• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cuối tuần này con về nhà ăn cơm đi, hỏi cả thiên hạ này xem có ai sung sướng mà không biết điều như con không, nhà thì có nhưng không thèm về."

Mẹ Lý đang ngồi trong tiệm bánh của Diệp Châu nói chuyện phải trái. Cuối cùng thì hắn cũng không giấu được việc kinh doanh nhỏ lẻ của mình. Kể từ lúc chuyện tình cảm của hắn và Phí Anh bị mẹ Lý phát giác thì bà luôn mong muốn có thể cứu vãn được một chút tâm tính lúc trước của hắn. Cũng chính vì lẽ đó mà hôm nay lời nói dành cho hắn cũng thật nhỏ nhẹ.

"Con nhìn mẹ đi, còn có cái gì khó nói sao?"

"Những điều con muốn nói thì đều đã nói ngày hôm đó rồi, hiện tại mẹ muốn con phải trả lời mẹ như thế nào mới được? Với cả đây là cửa hàng con buôn bán, mẹ cũng đừng đến rồi nói những chuyện không hay."

Mẹ Lý tay run run cầm tách trà lên nhấp một ngụm lấy lại bình tĩnh sau đó hướng Diệp Châu đáp lời.

"Vậy con để mặt mũi của nhà họ Lý ở đâu? Sao con lại ích kỷ đến như vậy? Tiệm bánh cỏn con quan trọng hơn cơ ngơi nhà chúng ta sao? Con trở về thì con còn có nhiều thứ hơn thế này. Sở hữu một cửa hàng nhỏ bé như vậy mà con nghĩ là đã thành công hả? Con nghĩ bấy nhiêu đây là con có đủ khả năng để sống cuộc đời quái đản đó của con à?"

Diệp Châu nhìn mẹ Lý vẻ mặt đầy ẩn nhẫn, hắn thực sự không muốn cùng người nhà tranh luận quá nhiều về chuyện tình cảm của hắn. Điều mà hắn ghét nhất chính là bị người khác ép buộc. Chuyện gì cũng có thể thỏa hiệp một chút thế nhưng nếu đã là cảm xúc của hắn thì không cách nào chiều theo ý người khác được.

"Con biết ba mẹ là người có địa vị tiếng tăm cho nên mặt mũi của nhà chúng ta thực sự quan trọng. Nếu như mọi người cảm thấy chuyện của con ảnh hưởng tới mọi người thì đồng ý cho con rời khỏi nơi này. Con không cần bất cứ thứ gì cả chỉ muốn được sống đúng với cuộc đời mà con mong muốn thôi. Kể cả cuộc đời của con trong mắt người khác có quái đản thì con cũng không ghét bỏ nó. Cửa hàng này nhỏ thật nhưng mà nó nuôi sống biết bao nhiêu người. Nó cũng là tâm huyết của con nên mẹ đừng nói như thể nó chả là gì như thế."

"Cuộc đời mà con mong muốn là trở nên hèn mọn rồi cùng với Phí Anh mãi dây dưa như vậy sao? Sống một cuộc đời phải chui nhủi như thế có đáng hay không? Con làm vậy có xứng đáng với cha mẹ hay không?"

Diệp Châu đưa tay lên vuốt vuốt ấn đường của mình. Hắn cảm thấy chẳng phải là người ngoài mà chính những người trong gia đình của hắn mới thực sự đang bức hắn phải tuyệt vọng.

"Con yêu Anh Anh, là yêu chứ không phải dây dưa qua đường. Mẹ có biết bản thân con lúc nhận ra tâm tính của mình thế này có bao nhiêu dằn vặt hay không? Cho dù là như thế con vẫn chọn được ở bên cạnh em ấy, muốn cùng em ấy sống đến trọn đời cho nên con thực sự mong muốn mọi người có thể chấp thuận. Mẹ đừng hạ thấp cảm xúc của chúng con."

Mẹ Lý không nói gì lặng lẽ nhìn Diệp Châu mà chảy nước mắt, bà càng như vậy thì càng khiến hắn mệt mỏi và áp lực thêm.

"Mẹ đừng khóc, con vốn dĩ không đáng để mẹ phải như vậy đâu. Nếu như mọi người vẫn còn phớt lờ đi mong muốn và cảm xúc của con, nhất quyết muốn con tái hợp với Tô Duệ thì xin lỗi con không thể đáp ứng. Ba mẹ đối xử công bằng với con một chút đi, ít nhất là hãy một lần nghĩ cho con."

