẻ tuổi, nam có nữ có, vừa ăn kem vừa chuyện trò vui vẻ, không có kiểu quý công tỷ như hắn.
“Tiểu Viễn Viễn, cậu muốn đi tán tỉnh thiếu nữ sao?”
Lâm Viễn trắng mắt liếc, nói “Nơi này đều là thiếu nữ vị thành niên, tôi không có khẩu vị này…” Lời vừa chưa dứt đã thấy vẻ mặt cười cười thâm ý của Hạ Vũ Kiệt, Lâm Viễn muốn cắn đầu lưỡi, tại sao lại luôn nói trắng ra hết!
Hạ Vũ Kiệt kéo cửa kính cho Lâm Viễn, Lâm Viễn đi thẳng đến quầy, người bán hàng là một thiếu nữ trẻ tuổi, cô đảo mắt liếc Lâm Viễn một cái, lại liếc Hạ Vũ Kiệt, có chút tò mò mở to mắt.
“Ân…” Lâm Viễn đột nhiên liếc mắt nhìn thấy poster truyện tranh mà hắn vẫn xem, nam chính hắn thích nhất đang ăn ô mai thánh đại vì vậy hắn liền nói “Phải ô mai thánh đại”

Sau khi chọn món cho mình xong, Lâm Viễn hỏi Hạ Vũ Kiệt “Anh có muốn ăn không a?”
Hạ Vũ Kiệt nhún nhún vai, nói “Cậu gọi cho tôi đi”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ, kiểu hình của Hạ Vũ Kiệt…..hắn lại lướt qua menu, nhìn thấy một cái tên thật là thú vị ——-Hoa hoa công tử, Lâm Viễn đưa một ngón tay theo bản năng, ngoắc người bán hàng nói “Món này!”
Người bán hàng gật đầu, nói “Tổng cộng năm mươi đồng”
Hạ Vũ Kiệt đưa thẻ trả tiền theo thói quen, Lâm Viễn lại xua đi, lấy ví móc ra 50 đồng “Thêm nhiều ô mai nha mỹ nữ!”
Thiếu nữ kia cười tủm tỉm nói “Không thành vấn đề!” rồi thu tiền, bảo bọn họ ngồi đợi.
Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Kiệt tìm một vị trí sang trọng để ngồi, Lâm Viễn nhìn thấy một tấm poster thiết kế tỉ mỉ, phát hiện có bán đem về, liền nghĩ nơi này không xa bệnh viện lắm, tí nữa mua một phần về cho Hạ Vũ Thiên, không biết có kem lưu manh không a…Ân, Mashimaro cũng có thể.
“Cậu tựa hồ cao hứng một chút” Hạ Vũ Kiệt thấp giọng nói.
Lâm Viễn giật giật khóe miệng, tâm nói: Đến tột cùng hắn mời mình ra ngoài để làm gì? Muốn thử mình sao?
“Tôi vẫn khó hiểu tại sao đại ca lại thích cậu” Hạ Vũ Kiệt vẻ mặt hoang mang nói “Người xinh đẹp, hoàn toàn tương xứng với gu thẩm mỹ của đại ca như cậu trước đây không phải chưa từng xuất hiện, nhưng không có ai làm cho đại ca mê mẩn đến tình trạng này”
Lâm Viễn tâm nói, ai nha, Hạ Vũ Thiên làm hỏng không ít thanh niên tốt a….Đang nghĩ ngợi, đột nhiên, Lâm Viễn nhìn thấy một thân ảnh vội vã chạy vào quán kem, nói “Xin lỗi, tôi đến muộn!”
Lâm Viễn nhìn chằm chằm thiếu niên này, không phải tên ngốc Tiểu Dịch si tình ngày đó ở trong nhà Hạ Vũ Thiên sao? Sao lại làm công ở chỗ này a?!
Hạ Vũ Kiệt chú ý đến tầm mắt Lâm Viễn, quay đầu nhìn thoáng qua, hắn cũng nhận ra…..thiếu niên này từng ở cùng một chỗ với Hạ Vũ Thiên, hắn nhớ rõ vì loại diện mạo như búp bê thủy tinh này thật sự nhìn qua khó quên.
Tiểu Dịch đến, đám thiếu nữ trong quán đều kích động lên “Tiểu Dịch, đến rồi nha!”
“Thật đáng thương a, sao lại hết hơi như vậy?”
“Chạy quá nhanh đi?”
Tiểu Dịch cười tủm tỉm nhận ô mai thánh đại với kem hoa hoa công tử từ người bán hàng, nhìn số bàn, xoay mặt nhìn thấy Lâm Viễn đưa tay ngoắc a ngoắc cậu “Tiểu Dịch!”
“Lâm Viễn!” Tiểu Dịch cũng vừa mừng vừa sợ, mang hai ly kem chạy đến, ô mai cho Lâm Viễn, hoa hoa công tử cho Hạ Vũ Kiệt.
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm ly kem trước mặt…..Hắn cho rằng ly kem ô mai thánh đại của Lâm Viễn là loại truyền thống, kiểu dáng trung dung….còn của hắn là loại hoa lệ, nếu ít nhất là cảnh biển bao la hoặc phong cách bohemian hắn còn có thể nhẫn nhịn được….nhưng ly kem trước mắt trang trí hình chú thỏ híp mắt, vẻ mặt nghịch ngợm…..Ân, nhìn thế nào cũng không muốn ăn ly kem hình con thỏ mặc quần áo lượt là kia.
“A, thật đáng yêu nha!” Lâm Viễn bưng ly kem hình chú thỏ bảnh bao của Hạ Vũ Kiệt đến trước mặt nhìn nhìn, hỏi Tiểu Dịch “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó!”
“Còn có mashimaro với thỏ Tuzki!” Tiểu Dịch cười nói “Chủ cửa hàng của chúng tôi là thiên tài!”
“Còn có thỏ Tuzki? Vậy có Doraemon không?” Lâm Viễn hỏi.
“Đều có! Còn có bánh kem hình Hamamichi!” Tiểu Dịch cười tủm tỉm trả lời.
A…….Lâm viễn ngoác miệng ngạc nhiên, nói “Vậy làm cho tôi một cái bánh kem hình Rukawa thật lớn luôn nha!”
“Được” Tiệu Dịch chạy đi làm, Lâm Viễn cầm thìa ăn ô mai, múc một muỗng thật lớn bỏ vào miệng, kem ngọt mà không ngấy, có hương ô mai thoang thoảng, ấm vô cùng, ô mai ướm lạnh, ngọt lại mềm, ăn thật ngon. Lâm Viễn nhìn thấy Hạ Vũ Kiệt chỉ nhìn mà không ăn, lên tiếng “Nếm thử một chút thôi a, thỏ con nhìn rất đáng yêu a” Lâm Viễn nói xong đưa tay múc một muỗng ngay tai thỏ, nhét vào miệng, nói “Ân, ngọt!”
Hạ Vũ Kiệt nhìn chằm chằm Lâm Viễn “Quả nhiên cậu không giống những tình nhân trước đây của đại ca”
Lâm Viễn sau khi nghe Hạ Vũ Kiệt nói, tâm trả lời—–Xong rồi, thật đắc ý!
Hạ Vũ Kiệt nhíu mày, nói “Dù sao cũng không có gì, nếu không phải vì thương nhớ đại ca thì bình thường cậu sẽ còn đáng yêu hơn, nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu, tôi cũng không cần phải lo lắng gì”
“Cậu lo lắng cái gì a?” Lâm Viễn khó hiểu hỏi Hạ Vũ Kiệt.
“Cũng không có gì” Hạ Vũ Kiệt thản nhiên trả lời “Cậu đột ngột xuất hiện, đại ca lại yêu cậu đến chết đi sống lại, tôi với lão Tam đều có chút lo lắng, không hiểu cậu có gì để đại ca yêu thích như vậy…….bây giờ thì tôi đã hiểu, Lâm Viễn” Hạ Vũ Kiệt nói xong, đưa tay lấy một viên ô mai trong ly của Lâm Viễn, cười nói “Bởi vì đối với đại ca, cậu thật mới mẻ, giống như ô mai này vậy”
Lâm Viễn hơi sửng sốt, nhìn Hạ Vũ Kiệt nhét ô mai vào miệng, tiếp tục “Nhưng mà những thứ mới mẻ luôn chỉ có tác dụng trong một thời gian nhất định, chỉ cần qua một thời gian nữa, những thứ mới mẻ sẽ không còn lực hấp dẫn…..cậu hiểu không?”
Lâm Viễn có chút không được tự nhiên, những lời Hạ Vũ Kiệt chỉ có kẻ ngốc mới không hiểu, ý tứ của hắn rõ ràng là nói Hạ Vũ Thiên ăn nhiều sơn trân hải vị, bỗng một ngày ăn rau dại sẽ cảm thấy rất ngon miệng cho nên mê mẩn, qua vài ngày sẽ chán không muốn ăn thêm. Lâm Viễn tuy rằng biết trong lòng mình không thích Hạ Vũ Thiên, nhưng nghe những lời này của Hạ vũ Kiệt vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, chung quy lại cảm giác có chút mất mác.

Đoạn đối thoại giữa Hạ Vũ Kiệt cùng Lâm Viễn lại vừa vặn rơi vào tai Tiểu Dịch đang mang kem đến cho khách bàn bên cạnh, cậu nhìn Lâm Viễn, khẽ nhíu mày có chút không thoải mái, xoay người, vào sau quầy.
Một lát sau, Tiểu Dịch mang hay ly kem lớn đến, đầu tiên là cho Lâm Viễn, là một phần bánh kem Rukawa siêu cấp đáng yêu, bên cạnh còn viết một câu———–Con khỉ tóc đỏ không phải là kẻ tốt!
Lâm Viễn theo bản năng mỉm cười, bất mãn trong lòng cũng tán đi một ít.
Đúng lúc này, Tiểu Dịch chợt nói với Hạ Vũ Kiệt “Cũng đẹp, tặng anh một phần, tôi mời”
“Nga?” Hạ Vũ Kiệt đưa mắt nhìn Tiểu Dịch, từ trước đến giờ hắn trêu hoa ghẹo nguyệt thành tính, đi đến đâu cũng có người xum xoe đã thành thói quen, Hạ Vũ Kiệt cười cười trả lời Tiểu Dịch “Thật sự là phải cảm ơn cậu rồi”
Tiểu Dịch nhếch miệng cười với hắn, lại mang một ly đến đặt trước mặt Hạ Vũ Kiệt.
“Phốc……” Lâm Viễn bật cười không kiểm soát.
Ly kem Tiểu Dịch mang đến cho Hạ Vũ Kiệt là một cục phân màu vàng, màu sắc cùng biểu cảm đều là toát lên vẻ đại đê tiện…..bên trên còn cắm một nhành cậy đậu một con ruồi thật to.
Khóe miệng Hạ Vũ Kiệt giật giật, mở to mắt nhìn Tiểu Dịch, nói “Thật đặc biệt a”
Tiểu Dịch cừoi hì hì như trước “Rất hợp với anh!”
Hạ Vũ Kiệt nói “Cậu là nhân viên ở đây phải không, tôi có thể phàn nàn không?”
Tiểu Dịch nhún vai “Cứ việc, cùng lắm thì đi làm việc ở nơi khác”
Hạ Vũ Kiệt cười cười, vừa định mở miệng nói tiếp thì nghe Lâm Viễn nói “Tiểu Dịch a, cậu không cần vũ nhục cục phân!”
Hạ Vũ Kiệt cùng Tiểu Dịch đều sửng sốt, Lâm Viễn cười tủm tỉm nhìn Hạ Vũ Kiệt, lại nói với Tiểu Dịch “Cậu có biết phân là gì không?”
Tiểu dịch nháy mắt mấy cái, tâm nói, phân không phải là phân sao?
Lâm Viễn xua tay, vô tư nói “Phân là thức ăn thông qua sự trao đổi chất bên trong cở thể mà chuyển thành a, có bao nhiêu phân là có bấy nhiêu thức ăn, phân và thức ăn là mặt của một quá trình trao đổi chất…..thức ăn là do bác nông dân làm ra, là mồ hôi và máu của người dân thiện lương…..Làm sao có thể đánh đồng với hắn!”
Tiểu Dịch cùng Hạ Vũ Kiệt đều trợn tròn mắt.
Lâm Viễn nhíu nhíu mày, tâm nói: sao vậy? Trợn tròn mắt? Trợn tròn mắt đi! Lão hổ không phát uy ngươi lại tưởng mèo bệnh a! Nói cho mà biết, Hạ Vũ Kiệt còn không nói lại ta, Hạ Vũ Kiệt cậu lợi hại đến đâu cũng chỉ là thứ hạng thôi!
Lâm Viễn móc ví ra trả tiền, bảo Tiểu Dịch đóng gói hai phần bánh kem, sau đó đi ra ngoài, tâm nói, phân này không cho cậu ăn nữa, đem về cho Hạ Vũ Thiên!
Hạ Vũ Kiệt nói “Tôi lái xe đưa cậu về?”
Lâm Viễn trợn mắt, bĩu môi ra ngoài, Tiểu Dịch cởi tập dề vứt lên quầy, nói “Ông chủ, hôm nay tôi xin phép nghỉ!” Nói xong xoay người đuổi theo Lâm Viễn đã đi xa.
“Sao anh lại ở cùng một chỗ với Hạ Vũ Kiệt? Tên đó là kẻ khó đối phó nhất!” Tiểu Dịch đuổi theo Lâm Viễn, hỏi.
“Tôi cũng không còn cách nào, Hạ Vũ Thiên bị thương” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm.
“Hạ Vũ Thiên bị thương?” Tiểu Dịch nhíu mày, nói “Nói như vậy chuyện này là thật? Chẳng trách gần đây không yên như vậy”
Lâm Viễn khó hiểu hỏi Tiểu Dịch “Gần đây không yên ổn sao?”
“Ân” Tiểu Dịch gật gật đầu, nói “Anh không biết a, rất nhiều người nói Hạ Vũ Thiên xong rồi!”
“Bọn họ mới xong đó” Lâm Viễn bất mãn bĩu môi.
Tiểu Dịch nhìn nhìn hắn, cười nói “Uy, không phải lúc trước anh còn mắng gã là cầm thú sao? Tại sao nghe người khác mắng hắn lại không thích?”
“Cũng không có, dù sao bọn họ mắng không sai”
“Lâm Viễn” Tiểu Dịch nhỏ giọng nói với Lâm Viễn “Tôi biết một việc, anh nghe xong không được nói cho người khác, tốt nhất cũng đừng nói với Hạ Vũ Thiên”
“Ân” Lâm Viễn hơi gật đầu, hỏi “Chuyện gì?”
“Lúc tôi ở cùng với Hạ Vũ Thiên, phát hiện….hai chú trong nhà gã đều có vấn đề!”

Lâm Viễn sửng sốt, hỏi “Hai ông chú?”
“Ân” Tiểu Dịch nhỏ giọng nói “Anh có biết tại sao Hạ Vũ Kiệt lại chán ghét anh không?”
Lâm Viễn nháy mắt mấy cái hỏi “Hắn chán ghét tôi sao?”
Tiểu Dịch bất đắc dĩ ném ra một ánh mắt xem thường, nói “Anh thật đúng là trì độn a, tôi nói cho anh biết, anh đừng nghĩ Hạ Vũ Kiệt là kẻ trăng hoa, kỳ thật hắn yêu anh trai mình a!”
“Gì?” Lâm Viễn giật mình mở to hai mắt, sau đó tưởng tượng đến cảnh Hạ Vũ Kiệt cùng Hạ Vũ Thiên làm cái gì gì đó, lập tức nổi da gà toàn thân, sau lưng còn đổ mồ hôi lạnh.
“Hạ gia a, Hạ Vũ Khải cũng không tệ lắm!” Tiểu Dịch nói “Ít nhất là kẻ bình thường nhất, Hạ Vũ Kiệt trừ bỏ có chút biến thái, sẽ không hại Hạ Vũ Thiên….chỉ còn hai ông chú là quỷ dị nhất!”
Lâm Viễn gật đầu một chút, hỏi “Lần này Hạ Vũ Thiên bị tập kích, có thể có quan hệ với hai ông chú kia hay không?”
Tiểu Dịch nhìn trái nhìn phải thấy không có người liền đến gần, thấp giọng nói bên tai Lâm Viễn “Đúng vậy a! Tôi nghe nói là nội chiến!”
Lâm Viễn nghiêm túc nhìn Tiểu Dịch “Cậu nghe ai nói?”
Tiểu Dịch nói “Ai, anh đừng hỏi, là nguồn tin riêng!”
Lâm Viễn gật đầu, có chút lo lắng, nghĩ nghĩ thấy không đúng, phải mau chóng quay về tìm Hạ Vũ Thiên, hơn nữa nếu không về, kem sẽ bị chảy thành nước!
Nghĩ xong, Lâm Viễn hỏi Tiểu Dịch “Tiểu Dịch, cậu có muốn đến gặp Hạ Vũ Thiên hay không?”
“Không đi” Tiểu Dịch nói “Tôi còn phải học bài……buổi chiều rất thích hợp để đọc sách”
“Cậu…….mọi chuyện đã giải quyết xong?” Lâm Viễn hỏi.
“Ân” Tiểu Dịch gật đầu “Tôi đều đã giải quyết xong, lần này anh ít nhiều có liên quan, nếu tôi có tin tức gì nhất định sẽ nói với anh, Lâm Viễn, anh liên quan đến một đống người trong Hạ gia, tự mình phải cẩn thận, biết không?”
“Ân” Lâm Viễn gật đầu, chào tạm biệt Tiểu Dịch.
Tiểu Dịch xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên lại nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Lâm Viễn “Lâm Viễn…….anh biết không…..?”
“Gì cơ?” Lâm Viễn nhìn Tiểu Dịch.
“Hạ Vũ Thiên, gã dường như thật sự thích anh” Tiểu dịch nói.
“Ha hả” Lâm Viễn cười gượng, nói “Không có khả năng……chẳng qua là một chút hứng thú mà thôi………cậu cũng nghe những lời Hạ Vũ Kiệt vừa nói……….thời gian trôi qua, khi không còn mới mẻ nữa thì tốt rồi”
“Không phải” Tiểu Dịch còn nghiêm túc nói “Tôi với Hạ Vũ Thiên cũng xem như từng có một đoạn thời gian ở chung, gã chưa từng nhìn tôi như nhìn anh………..gã chưa từng dùng ánh mắt như vậy nhìn bất kỳ kẻ nào………Lâm Viễn, gã thực sự thích anh, hơn nữa, anh cũng không chán ghét gã!”
Lâm Viễn xấu hổ, tâm nói…………Tôi thật sự là bị cậu làm bấn loạn a!
“Cứ như vậy đi, tôi đi đây, anh tự mình cẩn thận” Tiểu Dịch xoay người chạy đi.
Lâm Viễn bị đã kích không nhỏ, cảm giác tâm phiền ý loạn, lời Tiểu Dịch cùng lời Hạ Vũ Kiệt cùng lúc vang lên, tóm lại là phiền toái.
Lúc này, một chiếc taxi dừng trước mặt hắn, Lâm Viễn đột nhiên chú ý trên tay lái xe có một chiếc đồng hồ màu vàng….giống như còn đính kim cương.
Lâm Viễn tâm nói………Không phải chứ? Đeo đồng hồ này còn phải đi lái xe thuê? Nghĩ đến đây, Lâm Viễn thối lui từng bước, đột nhiên phía sau tiến đến hai người, kẹp lấy hắn, mang lên xe.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK