• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỏ thái độ cứng rắn với Diệp Châu thì chính bản thân Phí Anh cũng không vui vẻ nổi. Cậu quay lưng bỏ mặc hắn một mình quỳ ở nơi đó mà trốn vào một góc khóc đến nghẹt cả mũi. Cậu thực sự không muốn bỏ mặc hắn như thế, nhưng mà trái tim cậu lại không cho phép mình tha thứ cho hắn một cách dễ dàng được.

"Xin lỗi anh! Em đã cố gắng rồi nhưng vẫn không thể nào làm khác được. Em cần có thời gian, em không thể để cho bản thân mình dễ dãi đến mức ấy. Em cũng biết tổn thương, em cũng có lòng tự trọng mà."

Phí Anh nghĩ mọi thứ quá đơn giản cho nên ngàn vạn lần cũng không thể ngờ tới được sự cứng rắn của mình ở thời điểm hiện tại lại chính là trái đắng mà cậu phải nếm ở phía sau đó.

Tô Duệ tối hôm đó không trở về nhà mà đậu xe ở một góc khuất cả hai người đều không thể thấy. Lúc chứng kiến Diệp Châu bị Phí Anh bỏ mặc giữa trời khuya thì cô ta cảm thấy có chút đau lòng. Cho dù muốn giành lại Diệp Châu đến không tiếc thủ đoạn nhưng cô ta thực sự không muốn hắn phải chịu dày vò nhiều đến như vậy. Khoảng thời gian vừa rồi cô ta nhìn thấy hắn trở nên trầm mặc, tự mình cách xa với thế giới thì càng cảm thấy giận Phí Anh vô cùng. Cô thực sự khao khát có được tình yêu mà hắn dành cho cậu, một tình yêu mà trong quá khứ cô đã từng đem vứt bỏ phía sau lưng mình.

"Phí Anh! Mày ngu đến mức đó thì đừng có trách vì sao tao lại làm như thế. Mày căn bản không thể cho anh ấy hạnh phúc, mày bước vào cuộc sống của anh ấy chỉ càng làm anh ấy trở nên thảm hại hơn thôi."

Diệp Châu tự mình chịu khổ quỳ giữa trời khuya mà dường như hắn không có ý định sẽ đứng dậy. Hắn thực tâm muốn cho Phí Anh nhìn thấy bản thân hắn đã hối hận rồi. Hắn quỳ bao nhiêu lâu thì Phí Anh cũng ở một góc trong phòng của mà dằn vặt khổ sở bấy nhiêu lâu. Cậu không biết hắn bây giờ như thế nào, vẫn còn ở nơi đó hay là đã rời đi rồi. Diệp Châu mà cậu biết có lẽ vẫn còn đang ở nơi đó một mình, nhưng chẳng biết vì điều gì mà chính cậu lại từ chối cho hắn một lời tha thứ vào lúc này. Mọi thứ diễn ra thật bình thường, thật giống cái cách mà hai người bọn họ hiểu về nhau, mãi cho đến khi bắt gặp ánh đèn xe chiếu rọi cả khuôn mặt của hắn thì mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác. Tô Duệ từ trên chiếc xe ban nãy bước xuống mà đến bên cạnh Diệp Châu ân cần.

"Diệp Châu! Đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, anh không đáng phải chịu nhiều đau khổ như thế."

Diệp Châu không nói gì chỉ một mực cúi đầu trầm mặc, Phí Anh có lẽ chưa từng biết đến một Diệp Châu cả ngày nhốt mình trong phòng trông như thế nào, cậu chỉ biết đến một Diệp Châu luôn chủ động, luôn luôn làm mọi thứ vì mình. Những thứ tệ hại nhất, đau khổ nhất thì hắn chưa từng muốn cho cậu nhìn thấy.

"Anh quỳ ở đây làm cái gì? Đừng vì một người không xem trọng anh mà tự hủy hoại mình như thế. Anh đứng lên đi, chúng ta về."

"Để anh một mình đi, đừng ai xen vào nữa."

"Diệp Châu! Nghe em một lần được không? Anh đừng như vậy nữa."

"Anh nói là..."