"Tô Duệ? Từ bao giờ mà con lại đối với con bé trở nên xa lạ như vậy? Dù gì thì nó cũng đã bỏ qua danh dự mà quay trở về đây chẳng lẽ con tuyệt tình đến thế sao? Con muốn mọi người nghĩ cho con thế nào? Có phải là nhiệt liệt chúc phúc sau đó săn đón Phí Anh bước vào cửa nhà họ Lý à?"

Diệp Châu cảm thấy không còn muốn tranh luận thêm nữa. Người nhà hắn xem Tô Duệ là người nhà còn hơn đối với hắn nữa, hở một chút liền thay cô đòi lại công bằng. Vốn dĩ mọi thứ có thể dễ dàng hơn nếu như cô chấp nhận sự thật là tình yêu của hắn đối với cô chỉ còn trong quá khứ mà thôi. Hiện tại hắn một chút cảm giác cũng không còn, kể cả lúc hắn chưa sa vào lưới tình với Phí Anh thì hắn cũng không hề có ý định sẽ quay lại với cô. Nhưng người nhà hắn thì lại không quan tâm, họ phớt lờ đi mọi thứ.

"Không phải con muốn xa cách mà là mọi người cùng với cô ấy ép con phải như thế. Cô ấy quá cố chấp, ngay cả gia đình mà con nghĩ có thể dựa vào một chút cũng cố chấp. Làm thế thì được cái gì?"

"Ép con? Con nói chúng ta ép con vậy sao không nghĩ chính bản thân con mới là người ép chúng ta phải như thế?"

"Con đã nói con không muốn hàn gắn với cô ấy nữa, cũng trực tiếp bày tỏ ý định đó với cô ấy rõ ràng rồi. Nhưng mà cô ấy ngoài việc cứ cố chấp dựa vào sự hậu thuẫn của ba mẹ cùng mọi người thì có điểm nào là quan tâm tới cảm xúc của con không? Con không muốn đem người yêu cũ của mình ra chỉ trích nhưng con thực sự cảm thấy sự xuất hiện của cô ấy trong nhà chúng ta thực sự rất phiền phức. Không những phiền phức mà còn khiến con cảm thấy nặng nề và áp lực. Tại sao con không về nhà, là bởi vì nhà họ Lý chứa chấp Tô Duệ ở đó. Con không hiểu cô ấy thực sự đang nghĩ điều gì mà lại hành động như thế. Anh Anh không làm gì cả nhưng vẫn bị mọi người nói không ra thể thống gì. Vậy một cô gái danh môn khuê tú trong lời của mẹ đến nhà người khác ở như vậy thì là bình thường, là tốt sao? Mẹ dễ dãi như vậy chẳng lẽ không cảm thấy chính mình mâu thuẫn sao?"

Diệp Châu cầm lấy bàn tay của mẹ Lý, ánh mắt kiên định giống như những lời hắn sắp nói ra hoàn toàn không phải đang thương lượng mà là khẳng định thật rõ ràng về tình cảm của hắn.

"Con xin lỗi! Đời này con không muốn mất Anh Anh. Có thể mẹ không chấp nhận nhưng mà em ấy đối với con là hợp nhất rồi. Con ở bên cạnh em ấy cảm thấy rất vui và hạnh phúc, muốn cùng em ấy thành người một nhà. Mẹ đừng cảm thấy nuối tiếc hoặc là mong muốn em ấy là con gái mới có thể cùng con yêu đương. Con biết Anh Anh là con trai, con biết rất rõ nhưng con chọn yêu em ấy."

Mẹ Lý lấy tay đập mấy cái quở trách hắn mà khóc.

"Sống với nó thì làm sao có con cái? Nó có thể sinh được sao? Nhà họ Lý không thể nào chấp nhận chuyện này, không thể vì ước muốn ấu trĩ của các con mà tuyệt hậu được."

"Chẳng phải còn anh Phong hay sao? Không có con thì còn có anh ấy. Con chắc chắn sẽ không thể đáp ứng được kỳ vọng của mọi người được rồi cho nên sau này con xin mẹ đừng đem những chuyện như thế này nói trước mặt Anh Anh. Em ấy vốn dĩ là con trai cho nên dù có ở với con cũng không có nghĩa là phải mang trách nhiệm nối dõi cho nhà họ Lý. Còn nếu như mẹ lo sợ sau này chúng con không có người chăm lo thì mẹ yên tâm đi chúng con có thể xin con nuôi. Con tuyệt đối sẽ không vì bất cứ điều gì mà buông tay Anh Anh đâu."

