"Diệp Châu! Sau này cháu phải thương yêu Phí Anh nhiều hơn một chút. Đừng làm nó tổn thương đấy, nếu không ta sẽ không tha cho cháu."
Bác trai cũng không chịu thua vợ mình mà vỗ vỗ vai Diệp Châu nói mấy lời.
"Nếu như khó khăn quá thì cứ đến đây, chúng ta luôn ở nơi này chào đón cháu. Ta nghĩ là mọi tình yêu chân thành đều sẽ được đền đáp xứng đáng. Cho dù không phải xứng đáng với tất cả nhưng nhất định là xứng đáng với chính bản thân mình."
Khóe mắt Diệp Châu rưng rưng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ hướng hai người đáp lễ.
"Cảm ơn hai bác, cháu nhất định sẽ không bao giờ quên đặc ân này. Thực ra Phí Anh em ấy...em ấy không có khỏe mạnh mấy cho nên mong hai bác có thể chiếu cố cho em ấy một chút."
Lúc bọn họ chuẩn bị rời khỏi thì Phí Anh không thèm ra tiễn vì còn bận đứng ở một góc nhà ôm mặt khóc. Những lời cậu muốn nói đều đã nói với họ từ ban nãy nên giờ cũng chẳng còn gì để nói thêm nữa. Cậu thực sự muốn trở về thăm cha mẹ mình nhưng cuối cùng cũng không đủ can đảm mà đành viết một bức thư thật dài gửi cho họ. Nếu bây giờ cậu chạy ra chỗ ba người chuẩn bị rời đi thì nhất định sẽ khóc đến đỏ mắt đỏ tai. Nhưng cũng vì cậu không ra mặt cho nên bọn họ mới có thể rời đi nhanh gọn đến như vậy.
Diệp Phong và Phí Dĩnh cho đến lúc xe ra khỏi cổng nông trại rồi vẫn còn ngoái đầu nhìn lại. Mấy ngày ở nơi này thực sự rất thoải mái, ít ra là họ không cần phải suy nghĩ cái gì đúng sai mà sống như những gì mình mong muốn.
Diệp Châu sau khi không còn nhìn thấy nông trại lớn kia trong tầm mắt nữa thì thu mình lại trầm mặc một mình ở băng ghế sau. Phí Dĩnh qua kính hậu thấy hắn ủ ê mặt mày không khác gì mấy ngày chưa đặt chân tới đây thì nóng lòng.
"Mày đừng nói là rời xa nó thì lại tự kỷ nữa rồi đi."
Diệp Châu không có tâm trạng để nói chuyện nữa. Đúng như Phí Dĩnh nói, hắn bây giờ nếu không có Phí Anh bên cạnh thì liền trở nên trầm mặc đến như thế. Nửa lời cũng không muốn nói, không khác gì một kẻ bị tự kỷ.
"Tao nói chuyện với mày mà mày còn chẳng thèm để ý tao cơ mà, bạn bè cái kiểu gì không biết. Ở với mày có khi tao cũng bị lây cái tính kỳ cục quái đản cho xem."
"Dĩnh..."
Diệp Phong thật giống một người giám hộ cho Phí Dĩnh. Lúc nào anh cũng để ý xem cậu nói cái gì quá trớn hay không. Nếu anh nhận thấy lời nói của cậu chuẩn bị tiến xa thì liền ngay lập tức chặn đứng, tuyệt đối không để cậu gieo mầm mống gây họa được. Loại mặt hàng này đôi lúc cũng là chính là miệng nhanh hơn trí óc.
"Anh không cho em nói là em tức chết với nó cho xem. Bây giờ còn chưa vào lồng thì không chịu nói, đợi tới lúc về nhà thì không có ai nghe nó nói đâu. Nó ngu quá mà!"
Diệp Châu không thèm tham gia vào cuộc nói chuyện của Phí Dĩnh mà dứt khoát ngả người xuống băng ghế nhắm mắt ngủ.
"Giờ tao thực sự đang mệt lắm...cho tao ngủ chút đi."
Phí Dĩnh nghe Diệp Châu nói như vậy thì tức đến đỏ cả hai mắt, tức thì không nhịn được mà chồm người ra phía sau mà cạnh khóe.
"Nói cho mày biết, ban nãy Phí Anh nó nói với tao là nó ghét cái tính khốn nạn của mày lắm cho nên mày đừng có tưởng bở."
Diệp Châu nằm nhắm mắt cười cười mà đáp lời.
"Thế hả? Ban nãy Anh Anh nói với tao là em ấy yêu tao lắm, còn cái ngữ lắm mồm như mày mới ghét."
"Tiên sư..."
"Ngồi ngay ngắn lại đi xem nào, xe chạy qua đoạn đường xấu rồi mà mày cứ ở đó đấu khẩu với nó đi. Diệp Châu nó mệt thì để nó ngủ, đỡ mất công về nhà phải dùng thuốc an thần."
Vẫn là chỉ có Diệp Phong mới có thể khoan dung cho mấy đứa em của mình. Thân là anh lớn tuổi nhất cũng thật vất vả, muốn tốt cho em của mình thì đôi khi cũng phải làm chuyện trái với lòng. Diệp Châu không thể như cha mẹ mong muốn vậy thì anh càng phải cố gắng gồng thêm một chút. Nói đi nói lại chung quy anh vẫn còn rất nặng tâm sự mà không thể nào giải tỏa được.
"Diệp Châu! Sau này có chuyện gì thì cứ nói với anh đừng có ôm khư khư một mình."
Diệp Châu ở phía sau vẫn nguyên vẹn nhắm mắt nhưng cũng rất biết trước sau mà đáp lời anh trai mình.
"Vâng! Anh hai."
Qua hơn nửa ngày thì cả ba người đều trở lại thành phố. Sự hối hả nhộn nhịp nơi này thực sự khác xa so với nơi yên bình mà Phí Anh ở. Thành phố này khiến người ta cảm giác nếu như không chạy thì sẽ bị thời đại bỏ xa vậy.
"Về tới rồi! Chúng ta lại bắt đầu phải dấn thân vào bể khổ."
Bọn họ lại bắt đầu với cuộc sống của mình, buổi sáng tới công ty làm việc đến tối lại trở về nhà. Bất quá có mấy lần buồn chán thì viện cớ đi đây đi đó để gặp nhau nói chuyện phiếm. Hai bên gia đình hiện tại mối quan hệ căng thẳng thế nào bọn họ ai cũng rõ ràng. Cho nên bây giờ có muốn gặp nhau cũng đều phải nói dối mới được.
Lần này đi trở về ai trong ba người họ cũng đều tự mình phải cố gắng nhiều thêm một chút. Không phải chỉ là dung túng cho Diệp Châu và Phí Anh mà hơn hết đó là tìm cách để người nhà có thể chấp nhận được họ. Riêng về Phí Dĩnh và Diệp Phong thì họ còn mang trên vai trách nhiệm nặng nề hơn thế. Là vì hai người em của họ đã dứt khoát chọn cho mình một cuộc đời bình dị thầm lặng thì bản thân họ phải cố gắng hoàn thành luôn cả vai trò của anh em mình. Thế rồi thời gian cứ như con thoi, chớp mắt cũng đã qua một thời gian rồi.
"Dĩnh! Cố gắng lên một chút, anh biết là bản thân mày cũng có rất nhiều áp lực."
"Anh cả! Thực ra cái mà em muốn đó là ba mẹ em chịu mở lòng với Anh Anh một chút. Còn chuyện em một mình thay nó hoàn thành trách nhiệm trong gia đình em không muốn so đo. Nhìn nó như thế em còn thấy nó bất hạnh nhiều lắm. Lỗi không phải do nó nhưng mà ai cũng đổ lỗi lên đầu nó cả. Có thể chạy trốn như thế là tốt rồi, nếu là em có khi em còn chẳng làm được như nó đâu."
Diệp Phong ở bên cạnh chuyên chú lắng nghe những lời tâm sự của Phí Dĩnh sau đó xoa xoa đầu cậu mà động viên.
"Cố lên! Anh Anh có thể an ổn vậy thì rất tốt. Cái mà anh thực sự lo lắng đó là Diệp Châu kìa. Mày có thấy không, nó càng ngày càng sống khép mình. Lúc trước gặp được Anh Anh thì nó cả ngày đều là vui vẻ nhưng hiện tại một câu cũng không buồn nói. Anh cứ cảm thấy nghi ngờ về những biểu hiện của nó lắm nhưng mà lúc nào anh hỏi nó cũng nói là nó ổn."
"Nó thực sự không ổn, em biết điều đó nhưng mà anh có cách nào tống cổ con nhỏ kia ra khỏi nhà được không anh? Em rất không tin tưởng vào cái đức hạnh của nó đâu. Thương yêu gì chứ, nó là đang tính kế với Diệp Châu thôi."
Diệp Phong có chút trúc trắc về vấn đề này, bấy lâu nay anh vẫn không lý giải được vì sao Tô Duệ ở lại nhà họ Lý lâu đến như vậy mà bên nhà họ Tô lại không đả động gì. Dù sao thì Tô Duệ cũng là con gái, đến nhà người ta ở như thế cũng không tránh khỏi dị nghị. Hơn nữa Diệp Châu sớm đã bộc lộ ra tính hướng hiện tại của mình rồi. Nếu là một người có lòng tự trọng chắc chắn sẽ không nán lại thêm nữa.
"Hiện tại mày chưa phải làm quá nhiều trọng trách trong công ty thì giúp anh một việc này đi Dĩnh."
"Việc gì vậy anh?"
Diệp Phong câu cổ Phí Dĩnh lại nói thầm thì để bí mật này chỉ có hai người biết với nhau thôi.
"Giúp anh điều tra xem nhà họ Tô có khoản nợ đen nào hay không? Tốt nhất là tra ra được hiệu suất kinh doanh thì càng tốt. Nếu như nhà đó chỉ còn là cái bao rỗng thì chúng ta phải đi trước một bước rồi. Diệp Châu nó vốn là một đứa rất tôn trọng người của mình. Dù sao nó và Tô Duệ cũng từng yêu nhau cho nên anh chắc chắn nó không có cách nào nói được mấy lời tuyệt tình đâu. Ý tứ nó đã rõ ràng ra như thế rồi mà người ta còn không chịu buông tha cho nó thì biết làm thế nào. Có lẽ cũng vì vậy mà nó mới chọn cách tự mình im lặng như hiện tại."
"Vâng! Em hiểu rồi, em sẽ giúp anh cũng là giúp cho hai đứa nó nữa."
Qua một thời gian thì mọi thứ đều trở lại như cũ, những người khác hoàn toàn không biết Phí Dĩnh và Diệp Phong từng lén lút dẫn Diệp Châu đến nơi Phí Anh ở. Cha mẹ hai bên đều là cật lực tin tưởng hai vị anh trai này. Diệp Châu thì ngày nào cũng như ngày đó, đi làm ở công ty về thì nhốt mình ở trong phòng tuyệt đối không cùng người nhà nói thêm cái gì chỉ ngoại trừ Diệp Phong.
Diệp Châu cũng đã tự mình tìm đến bác sĩ tâm lý để điều trị nhưng mà tình hình có vẻ như không được khả quan lắm. Mỗi ngày hắn đều uống các loại thuốc để tăng hưng cảm nhưng nó hoàn toàn không ăn thua. Họ nói hắn đã bước vào giai đoạn cực kì khó điều trị bởi vì hắn không phải mắc trầm cảm đơn cực mà là trầm cảm lưỡng cực. Hắn có thể trầm cảm đến mức không giao tiếp hoặc sẽ có lúc gặp chuyện gì đó khiến hắn vui vẻ không ngớt.
Đúng là cuộc sống của Diệp Châu là như vậy. Khi hắn gặp được Phí Anh hắn lại ngỡ cuộc sống của mình cực kì hạnh phúc và vui vẻ. Hắn có thể sống với cảm giác bui vẻ đó cả ngày nếu như có cậu ở bên cạnh. Thế nhưng khi người có thể khiến hắn hưng cảm không ở bên cạnh nữa thì cảm xúc của hắn lại trầm xuống một cách đáng sợ.
"Cậu đang trong giai đoạn khó điều trị rồi nên đừng gạt bỏ lời khuyên của tôi nữa."
"Tôi vẫn vui vẻ, không thể nào mà tệ như bác sĩ nói được. Đâu phải lúc nào tôi cũng buồn đâu, tôi cũng có lúc rất vui vẻ mà. Tôi không đến mức như bác sĩ nói, tôi tự cảm nhận được,"
Bác sĩ tâm lý điều trị cho Diệp Châu cũng gặp khó khăn trong việc chẩn đoán chứng trầm cảm cho hắn. Bởi vì cảm xúc của hắn quá thất thường cho nên ông cũng không thể xác định được mức độ trầm cảm và hưng cảm đan xen của hắn để mà kê thuốc cho hắn sử dụng.
"Diệp Châu! Tôi đã điều trị cho biết bao nhiêu người nhưng không phải ai cũng như cậu. Tôi biết cảm xúc của con người hoàn toàn không thể gò bó nhưng mà cậu cần phải hợp tác với tôi để tôi giúp cậu chứ. Tôi không thể biết hết những thứ mà cậu trải qua nhưng nếu cậu chịu mở lòng thì tôi sẽ tìm cách tháo gỡ. Dựa vào những tổn thương trên cơ thể của cậu mà tôi nhìn thấy thì tôi nghĩ mọi thứ thực sự đã nghiêm trọng rồi."
"Cho tôi thuốc đi! Tôi muốn mình có thể ngủ ngon hơn một chút."
"Không thể phụ thuộc vào thuốc quá nhiều, hi vọng là cậu hiểu rằng tôi thực sự đang muốn kéo cậu dậy. Tôi không thể nhìn bệnh nhân của mình càng ngày càng đến gần với ý định buông bỏ."
Diệp Châu sau đó cũng không muốn hợp tác với bác sĩ vì hắn cảm thấy bản thân hắn lại bị ép buộc. Hắn lại trở về nhà trong bộ dạng trầm mặc, chỉ cần bước chân về đến cổng thôi là hắn đã cảm thấy đầu óc cứ căng cứng. Cơ thể lại bắt đầu sinh ra cảm giác hồi hộp và căng thẳng không thể tả được.
"Mày cứ dùng có bộ mặt âm chùy đó bước vào cái nhà này đi. Người ta đi làm có sự nghiệp thì sáng tối lúc nào cũng tươi tỉnh đầy năng lượng. Còn mày thì sao? Mày nghĩ mày giỏi giang lắm phải không mà thái độ hả? Anh mày lo việc trong việc ngoài mà có khi nào nó làm ra cái bản mặt như mày đâu. Nó cũng không có dị hơm như mày, đã chẳng tài cán gì rồi lại còn làm chuyện xấu mặt xấu mày. Sinh con trai ra để nhờ cậy mà có khác gì ôm của nợ đâu. Càng ngày nhìn thấy cái mặt là càng thấy khó ưa, phải ngày đó tao biết mày như vậy thì tao sẽ không để mẹ mày sinh mày ra làm gì đâu."
"Vâng!"
"Mày đang thách thức tao đấy à thằng mất dạy kia! Mày trả lời thách thức đến vậy sao hả? Mày có biết mỗi ngày mày ăn cơm, mày tiêu xài là tiền ở đâu không?"
Diệp Châu mỗi ngày đều bị chửi nên hắn cũng đã quen rồi. Hắn cũng không biết là mình sẽ phải trả lời câu gì mới đúng cho nên mới im lặng. Hắn không phản kháng thì bị cho là thách thức còn nếu hắn cãi một câu thì sẽ ăn mấy bạt tai.
"Con cũng ước ngày đó ba tàn nhẫn một chút mà đem con giết bỏ khi con chưa ra đời. Có khi như vậy con sẽ không phải sống đến hai mươi mấy năm rồi lại muốn mình đừng sống. Vì con biết ba ghét con nên con đã không ăn cơm chung. Vì mọi người xem con như một đứa dị hợm nên con tự nhốt mình trong phòng. Vậy mà vẫn chưa làm mọi người hài lòng sao? Giờ mọi người muốn con làm gì?"
"Chừng nào mày còn ngoan cố không chịu lấy vợ sinh con thì ngày đó mày vẫn là đứa không có quyền lên tiếng ở trong nhà này đâu. Mày phải hiểu cái cơ người này không phải nhà họ Lý nằm mơ mà có được. Mày cứ bất tài vô dụng như vậy thì có mười cơ ngơi cũng sụp đổ thôi."
Những lời oán trách từ gia đình cứ ăn sâu dần vào trong tâm trí của Diệp Châu. Hắn đã mất ngủ một thời gian rất dài đến nỗi mà thuốc an thần cũng chỉ có thể giúp hắn ngủ một ngày chưa được bốn tiếng đồng hồ. Mỗi ngày sau khi nói chuyện điện thoại với Phí Anh xong thì hắn lại ngồi dựa vào bức tường trong căn phòng tối của mình mà nghe tiếng kim đồng hồ quay.
Tích tắc! Tích tắc!
Trong phòng tối lại có đứa trẻ to xác khóc không ngừng vì nghĩ mình là một kẻ bất tài lại dị hợm. Một đứa trẻ to xác nào đó đã bắt đầu nghĩ đến việc chết đi.
Tô Duệ thời gian vừa rồi hình như đã bắt đầu quen với sự thân mật với Dương Hạc cho nên tần suất mà họ gặp nhau tương đối nhiều. Mỗi lần gặp là mỗi lần mây mưa, xem bọn họ bây giờ chẳng khác gì một cặp tình nhân thực sự.
"Chúng ta thân mật lâu như vậy mà tôi vẫn chưa có tin gì, có phải là anh có vấn đề hay không?"
Dương Hạc ở trên giường ôm lấy Tô Duệ mà nói.
"Em là thực sự muốn có con với anh hay là muốn cùng Diệp Châu kết hôn? Rốt cuộc em mong đợi đứa con này là vì lý do gì?"
Tô Duệ có chút lưỡng lự với câu trả lời của mình. Cho tới hiện tại cô ta cũng không biết mình đang mong đợi đứa con để làm cái gì. Là thực sự mong muốn có con với người đàn ông này hay là chỉ muốn dùng nó để giăng bẫy Diệp Châu. Nếu để nói về tình cảm thì càng khó để nói vì thời gian lâu dần cô ta cũng nghĩ đến việc chấp nhận Dương Hạc bước vào vuộc đời mình. Tuy là cô ta không dành cho y quá nhiều tình cảm nhưng lại tin tưởng hắn chính là người đàn ông thực sự tốt mà cô ta có thể dựa vào. Tiếc là tham vọng hiện tại của cô ta đã không ít lần giết chết đi cái suy nghĩ này. Sau cùng cô ta vẫn đối với y lạnh nhạt như chưa bao giờ có sự rung động nào.
"Anh đang hi vọng cái gì thế?"
Dương Hạc xoay người Tô Duệ lại đội diện với mình, dùng ánh mắt chất chứa những mâu thuẫn trong lòng mà hướng cô ta nói.
"Anh chỉ hi vọng em có thể sống một cách đường hoàng, không lỗi lầm. Hơn nữa anh càng muốn cho em hạnh phúc mà em đang cố chấp đi tìm. Chuyện của Diệp Châu chúng ta đừng can thiệp nữa, để cậu ta sống cuộc đời mà cậu ta muốn đi. Chọn đi trên con đường đó đã đủ khổ sở rồi, chúng ta đừng tạo thêm áp lực cho người khác nữa được không? Nghe lời anh một lần này thôi, từ bỏ đi được không?"
Tô Duệ hiếm khi chủ động ôm Dương Hạc, chằng biết từ bao giờ cô ta luôn xem y là chỗ dựa cho chính mình những lúc yếu lòng nhất. Khi ôm y thì cô ta luôn có cảm giác mình được yêu thương chứ không phải là cố chấp và thèm thuồng sự quan tâm của người khác.
"Anh không hiểu được đâu. Những chuyện mà tôi làm không phải chỉ xuất phát từ tình yêu tôi dành cho Diệp Châu mà còn vì gia đình tôi nữa. Tôi bằng mọi cách phải kết hôn được với Diệp Châu vì như vậy tôi mới cảm thấy mãn nguyện. Như vậy họ mới cảm thấy mãn nguyện nữa, tôi không muốn bị xem thường chỉ vì mình là con gái."
"Tô Duệ..."
"Mà không phải chỉ có mãn nguyện thôi đâu, còn có một cảm giác chiến thắng nữa."
"Chiến thắng cái gì?"
Tô Duệ đưa bàn tay lên vỗ vỗ hai má của Dương Hạc giọng điệu đầy vẻ tự tin.
"Anh nghĩ tôi chiến thắng ai?"
"Là Phí Anh sao?"
"Phí Anh đó không phải là duy nhất, nó chỉ là một đứa kém cỏi thôi."
Tô Duệ nằm nhìn lên chùm đèn trên cao rồi cười đến khiến người ta phải khiếp sợ. Dương Hạc đối với dã tâm này của cô ta thì không cách nào ngăn cản được. Y chỉ có thể cùng với cô trở thành đồng lõa vì cũng chỉ còn cách này mới có thể ở bên cạnh người con gái mình yêu từ thuở thiếu thời.
Nói mãi về vấn đề này thì cuối cùng giữa hai người bọn họ cũng chẳng thể tìm được lý do gì để tiếp tục tranh luận nữa. Mỗi lần gặp nhau đều là để quan hệ xác thịt, chuyện yêu đương có lẽ không có cơ hội cùng nhau nói. Có lẽ đây gọi là một loại giao kèo mà điều kiện trong đó làm cho người trong cuộc vừa cảm thấy vừa thương vừa hận. Thương cuộc đời mình tệ mạc đến nỗi phải đánh đổi tất cả chỉ để giành lại thứ không thuộc về mình. Còn hận vì bản thân móc cả tim gan phơi bày ra trước mặt người ta mà họ cũng không một lần ngó ngàng.
"Tôi biết thời gian trước Phí Dĩnh cùng Diệp Phong đã đem Diệp Châu đi gặp Phí Anh. Bọn họ vậy mà vẫn còn cố gắng tiếp tay cho Diệp Châu làm càn. Anh nói xem nếu như tôi nói ra cho ba mẹ anh ấy biết thì sẽ thế nào?"
"Đừng như vậy nữa, sẽ chẳng có được thứ gì cả đâu."
Tô Duệ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào Dương Hạc mà nhếch miệng cười.
"Anh chỉ có biết nói miệng là giỏi, tôi thừa biết so với việc ra mặt giúp đỡ cho bọn họ thì anh thích lên giường với tôi hơn đúng không?"
"Tô Duệ..."
"Anh không cần phải biện minh làm gì, tôi biết rõ anh thích tôi đến thế nào. Cũng thừa biết mỗi lần chúng ta thân mật anh có bao nhiêu ham muốn. Chẳng phải anh mỗi lần khuyên can tôi đều rất thật tâm nhưng mà chuyện đó so với dục vọng của bản thân anh còn xa xa thua kém. Nói cho anh biết, quan hệ của chúng ta không có gì hơn ngoài cái danh tình nhân đâu. Anh nghĩ chuyện anh cho tôi một đứa con thì chúng ta sẽ có kết cục khác à? Không bao giờ đâu."
Nói rồi Tô Duệ tự mình lột chiếc váy trên người xuống để lộ ra một thân trần trụi mời gọi.
"Đến đây! Tôi vẫn đang mong anh đủ khả năng cho tôi một đứa bé càng sớm càng tốt."
Bản năng bị hấp dẫn bởi cái đẹp gần như là bản năng của đàn ông cho nên Dương Hạc đứng trước cái mời gọi đầy mê người này thì không kìm được mà tiến tới. Giống như những lời ban nãy Tô Duệ mỉa mai y hoàn toàn là thật. Y chính là con người bị tình yêu mù quáng che mờ lí trí, bị dục vọng chiếm hữu đến thần hồn điên đảo mà quên đi lời nói ban đầu.
............
Thời gian sau đó không lâu Tô Duệ cảm thấy cơ thể mình có một chút thay đổi. Cảm thấy dì cả tháng này không đến đúng ngày cho nên cũng lờ mờ đoán ra được nguyên do. Giống như mọi ngày cô ta đi làm công việc của mình thì tiện thể ghé vào một quầy thuốc mua một que thử thai. Mọi thứ đúng như cô ta dự liệu, cô ta đã mang thai rồi. Tính toán khả năng thì đứa bé cũng chỉ tầm khoảng gần ba tuần tuổi. Đây là thời cơ rất tốt, cũng là cơ hội vừa đủ để có thể giăng bẫy Diệp Châu lẫn nhà họ Lý.
Diệp Châu tuy tính tình có nóng nảy, thậm chí còn có lúc chẳng ra gì nhưng hắn lại là một người đàn ông rất có trách nhiệm. Cho nên Tô Duệ nhất định phải tìm được một lý do để có thể tiếp xúc được với hắn và khiến hắn tin đứa bé trong bụng này chính là của hắn. Nếu như thành công thì cho dù hắn có mê đắm Phí Anh kia đến như thế nào cũng sẽ danh chính ngôn thuận cưới cô ta làm vợ. Nhưng phải tìm lý do gì để hắn chịu chấp nhận cởi mở với mình thì Tô Duệ vẫn chưa thể nghĩ ra. Diệp Châu của hiện tại chính là một người muốn sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Lúc hắn tới công ty thì không nói làm gì, nhưng những lúc hắn ở nhà thì cánh cửa phòng hắn dường như chẳng có lấy một giây phút được mở ra. Nửa câu cũng không buồn nói với bất kỳ một ai, hắn hiện tại lại vì một Phí Anh mà thay đổi đến không thể nhận ra nữa.
Ngày cuối tuần người nhà họ Lý đều đã ra ngoài gặp bạn bè hết cả rồi. Chỉ còn duy nhất một mình Diệp Châu là nhốt mình trong phòng cả ngày không chịu lộ diện. Tô Duệ đi loanh quanh trước cửa phòng của hắn không biết phải lấy lý do gì để cùng hắn nói chuyện. Suy nghĩ một lúc lâu thì cô ta mới can đảm đưa tay lên định gõ cửa. Có điều chưa kịp gõ thành tiếng thì bên trong đã nghe tiếng hắn nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tô Duệ cố gắng áp tai vào cửa nghe ngóng một chút xem rốt cuộc là Diệp Châu đang nói cái gì. Quả không ngoài dự đoán, Diệp Châu là đang cùng với Phí Anh nói chuyện. Mà điều quan trọng hơn hết mà cô nghe được đó là một tuần nữa Phí Anh kia sẽ trở về gặp hắn. Hai người bọn họ vẫn còn duy trì mối quan hệ yêu đương lén lút sau lưng hai bên cha mẹ. Có lẽ là Diệp Châu bị kìm hãm cho nên không thể chạy xa. Còn Phí Anh thì lẫn trốn nơi nào cũng không một ai biết ngoài Diệp Châu và hai tên tòng phạm kia. Biết được điều quan trọng thì Tô Duệ nhẹ nhàng trở về phòng mình giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Tự mình suy nghĩ một lúc thì cô ta tự mỉm cười giễu cợt.
"Phí Anh! Coi như tao cho mày hạnh phúc thêm mấy ngày đấy."
Diệp Châu sau khi nói chuyện với Phí Anh xong thì cũng miễn cưỡng mở cửa phòng đi dạo quanh vườn cây ở phía sau khuôn viên nhà hắn. Nơi này kể từ lúc hắn mấy tuổi đã chẳng tiếc mặt mũi mà bắt nạt Phí Anh, mỗi ngày đều giành giật, sinh sự với cậu. Tuổi thơ đó hắn ghét bỏ cậu đến ấu trĩ, điều gì cũng có thể lôi ra để sinh sự được.
Diệp Châu nghĩ về quá khứ mà tự cảm thấy mình đã thay đổi quá nhiều. Ví như hiện tại hắn vậy mà lại đi quanh vườn hái hoa, chỉ cần là hoa cho dù màu sắc thế nào hắn cũng phải hái mỗi loại một bông mới chịu. Cũng chẳng ai hiểu nổi hắn lấy động lực từ đâu mà có thể ngồi nhìn đống hoa mà hắn vừa mới hái lâu đến như vậy, thậm chí có lúc còn cười trông có vẻ như thật tâm đắc.
"Anh rất muốn xem Thiên Điểu mà em nói rốt cuộc đẹp đến mức nào?"
"Diệp Châu!"
Diệp Châu vì mải mê suy nghĩ mà không hề hay biết Tô Duệ đã theo hắn ra đây. Cái cảm giác ẩn nhẫn khó chịu của hắn khi phải tiếp xúc với người khác lại bắt đầu trỗi dậy. Hắn không trực tiếp nhìn cô ta mà đứng lên đem theo đống hoa ban nãy cầm gọn vào hai bàn tay mình bước qua khỏi.
"Anh..."
Diệp Châu miễn cưỡng đứng lại nhưng vẫn nhất quyết không muốn quay đầu nhìn Tô Duệ. Những lúc thế này hắn lại cảm thấy bản thân chịu áp lực vô cùng. Đứng trước người yêu cũ nhưng lòng đã không còn vương chút tình cảm nào. Mỗi ngày lại phải chịu đựng những hành động chẳng mấy tốt đẹp của người cũ mà hắn càng hạn bản thân không thể trờ nên nhỏ mọn một chút.
"Anh không muốn nói chuyện, anh đi vào nhà trước đây."
"Diệp Châu! Em sắp rời khỏi đây."
Nghe thấy lời này thì bước chân của Diệp Châu cũng dừng lại. Tô Duệ thấy hắn phản ứng như vậy thì ở phía sau lưng hắn tiếp tục nói.
"Em muốn trở về Mỹ, thời gian qua ở đây em cũng suy nghĩ được rất nhiều thứ, kể cả chuyện của anh và Phí Anh."
Diệp Châu không nói gì thế nhưng lại vì cái tên Phí Anh kia mà có chút lung lay. Hắn bây giờ kiệm lời đến không tưởng tượng nổi, cả một cuộc trò chuyện có khi hắn chẳng nói lấy một câu. Tô Duệ thực ra không cần hắn nói mà chỉ cần hắn nghe là đủ cho nên thuận đà mà nói tiếp.
"Em biết thời gian qua anh luôn xem em giống vật cản trở chuyện của anh và Phí Anh. Nhưng mà em muốn nói cho anh biết em không phải là người như thế. Em chỉ muốn anh sống một cuộc sống bình thường không bị kìm hãm bởi thế giới vô tình ngoài kia. Nhưng mà anh biết không? Việc em muốn anh sống tốt không có nghĩa là em kì thị chuyện tình cảm hiện tại của anh. Rất nhiều lần em muốn cùng anh nói chuyện, muốn nói với anh là em chấp thuận tình hướng của anh. Em muốn chúng ta nếu không thể hàn gắn thì có thể trở thành một tri kỷ. Anh có thể tâm sự những điều khiến anh đau lòng, em đều có thể nghe hết. Chúng ta từng yêu nhau mà anh không nhớ sao? Bởi vì chúng ta từng yêu nhau cho nên em hiện tại không cách nào ngó lơ anh được."
Diệp Châu vẫn đứng im lắng nghe những lời mà Tô Duệ nói. Từng câu, từng chữ mà cô ta nói chính là những lời mà hắn luôn muốn nghe từ những người xung quanh hắn. Hắn muốn nghe họ nói rằng họ không để tâm hắn là người như thế nào, chỉ cần hắn cảm thấy hạnh phúc và thoải mái là tốt rồi. Xung quanh hắn có biết bao nhiêu người nhưng nhìn xem làm gì có mấy ai chịu nói cho hắn nghe mấy lời đống cảm như thế.
Diệp Châu nắm chặt bó hoa trong tay mình mà nhắm mắt kìm chế xúc động. Tô Duệ có lẽ đã nhận thấy được tâm tình hắn đã dịu hơn nhiều rồi cho nên rất dạn gan mà nhẹ nhàng tiến đến ôm hắn tứ phía sau.
"Diệp Châu! Cho phép em quan tâm anh như một người bạn được không?"
Diệp Châu đối với cái ôm này của Tô Duệ có chút bài xích nhưng vẫn muốn để dành cho cô ta một chút lòng tự trọng cho nên cũng không lên tiếng. Hắn nghĩ nếu cô ta có thể nói ra những lời kia thì chứng tỏ cô ta cũng đã hiểu chuyện rồi, sẽ không cố chấp muốn dây dưa."
"Xin lỗi..."
"Đừng xin lỗi, em đã nguôi ngoai rồi. Trừ phi chúng ta còn điều gì ràng buộc, nếu không em sẽ không bao giờ níu kéo anh đâu. Em yêu anh nhưng em cũng yêu bản thân em nữa. Anh yêu người ta rồi em còn đợi cái gì đây?"
"Duệ Duệ..."
Tô Duệ càng lúc càng ôm chặt lấy Diệp Châu, hành động này không mạnh không nhẹ nhưng lại dứt khoát vô cùng.
"Diệp Châu! Em có thể giúp anh, hãy tin ở em được không?"
Diệp Châu không trả lời mà cúi đầu nhìn đôi bàn tay của Tô Duệ đang vòng trước bụng mình thì cười khổ. Nếu là lúc trước hắn nhất định sẽ đem bàn tay mình mà bao bọc lấy đôi tay này. Nhưng hiện tại đôi bàn tay của hắn lại đang cầm hết thảy những bông hoa đủ màu sắc kia. Đôi tay hắn bây giờ đang nâng niu ước nguyện của Phí Anh rồi cho nên chẳng còn chỗ để bao bọc thêm bất kỳ điều gì nữa.
"Điều duy nhất mà em có thể giúp cho anh đó là đừng chạm vào cuộc sống anh nữa. Và em hãy sống cuộc đời của chính mình đi, chúng ta hãy đơn thuần là bạn, đừng làm gì khác."