Chưa kịp nói hết câu thì Tô Duệ đã bất ngờ hôn lên môi Diệp Châu, những lời chuẩn bị nói ra đều triệt để đem nuốt ngược hết vào trong. Khuôn mặt hắn bỗng nhiên dại ra vì hành động này của cô ta, cảm giác của lúc trước hắn không cách nào tìm về được nữa. Hắn vội mím môi mà nhắm hai mắt lại nói một cách mất kiên nhẫn.

"Đừng làm thế nữa, anh không muốn như vậy. Chỉ toàn là miễn cưỡng, cũng khiến em tổn thương. Em đi về đi...làm ơn để cho anh một mình."

Tô Duệ khóc, giọt nước mắt này hoàn toàn là thật không phải diễn kịch cho Diệp Châu xem. Người đàn ông này vốn dĩ không phải như thế, hắn vốn dĩ là một người không sợ trời, không sợ đất. Cũng chưa từng có chuyện gì khó khăn mà hắn không thể vượt qua, từ trước tới nay hắn đều vượt qua mọi thứ một cách dễ dàng. Nhưng bây giờ thì khác, Lý Diệp Châu ngông cuồng kia lại chỉ vì một Phí Anh kiêu căng, ích kỉ kia mà hủy hoại triệt để. Hắn bây giờ thật chẳng khác một cái xác không hồn, mỗi ngày đều phải cố gắng để làm vừa lòng một kẻ chỉ chuyên mang lại cho hắn khổ đau.

"Nếu anh không đứng lên em cũng sẽ không rời đi, em sẽ ở đây cùng với anh."

"Đừng ép anh nữa!"

Tức nước vỡ bờ khiến Tô Duệ bất ngờ tát thật mạnh vào bên mặt của Diệp Châu. Tát cho hắn hai cái rồi cô ta dùng lực thật mạnh nắm lấy cổ áo hắn mà giật.

"Anh tỉnh lại đi, có bao nhiêu con đường để đi vì sao anh cứ nhất định phải chọn con đường này? Không phải là em thì cũng là một người phụ nữ khác có thể cho anh một cuộc sống không buồn khổ, tại sao cứ nhất định phải là cậu ta?"

Diệp Châu vẫn một mực cúi đầu, hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đang làm cái gì. Hắn không biết bản thân hắn cần phải làm gì vào lúc này mới đúng. Hắn tự mình đứng lên sau đó không bận tâm tới bất cứ thứ gì xung quanh nữa mà chậm chạp đi về phía tiệm bánh ngày trước của hắn. Tuy không còn kinh doanh nữa nhưng căn nhà này hắn đã mua lại, có lẽ bây giờ hắn cần được ở trong một căn phòng mà hắn mong muốn hơn là trở về nhà.

Tô Duệ nhìn Diệp Châu đi vào phía bên trong tiệm bánh của lúc hắn lúc trước thì hai bàn tay siết chặt. Mọi thứ hiện tại thực sự không có một cái gì đi theo kế hoạch của cô cả. Lý do là vì Diệp Châu quá cố chấp, hơn nữa hắn có lẽ đã thực sự không còn quan tâm tới điều gì ngoài Phí Anh nữa.

Nghĩ tới kế hoạch của mình vẫn chưa thể nào thực hiện được thì tô Duệ càng trở nên nóng lòng. Cô ta bằng mọi giá phải hoàn thành trước khi đứa bé trong bụng này lớn dần lên vì lúc đó cho dù có làm cách nào đi nữa cũng sẽ khiến người ta hoài nghi về người cha thực sự của nó.



"Diệp Châu! Xin lỗi anh, anh đừng trách em."

Đợi cho Diệp Châu đi vào trong khu nhà thì Tô Duệ cũng nhanh chóng lái xe vào trong gara. Gara xe này không phải thuộc về căn nhà mà Diệp Châu đã mua cho nên việc giữ xe không phải thông qua hắn đồng ý. Nếu không lầm thì gara này là nơi giữ xe chung cho khu nhà mà Phí Anh đang ở và cũng thuộc một phần nào đó nơi mà Diệp Châu đã mua. Gửi xe xong thì Tô Duệ nhanh chóng chạy theo hắn lên tới phòng, có điều hiện tại hắn đã khóa trái cửa rồi ở bên ngoài không cách nào mở được.

"Diệp Châu! Anh mở cửa cho em đi."

Diệp Châu không trả lời, hắn cứ ngồi một chỗ trong căn phòng tối không chịu bật đèn lên. Từng tiếng gõ cửa xen lẫn giọng nói của Tô Duệ khiến hắn càng trở nên mệt mỏi hơn bao giờ hết. Thực sự chỉ muốn nằm xuống ngủ ngon một giấc cũng không cách nào làm được.

"Nếu anh không mở em sẽ đứng ở ngoài này tới sáng cho anh vừa lòng. Anh lẽ nào nhẫn tâm đến thế sao?"

Chính là cảm giác này, cảm giác mà cho dù Diệp Châu có van xin người khác nghe hắn nói, thậm chí là để hắn được một mình nhưng chẳng một ai thèm nghe. Mọi người xung quanh luôn phớt lờ đi cảm xúc của hắn, một chút thông cảm cũng không nguyện ý dành cho hắn. Buồn bã, mệt mỏi khiến hắn chẳng muốn đứng lên nữa. Bên ngoài tiếng Tô Duệ vẫn không ngừng gọi hắn nhưng hắn chỉ ước người đang ở phía ngoài đó là Phí Anh thôi.

"Anh không phải như thế, sao em không tin anh?"

Mặc kệ tiếng gọi từ bên ngoài, Diệp Châu vẫn rất điềm tĩnh mà tính toán cho mình. Hắn cầm lọ thuốc an thần trên tay nhìn nó lưỡng lự một lát sau đó cũng quyết định dốc phân nửa ra đổ trên tay. Nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, đúng là lỗi lầm đều là do một tay hắn tạo thành cho nên hắn chẳng trách ai cả. Nếu năm đó hắn chẳng vì sự đố kỵ của mình mà nghĩ ra cách tiếp cận Phí Anh thì bây giờ đã chẳng thê thảm như thế này.

Phí Anh nói đúng, đáng ra giờ này cậu vẫn có thể là một Phí Anh kiêu ngạo được mọi người yêu thương cùng săn đón, chứ không phải một kẻ bởi vì sợ người ta ghét mình mà chạy trốn như thế. Nếu như Diệp Châu có thể cho cậu một cuộc sống bình thường như lúc trước thì tốt rồi. Nhìn thấy cậu luôn phải một mình như vậy hắn vừa đau lòng lại vừa tự trách bản thân mình.

"Xin lỗi em! Anh nghĩ anh nên trả cho em tất cả mọi thứ rồi. Anh chỉ có đủ dũng khí chạy trốn một lần, nếu như em từ chối đi cùng anh vậy thì anh sẽ chọn một con đường khác không liên lụy tới em nữa. Có thể sẽ rất cô độc nhưng mà anh nghĩ tốt hơn là anh sẽ đi một mình. Tiếc là cho dù anh có nói thì em cũng sẽ chẳng tin đâu nhưng mà cho dù có phải rời di một mình anh cũng muốn em biết rằng anh rất yêu em."

Nói rồi Diệp Châu nhắm chặt hai mắt mình, đem số thuốc trên tay toan tính nuốt hết một lần. Hắn muốn ngủ một giấc mà không bao giờ tỉnh lại nữa, thực sự đã muốn giải thoát rồi. Nhưng mà ông trời chắc là vẫn chưa muốn hắn chết cho nên ngay lúc hắn quyết tâm thì nhận được tin nhắn của Phí Anh. Hắn run rẩy cầm điện thoại của mình dồn hết can đảm để mở dòng tin đó ra. Tuy là hắn đã sẵn sàng từ bỏ thế nhưng hắn rất sợ sẽ nhận được câu buông tay từ cậu. Hắn nhắm chặt mắt sau đó mới từ từ mở tin nhắn ra, ngoài dự đoán của hắn Phí Anh vậy mà vẫn muốn cùng hắn sau này rời đi, Phí Anh vẫn còn muốn cùng hắn bên nhau.

<<Chúng ta đợi mọi thứ ổn thỏa một chút, lúc đó em sẽ cùng anh đi. Em nghĩ có thể cả đời này sẽ không tha thứ cho anh nhưng mà em không làm được. Đợi thêm một chút nữa thôi, đợi mẹ khỏe lại, đợi anh Dĩnh cứng cáp một chút có thể đứng vững rồi chúng ta cùng nhau rời khỏi. Anh ở đâu em cũng sẽ cùng anh ở đó, chỉ là bây giờ hoàn cảnh không cho phép em làm như thế. Diệp Châu! Bắt đầu của ngày đó chúng ta cùng quên đi, sau này anh cho em một bắt đầu khác đẹp đẽ hơn một chút. Cho em thêm một chút thời gian, em cần thời gian để tha thứ cho anh.>>

Diệp Châu ôm chiếc điện thoại vào lòng mà khóc như một đứa trẻ. Chỉ một chút nữa thôi là hắn đã làm chuyện chẳng thể cứu vãn được nữa. Hắn vội vàng đem số thuốc trên tay mình vứt vào bồn cầu mà xả trôi hết thảy. Hắn không thể hèn nhát chạy trốn như vậy được, Phí Anh vẫn còn muốn đợi để cùng hắn rời đi cho nên hắn nhất định phải nỗ lực tồn tại.

"Mình không thể chết lúc này được."

Sau khi đem chỗ thuốc kia vứt bỏ Diệp Châu mới vội vàng gọi cho Phí Anh, giọng điệu khẩn trương vô cùng.

"Em nói thật không? Em tha thứ cho anh phải không?"

Đầu bên kia Phí Anh có lẽ là vừa mới khóc xong một trận cho nên mang đặc giọng mũi mà trả lời hắn.

"Em sẽ tha thứ cho anh nhưng mà không phải là ngay bây giờ. Sau này anh không cho phép anh đối với em toan tính như vậy nữa. Giới hạn của em dành cho anh càng ngày càng lớn rồi đấy, đồ khốn!"

"Cảm ơn em!"

Phí Anh im lặng một lúc mới lên tiếng.

"Diệp Châu! Anh quay trở về nhà đi, đợi em một thời gian nữa."

"Đợi...đợi có lâu không?"

"Em không biết, nhưng có lẽ sẽ lâu một chút. Em thực sự không thể bỏ mặc gia đình của mình."

Diệp Châu im lặng không đáp lời Phí Anh, hắn hiểu cảm giác của cậu bấy giờ là như thế nào. Hai mươi mấy năm nhìn cậu lớn lên hắn cũng biết tính tình của cậu, nhất định sẽ không muốn làm gánh nặng cho người khác. Phí Dĩnh tuổi còn rất trẻ đương nhiên không thể ngày một ngày hai mà đảm đương được hết trách nhiệm của cả gia đình. Nếu như Phí Anh rời khỏi nghĩa là anh phải gồng mình lên gấp đôi, như vậy cũng thực quá sức. Diệp Châu không muốn nói thêm về vấn đề này nữa mà chậm chạp đề nghị.

"Anh có thể đến chỗ của em bây giờ hay không?"

"Không! Anh đừng đến, nếu chỉ có thể ở cạnh nhau một chút ngắn ngủi em nghĩ mình sẽ tham lam muốn nhiều hơn thế. Mà hiện tại chúng ta hoàn toàn không thể nào cả ngày ở bên nhau được, em nghĩ chúng ta vẫn nên tập thói quen xa nhau thì tốt hơn. Phải tập thích nghi một chút, sau này mọi thứ tốt đẹp rồi bên cạnh nhau cũng không muộn. Với cả...em vẫn còn giận anh lắm!"

Diệp Châu nhận được câu từ chối của Phí Anh thì thở dài. Hắn thực sự rất muốn được ôm cậu, thực sự rất muốn có một giấc ngủ ngon mà không phải nghĩ ngợi gì. Hắn đã quen với việc ôm cậu ngủ rồi cho nên kể từ khi mọi thứ bại lộ, bị cấm cản thì tình trạng của hắn hiện tại rất tệ, không có thuốc liền không ngủ được.

"Vậy...vậy em phải đi ngủ sớm một chút mới tốt, đừng thức khuya quá."

"Vâng! Anh mau trở về rồi ngủ đi, em bây giờ sẽ đi ngủ."

Diệp Châu đối với sự ngoan ngoãn hiếm hoi này của Phí Anh thì không thể khống chế được sự vui vẻ ập đến. Hắn không thể cưỡng lại được sự cưng chiều tột độ muốn dành cho cậu. Nhưng mà hiện tại có muốn cũng không được cho nên đành phải ngậm ngùi mà đáp lời.

"Vậy em mau đi ngủ đi, anh sẽ nghe lời của em. Cảm ơn em, và anh cũng thực sự xin lỗi."

"Vì điều gì?"



"Vì đã tha thứ cho một kẻ tồi tệ như anh, anh đúng là không nên đối với em toan tính như thế."

Phí Anh im lặng một lát rồi cười cười đầy vui vẻ hướng Diệp Châu ở trong điện thoại mà nói.

"Nếu anh biết sai rồi thì cả đời này đều phải đền cho em. Anh chỉ có thể yêu một mình em thôi, tuyệt đối không được nhìn ngó thêm bất cứ ai nữa."

"Anh sẽ dùng cả đời này đền cho em."

Nói xong thì Phí Anh vui vẻ tắt máy, lúc cậu biết Diệp Châu năm xưa đã đối mình làm ra chuyện đó thì vô cùng tức giận. Thậm chí còn nghĩ tới chuyện sẽ cùng hắn chia tay, chấm dứt mối quan hệ này vì không thể chấp nhận được bản thân mình bị người khác đem ra đùa cợt. Nhưng mà sau một hồi khóc đến mở mắt lên không được cậu mới nhận ra, tình yêu của cậu dành cho hắn lớn đến mức có thể dễ dàng tha thứ. Bản thân cậu đủ khả năng để nhận ra tình cảm mà Diệp Châu dành cho cậu là thật lòng, và cậu thực sự muốn yêu một người giống hắn. Có lẽ năm đó nếu hắn không làm như thế có khi cả đời này cậu cũng không nhận ra được tình yêu mà cậu muốn rốt cuộc là cái dạng gì.

"Thực ra cái bắt đầu đó chính là ông trời sắp đặt, cũng thật may mắn vì chúng ta yêu nhau."

Phí Anh cũng bởi vì quyết định cho bọn họ một cơ hội mà hiện tại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Cậu thực sự không hề hay biết quyết định này của mình giống như một phép màu đã cứu được một số phận bi thương. Nếu chậm trễ một chút hoặc giả cậu muốn thử thách Diệp Châu lâu thêm một chút có lẽ cả đời đều sẽ phải hối hận vì vô tình khiến người mà mình yêu phải tìm tới cái chết. Cậu thực sự không biết bây giờ cậu chính là động lực suy nhất để hắn sống tiếp.

Diệp Châu sau khi nghe được Phí Anh nói như vậy thì cả người đều nhẹ nhõm. Lúc này hắn mới sực nhớ ra ban nãy Tô Duệ có theo hắn vào đây. Lúc hắn quyết định chết cũng còn nghe tiếng cô ở bên ngoài gọi hắn, nhưng hiện tại lại không nghe thấy nữa. Hắn cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn rồi nên cũng muốn biết tình trạng của cô ta thế nào. Hắn tò mò mở cửa thì thấy cô ta ngồi dựa lưng vào vách tường cúi đầu ôm lấy mặt mình mà khóc.

"Em...em sao lại khóc?"

Tô Duệ ngước mắt lên nhìn Diệp Châu sau đó thì khóc càng dữ hơn, cả khuôn mặt đều lấm lem nước mắt mà nói.

"Em tưởng anh có chuyện gì, em gọi mà anh không thèm trả lời. Anh không biết là em sợ như thế nào đâu."

Diệp Châu nhìn Tô Duệ đầy bất lực, hắn không muốn Tô Duệ cứ phải cùng hắn như thế này. Hắn cho dù tin tưởng vào lời đề nghị của cô nhưng trong tâm hắn tự biết bọn họ không cách nào làm bạn bè bình thường được.

"Anh không có chuyện gì được đâu, em đừng lo. Trời khuya quá rồi hôm nay em ở lại đây đi, ngày mai chúng ta cùng về nhà."

Thấy Diệp Châu đề nghị như vậy thì Tô Duệ có chút bất ngờ. Cô ta vẫn từng giờ từng phút toan tính hoàn thành kế hoạch nhưng mà hoàn toàn không thể lường trước được diễn biến để mà hành động. Hiện tại hắn lại chủ động muốn cô ở lại, như vậy thì tốt rồi, cơ hội này nhất định không thể bỏ qua được.

"Chỉ có một phòng, em ở lại thì anh ngủ ở đâu?"

"Anh là đàn ông mà, ngủ ở nơi nào không được nên em đừng lo, mau đứng lên vào trong đó nghỉ đi."

Thấy hắn rời khỏi thì Tô Duệ trở nên khẩn trương mà hỏi.

"Anh đi đâu?"

"Anh xuống dưới nhà bếp nấu một ít mì, em có muốn ăn không?"

Tô Duệ không ngần ngại mà gật đầu đồng ý.

"Vậy anh đi nấu mì đi, em sẽ chuẩn bị một ít nước trái cây. Em thấy bên cạnh nơi này có một cửa hàng tiện lợi mở hai tư giờ."

"Khuya rồi đừng đi nữa, một lát uống nước lọc cũng được."

Tô Duệ tỏ ra ngoan ngoãn mà nghe lời Diệp Châu, nhưng cũng phải nhân cơ hội hắn không để ý mà hành động mới được.

"Vậy em sẽ chuẩn bị nước lọc trước, em nhớ anh rất ít khi nào ăn mì, mỗi lần ăn đều phải có nước mới nuốt được mà."

"Ừ...vậy phiền em."

Diệp Châu không hề có ý nghi ngờ gì đối với Tô Duệ cho nên không phòng bị gì mà xuống căn bếp nhỏ của hắn chuẩn bị một ít mì. Nghĩ lại ban nãy hắn có ý định chết thì cảm thấy xấu hổ vô cùng.

"Mình vậy mà ban nãy lại muốn tự tử, điên thật! Một chút nữa là đi thật rồi."

Một lát sau thì Diệp Châu cũng nấu xong hai phần mì, hắn cẩn thận đem lên trên phòng của mình. Tô Duệ sớm đã chuẩn bị nước và một ít giấy ăn, hắn thấy sự chu đáo này của cô thì có một chút hài lòng.

"Em ăn đi!"

"Anh cũng ăn một chút đi, đây là lần đầu tiên em được ăn đồ mà chính tay anh nấu đó."

Diệp Châu không nói gì mà chỉ ừ một cái sau đó thì điềm tĩnh ăn phần mì của mình.



"Em rất thích những người đàn ông có thể vào bếp, cảm giác giống như rất tin tưởng, rất muốn được nương tựa."

Diệp Châu nghe Tô Duệ nói vậy thì có chút nặng nề vì hắn đủ trưởng thành để hiểu mấy lời này mà cô ta nói là có ý gì. Nhưng chuyện của hai người đã qua từ rất lâu rồi, có khi bây giờ bảo hắn nhớ hắn cũng chẳng thể nhớ nổi.

"Sau này sẽ có người thật tốt để cho em nương tựa. Nhất định sẽ gặp được người tốt."

"Diệp Châu! Anh biết là em muốn nói gì có đúng không? Chuyện năm đó, em thực sự xin lỗi anh, đáng lẽ ra em không nên bỏ mặc anh như vậy. Em bây giờ cảm thấy thực hối hận vì năm đó đã chọn buông tay anh. Nếu như..."

"Chuyện đã qua rồi cho nên sẽ chẳng có nếu như đâu, cho nên chúng ta sống cho sau này đi, đừng nhìn lại nữa."

Cuộc nói chuyện giống như lại đi vào ngõ cụt. Tô Duệ cũng hiểu rất rõ chuyện năm xưa người phụ bạc là cô ta chứ không phải Diệp Châu. Người năm đó chịu tổn thương cũng là hắn cho nên hiện tại hắn không muốn nhắc thì cô cũng không còn cách nào nói thêm nữa.

Nhìn ly nước chuẩn bị sẵn cho Diệp Châu đặt ở trên bàn mà trong lòng Tô Duệ khẩn trương vô cùng. Nếu hôm nay mọi thứ đều thành công thì cũng đồng nghĩa với việc cả đời này bị Diệp Châu ghét bỏ. Nhưng chỉ cần nhà họ Lý đứng về phía cô và chấp nhận đứa bé chp đến khi cô ta và hắn danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng thì xem như thuận lợi. Nghĩ đến đó thì cả người cô ta run rẩy đến lợi hại, chỉ sợ mọi thứ không theo ý muốn của mình thì nhất định sẽ ăn trái đắng không hề nhỏ.

"Anh uống miếng nước đi, ăn mì mà không chịu uống nước kiểu gì cũng sẽ bị sặc."

"Ừ...được rồi, cảm ơn em!"

Tô Duệ nhìn Diệp Châu cầm ly nước mà hồi hộp không ít. Lúc Diệp Châu uống cạn sạch ly nước trên tay thì nhìn cô ta cười cười rất hiền lành, điều đó khiến bản thân cô ta cảm thấy tội lỗi vô cùng. Nhưng mà vì tương lai của chính mình và gia đình cho nên một chút tội lỗi này cũng sớm phải quên đi.

"Nước hôm nay có vị gì đó hơi lạ đúng không?"

"Lạ sao? Ban nãy em cũng uống mà không cảm thấy gì cả. Có khi nào anh ăn uống thất thường quá mà khiến vị giác cũng có vấn đề hay không?

"Không biết nữa, nhưng mà anh cảm thấy hình như nó có gì đó rất lạ..."

Qua một lúc thì Diệp Châu bắt đầu cảm thấy cơ thể mình có chút lạ. Hắn thấy vô cùng mệt mỏi, cơn buồn ngủ kéo đến khiến hắn không thể chịu đựng được. Hắn khó chịu liên tục lắc lắc đầu mình cho tỉnh táo một chút. Bình thường hắn muốn ngủ đều phải dùng an thần nhưng có vẻ Tô Duệ đã sử dụng liều mạnh cho nên hắn cũng chính thức đầu hàng mà ngã luôn ra sàn.

"Diệp Châu! Diệp Châu! Anh sao vậy?"

Lay một hồi vẫn không thấy Diệp Châu có dấu hiệu tỉnh dậy thì Tô Duệ cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần tìm điện thoại trong túi quần hắn, nhưng bằng cách nào cũng không thể mở ra được vì Diệp Châu có cài mật khẩu cho điện thoại của mình.

Tô Duệ dùng hết tất cả những hiểu biết về Diệp Châu của mình mà lần mò mấy con số bí mật kia. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô ta, Diệp Châu vậy mà dùng chính ngày sinh nhật của Phí Anh làm mật khẩu. Như thế này thì dám chừng toàn bộ số thẻ ngân hàng của hắn đều có mật khẩu liên quan tới Phí Anh.

Sau khi mở được diện thoại Tô Duệ phát hiện ra Phí Anh mới gửi cho Diệp Châu một tin mà hắn chưa đọc được. Nội dung tin nhắn chính là nhớ, và muốn hắn đến chỗ cậu ngay bây giờ.

Tay cầm điện thoại run lên vì giận, Tô Duệ dứt khoát xóa luôn tin nhắn đó giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau khi xóa xong tin nhắn kia thì cô ta lại tò mò kéo đến những tin nhắn cũ hơn để đọc, nội dung của nó thì thực sự khiến người ta ganh tị đến chết. Cho đến hiện tại Phí Anh có lẽ là thứ quan trọng nhất đối với Diệp Châu rồi.

"Phí Anh! Mày sẽ không bao giờ được toại nguyện đâu, sẽ chẳng ai đứng về phía mày, Diệp Châu sớm thôi cũng sẽ thuộc về tao."

Nói rồi Tô Duệ bình tĩnh dùng chính điện thoại của Diệp Châu mà soạn một tin nhắn gửi lại cho Phí Anh, chính thức cùng cậu tranh giành một người đàn ông.

"Xin lỗi nhưng cậu đừng ảo tưởng nữa! Hiện tại Diệp Châu đang ở cùng với tôi rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK