• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện mà Phí Anh muốn nói Phí Dĩnh cơ bản chỉ có thể hiểu được phân nửa. Anh dồn hết tức giận để bắt Diệp Châu phải tới nói chuyện rõ ràng với em trai mình.

Diệp Châu nận được điện thoại của Phí Dĩnh lại nghe anh mắng chửi nóng nảy như vậy thì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mọi thứ xung quanh càng ngày càng trở nên mông lung đến đáng sợ, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rốt cuộc mình đang làm cái gì nữa. Phí Anh của hắn có lẽ đã gặp phải chuyện gì đó, mà bản thân hắn ngay lúc này lại chẳng khác gì một con chim bị nhốt trong lồng.

Diệp Châu cảm thấy mình vô dụng đến không tưởng tượng nổi, yếu đuối còn không bằng một đứa trẻ bị giam cầm trong vòng tay cha mẹ. Nhưng mà bằng mọi giá hắn phải gặp được Phí Anh, nhất định phải xem tâm can của hắn hiện tại như thế nào mới yên tâm được. Cho nên hắn quyết định rồi, cho dù có phải chạy cả đời hắn cũng phải đi, hắn phải mang Phí Anh rới xa những đau khổ này.

Căn phòng vẫn tĩnh lặng giống như mọi ngày, nhưng bây giờ nó chẳng còn giữ được vẻ tĩnh lặng vốn đã trở nên quen thuộc suốt thời gian qua, vì chủ nhân của nó muốn bỏ nó đi rồi. Diệp Châu cẩn thận thu xếp một chút đồ đạc của mình vào trong một cái balo vừa phải, hắn tính toán sẽ không mang theo quá nhiều đồ mà quan trọng là bảo toàn cho cái ví tiền của hắn là được.

Quyết tâm bỏ trốn lớn đến mức Diệp Châu còn tự mình chuẩn bị thêm một ít thuốc phòng giữa đường chạy trốn xảy ra chuyện gì. Mọi thứ đều ổn thoả, điều duy nhất bây giờ đó là tìm cách ra khỏi nơi này. Nói không ngoa nhưng mà vì chuyện tính hướng của hắn mà nhà họ Lý hiện tại còn thuê thêm cả vệ sĩ gác cổng, hắn nhìn mà còn tưởng mình đang ở trong trai giam nào đấy chứ chẳng phải là nhà. Cha mẹ hắn thực sự không muốn cùng hắn đồng cảm, nhất định phải ép hắn chạy trốn có khi mới chịu vừa lòng.

Tô Duệ đã nhìn ra được Diệp Châu đang nóng lòng muốn đi gặp Phí Anh cho nên cũng thừa cơ hội này mà thực hiện ý đồ của chính mình. Cả buổi tối cô ta cứ loanh quanh gần phòng của Diệp Châu nhưng không dám gõ cửa vì sợ hắn sẽ cáu gắt với mình. Mất bao nhiêu công sức mới có thể cùng hắn nói chuyện cho nến nếu như hiện tại hắn cảm thấy phiền nhất định sẽ lại như lúc trước triệt để tránh mặt.

"Tô Duệ! Em làm gì ở đây vậy?"

Diệp Phong thấy Tô Duệ cứ quanh quẩn ở trước phòng Diệp Châu thì có chút tò mò mà hỏi khiến cô ta giật nảy mà ấp úng.

"Em...em có chuyện muốn nói với anh ấy nhưng mà không dám gõ cửa, em sợ anh ấy cảm thấy phiền sẽ nổi giận."

Diệp Phong nhìn Tô Duệ sau đó thì giống như có chút không hài lòng. Anh cũng không biết là mình đang không hài lòng vì điều gì nữa. Anh chỉ cảm thấy bây giờ Tô Duệ cứ cố chấp muốn cùng Diệp Châu liên quan thì trở nên khó chịu.

"Có khi nó cảm thấy phiền thật đấy, nếu muốn nói gì thì gõ cửa mà nói với nó, còn nếu không dám thì em đi về phòng mình đi. Diệp Châu tính tình không tốt đẹp như em nghĩ đâu, đừng có tự mình tìm khổ."

"Vâng! Anh hai."

Chẳng hiểu làm sao mà Diệp Phong nghe từ anh hai thốt ra từ miệng Tô Duệ lại có ước muốn chửi bậy đến như vậy nữa. Có lẽ bản thân anh sớm nhận định Diệp Châu và Phí Anh chính là một cặp rồi, cho nên hiện tại có một người nào đó chạy tới gọi anh là anh theo vai cùng với em trai mình thì muốn nổi da gà.

"Con gái gì mà mạnh bạo thế? Còn chưa là gì của Diệp Châu cơ mà. Con bé này thực sự muốn cùng với em trai mình gây dựng gia đình à? Khổ thật!"

Sau một lúc thì Diệp Phong cũng trở về phòng của mình. Lúc này Diệp Châu mới từ trong phòng đi ra nhìn ngó xung quanh một lúc, xác định bên ngoài không có ai cho nên hắn cũng phần nào yên tâm. Hắn dự định sẽ leo cửa sổ xuống sau đó thì sẽ vượt tường rời khỏi. Trò này lúc trước hắn làm rất nhiều lần rồi cho nên đảm bảo sẽ thành công, có điều lúc đó cha mẹ hắn chưa thuê vệ sĩ về canh nên mới chạy trót lọt, hiện tại vẫn phải cẩn thận một chút. Nhưng mà hắn chưa kịp đóng cửa lại thì đã thấy Tô Duệ từ từ đi đến phía mình khiến hắn có chút căng thẳng.

"Em...sao lại ở đây?"

"Có phải anh muốn trốn đi phải không?"

Bí mật này Diệp Châu không nói với ai kể cả Diệp Phong vậy mà Tô Duệ lại biết. Tự nhiên hắn cảm thấy người yêu cũ của hắn có chút đáng sợ.

"Em...em sao lại nói vậy? Anh không có như em nghĩ đâu, em đi về phòng đi."

Nghe Diệp Châu phủ nhận thì Tô Duệ càng tiến lại gần hắn. Vẻ mặt của cô ta không có chút gì gọi là thất vọng mà thay vào đó là một nụ cười đầy tính khích lệ.

"Em đã nói là em muốn giúp anh mà anh không nhớ sao? Em đã quên hết những tổn thương trong chuyện của chúng ta rồi. Kể cả tính hướng của anh bây giờ có thay đổi em cũng không bỏ mặc anh đâu. Dù sao thì em cũng sắp quay trở về Mỹ cho nên anh muốn đi tìm hạnh phúc thực sự của mình thì để em giúp anh. Diệp Châu! Tin em một lần này được không?"

Diệp Châu không biết những lời này của Tô Duệ có thực sự xuất phát từ chân tâm hay không. Nhưng cho dù có hay không thì hiện tại hai người bọn họ cũng chẳng có lý do gì để dây dưa nữa. Hắn đã thay đổi rồi và điều đó chính bản thân cô cũng nhìn thấy rất rõ cho nên chẳng có lý do gì mà cô phải lừa hắn cả. Bởi vì cô ta có lừa được hắn thì cũng chẳng thể nào bên nhau thêm một lần nào nữa.

"Em có thể giúp anh sao?"

"Em muốn giúp anh thật mà, anh muốn đi đâu? Có phải sẽ cùng Phí Anh chạy khỏi nơi này có phải không?"

Diệp Châu không trả lời mà chỉ gật gật đầu đầy ngại ngùng. Tô Duệ nhìn biểu hiện của hắn thì càng nuốt không nổi uất ức trong lòng. Cô ta cố gắng bày ra vẻ mặt đồng cảm hết sức có thể mà nắm lấy tay hắn.

"Vậy thì chúng ta đi, em sẽ đưa anh ra khỏi đây."



Nói rồi Tô Duệ nắm tay Diệp Châu kéo hắn đi ra khỏi căn phòng kia. Hiện tại đã là gần khuya cho nên mọi người đều đã nghỉ ngơi cả rồi, nếu họ đi ra thế này thì người nhà sẽ không hay biết. Cửa ải quan trọng vẫn là những vệ sĩ gác ngoài kia thôi.

"Anh xuống gara xe đợi em, em sẽ nói với hai bác là em ra ngoài có chút việc sau đó sẽ đưa anh ra ngoài, tiện thể em sẽ lái xe của anh luôn. Dù sao thì đó cũng là thứ anh cần lúc này mà."

Diệp Châu không cần suy nghĩ mà làm theo kế hoạch của Tô Duệ, hắn cẩn thận xuống gara xe đợi, chờ khoảng một lúc thì cũng thấy người xuống khiến hắn phấn khởi không ít. Đúng là đám người này chỉ canh chừng hắn còn lại những người khác đều có thể ra vào bình thường. Bỗng nhiên trong lòng hắn có một suy nghĩ tự trách bản thân mình đã quá đa nghi với chuyện tình cảm của hắn và Tô Duệ. Có lẽ đúng như lời cô ta nói, bọn họ hiện tại có thể làm bạn bè được rồi, Tô Duệ có lẽ cũng đã không còn vướng bận hắn nữa.

"Đi thôi anh, anh nằm ở băng sau đi đỡ mất công bọn họ sẽ phát hiện, đợi em ra khỏi cổng rồi anh muốn thế nào cũng được."

"Cảm ơn em!"

Hắn không biết câu cảm ơn này đối với Tô Duệ có bao nhiêu ghét bỏ. Cảm giác giúp người mình muốn có được chạy trốn cùng với tình nhân của anh ta thực sự không cách nào vui vẻ được.

Diệp Châu nằm thật thấp ở băng ghế sau cho nên không thể nhìn thấy được vẻ mặt đầy giận dữ và toan tính của Tô Duệ được. Hắn ngay lúc này còn nghĩ bản thân mình chắc là đã bỏ lỡ một người con gái tốt rồi. Thế nhưng mà ý nghĩ đó chỉ thoáng qua thôi, chỉ là có một chút cảm thấy mình tệ hại, một chút cũng không xứng đáng với người con gái trước mặt.

Diệp Châu trong giờ phút này nhìn phía sau lưng của Tô Duệ lại nhớ về những ngày cũ, ngày mà họ còn yêu nhau. Hắn đã từng nghĩ sẽ yêu người này cho tới cuối cùng, cũng đã cố gắng để yêu bằng cả trái tim mình, và ngày đó hắn đã yêu cô ta như thế. Nói là xui xẻo hay là may mắn hắn cũng không dám chắc, nhưng khoảnh khắc hắn nghĩ mình động tâm với Phí Anh cũng là lúc hắn nhận ra hắn hoàn toàn thất hứa với chính ước muốn ban đầu của mình. Tình cảm đối với Tô Duệ đã từng rất sâu nặng, nhưng nó lại dễ dàng mất đi không một dấu tích. Giống như người ta nói tình yêu trên đời này thật sự nực cười, mới yêu sống yêu chết đó, hứa hẹn cả đời không buông tay rồi một buổi sáng thức dậy bỗng thấy hết yêu là hết yêu.

"Duệ Duệ...anh xin lỗi!"

Câu xin lỗi thực tâm Diệp Châu muốn nói nhưng không cách nào nói thực rõ ràng. Nếu như, nếu như người con gái này thực sự vì hắn mà lỡ cả một thanh xuân thì cho dù có nói một trăm lần lời xin lỗi cũng chẳng là gì cả.

"Ra ngoài được rồi, bây giờ anh muốn đi đâu?"

"Hả...à..ừ"

Diệp Châu mải mê suy nghĩ mà không hề hay biết bản thân mình vừa thoát ra ngoài trót lọt rồi. Câu hỏi bất thình lình của Tô Duệ khiến hắn trở nên lúng túng, biểu cảm cũng thật sự khác xa với vẻ đạo mạo tự tin lúc rước của hắn rất nhiều.

"Anh sao vậy? Hồi hộp tới mức ngồi không vững à?"

"Không có! Ban nãy anh không có để ý, bây giờ em để anh xuống đây đi, anh có thể bắt taxi, trời đã khuya rồi em mau trở về đi."

Tô Duệ nghe Diệp Châu nói vậy thì không kìm được nóng nảy mà vội dừng xe lại đột ngột hướng hắn trách cứ.

"Anh thoát ra được rồi bây giờ liền muốn em đi cho khuất mắt anh phải không? Thật vô tâm!"

"Anh chỉ sợ em con gái đi khuya một mình không tốt, hoàn toàn không có ý như em nói đâu."

Tô Duệ nghe Diệp Châu nói xong thì cũng không làm khó dễ hắn nữa mà tự mình mở cửa xe đổi chỗ với hắn.

"Xe của anh thì anh lái đi, em phải biết anh đến nơi nào mới yên tâm được. Anh đừng lo! Em không có chỉ điểm cho hai bác đâu, em đang giúp anh cơ mà."

Diệp Châu không nói gì mà nhanh chóng thay thế vị trí của Tô Duệ một đường lái xe tới khu nhà mà Phí Anh đang thuê trọ. Trên đường tới hắn cũng tranh thủ gọi điện thoại trước cho cậu một tiếng báo tin, có điều hắn không nói là mình đã chạy trốn rồi vì muốn lát nữa tạo bất ngờ cho cậu.

Xe chạy khoảng gần nửa tiếng thì cũng tới nơi mà Phí Anh ở, không biết có phải là do Phí Anh muốn ở nơi này hay không mà vừa hay lại nằm kế bên tiệm bánh của hắn lúc trước. Diệp Châu không chạy xe vào gara của tiệm bánh mà đậu sát lề đường. Hắn toan tính một lát sẽ để Tô Duệ lái chiếc xe của hắn về nhà để tránh bị nghi ngờ, sau này cũng không ai có thể bắt tội cô vì đã giúp hắn tẩu thoát.

"Anh đến nơi rồi, em mau về nhà đi kẻo mọi người sẽ nghi ngờ em. Chuyện của anh... thực sự cảm ơn em rất nhiều."

"Một lát em sẽ về, em muốn ở lại một chút anh cứ đi tìm Phí Anh đi."

Diệp Châu có vẻ ngại ngùng mà nhìn Tô Duệ sau đó cũng không muốn chần chừ nữa mà nhanh chóng ra khỏi xe đi tìm Phí Anh. Lúc hắn mới chỉ đi được vài bước thì đã thấy Phí Anh đứng ở trước mặt nhìn hắn. Nhìn thấy cậu hắn gần như quên mất còn có một Tô Duệ vẫn đang ở phía sau nhìn mình, giống như đã mấy kiếp chưa được gặp liền chạy thật nhanh tới ôm lấy cậu mà xuýt xoa.

"Anh Anh! Anh nhớ em quá!"

Trái lại với thái độ vồn vã của Diệp Châu thì Phí Anh càng trở nên điềm tĩnh hơn bao giờ hết, đôi bàn tay cậu thậm chí còn từ chối ôm lại hắn.

"Em sao vậy?"

Vẫn là một mảnh im lặng đến đáng sợ khiến Diệp Châu không thể nào bình tĩnh được mà dứt ra khỏi cái ôm cuồng nhiệt của chính mình. Lúc này hắn mới nhìn thấy trên người Phí Anh, kể cả khuôn mặt đều đầy vết xanh tím giống như vừa mới cùng ai đó đánh nhau một trận. Tay hắn run run sờ lên gò má tím bầm của cậu mà hỏi.

"Em làm sao thế này? Ai đã làm gì em? Mau nói cho anh biết."

Phí Anh đưa ánh mắt đầy giận dữ mà nhìn Diệp Châu, nhất quyết im lặng từ chối cho hắn một câu trả lời thỏa đáng. Diệp Châu cảm thấy phản ứng của cậu ngày hôm nay thực sự rất khác, giống như cậu đang ghét bỏ hắn điều gì vậy. Nhưng rốt cuộc là cậu không hài lòng điều gì hắn cũng không thể biết rõ.

"Em trả lời anh đi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em vậy? Tại sao thái độ của em đối với anh..."

"Thái độ của tôi thì làm sao? Chẳng phải tất cả đều do một tay anh gây ra hay sao?"

"Em đang nói cái gì vậy?"

Diệp Châu nghe Phí Anh nói thì trở nên mờ mịt, vẻ mặt ngơ ngác của hắn lúc này càng khiến cho cậu càng thêm giận. Cậu đẩy hắn ra khỏi người mình sau đó đưa ánh mắt ra phía sau lưng của hắn mà nhìn. Cậu nhìn thấy Tô Duệ kia đang ngồi ở trong xe của hắn, hơn nữa vẻ mặt đầy thách thức kia cũng đủ để cậu hiểu ra một vài thứ quan trọng.

"Anh đã từng nói cái gì với người khác anh có nhớ không?"

"Anh Anh...có...có chuyện gì..."

"Anh nói..."

Nói đến đây thì Phí Anh không kìm được mà muốn khóc. Hai mắt cậu đã sớm ướt, lời nói cũng vì thế mà không cách nào nói ra trót lọt một lần.



"Anh nói...anh sẽ khiến tôi yêu thích đàn ông...sau đó...sau đó sẽ quay trở lại cuộc sống bình thường vốn có của anh có đúng không?"

Diệp Châu nghe Phí Anh nói ra mấy lời này thì giống như chết đứng tại chỗ, nửa ngày cũng không mở miệng nói được một lời thanh minh.

"Nghe anh nói...anh không phải như thế..."

Chẳng hiểu sao hiện tại chỉ cần nghe Diệp Châu nói thì Phí Anh lại có thể tùy lúc mà bật khóc ngon lành. Cậu lấy tay lau vội đi nước mắt của mình sau đó cố gắng nói ra hết những uất ức trong lòng.

"Nghĩa là từ trước tới giờ anh xem tôi giống như trò đùa của anh phải không? Anh chỉ là tìm cách đánh bại tôi thôi đúng không? Chỉ cần tôi thua thì anh sẽ cảm thấy hãnh diện lắm phải không?"

"Anh Anh..."

"Anh Anh cái đéo gì? Anh đừng có gọi tên tôi như thế. Chúng ta là gì của nhau vậy?"

Diệp Châu cả người run rẩy, hắn không thể phủ nhận rằng những lời này năm xưa hắn thực sự đã nói ra. Chuyện duy nhất mà hắn chẳng bao giờ ngờ được đó là hắn vậy mà lại yêu chính người mà hắn vẫn luôn muốn đối đầu và ganh tị. Hắn hiện tại có thể vì người trước mặt mà làm tất cả mọi thứ cho nên hắn luôn cầu xin ông trời đừng trêu đùa hắn thêm lần nào nữa. Hắn chậm chạp mà bước đến gần cậu đưa tay ra muốn ôm lấy nhưng bằng cách nào cũng đều bị cậu từ chối.

"Đừng động vào người tôi!"

"Làm ơn nghe anh nói có được không? Anh năm đó quả thực đã nghĩ ra đến cách này để đánh bại em, là anh muốn cùng em đối đầu, cũng chính là anh ích kỷ đến mức phải tranh giành em hạ tiện như vậy. Nhưng mà anh thực sự yêu em, anh rất hối hận vì đã làm như thế, làm ơn tin anh được không?"

Phí Anh nhìn vào mắt Diệp Châu, cậu thực sự muốn tin tưởng người này thế nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn đối với cậu không khác gì một vụ cá cược thì lại không thể tha thứ được.

"Vậy bây giờ anh đã thành công rồi đấy, không những khiến tôi tuột mất Vương Tử Tuyền mà còn được ăn qua. Sao? Khẩu vị hợp với anh lắm phải không?"

"Anh Anh! Đừng như vậy mà."

Tô Duệ ngồi phía trong xe căn bản không thể nghe ra được hai người bọn họ là đang nói chuyện gì. Nhưng mà nhìn qua cũng biết hai người bọn họ đả xảy ra xích mích, rất có thể sẽ không có cơ hội làm lành ngay lập tức. Đây thực sự là một tình huống nằm ngoài dự đoán của cô ta nhưng không phải là không có lợi. Nếu bây giờ cô ta bước ra ngoài đó chắc chắn sẽ khiến cho Phí Anh càng thêm địch ý với Diệp Châu. Ai mà không biết Phí Anh là người có cái tôi rất lớn cho nên rất khó mà dỗ dành. Nghĩ rồi làm liền, Tô Duệ mở cửa xe bước xuống chạy đến bên cạnh Diệp Châu mà ân cần hỏi han.

"Có chuyện gì vậy anh? Em ở trong xe nhìn thấy hai người cãi vã cho nên không yên tâm."

Phí Anh nhìn thấy Tô Duệ đột nhiên chạy tới xen ngang cuộc khẩu chiến của cậu với Diệp Châu thì trở nên nóng nảy mà quát.

"Đây không phải chỗ của chị nói chuyện, tránh sang chỗ khác đừng làm tôi nóng."

Tô Duệ thấy Phí Anh mất bình tĩnh như vậy thì trong lòng hả hê vô cùng. Cô ta nghĩ nếu bây giờ nói thêm vài câu chắc chắn sẽ nhịn không được mà động thủ. Như vậy thì hay rồi, trong mắt Diệp Châu Phí Anh cuối cùng cũng chỉ là một đứa đàn ông không ra gì, có thể vì bản thân mình mà không tiếc ra tay với cả phụ nữ. Đó là kiểu người mà Diệp Châu cực kỳ ghét, đừng nói là yêu, cho dù có yêu đến chết đi sống lại hắn vẫn không bao giờ vừa lòng bên cạnh mình có một người như vậy.

"Phí Anh! Cậu đừng có quá đáng, tôi bởi vì lo lắng cho nên mới ra mặt như vậy. Cậu rốt cuộc là không vừa mắt tôi ở điểm nào mà năm lần bảy lượt đều muốn cùng tôi đối đầu?"

Phí Anh nghe những lời thốt ra từ miệng Tô Duệ thì máu nóng càng lên dữ dội mà đáp trả.

"Tôi sao phải cùng chị đối đầu? Chị đủ tư cách sao? Nói cho chị biết Diệp Châu là người của tôi, đừng hòng giở trò, tôi sẽ không để yên cho chị đâu."

"Cậu ăn nói cho cẩn thận một chút, tôi với anh ấy là bạn bè hơn nữa tôi không có hạ tiện đến như vậy đâu. Cậu đừng có suy bụng ta ra bụng người. Tôi đã giúp anh ấy tới đây gặp cậu vậy mà cậu nhìn lại mình xem, cậu đối với tôi tỏ ra thái độ đó không phải muốn cùng tôi đối đầu thì là gì? Hay là cậu muốn dằn vặt anh ấy tới chết mới thôi."

Phí Anh cả người đều run lên vì tức giận, cậu không ngăn được bản thân mình muốn nhào tới nhai chết con hồ ly tinh trước mắt. Tốt nhất là nhai cho nát không còn một mẫu xương để tránh sau này gây họa.

"Chị mới nói cái gì? Nói lại tôi nghe xem, tôi đã nói là đừng có chọc tôi nổi điên lên, nhất là cái bản mặt khốn kiếp của chị đấy biết chưa hả?"

"Anh Anh! Em dừng lại cho anh."

"Cái gì? Anh đứng về phía chị ta? Anh dám quát tôi à?"

Phí Anh cả người cứng ngắc mà nhìn Diệp Châu, nếu cậu nhớ không lầm thì hắn đã từng hứa với cậu sẽ không bỏ rơi cậu mà đứng về phía người phụ nữ này. Hiện tại lời hứa đó thực sự chạy đi đâu mất rồi, hay là bản thân hắn thực sự giống như những lời mà đám cẩu bằng hữu kia nói.

"Em đừng hơn thua với cô ấy làm gì, bọn anh chỉ là bạn thôi. Cô ấy biết chuyện của chúng ta hơn nữa còn muốn giúp đỡ, anh nghĩ tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi. Chuyện riêng của chúng ta để sau này từ từ nói rõ, anh không muốn nói trước mặt người khác."

Nói rồi Diệp Châu quay sang hướng Tô Duệ mà nói.

"Em mau đi về đi, đã khuya lắm rồi. Anh đã gặp được người muốn gặp cho nên mọi chuyện của anh để anh tự mình giải quyết."

"Nhưng mà..."

"Anh bảo là em về đi cơ mà..."

Tô Duệ tức tối quay sang lườm Phí Anh một cái đầy hận ý sau đó quay lưng bỏ đi. Qua một lúc thì cô ta cũng lái xe của Diệp Châu rời khỏi, lúc này hai người mới có thể tiếp tục đối mặt nhau, tiếp tục cãi vã.

"Anh xin lỗi!"

"Cút!"

"Anh Anh!"

"Cút ngay!"

Diệp Châu bất chấp Phí Anh phản kháng mà nhào tới ôm cậu thật chặt. Hắn vừa ôm vừa ra sức dỗ dành cậu trông đáng thương vô cùng.



"Đừng mà! Đừng đối với anh như vậy. Ngày đó là anh sai rồi, anh cũng đã rất hối hận rồi. Anh thực sự không bao giờ muốn làm tổn thương em, hãy tin anh đi."

Phí Anh ở trong lòng Diệp Châu khóc đến thảm. Cậu cố gắng giãy dụa ra khỏi cái ôm này của hắn thế nhưng có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được. Cậu đem bàn tay mình ở phía sau lưng hắn mà đánh thật nhiều, đánh bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.

"Anh bẻ cong tôi rồi đấy, anh trở về đi, trở về với đời trai phong lưu của anh đi, tên khốn kiếp này."

"Không! Không muốn!"

Nghe Diệp Châu nói lời này thì Phí Anh càng cảm thấy tủi thân mà vòng tay ôm hắn thật chặt, giọng điệu lại như hờn dỗi vô cùng.

"Tôi vì anh mà đánh nhau với bọn chúng, đánh đến nỗi cả người đều nhức, tôi còn ước mình chết được luôn thì càng tốt. Anh không biết đều mà anh làm đối với tôi có bao nhiêu tổn thương đâu, tôi muốn cả đời này hận anh mới hả dạ tôi."

"Anh xin lỗi! Tất cả đều là lỗi của anh."

"Tôi không bao giờ yêu anh, không bao giờ."

Diệp Châu ôm Phí Anh càng chặt để không cho cậu có cơ hội thoát khỏi vòng tay hắn. Lại giống như thói quen mỗi lúc ở bên cạnh nhau mà hôn thật sâu lên tóc của cậu.

"Được! Không yêu thì không yêu, một mình anh yêu em cũng được rồi."

"Anh là thằng tồi, tôi ngu mới tin anh như vậy. Bây giờ anh nhìn xem tôi biến thành cái gì rồi. Tôi không còn thứ gì cả, tôi chỉ ngốc ngếch tin tưởng đi theo anh để rồi giờ tôi lại phát hiện ra anh đem tối đi bán."

Diệp Châu nhìn ngó xung quanh một lúc sau đó mới mạnh dạn tách Phí Anh ra khỏi cái ôm của mình mà bất ngờ hôn lên môi cậu. Phí Anh nhận được cái hôn bất ngờ từ hắn thì hai mắt trợn trắng, bọn họ hiện tại còn đang đứng ngoài đường, ban nãy ôm đến cứng như vậy trong lòng còn sợ người ta nhìn ra. Vậy mà hắn hiện tại lại không kiêng dè mà hôn cậu như vậy thực sự là muốn người khác nhìn mình như một loại dịch bệnh.

"Anh bị điên à? Tên khốn này!"

Diệp Châu đưa tay lên ôm lấy đôi má của Phí Anh, đem tất cả những yêu thương mà hắn dành dụm được đều trao vào ánh mắt của cậu.

"Anh chạy trốn rồi, chúng ta đi cùng nhau được không?"

Phí Anh nhìn vào đôi mắt Diệp Châu, chính là đôi mắt khiến cậu tình nguyện sa vào vũng lầy này. Sâu trong đôi mắt hắn bây giờ cậu chỉ nhìn thấy nỗi buồn và sự lo sợ, giống như nếu không giữ kịp chắc chắn sẽ mất đi vậy.

"Diệp Châu! Mẹ còn chưa tỉnh, tôi không còn cách nào cả."

"Còn Phí Dĩnh..."

"Anh Dĩnh, anh ấy phải làm quá nhiều thứ rồi cho nên tôi không thể bỏ anh ấy lại một mình. Chuyện của chúng ta đều là nhờ vào anh ấy mới có thể..."

Diệp Châu siết chặt chiếc giỏ xách mà hắn cầm trên tay sau đó miễn cưỡng hỏi lại.

"Vậy còn chúng ta..."

Phí Anh nhìn Diệp Châu sau đó nở một nụ cười đầy gượng gạo khiến tâm hắn đánh rơi một nhịp đầy đau đớn cùng sợ hãi. Hắn thực sự rất sợ câu tiếp theo mà cậu nói sẽ là cái loại gì.

"Chúng ta thì thế nào? Tôi bây giờ không cách nào tha thứ cho anh. Anh nhìn tôi bây giờ xem thảm hại đến mức nào. Anh biết là tôi rất ghét sự lừa dối mà, tất cả những chuyện mà anh làm cho đến tận bây giờ tôi vẫn chẳng thể hoàn toàn tin tưởng. Kể cả tình yêu của anh cũng vậy, đều khiến tôi hoàn toàn không thể nào tin tưởng. Anh đi về đi!"

Nói rồi Phí Anh dứt khoát quay lưng trở vào trong khu nhà trọ, nửa cái ngoảnh mặt cũng không muốn quay lại nhìn hắn thêm một lần. Diệp Châu đứng ở đấy, bàn tay bỗng nhiên trở nên vô lực mà run rẩy, chiếc giỏ xách cầm trên tay cũng không cách nào giữ nổi. Hắn cúi đầu nhìn chính chiếc bóng của mình dưới ngọn đèn đêm vàng mờ ảo, không ngăn được cảm giác muốn tự mình ngã xuống. Cứ như vậy tự mình quỳ dưới ngọn đèn kia mà lặng lẽ khóc, tình yêu của hắn hiện tại thực sự không thể cứu vãn được một lần sai lầm kia. Người mà hắn xem như cuộc sống của mình bây giờ lại chọn không tin tưởng hắn, vậy thì hắn còn dựa vào điều gì để cố gắng bây giờ.

Năm ấy Diệp Châu cố tình bước vào cuộc đời Phí Anh cũng chẳng nghĩ rằng sẽ có ngày bản thân sẽ lệ thuộc nhiều đến như vậy. Là hắn cố ý bắt đầu như thế, nhưng yêu Phí Anh là hắn cố tình lựa chọn. Tình yêu của hắn có lớn đến đâu cũng không đổi lại được một lần bắt đầu lại. Hắn muốn được bắt đầu lại, thực sự muốn được bắt đầu như những gì Phí Anh mong muốn."

"Tại sao có vô vàn những bắt đầu mà tôi lại chọn một bắt đầu như thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK