Đưa xấp tài liệu cho Huy mà Phương Nhi tưởng tượng ra cảnh dùng nó tát cho anh ta vài phát vào mặt. Làm thế được thì thích phải biết, trút đi những bực dọc bấy lâu.
- Sao cần phải làm thế này hả, em gửi email cho anh không được à, cứ bắt em đi đi lại lại suốt! - Cô nói nhấm nhẳng đầy cáu kỉnh.
Liếc nhanh Phương Nhi rồi Huy hỏi:
- Không thích gặp anh đến vậy cơ à?
- Không thích! Mà anh đang giở trò gì đây, em có cảm giác như anh đang khịa chuyện ra để làm phiền em!
- Đúng là anh muốn gặp em. Như khi xưa ấy, nhớ không, chúng mình thân thiết thế còn gì, luôn luôn có nhau.
Nghe những lời giả tạo của Huy đột nhiên nỗi bực tức trong cô tăng lên gấp bội. Phương Nhi cười khẩy, nói giọng mỉa mai:
- Thật á? Sao nghe cứ sai sai vậy nhỉ. Mà có chuyện này em muốn hỏi anh. Thực ra ngày ấy anh có chút tình cảm nào với em không. Hay chỉ vì muốn dùng xe máy của em để khỏi phải đi xe buýt nên anh mới thân thiết với em?
Huy nín lặng chẳng đáp lời. Nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh rồi anh ta cầm mớ giấy tờ quay lại phòng mình phớt lờ sự hiện diện của Phương Nhi. "Đúng là bị nói trúng tim đen nên chẳng phản bác nổi." cô thầm nghĩ, bĩu môi nhìn theo cái dáng cao gầy của Huy.
John đứng trong phòng khách mắt ngó chăm chăm về phía cổng. Phương Nhi bảo cần đưa thêm giấy tờ cho Huy nên phải tới nhà anh ta. Dạo này với cái lí do đấy 2 người đã gặp riêng không biết bao nhiêu lần. Mà đó là cái cớ của Huy để có thể gặp riêng cô hay của Phương Nhi nhỉ. Liệu cô có thích thú khi được gặp gã ấy không?
Thấy Phương Nhi xịch xe trước cổng John vọt ra nhanh như tên bắn, làm cho bà ôsin đứng ngơ ngác nhìn. Mở rộng 2 cánh cửa cho cô đưa xe vào, John quay lại phòng khách đứng chờ Phương Nhi đi từ gara ra cố đọc biểu cảm trên gương mặt cô.
- Ổn cả chứ? - Anh hỏi, kìm nén nỗi tò mò trong lòng.
- Vâng, thì có gì bất thường đâu mà chả ổn.
Cô đáp, tiến lại dựa người vào John. Có người mong đợi mình ở nhà sau 1 ngày làm việc bận rộn thật là thích.
Uể oải bước xuống cầu thang miệng ngáp ngắn ngáp dài cô ngó quanh. Hôm nay là chủ nhật nên cô ngủ nướng thêm 1 chút. Nhà vắng lặng như tờ, bà ôsin đã xin nghỉ phép về quê vì có đám giỗ còn John đi đâu rồi không biết.
Đang mải nghĩ Phương Nhi giật mình vì bị túm lại. Toe toét cười anh ôm chặt lấy cô rồi nhanh chóng kéo cái váy lụa ra quăng đại lên ghế salon. Đẩy Phương Nhi đứng tựa người vào tấm cửa kính John quì xuống giữa 2 chân cô.
- Khoan, từ từ, hàng xóm nhìn thấy đấy!
Cửa nẻo căn biệt thự này toàn bằng kính, tuy có màu nâu mờ nhưng cũng chẳng thể ngăn được người bên ngoài nhìn thấy hết bên trong. Tấm kính là cửa phòng khách rồi đến bậc tam cấp sau đó xuống sân.
- Giờ này thì có ai mà em phải ngại, nếu có cũng cứ kệ đi!
Ngước nhìn Phương Nhi anh cười tinh quái rồi đột ngột vươn người lên, chọc thẳng lưỡi vào cô bé của cô. Lưỡi anh chuyển động ra vào, xoay xoay bên trong, thỉnh thoảng miệng mút mạnh.
Phương Nhi đờ người ra từng cơn khoái cảm dồn dập ập tới làm người cô run lên, thở hổn hển như bị hụt hơi, miệng rên khe khẽ. Cô thích nhất là tư thế này, thích mọi thứ ở tư thế đứng. Giúi mạnh đầu John vào giữa 2 chân mình Phương Nhi nói đứt quãng:
- Em chưa cho dừng là chưa được dừng đâu đấy!
Anh gục gặc đầu, 2 tay vòng ra sau ôm lấy cặp mông tròn lẳn của cô bóp mạnh, ghì sát cơ thể cô vào mặt mình.
- Ưm, ôi... - Cô thốt lên, run rẩy rồi căng mình như mũi tên.
Biết Phương Nhi đã lên đỉnh, rất nhanh John đứng bật dậy đỡ lấy cơ thể đang mềm đi của cô. Để 2 tay Phương Nhi vòng qua cổ mình anh dịu dàng đi vào sâu bên trong cô.
Ngồi dưới đất ngắm Phương Nhi ngủ ngon lành trên ghế sô pha, John nhìn xuống cổ chân cô. Dạo này không thấy Phương Nhi đeo lắc chân anh tặng, John có chút chạnh lòng. Vậy là cô không thích món quà của anh sao, ít ra cũng đeo 1 thời gian rồi hẵng tháo để anh khỏi buồn chứ, tủi thân quá.
Hôm nay là ngày Huy chính thức giới thiệu bản thiết kế trường học đến những người góp vốn Hàn Quốc. Dù chẳng ai nói ra nhưng tất cả đều biết việc này quan trọng tới mức nào. Nếu đối tác Hàn Quốc hài lòng họ sẽ mau chóng rót thêm tiền cho dự án.
Phương Nhi đương nhiên cũng phải có mặt. Cô nắm rõ dự án hơn ai hết với lại cô cũng biết tiếng Hàn dù vốn từ của cô chưa được nhiều lắm. Không cần phải ngạc nhiên, buổi thuyết trình thành công mỹ mãn. Huy là 1 kiến trúc sư vô cùng tài năng, đấy là điều chẳng cần bàn cãi.
Tan họp mọi người mời nhau đi ăn. Đang giữa bữa ăn cậu của Phương Nhi phải về nhà gấp, bé Nem, con trai út của cậu bị sốt.
Có 1 bí mật của Phương Nhi ít ai biết, đó là rượu đối với cô có tác dụng như nước mắt. Chỉ chén nhỏ như chén hạt mít loại rượu nhẹ như vang cũng đủ làm cô ngủ tít. Khác ở chỗ là uống rượu để ngủ cô thường hay đau đầu, do đó dù có mất ngủ cô cũng ít khi dùng đến rượu.
Soju không phải là vang nhưng với Phương Nhi công hiệu y như nhau nên khi uống tới chén thứ 2 cô đã hoảng lắm rồi. Cũng còn may là có Huy, từ đầu đến cuối cuộc liên hoan anh ta đã uống đỡ cho cô không biết bao nhiêu cốc.
Đi ra bãi để xe mà mắt Phương Nhi đã díp lại, chân bước líu ríu không vững. 1 tay cầm vào bắp tay cô giữ cho cô khỏi ngã, Huy bảo:
- Để anh đưa về chứ em thế này vừa đi vừa ngủ gật không khéo lại gây tai nạn thì nguy.
Chẳng còn cách nào khác, Phương Nhi miễn cưỡng nhận lời. Vừa ngồi lên xe cô đã bắt đầu ngủ, đầu tựa vào cửa kính. Đi qua những đoạn đường xấu xe rung lắc đầu va bốp bốp vào cửa kính cô cũng chẳng tỉnh lại.
Huy đưa Phương Nhi về căn hộ của anh ta. Đương nhiên, chả có lí do gì để đưa cô về nhà cô cả.
Phương Nhi bảo phải đi dự buổi thuyết trình của Huy sau đó gọi điện báo sẽ về muộn chút vì còn phải đi ăn với mọi người. Chút gì mà tới tận nửa đêm vẫn chẳng thấy đâu, cái cô gái này không biết xem đồng hồ sao.
Lòng như lửa đốt, John sốt ruột đi lại quanh nhà chốc chốc lại nhìn ra cửa, tai thì dỏng lên cố nghe xem có tiếng xe cô về không. Cuối cùng mất hết cả kiên nhẫn, anh bật định vị lên tìm Phương Nhi. Xe cô ở 1 nơi, điện thoại và đồng hồ của cô ở 1 chỗ. Thế này là sao đây? Bất an quá. Vơ vội chìa khóa xe John lao ra cửa.