Mẹ Lý nhịn không nổi nữa liền vung tay tát một cái thật mạnh vào mặt Diệp Châu in hằn rõ dấu tay đỏ lựng. Hành động này khiến nhân viên trong cửa hàng và khách mua bánh đồng loạt nhìn sang. Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, biết mọi người đang nhìn mình bằng ánh mắt phán xét nhưng vẫn không nổi nóng mà cắn môi mình chịu đựng.

"Ngông cuồng! Con nghĩ mình là ai mà có thể nói như vậy với mẹ. Phí Anh nó không là cái gì cả, nó không đáng để con đánh đổi tất cả mọi thứ vì nó. Chỉ riêng việc con và nó lén lút quan hệ yêu đương với nhau đã không thể nào chấp nhận được rồi. Bây giờ con còn nói với mẹ muốn cùng nó sống một đời. Cái gì mà xin con nuôi, mẹ nói cho con biết nhà họ Lý không cần thứ con cháu ngoài luồng. Cả Phí Anh cũng vậy, nó là đàn ông nó mang họ Phí vĩnh viễn cũng không thể nào theo họ Lý được con có hiểu không?"

"Tại sao phải suy nghĩ đến mức đó? Em ấy họ Phí con họ Lý thì liên quan gì tới nhau? Chúng con ở cùng với nhau thì nhất định phải thay tên đổi họ à? Con đã nói rồi chúng con yêu nhau muốn ở bên nhau không cầu người khác chúc phúc nhưng cũng đừng đem chúng con gán vào người này hay người khác. Mẹ cũng đừng bao giờ nói với con mẹ sẽ chấp nhận mối quan hệ này nếu như Phí Anh là con gái nữa. Con là đàn ông, Phí Anh cũng là đàn ông không có con gái hay phụ nữ gì ở đây hết."

Diệp Châu xem như lần này mặc kệ danh tiếng của mình nát bấy, có khi còn bị người đời khinh miệt nhưng hắn không thể không lớn tiếng. Mẹ Lý lại không nhân nhượng mà tát thêm một cái lên mặt hắn lực không kém so với ban nãy là bao. Lần này thì mọi người có mặt ở đây cũng hiểu ra vấn đề, hóa ra ông chủ trẻ của cửa hàng này yêu thích đàn ông. Có lẽ gia đình không chấp thuận mối quan hệ của bọn họ cho nên tìm tới tận đây nói chuyện.

"Mất dạy! Mày còn ngoan cố như vậy nữa thì đừng có trách vì sao mẹ lại đối xử không ra gì với nó."

"Mẹ có muốn gì thì trút lên người con đây này, đừng vô cớ bắt em ấy gánh. Phí Anh không có lỗi gì hết, ngay từ đầu lỗi đều là do con."

Mẹ Lý không muốn cùng Diệp Châu nói thêm nữa cho nên dứt khoát đứng lên đi về. Hắn nhận thấy thái độ của bà không những không chấp thuận mà hình như ngày càng tỏ ra địch ý với Phí Anh thì vội vàng lên tiếng phủ đầu trước.

"Con không cần biết mọi người đối với chuyện tình cảm của con như thế nào nhưng mà cho dù có chết con cũng không bao giờ buông tay Anh Anh. Nếu mọi người thực sự ép con tới đường cùng vậy thì lúc đó cũng đừng trách con trở nên tồi tệ thế này hay thế khác."

"Câm miệng lại đi, mẹ sẽ không nói thêm với con cái gì nữa hết, cũng sẽ không dung túng cho con và nó nữa. Sau này nếu như có bản lĩnh thì đừng quỳ gối xuống chân mẹ xin tha thứ, mẹ sẽ không chấp nhận đâu. Cơ hội chúng ta dành cho con tới đây là quá nhiều rồi đừng mong nhận được nhiều hơn nữa. Cả con và nó đều là những đứa con thực sự quá tồi tệ."

Nói rồi mẹ Lý không chút lưu tình mà bước nhanh ra khỏi tiệm bánh. Lúc bà đi ra khỏi cửa tiệm liền gặp Phí Anh đang chuẩn bị bước vào. Cậu nhìn thấy mẹ Lý có mặt ở đây thì run rẩy nên không thể mở lời nói bất cứ điều gì, chỉ có thể đứng ở đó lắp bắp.

"Bác gái...cháu..."

"Thứ không biết xấu hổ."

Mẹ Lý không ngăn được miệng mình nói những lời ghét bỏ đối với Phí Anh. Mặc dù bọn họ đã từng thương cậu như con cháu trong nhà nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa mà thay vào đó là bài xích đến cùng cực.

"Tự bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ như thế thật uổng công nuôi nấng."

Nói xong mẹ Lý cũng rời đi bỏ lại Phí Anh cứ như vậy thất thần đứng ở ngoài cửa tiệm. Diệp Châu vẫn ngồi ở chiếc bàn ban nãy không nhúc nhích. Hắn tính toán có thể nhanh chóng giải quyết mọi thứ ở đây nhanh một chút để mang Phí Anh rời khỏi trước khi mọi chuyện vỡ lỡ. Bây giờ hắn chẳng còn tâm trí để suy nghĩ quá nhiều thứ nữa, chuyện gì cũng khiến cuộc sống hắn áp lực vô cùng. Dường như ngoài Phí Dĩnh ra chẳng một ai chịu chấp nhận cho họ. Có lẽ ngày tháng họ bị tất cả quay lưng sắp tới rồi."

"Anh mới tới ạ, chú quán ở bên kia."

"Cảm ơn, mấy đứa làm việc đi."

Phí Anh lẳng lặng đến chiếc bàn mà Diệp Châu đang ngồi. Phía sau cậu là hàng chục ánh mắt đang đổ dồn về với đủ loại phán xét. Bọn họ cũng vừa mới biết mối quan hệ thực sự của cả hai nhưng cảm giác vẫn còn quá bỡ ngỡ và mới mẻ. Có người lựa chọn không quan tâm nhưng cũng có nhiều người cảm thấy khó chịu không thể nói thành lời.

"Chủ quán và anh Phí Anh là người yêu sao? Bọn họ thực sự là cái dạng đó à?"

"Chắc là vậy rồi, nghĩ thế nào mà lại làm như thế. Họ còn ở đây thường xuyên, sao lại không ý thức được đây là chỗ buôn bán chứ."

"Thôi đừng nói nữa, làm việc đi."

Diệp Châu mải nghĩ ngợi cho nên lúc thấy Phí Anh ngồi trước mắt mình thì giật thót. Hắn sợ cậu gặp mặt mẹ của mình nên giọng trở nên khẩn trương mà hỏi.

"Em có gặp mẹ không?"

"Không, em vừa mới tới thôi, mẹ đến tìm anh sao? Bà ấy nói gì? Có mắng anh không?"

Phí Anh nói không gặp mẹ Lý nên Diệp Châu thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy khách cũng đã vãn hết lúc này anh mới nắm tay cậu dẫn lên phòng của mình. Nhân viên trong cửa hàng giờ phút này cũng không còn gì nghi ngờ nữa. Tuy là bọn họ không nên xen vào chuyện của người khác nhưng ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái. Là vì mối quan hệ của hai người khiến họ không thoải mái hay trong tâm họ muốn kì thị thì không thể biết được.

"Tôi còn mơ ước sau này sẽ có người yêu như hai người bọn họ, không ngờ là tôi nhìn lầm rồi. Bọn họ là gay à?"

"Cảm thấy thất vọng quá, chẳng muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa. Cứ có cảm giác bị lừa dối thế nào đó, sao bọn họ có thể yêu nhau được nhỉ?"

"Họ có yêu nhau thì cũng đâu có sai chứ, anh Diệp Châu đã đối với chúng ta rất tốt mà. Các cậu không thể chỉ vì anh ấy không như các cậu nghĩ liền quay lưng được. Mình vẫn sẽ làm việc ở đây, còn các cậu muốn nghỉ thì cứ nghỉ thôi."

Bọn họ lại im lặng, có người đồng cảm có người không. Có lẽ sau chuyện này sẽ mất đi vài người nhưng mà như vậy cũng tốt. Không thể hòa hợp thì không nên miễn cưỡng làm gì.

Diệp Châu dường như không quan tâm tới ánh mắt của mọi người nhìn hai người ban nãy. Hắn hiện tại vẫn một mực ôm Phí Anh trong lòng tỉ tê đủ chuyện.

"Sau này chúng ta đi khỏi đây thì em muốn sống ở đâu?"

"Em muốn sống ở quê, vùng biển cũng được, nông thôn cũng được nhưng mà ít người thôi. Em không thích sống ở nơi xô bồ như thế này, ngột ngạt lắm."

"Có muốn làm nghiên cứu không? Em có thể làm bất cứ thứ gì mà em muốn."

Phí Anh không trả lời mà nở một nụ cười, cậu chủ động hôn Diệp Châu sau đó còn không cần mặt mũi mà gạ gẫm.

"Bây giờ em muốn ăn bánh, anh làm cho em không?"

"Làm, muốn ăn bao nhiêu?"

"Một cái!"

Diệp Châu ôm thốc Phí Anh trên tay mình rồi mở cửa xuống gian bếp riêng. Thấy hắn không có ý tránh né mọi người thì cậu vội vàng ngăn cản.

"Anh..."

"Mọi người sẽ không thấy, em quên là nó nằm tách biệt sao? Chỉ có chúng ta thôi, đừng sợ!"

Diệp Châu đem Phí Anh xuống gian bếp của mình sau đó chốt cửa lại, hoàn toàn vạch rõ ranh giới với bên ngoài. Vẫn như cũ, nơi này vẫn cực kì ngăn nắp và sạch sẽ. Hắn nhanh chóng chuẩn bị nguyên liệu để làm bánh cho cậu. Tâm trạng hắn đang rất bất ổn nhưng mà hắn muốn được vui vẻ nên trên miệng luôn nở nụ cười khi nhìn cậu.

"Em muốn làm thử."

"Tới đây, anh dạy em làm."

Phí Anh đứng ở bàn bếp đeo tạp dề chăm chú nhào bột theo sự hướng dẫn của Diệp Châu. Còn hắn thì ở phía sau ôm dính lấy cậu không rời, một câu chỉ dạy lại hôn cậu một cái tự thưởng.

"Em đang nhào bột đó, anh còn quậy như vậy không biết khi nào mới xong đâu."

"Được rồi đó bảo bối, sờ nó đã rất mềm chúng ta ủ nó một chút trước khi nướng..."

Hắn chỉ cậu ủ phần bột mới nhào nặn kia xong rồi vẫn không buông người mà mặc sức ở phía sau cạ tới cạ lui khiến cậu cũng nổi lên ham muốn.

"Anh...ở đây là nhà bếp..."

"Bếp của anh..."

Hắn rất tự nhiên thò tay vào lưng quần của cậu mà lần mò. Chưa đầy một phút ngón tay hắn đã điêu luyện trượt lên trượt xuống ở khe mông cậu. Miệng hắn lại bắt đầu không đứng đắn mà dẫn dắt cậu.

"Cái mông này ngày một cong rồi, lại còn rất đầy đặn nữa. Có phải vì được anh nuôi cho phổng phao phải không? Mỗi lần ăn là ăn đến no say...ah...lỗ nhỏ này đang muốn nuốt chửng ngón tay của anh rồi. Một ngón tay này hình như lại không đủ, nó muốn nhiều hơn rồi này."

"Anh...ư...ah...ha...đừng ở đây sẽ có người nghe thấy mất."

"Họ không nghe được đâu, trừ khi em hét thật lớn. Phía sau của em ướt quá, em muốn anh rồi phải không?"

"Ư...ha...muốn anh."

Diệp Châu kéo mặt Phí Anh quay lại sau đó hôn đến hít thở không thông. Ngón tay hắn vẫn đều đặn đâm rút ở phía sau cậu, cách hai lớp quần cũng không quá khó khăn với hắn.

"Muốn làm ở đây không?"

Hắn vừa hỏi vừa luồn tay vào áo cậu mà sờ hai điểm nhỏ trước ngực đến cứng. Phí Anh hoàn toàn không thể nói được gì nữa chỉ có thể ư a biểu đạt khoái cảm của mình.

"Sao không trả lời? Em có muốn chúng ta giao hợp ở đây không? Anh cảm thấy nếu làm ở đây thì sẽ rất có cảm giác thử thách."

Phí Anh ư a không rõ nhưng mông đã vểnh cong lên về phía sau mà ngọ nguậy. Thi thoảng ngón tay Diệp Châu bất ngờ đâm sâu vào làm cậu khụy cả đầu gối vì tê dại nhưng vẫn cố sức bám trụ. Sau cùng vì không chịu nổi nữa mà thút thít nói với hắn.

"Anh đem nó đâm vào đi, đừng như vậy nữa...ah...ưm..."

"Chiều theo em."

Diệp Châu nhẹ nhàng cởi quần của Phí Anh để lộ ra cặp đào trắng nõn nà lại còn đầy đặn. Hắn vừa nhìn thấy thì như bắt được bảo bối liền ra sức nhào nặn. Trông hắn điệu nghệ nhào nặn mông cậu như đang nhào nặn một đống bột vừa mịn lại vừa mềm.

"Cái mông này anh cưng đến chết."

Phí Anh vẫn đứng gập người trên bàn bếp không ngừng uốn éo kêu ư a. Hai chân vô thức mở rộng sang hai bên, mông cũng rất thức thời đưa hẳn ra phía sau để hắn chăm sóc. Diệp Châu quỳ ở phía sau, hai tay ôm lấy cặp bánh bao mềm trước mặt không ngừng hôn liếm để mở rộng.

"Anh lại quên không đem bôi trơn xuống đây, để anh làm thế này mở rộng cho em. Thế này sẽ sướng hơn nhiều phải không? Anh biết là em thích nó mà."

Diệp Châu đưa lưỡi luồn vào trong miệng nhỏ đang khép mở kia, thi thoảng lại gẩy gẩy mấy cái khiến Phí Anh kêu đến không ngừng nghỉ. Sợ người khác nghe thấy nên cậu vén áo mình lên ngậm vào miệng để át bớt tiếng đi. Chiếc mông cứ vểnh lên không ngừng ngọ nguậy tới lui cầu được chiếc lưỡi kia của hắn chăm sóc đến tận cùng.

Tay Phí Anh cũng không nhàn rỗi, tự mình lộng vật nhỏ phía trước đến dựng thẳng. Diệp Châu cũng nhịn cực khổ không kém nhưng vẫn muốn làm cho cậu sung sướng. Hắn nhìn xuống căn mệnh của mình đã trướng đến tím tái thì nhanh chóng mở rộng cửa vào. Lưỡi hắn đã làm mềm lớp thịt non khiến nó không ngừng co thắt. Một ngón, hai ngón rồi đến ba ngón thông thuận ra vào hắn cũng vã mồ hôi.

"Bảo bối, anh vào đây!"

Nói xong Diệp Châu khụy chân xuống một chút sau đó cầm lấy căn mệnh của mình vỗ vào mông Phí Anh ra tiếng bạch bạch. Đầu khấc cũng từ từ thăm dò nơi lối vào, nhấp vào mấy cái sau đó thì một phát đâm đến tận cùng.

"Ahhh..."

Phí Anh bị đâm vào một phát muốn khụy hẳn xuống sàn nhưng Diệp Châu nhanh chóng giữ cậu lại. Hắn đè thân trên của cậu nằm ép xuống bàn bếp thành công đem cậu gập thành một góc vuông. Từ phía sau hắn bắt đầu đưa đẩy nhanh hơn khiến cậu không thể làm gì ngoài việc cắn chặt áo mình.

"Ư...ư...ha...ahh...ư...ư...anh nhẹ một chút, sâu quá...arg..."

"Hừ...arg...tuyệt quá, tư thế này quá tuyệt, anh sướng chết mất."

Diệp Châu vừa nói vừa không ngừng đưa đẩy, một tay ôm hắn lấy bụng Phí Anh còn một tay không ngừng nắn bóp cặp mông đầy đang va chạm kịch liệt vào bụng dưới của hắn. Từ phía sau hắn có thể nhìn thấy được thân hình tuyệt đẹp của cậu. Hắn cởi bỏ chiếc áo sơ mi lả lơi trên người cậu để lộ ra eo nhỏ, mông vừa nở nang lại còn đầy đặn khiến hắn sờ đến nghiện. Tấm lưng trắng không một tì vết kia làm hắn mê đắm, không thể kìm được mà cũng gập người xuống hôn liếm không ngừng.

"Anh yêu em..."

Phí Anh vẫn không ngừng kêu đến đỏ cả người, ngực cậu ma sát với bàn bếp đến đỏ lựng. Cậu nhỏ phía trước không có người chăm sóc cứ thể buông thõng mà vẩy qua vẩy lại theo từng nhịp thúc của Diệp Châu.

Sợ Phí Anh đứng tư thế này lâu sẽ mỏi cho nên Diệp Châu miễn cưỡng rút căn mệnh của mình ra. Hắn bế cậu nằm ngửa trên bàn bếp rồi kéo mông cậu ra phía mép bàn. Hai tay mạnh mẽ gập hai chân cậu lên tới tận ngực khiến lỗ nhỏ kia càng mở rộng hơn. Chỗ giao hợp bây giờ đã dính dịch trắng nhơm nhớp nhưng không thể giấu đi được sự khao khát. Hai tay hắn giữ lấy hai chân cậu dang rộng ép cao lên. Căn mệnh vừa thô vừa cứng tự mình tìm đến cửa vào nhấp mấy cái rồi hắn ưỡn hông một cái thông thuận đẩy tới tận cùng.

Lần thứ hai bị đâm vào sâu khiến Phí Anh giật nảy mà kêu, cậu nhỏ phí trước cũng dựng thẳng. Diệp Châu luật động nhanh hơn ban nãy khiến cậu đạt tới cao trào mà ưỡn người đón nhận.

"Anh yêu em...muốn một lần đâm vào liền sinh con. Em sinh mấy đứa anh cũng chịu hết...ah...bảo bối...em thực sự muốn chết vì sung sướng...arg"

"Em chịu không nổi nữa...ứ...ư...ha...argggg."

Phí Anh ưỡn người, cậu nhỏ phía trước giật giật mấy cái rồi cũng bắn ra hết thảy bạch trọc. Cậu cứ nằm đó thở dốc nhưng hắn thì vẫn chưa xong, vẫn còn miệt mài đưa đẩy.

"Hôn em...ư...ha...hôn em đi..."

Diệp Châu kéo Phí Anh ngồi dậy đối diện với mình. Hai tay cậu chống ra phía sau làm giá đỡ, hắn đứng ở phía đối diện vừa hôn cậu vừa không ngừng đưa đẩy. Hai người quậy gian bếp thành một đống hỗn loạn sặc mùi tình ái.

Diệp Châu sắp đạt đến cao trào nên hắn chuyển sang gầm gừ như loài mãnh thú, một lúc thì ưỡn hông gầm một tiếng đem tất thảy bắn vào phía bên trong của Phí Anh không sót một giọt. Phí Anh không ghét bỏ chuyện này, cậu luôn không thích hắn dùng bao. Mỗi lần làm tình nhất định phải bắn vào bên trong mới cảm thấy thỏa mãn.

"Anh đừng rút ra ngoài, nó sẽ chảy hết."

Diệp Châu nhẹ nhàng để Phí Anh nằm xuống bàn sau đó mới từ từ thoái lui. Cậu không muốn hắn dùng bao nhưng mà bắn vào trong như thế cũng sẽ không tốt, sẽ khiến cậu đau bụng. Hắn để cậu nằm ở đó, hai chân vẫn dang rộng sang hai bên cho bạch trọc ban nãy chảy hết ra ngoài.

"Để trong bụng sẽ bệnh, sẽ làm em đau bụng đó."

"Không phải để ở trong đó thì sẽ sinh con được sao?"

Diệp Châu yêu chết đi được cái suy nghĩ này của cậu mặc dù hắn biết cậu đang nói đùa cho hắn vui vẻ. Hắn không ngại cúi xuống hôn cậu mà nói lời yêu thương tận đáy lòng.

"Muốn sinh con cho anh sao?"

"Ừm...muốn! Chúng ta cùng sinh nó."

"Anh cũng muốn chúng mình có con nhưng mà anh muốn em khỏe mạnh hơn. Người đã gầy đi rồi, bao nhiêu da thịt đem xuống cái mông này rồi phải không? Ăn uống nhiều vào một chút, nếu em bệnh anh đau lòng lắm. Mập mạp thêm một chút nữa anh ôm sẽ vừa khít luôn."

Phí Anh ôm lấy cổ Diệp Châu, cũng muốn nhân cơ hội này nói mấy lời mà cậu ấp ủ trong lòng.

"Mình sớm rời khỏi nơi này đi anh, đi đâu cũng được. Em muốn ở với anh để mỗi ngày cùng anh ăn cơm. Có anh bên cạnh em mới có thể ăn ngon được, muốn anh ôm em ngủ, không muốn xa anh một phút nào cả."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK