"Anh đi cũng mấy năm thế mà lúc quay về bị ghẻ lạnh như vậy là sao hả?"
Phí Anh ngồi ở đối diện cắn từng miếng khoai tây chiên lười biếng trả lời.
"Không phải là vì anh lươn lẹo quá hay sao? Chỉ có mỗi việc trở về thôi cũng lừa mọi người mấy lần. Đây gọi là quả báo anh còn than vãn cái gì? Em hôm nay đối đãi với anh như vậy coi như là tốt nhất rồi còn gì."
Phí Dĩnh nhìn Phí Anh mà không khỏi cảm thấy mất mát. Em trai này đã thay đổi tính nết, cậu đã không còn chạy theo anh nhõng nhẽo như trước nữa rồi. Bây giờ cũng đã hai mươi mấy tuổi nét nam tính cũng rõ ràng hơn lúc anh đi du học nữa.
"Mày có người yêu chưa đấy?"
Câu hỏi này thế mà lại chạm vào dây thần kinh nóng nảy của Phí Anh. Cậu trợn ngược hai mắt nhìn Phí Dĩnh, hận không thể một ngoạm tiêu diệt kẻ trước mặt mình.
"Anh không dưng hỏi vấn đề đó làm cái gì? Sợ em ế đến trương sình đấy phỏng?"
Phí Dĩnh trong mồm đang gặm dở chiếc Hamburger, hai má phình ra lại thêm biểu cảm ngạc nhiên trông càng hài hước.
"Anh mày chỉ hỏi một câu mày làm gì mà căng thẳng vậy? Dù sao thì anh cũng không phải là thằng khốn nạn kia mà."
"Anh nói thằng nào?"
Phí Dĩnh vừa ăn vừa trả lời Phí Anh, biểu cảm thật tự nhiên giống như cái tên anh sắp nói ra chính là sự hiển nhiên vậy.
"Diệp Châu, chứ mày nghĩ anh nói ai?"
"Đệt mẹ..."
"......"
Thấy Phí Anh nóng nảy như vậy thì Phí Dĩnh cũng đinh ninh trong thời gian anh đi ra nước ngoài học hai con người này vẫn như lúc trước như chó với mèo, gặp nhau liền đứng ở hai đầu thù địch. Nghĩ đến đó anh lại thấy buồn cười vì cái duyên oan nghiệt này, hai hàng lông mày nhướn nhướn lên bày trò.
"Tưởng thế nào hóa ra bao nhiêu năm vẫn không có gì thay đổi. Hay để anh mày gọi nó tới đây xem thế nào, lớn thế này rồi còn bắt nạt mày à?"
Phí Anh nghe Phí Dĩnh nói sẽ gọi Diệp Châu tới thì nhấp nhổm không yên. Đầu mày giựt giựt dứt khoát đứng lên định rời khỏi.
"Ơ hay cái thằng này, đang ăn mà đi đâu đấy?"
"Anh ăn đi, ăn không hết thì gọi bạn tốt của anh tới ăn phụ, em đi trước đây."
Phí Dĩnh ngẩn ngơ nhìn Phí Anh bước ra khỏi cửa hàng lại nhìn xuống đống hành lí ngổn ngang của mình thì than trời.
"Gì vậy? Rõ ràng nó rủ mình đi ăn rồi xách phụ hành lí về nhà mà. Sao vừa nghe mình gọi cho Diệp Châu nó liền quên luôn vậy? Em út tốt ghê luôn trời!"
Phí Dĩnh vẫn dứt khoát gọi cho Diệp Châu, lấy lí do là vì hắn cho nên Phí Anh mới bỏ anh lại đây một mình. Dù thế nào cũng phải để cho thủ phạm gây ra mọi chuyện tới giải quyết mới gọi là đạo lý.
Diệp Châu đang nửa nằm nửa ngồi trong tiệm bánh toan tính gọi cho Phí Anh thanh minh mấy câu hòng kéo lại chút vớt vát. Trùng hợp thay lúc hắn vừa chuẩn bị bấm gọi cho cậu thì chuông điện thoại reo lên, vừa nhìn đã biết là chẳng có gì tốt đẹp.
"Chuyện gì?"
"Hôm nay ông về nước, mau ra đón ông."
"Sao mày không cút luôn đi, về làm cái gì?"
Đầu dây bên kia Phí Dĩnh nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Còn không phải nhờ phước đức của mày cho nên thằng em trai tao nó mới bỏ tao lưu lạc một mình ở đây hay sao? Mẹ nó nhân phẩm thối nát đến mức chỉ nghe thấy tên mày nó đã chạy trốn rồi. Còn không mau lái xe tới đây đem phụ đống hành lý về nhà."
Vừa nghe Phí Dĩnh nhắc tới tên Phí Anh thì Diệp Châu đã xoắn xuýt hỏi.
"Anh Anh...em ấy...à...nó cũng ở đấy à?"
"Tao nói khản cả cổ mà mày chỉ có nhắc mỗi Anh Anh thôi à? Nó đang ở đây đợi mày đến đây này, định không tới à? Vậy cũng tốt nó cũng đang muốn rời đi đây."
Diệp Châu không cần biết trí thông minh của mình đã ngao du phương nào. Hiện tại chỉ cần nghe thấy Phí Anh đang đợi thì giống như được lên dây cót đàn hồi tinh thần nhanh nhất có thể mà chạy.
"Phải đến nhanh vì Anh Anh đang đợi mình, tốt quá em ấy không có giận mình nữa."
Thời điểm Diệp Châu tới cửa hàng thức ăn nhanh thì chỉ thấy có một mình Phí Dĩnh ngồi một mình, bên cạnh là đống hành lý lủ khủ thì có chút cáu bẳn.
"Anh Anh đâu sao có mỗi mình mày ngồi đây?"
"Nó đã về từ lúc nãy rồi, trước cả khi tao gọi mày tới mà."
Diệp Châu nắm chặt tay thành hai nắm đấm, thứ bạn đều này lại dám lừa hắn. Đối với hắn bây giờ bất kể là cái gì liên quan tới Phí Anh cũng đều khiến hắn trở nên mất kiểm soát. Vậy mà tên anh trai chết dẫm của cậu lại nỡ lòng lừa gạt như vậy.
"Phí Dĩnh chết tiệt, mày ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm liền bày trò lừa tao tới đây à? Mày có tin tao cho mày ăn đòn không hả?"
Phí Dĩnh hai mắt trợn trắng nhìn Diệp Châu vì không một ai nói cho anh biết rốt cuốc mấy năm xa nhà kia nhân sinh đã thay đổi đến mức nào. Là thay đổi kiểu gì mà khiến cho Lý Diệp Châu xưa nay vốn toàn đi lừa người khác hôm nay lại tự nhận bản thân mình bị lừa. Hôm nay hắn còn bị lừa bởi vì thằng em trai quý hóa của anh nữa thì càng thấy kinh dị. Anh nghĩ đến đó mà nuốt khan một trận sau đó bày ra vẻ mặt rất vô tội mà nói.
"Diệp Châu tao bảo này, lúc trước mày nghe tao nói là Anh Anh đang đợi thì nhất định sẽ phát hiện ra tao đang lừa mày. Chúng ta từ bé đến giờ đều sống bằng quy luật đó chưa từng thay đổi. Anh Anh nó chịu đợi mày tới thì đúng là mặt trời mọc hướng tây đấy. Mày bị làm sao mà bây giờ lại nghĩ là thật hả? Lại còn trách tao nữa chứ, không phải người tự ảo tưởng là mày hay sao?"
Diệp Châu bây giờ mới tỉnh ra được, hắn thế mà quên mất quy luật sống trước nay của mình. Cảm giác của hắn bây giờ chính là muốn tự tay mình vỗ một phát vào đầu rồi dứt khoát ngất luôn khỏi cần tỉnh dậy nữa. Phí Dĩnh thấy bạn tốt mang một bộ dạng hoang mang như vậy thì không bỏ qua cơ hội mà bắt đầu nổi máu trêu ghẹo.
"Sao vậy, bị quê à?"
"Im đi! Mày ở có một mình mà muốn dọn luôn cả cái nhà theo cùng luôn hay gì? Tao đang bận lắm, có về thì nhanh cái chân lên."
Bản tính của Lý Diệp Châu trong mắt Phí Dĩnh xưa nay chưa hề thay đổi. Hắn có một chút lầm lì, một chút nóng nảy, một chút khốn nạn và hơi ngu ngốc nhưng mà làm bận thì rất tốt. Phí Dĩnh lại nghĩ lắm điều trong đầu, anh khệ nệ xách mớ hành lí ra khỏi cửa hàng vừa đi vừa không quên xéo xắt.
"Chỗ bạn bè tao mới nói chứ tính khí mày như vậy đúng là khác biệt với Anh Anh. Hai người căn bản không thể nào chơi chung một chỗ được, khó trách nó vừa nghe tao nhắc tới mày thì liền trợn ngược mắt lên."
"Tao thì làm sao? Còn nói nữa là đi bộ về."
Phí Dĩnh nghe thế thì không nói thêm nữa, nếu còn cố chấp kiểu gì cũng lăn ra đánh nhau vài vòng mới yên được.
"Tối nay ba mẹ tao có làm cơm mừng tao trở về, có nghe nói là mời cả hai bác nhà mày qua đấy. Thế mày có qua không hay là ngứa mắt thằng em tao rồi tìm cớ chuồn đi như mọi lần."
Diệp Châu nghe thấy thông tin này từ kiệng Phí Dĩnh thì trợn ngược mắt lên mà hỏi.
"Sao không ai nói cho tao biết vậy? Rõ ràng là mọi người muốn hất tao ra ngoài rồi."
"Muốn tới nhà tao ăn chực đến vậy à?"
"Tao muốn ăn..."
"Ừ...thì ăn chứ ai nói cái gì đâu, đưa tao về đi rồi ắt có phần cho mày."
Diệp Châu không nói nữa mà chuyên tâm lái xe đưa Phí Dĩnh về nhà. Lúc xe về gần tới hắn lại thấy Phí Anh đang đi bộ thong thả, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu thật dễ thương. Hắn nhìn đến không rời mắt nổi cứ như vậy mà chạy xe rà rà ở phía sau. Phí Dĩnh thấy em trai quý hóa bây giờ vẫn còn chưa về tới nhà thì vội vàng thò đầu ra hỏi.
"Sao giờ này vẫn còn ở đây? Đừng nói là mày đi bộ từ chỗ cửa hàng thức ăn nhanh về đấy nha."
Phí Anh đang định trả lời Phí Dĩnh thì nhận ra chiếc xe quen thuộc nên ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía ghế lái. Vô tình ánh mắt cậu vấp phải ánh mắt của Diệp Châu rồi cứ như vậy nhìn hắn. Hắn cũng nhìn cậu trông rất điềm tĩnh, trong ánh mắt còn chứa tia u buồn phảng phất. Hai người cứ như vậy nhìn nhau mặc cho Phí Dĩnh ở một bên chìm vào hoang mang chẳng rõ sự tình.
"Anh Anh, mày làm gì mà thất thần vậy? Anh hỏi mày mà mày nhìn Diệp Châu làm cái gì?"
Phí Anh được Phí Dĩnh thức tỉnh thì có chút xấu hổ mà quay đầu bỏ đi một mạch, một lời cũng không thèm nói.
"Ơ cái thằng này sao mà khó chịu thế? Anh mày cũng là đi xa mới quay về mà."
"Mày thôi đi! Nói cái gì mà cứ ra rả như vậy?"
Nói rồi Diệp Châu lái xe mau chóng đưa Phí Dĩnh về nhà. Phí Anh đi ở phía sau nhìn theo chiếc xa ngày càng rời xa sau đó thì rẽ vào hướng cổng nhà mình thì trong lòng có chút khẩn trương nhưng cũng không tỏ ra quá bận tâm mà thong thả bước.
"Buổi tối mày có đến không?"
"Chắc là không đâu, tối nay tao bận rồi. Phí Dĩnh, mừng mày trở về!"
Diệp Châu phụ Phí Dĩnh xách đồ đạc vào nhà sau đó quay trở ra ngoài. Ban nãy hắn đúng là có ý định tối nay sẽ tới ăn chực cũng là có lý do chính đáng để gặp Phí Anh. Thế nhưng ban nãy hắn bắt gặp ánh mắt kia của cậu thì chợt có cảm giác bản thân mình có chút ích kỷ. Vì thế cho nên trong phút chốc liền quyết định tối nay hắn sẽ tìm đại một lý do nào đó để tránh mặt. Hắn không muốn Phí Anh thấy hắn thì trở nên khó xử.
Phí Dĩnh thấy Diệp Châu từ chối thì có chút hụt hẫng nhưng mà hắn nói hắn có việc bận rồi cho nên anh cũng không muốn ép buộc. Dù sao anh cũng đã trở về nước, sau này còn rất nhiều thời gian để gặp nhau nói chuyện.
"Tùy mày vậy, hôm nào rảnh rỗi lại gặp."
"Ừ...tao về đây, chúc mọi người tối nay đều vui vẻ."
Diệp Châu nói xong cũng mau chóng rời khỏi. Lúc vừa ra tới cổng thì Phí Anh cũng vừa về đến nơi, hai người lập tức rơi vào khó xử. Cậu không dám nhìn thẳng vào mắt hắn mà cúi đầu lảng tránh, nhất quyết không hé răng nói nửa lời mà đi vòng qua người hắn bước vào. Mặc dù biết là không thể manh động ở nhà họ Phí nhưng khi thấy cậu chuẩn bị đi qua thì hắn vội vàng kéo lấy tay.
"Anh Anh, đợi một lát."
Phí Anh bất ngờ bị Diệp Châu kéo lại thì không kịp phản ứng, cậu cứ như vậy đứng chết trân mặc cho hắn siết chặt tay mình không muốn buông.
"Anh bỏ ra đi, chúng ta không có gì để nói cả đâu. Anh cứ bình thường như lúc trước thôi, tôi cũng không còn quan tâm tới mấy chuyện đó nữa."
Diệp Châu nghe Phí Anh nói như vậy thì trong lòng chợt thấy chua xót. Tâm ý của hắn dành cho cậu rõ ràng đến như vậy mà cậu lại xem như chẳng có gì, hiện tại còn muốn phủi sạch hết mọi thứ đã từng có đi.
"Anh...anh thực sự...hôm đó anh xin lỗi. Em có thể tha thứ cho anh được không? Đừng ngó lơ anh, anh biết là anh bỉ ổi, vô liêm sỉ, anh thực sự sai rồi."
"Diệp Châu, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không giống anh không phải nói thích là thích đâu. Tình cảm của tôi tôi tự biết không cần anh phải chỉ dẫn tôi phải thế này thế khác. Tôi ghét bị người khác ép buộc, những lối sống lệch lạc tôi lại càng ghét nhiều hơn. Tôi nói như vậy anh có hiểu không? Đừng cố gắng dẫn dắt tôi nữa. Tôi đã nói chúng ta hôn nhau hay ôm nhau thậm chí có thể ngủ với nhau nhưng không có nghĩa là tôi cũng yêu anh. Anh đừng có tự mình đa tình rồi áp đặt suy nghĩ của anh lên người tôi. Chúng ta ám muội tôi không phủ nhận nhưng mà nếu như có thể dứt ra thì anh làm ơn tha cho tôi đi được không? Tôi muốn làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường chứ không phải ngày đêm lén la lén lút qua lại với anh. Anh đi về đi, sau này nếu không có việc gì quan trọng thì đừng có tìm tôi. Tôi sắp tốt nghiệp rồi không có thời gian để cùng anh làm chuyện thị phi đâu."
Diệp Châu nghe Phí Anh nói những lời này thì cũng chẳng còn sức lực để nắm lấy tay cậu nữa. Hắn cứ như vậy nới lỏng cái siết tay kia rồi tự cười chính bản thân mình, không nói bất cứ một lời nào. Điều hắn sợ cậu nói ra nhất thì cậu đều nói hết thảy, vẫn là không chừa cho hắn một cơ hội nào để tiếp tục.
Phí Anh cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay mình từ từ buông lỏng thì có chút mất mát. Cậu cứ đưa tầm mắt của mình nhìn vào bàn tay của Diệp Châu mà thực sự có chút không cam tâm. Cậu cũng không hiểu nổi bản thân mình rốt cuộc đang làm cái gì nữa. Bỏ thì thương, vương thì tội, mang theo thì bất khả nhưng để đó thì lại không đành. Cho đến khi bàn tay kia thực sự buông khỏi tay cậu thì cậu tự siết chặt lấy tay mình miễn cưỡng quay đầu rời khỏi hắn.
Buổi tối đúng như lời Phí Dĩnh nói, nhà họ Phí làm một bữa cơm ăn mừng anh quay trở về. Tuy là rắp tâm lừa bọn họ hết lần này đến lần khác thế nhưng anh đã chọn quay trở về thì âu cũng là điều đáng để ăn mừng.
"Diệp Châu đâu, sao không thấy nó đến?"
Mẹ Lý nghe hỏi về Diệp Châu thì vẻ mặt có chút bất đắc dĩ mà nói.
"Thôi chị đừng nhắc nó làm cái gì, ban chiều nó không biết đi đâu mà quay trở về nhà cái mặt như đưa đám vậy. Hỏi cái gì nó cũng không nói, lẳng lặng đóng cửa phòng tự kỷ rồi. Nhà có hai anh em mà được Diệp Phong nó hoàn hảo bao nhiêu thì thằng này nó bê bối bấy nhiêu. Đôi lúc tôi thấy nó còn chán chứ nói gì tới người khác."
Mọi người nói về Diệp Châu giống như đó là chuyện hiển nhiên và không cần thiết phải bận tâm. Mọi người đều nghĩ hắn từ bé đến lớn đều là ngông cuồng như vậy, chưa ai thấy hắn khổ tâm cho nên một vài biểu hiện như vậy cũng không đáng bàn tới. Có khi họ nghĩ hắn lại đang cáu bẳn vì sắp hết tiền tiêu cũng nên.
Họ từ trước tới nay vẫn luôn nhận định rằng Lý Diệp Châu mỗi khi hết tiền thì liền rơi vào trầm tư như vậy. Chỉ có mỗi Phí Anh biết hắn xưa nay vốn không xài tiền hoang phí. Tiền mà hắn có hắn đều có mục đích sử dụng rõ ràng. Cái này không phải là cậu am hiểu mà là bản thân cậu cũng chỉ vừa mới biết đây thôi. Một kẻ ngông cuồng như hắn vẫn luôn dùng số tiền mình có thi thoảng đến cô nhi viện trợ cấp cho đám trẻ thiếu may mắn. Những chuyện này hắn chưa từng kể cho cậu nghe, thậm chí ngay cả gia đình hắn cũng chưa từng nói qua, cậu cũng là được người khác kể lại mới biết. Hiện tại nhìn thấy những người thân bên cạnh một chút thiện ý tốt đẹp dành cho hắn cũng không có thì cậu lại khó chịu.
Đối với họ Diệp Châu vẫn luôn là một đứa ngông cuồng ngỗ ngược và lười biếng cả ngày chỉ biết đi gây chuyện và ăn chơi. Nhưng mà hắn có lẽ cũng biết buồn, có khi lại là người có nhiều nỗi buồn nhất cũng không chừng. Bây giờ cậu mới nhận ra, trong bốn anh em thì dường như hắn là kẻ ít được người khác quan tâm nhất. Hắn không phải là một kẻ kém cỏi nhưng mà sao hắn làm gì họ cũng mặc, chẳng có ai săn đón. Ngày mà hắn tốt nghiệp đại học cậu còn nhớ rõ là chẳng có ai nhắc, thậm chí hôm đó người nhà cũng chẳng tới. Ngày hôm ấy cậu đã âm thầm đến nhưng không dám lộ diện để rồi lại nhìn thấy hắn ngồi một mình ở khuôn biên trường trầm tư nhìn vào đôi bàn tay đã bị hắn cắn đến cụt lủn.
"Thực ra con thấy Diệp Châu...anh ấy cũng không phải là một người giống như mọi người nghĩ. Cũng sẽ có lúc anh ấy thực sự buồn và cần được chia sẻ mà."
Khi Phí Anh nói ra câu này chắc chắn sẽ không biết được biểu cảm sau đó của mọi người phong phú đến thế nào. Cả nhà từ lớn đến bé, từ già tới trẻ đều nhìn cậu bằng ánh mắt kinh ngạc không thôi.
"Anh Anh từ khi nào lại có thể nói tốt cho Diệp Châu thế? Hai đứa chẳng phải rất kị nhau hay sao? Mẹ không nghĩ ra được là những lời vừa rồi lại từ chính miệng con nói ra đấy."
"Buồn cái gì chứ, thằng đó nó thích đi gây chuyện rồi lại hay giả vờ để trốn tội đấy. Con đừng để nó lừa phỉnh, tính nó bác rất hiểu mà, từ nhỏ nó đã thế rồi."
Phí Anh nghe người lớn nói như vậy nên cũng bỏ ý định sẽ phản bác vì có nói thêm nữa thì chắc họ cũng không chịu tin đâu. Diệp Châu tự tạo cho mình vỏ bọc quá tốt nên chẳng ai nhìn ra được thế giới thực sự của hắn là thế nào. Phí Dĩnh cũng giống với mọi người, anh ngồi bên cạnh Phí Anh hai mắt hau háu nhìn em trai mình mà không khỏi cảm thán.
"Rõ ràng là cả mày và Diệp Châu đều đã thay đổi rồi. Khiếp quá đi mất, anh đây còn không tin được đây này. Mày thế mà lại nói đỡ cho thằng nghiệp chướng đó."
"Dĩnh Dĩnh, sao con lại nói Diệp Châu như vậy hả? Có mặt hai bác ở đây mà con ăn nói vậy đấy."
Phí Dĩnh bị ba Phí giáo huấn thì có chút xấu hổ mà cúi đầu ăn cơm. Ba Lý thấy vậy thì cười xuề xòa thêm vào một câu.
"Dĩnh Dĩnh nó nói cũng đâu có sai, thằng Diệp Châu đúng là cái thằng nghiệp chướng mà."
Sau đó thì cả nhà người đều phá lên cười đến vui vẻ. Đối với họ đó không phải là chế giễu con mình mà là đang thoải mái chia sẻ với nhau về những đứa con mà họ nuôi nấng. Hay nói cách khác đó là cách mà họ yêu thương gia đình của mình. Từ bé đến lớn đều là như vậy, mỗi lần có dịp cùng nhau ăn cơm họ đều đem Diệp Châu, Phí Dĩnh hay thậm chí cả Hạo Thạc ra để kể tội. Và họ cho rằng đó là những điều mà những gia đình thân thiết sẽ làm. Cậu biết họ không ghét bỏ Diệp Châu nhưng cái cách họ thương hắn hình như đang làm hắn cảm thấy bị bỏ rơi thì phải.
Phí Anh cảm thấy bữa cơm này cậu căn bản ăn không nổi, cả người cứ xìu xuống trông đến là mệt mỏi cho nên xin phép dừng bữa trước mà lên phòng nằm. Cậu nghĩ tới Diệp Châu thì lại có chút mềm lòng. Bản thân cậu thực sự rất muốn mỗi ngày đều có thể gặp hắn thế nhưng gặp rồi thì lại luôn nói những lời thật khó nghe để xua đuổi. Cậu rốt cuộc sắp sửa biến thành loại người mà ngay cả chính bản thân mình còn không thương nổi. Đối với cảm xúc của mình cậu hoàn toàn không thể khống chế được mỗi ngày đều phải gồng mình che giấu. Muốn tiến thêm một bước lại sợ không thể lùi được một bước cho nên cứ như vậy đừng ở lưng chừng của cảm xúc chẳng thể gọi tên.
"Diệp Châu, xin lỗi anh, tôi vẫn không hiểu rốt cuộc bản thân tôi muốn gì nữa. Tôi cũng rất thương anh nhưng tôi không biết tôi phải làm gì mới phải."