"Diệp Châu..."
"Chuyện của chúng ta anh nghĩ là nó đã chấm dứt từ mấy năm trước rồi. Anh hiện tại không còn mong muốn hàn gắn nữa đâu cho nên em đừng có nghe theo lời cha mẹ anh làm gì."
Tô Duệ nhìn Diệp Châu sững sờ, trên khóe mắt đã bắt đầu ươn ướt. Cô vẫn tỏ ra bản thân mình đang bị phụ bạc, cử chỉ trông thật giống một cô gái chung thủy bị bỏ rơi. Cô ta bắt đầu nhắc lại quá khứ, rằng ngày trước bọn họ đã từng có thời gian yêu đương mặn nồng như thế nào. Diệp Châu cũng từng nói cô là tình đầu, là người mà hắn muốn ở bên cạnh cả cuộc đời này ra sao. Ngày hôm đó, chính cô còn không nỡ nhìn hắn đau khổ chạy theo mình khi cô quyết định rời bỏ hắn. Sâu nặng như thế không thể nói hết là hết, hắn nhất định là dối lòng để trừng phạt cô. Không cần biết là gì, lúc này cô cần phải có một lý do để hắn tin vào chuyện năm xưa cô rời đi là vì bất đắc dĩ.
"Chuyện năm đó thực ra em chưa từng nói cho anh biết. Ngày trước em chủ động nói chia tay là bởi vì em mắc bệnh. Lúc đó em thực sự suy sụp nhưng lại không muốn anh phải chôn vùi tuổi trẻ của mình bên cạnh một đứa bệnh tật như em...cho nên...cho nên..."
Nói đến đó thì Tô Duệ khóc nấc lên khiến Diệp Châu cũng không biết phải làm thế nào mới phải. Hắn đưa tay gượng gạo đặt trên bàn tay cô đang nắm chặt mà an ủi. Chuyện cũng đã qua mấy năm rồi, hắn bây giờ cũng toàn tâm toàn ý muốn ở bên cạnh Phí Anh. Thay đổi nào cũng có đường cứu vãn nhưng hắn tự bẻ cong chính mình rồi, muốn quay lại với Tô Duệ còn khó khăn hơn bắc thang lên trời.
"Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa, anh năm đó không biết nguyên nhân em chia tay anh là bởi vì em mắc bệnh. Tại sao lúc đó không nói cho anh biết mà hiện tại mới chịu nói? Tại sao em không nghĩ Lý Diệp Châu này nếu đã thật lòng yêu một người thì cho dù người đó có như thế nào anh cũng không bao giờ từ bỏ? Năm đó em từ bỏ anh thì nó vĩnh viễn là sự thật. Anh nguôi ngoai rồi, anh cũng đã có người mà anh muốn chung sống cả đời. Anh không thể cùng em tái hợp, đừng làm khó chúng ta nữa. Chọn một con đường tốt để đi, không phụ mình, không khổ người, không miễn cưỡng là tốt nhất."
Nghe Diệp Châu nói như vậy thì Tô Duệ vội vàng nắm lấy bàn tay hắn. Có rất nhiều lý do thúc đẩy cô ta trở về muốn cùng hắn tái hợp một lần nữa. Nếu hắn nhất quyết không chịu chấp nhận thì công sức bỏ ra sẽ chẳng thu lại được gì. Bản thân cô cũng còn tình cảm với hắn nhiều, cứ xem như đây là lần cuối cùng cố gắng cho bản thân mình cũng được.
"Diệp Châu, anh có yêu em không?"
Diệp Châu đưa mắt nhìn xuống chỗ bàn tay hai người đang nắm thì nở một nụ cười nhẹ thành thật mà trả lời.
"Anh rất yêu em."
"Vậy chúng ta..."
"Nhưng đó là chuyện của lúc trước. Tình yêu đó là của Diệp Châu và Tô Duệ của những năm mười tám tuổi không phải bây giờ. Anh từng yêu em, từng nghĩ chúng ta sau này trưởng thành nhất định sẽ làm đám cưới. Anh còn dự định sẽ cầu hôn em khi chúng ta vào đại học, sau đó đợi đến tốt nghiệp sẽ sống cùng nhau. Anh là một kẻ rất cố chấp, năm đó em nói em không còn yêu anh nữa thì chính là như vậy. Anh mấy năm nay em rời đi thì đã sống một cuộc đời khác rồi. Anh chỉ biết là Tô Duệ của năm đó đã không còn yêu anh nữa thôi."
Tô Duệ gống như bị dội một gáo nước lạnh đến run cả người vì tính cách này của Diệp Châu cô ta thực sự hiểu rất rõ. Trong tình yêu hắn cố chấp đến đáng sợ, yêu chính là yêu mà không yêu thì chính là không yêu, tuyệt đối không lằng nhằng. Hắn như thế này cũng xem như đã nói rõ cho cô biết giữa cô và hắn sẽ không có chuyện nối lại tình cũ. Nhưng mà nếu không thể hàn gắn thì mọi chuyện sẽ không được êm xuôi, nhất định phải là hắn.
"Diệp Châu, em vẫn còn rất yêu anh. Mấy năm nay em không lúc nào là không nhớ anh cả."
Hắn từ chối nói thêm về chuyện này cho nên cố ý nói sang chuyện khác.
"Bệnh của em đã khỏi chưa?"
Tô Duệ bắt đầu khóc, hai hàng nước mắt ướt đẫm mà lắc lắc đầu. Diệp Châu ngồi đối diện cũng chẳng còn cách nào bèn dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô mà nói.
"Đều đã qua rồi nên em đừng nghĩ về nó nữa. Sống cuộc sống mới với tình yêu mới, biết đâu đấy cả hai chúng ta đều nhận ra nơi chốn thực sự mà chúng ta thuộc về thì sao? Anh hiện tại thực sự không có cách nào ở bên cạnh em như trước nữa. Đối với em anh thực sự chỉ còn cảm tình trong quá khứ thôi, tình cảm của anh thực sự đã dành cho người khác rồi. Làm ơn hãy hiểu cho anh, chúng ta sau này cứ xem nhau là bạn bè đi. Em đừng nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ, nó khiến anh thực sự rất áp lực. Anh nói ra hết lòng mình rồi nên cho dù em có không chấp nhận nổi thì anh cũng không còn cách nào. Anh không muốn chúng ta cứ phải sống trong quá khứ đã qua nữa."
"Diệp Châu, anh thực sự đã yêu người khác rồi sao?"
Hắn nghe cô ta hỏi như vậy thì trả lời không chút do dự vì hắn nghĩ mọi chuyện rõ ràng sẽ tốt cho tất cả mọi người.
"Đúng vậy, anh yêu người khác rồi, anh muốn cùng người ấy đi đến tận cùng cho nên anh không muốn chúng ta dây dưa quan hệ. Anh thực sự mong muốn em có thể quên đi đoạn tình trước kia mà chấp nhận mở lòng với một người khác. Lý do chia tay là gì đến bây giờ đều không còn quan trọng nữa. Anh cũng không còn là Diệp Châu của năm mười tám tuổi nữa rồi."
Tô Duệ nhìn vào mắt Diệp Châu mà cảm thấy trong lòng chua xót lẫn không cam tâm. Một người si tình như hắn trước kia sống chết không chịu buông tay. Đến bây giờ có thể dễ dàng nói ra những lời như vậy quả là đã thay đổi rồi.
"Người đó hơn em ở điểm nào?"
Diệp Châu thực sự khó chịu khi phải trả lời những câu hỏi như thế này. Đó cũng là lý do mà sau khi hắn rơi vào lưới tình của Phí Anh thì không cách nào vùng vẫy được. Phí Anh khác người ở chỗ, cậu một khi đã nói là làm tuyệt đối không cần dò hỏi. Cũng không bao giờ muốn người khác làm phép so sánh giữa mình và một người nào đó. Bởi vì cậu luôn tự tin nhắc nhở hắn rằng Phí Phí Anh trên đời này chỉ có một miễn đem so sánh. Nếu cứ so sánh nhất định sẽ so ra sự thật, lúc đó nhất định càng trở nên mất giá trị. Hắn nghĩ tới đó thì không nhịn được mà muốn nhắc lại lời của cậu nhưng lại sợ đụng chạm tới Tô Duệ cho nên đành phải nói giảm nói tránh bớt đi.
"Em là em, người ấy là người ấy, tuyệt đối không thể so sánh."
Dừng một lúc Tô Duệ lại hỏi hắn thêm một câu.
"Anh yêu người đó từ lúc nào anh có nhớ không?"
Diệp Châu nhìn cô sau đó lại như không cần suy nghĩ mà thẳng thắn trả lời.
"Yêu từ khi anh còn là sinh viên năm cuối đại học. Nếu tính ra thì cho đến hiện tại có lẽ cũng được gần ba năm rồi."
Thấy Diệp Châu nói lưu loát như thế về tình mới Tô Duệ lại cảm thấy không cam lòng. Cô dứt khoát muốn bản thân mình phải nổi trội hơn trong mắt hắn cho nên không ngừng hỏi hắn để tìm được cảm giác chiến thắng.
"Vậy anh yêu em nhiều hơn hay yêu người ấy nhiều hơn?"
Nghe đến câu hỏi này thì Diệp Châu cảm thấy bản thân mình sắp mất kiên nhẫn. Tô Duệ là người con gái đầu tiên mà hắn có thể kiên nhẫn nói chuyện nhẹ nhàng lâu đến như vậy. Trong quá khứ hắn cũng đều dùng một thái độ nhỏ nhẹ và cưng chiều đối với cô. Hắn chưa từng tỏ ra khó chịu hay nóng nảy với cô như những cô bạn gái mà hắn quen sau này. Nhưng có lẽ đến hiện tại hắn cảm thấy bản thân hắn sắp không xong rồi, nếu còn tiếp tục nghe những câu hỏi như thế này hắn chắc chắn sẽ nổi điên.
"Duệ Duệ, anh chỉ nói một lần này nữa thôi. Em là em người ấy là người ấy cho nên tình yêu anh dành cho em hay là người ấy căn bản không giống nhau. Anh không phải cái máy, đối với ai cũng yêu bằng một tình yêu được lập trình sẵn. Sau này em đừng hỏi anh mấy câu như vậy nữa, anh thực sự không thích."
Nói xong thì Diệp Châu cũng có ý định đứng lên ra về nhưng bị Tô Duệ giữ lại. Cảm giác một người ngày trước toàn tâm toàn ý vì mình bây giờ lại dễ dàng mất đi như vậy thì có chút nuốt không trôi. Cô ta dùng hết khả năng của mình ở trước mặt hắn mà đóng vai một người đáng thương.
"Nếu anh đã dứt khoát như vậy thì ngày mai em sẽ dọn ra ngoài ở. Chúng ta cũng không thể hàn gắn được nữa nên em không muốn đứng một bên cản trở hạnh phúc của anh. Hai bác cũng hi vọng vào mối quan hệ của chúng ta rất nhiều. Em thì không sao, đau đớn thế nào em cũng chịu được nhưng em không muốn thấy hai bác buồn. Cha mẹ của em cũng đã tin tưởng để em trở lại đây tìm anh, cho nên em càng không muốn họ vì em mà suy nghĩ."
Trong lòng Diệp Châu có chút day dứt nhưng không biết phải làm sao để chiều lòng tất cả mọi người. Hắn chỉ có một cuộc đời và hắn muốn dành trọng cuộc đời hắn cho người mà hắn thực sự yêu. Tô Duệ quay trở về đây hắn hoàn toàn không hay biết, đều là do cha mẹ hắn cùng cha mẹ cô tự ý dàn xếp.
Diệp Châu cũng biết cha mẹ Tô Duệ rất khó tính nếu như biết con gái mình quay trở về lại phải ra ngoài đường ở thì sẽ làm ầm ĩ, lúc đó nhất định sẽ liên lụy rất nhiều người. Mà điều hắn lo lắng đó là nếu như cô làm như thế cha mẹ hắn chắc chắn sẽ ép hắn nhiều hơn. Nếu như không thể đem một cô bạn gái về chứng minh lời hắn nói hôm trước là thật thì đúng là không thể tìm được lý do thoái thác. Hắn cũng không thể đem Phí Anh tới trước mặt họ mà tuyên bố hai người họ đang yêu nhau được.
"Em không cần ra ngoài ở, cứ ở trong nhà anh đi. Anh sẽ lựa lời nói với mẹ chuyện của chúng ta, với cả anh sẽ là người ra ngoài ở. Anh không muốn mang tiếng ở chung nhà với em để sau này người ta nhìn vào liền hoài nghi sự thật. Dù sao thì kết quả cũng không thể nào như họ mong muốn được cho nên cứ nói trước cho họ không phải tốn công chờ đợi. Em cũng đã hai mươi lăm tuổi không thể cứ như vậy hi vọng ở anh được, anh thực sự không tốt như em nghĩ đâu."
Tô Duệ tỏ ra không đồng ý với lời của hắn cho nên giằng tay ra mà cương nghị nói.
"Em cũng không phải là loại người trơ trẽn. Nếu không thể cùng anh thì em cũng đâu có tư cách gì ở trong nhà của anh. Để em ra ngoài sống đi, dù sao thì cho dù sống trong nhà anh hay sống ở ngoài cũng đâu có khác nhau. Cha mẹ em rất khó nếu như biết chuyện này nhất định họ sẽ không chịu. Anh không nói, em không nói, cha mẹ anh không nói thì họ sẽ không biết. Đợi qua một thời gian em sẽ trở về Mỹ với gia đình nói rõ chuyện của chúng ta. Tuyệt đối không liên lụy đến bất cứ ai cho nên anh không cần phải thương hại em."
Diệp Châu ôm đầu không biết phải làm sao, cổ họng đang muốn phát ra mấy tiếng chửi bậy nhưng phải cố kìm nén.
"Em đừng làm khó cho anh nữa. Anh không muốn em sống bên ngoài là vì sợ em ở một mình sẽ nguy hiểm. Còn nếu như em không muốn sống trong nhà anh thì em hãy quay trở về Mỹ đi. Chúng ta không hàn gắn được thì em liền ủy khuất ra ngoài chịu khổ. Ngộ nhỡ em có chuyện gì có phải cả đời này anh đều day dứt hay không? Nếu em sợ bị cha mẹ la mắng thì cứ ở nhà anh một thời gian đợi anh giải quyết rõ ràng sẽ đưa em trở về Mỹ. Còn nếu em nhất định không muốn ở lại đây nữa thì ngay ngày mai anh đưa em về."
Nghe Diệp Châu nói như vậy thì Tô Duệ càng thêm ấm ức mà khóc. Cô càng nói ra những lời khiến hắn cảm thấy bản thân hắn thực sự mới là người có lỗi.
"Anh không còn yêu em nữa thì quản chuyện của em làm gì? Anh tỏ ra thương hại em đến như vậy à?"
"Mẹ nó!"
Cuối cùng Diệp Châu cũng không còn chịu đựng được nữa mà trực tiếp ngửa cổ chửi. Có lẽ là hắn đang chửi chính mình hèn nhát vì không thể giải quyết mọi thứ ổn thỏa. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không có can đảm đem Phí Anh tới trước mặt mọi người mà tuyên bố hắn bây giờ thích đàn ông. Không thể trực tiếp nói cho người đứng trước mặt hắn đừng hi vọng nữa. Tô Duệ bị hắn nổi nóng tỏ thái độ thì vừa ôm mặt khóc vừa chạy ra khỏi tiệm cà phê khiến ai nấy đều nhìn ngó.
"Mọi người nhìn gì tôi? Lo việc của mình đi!"
Diệp Châu nóng nảy ngồi lại xuống ghế, cảm thấy trong người bây giờ bức bí không chịu được. Rõ ràng mọi người biết hắn đều không giỏi kiềm chế nhưng vẫn cứ muốn ép hắn. Hắn vốn không thích bị ép buộc bất cứ điều gì vậy mà vẫn không ai nghĩ cho hắn một chút. Họ tự tiện đem chuyện tình cảm của hắn ra để lo liệu mà xem hắn như một con rối. Hắn một chút cảm kích cũng không có ngược lại còn muốn ngay bây giờ rời khỏi đây không để ai tìm ra nữa. Tâm tình hắn không tốt đến mức nộ khí chạy vòng quanh khiến nhân viên cũng không dám đến gần. Mãi cho đến khi hắn nhận được điện thoại của Phí Anh thì mặt mày mới giãn ra được một chút.
"Anh nghe này..."
"Anh đang ở đâu? Em đến tiệm tìm anh nhưng không thấy."
Nghe thấy giọng cậu có vẻ mệt mỏi thì hắn lại khẩn trương, tâm tình nóng nảy lúc trước cũng dịu đi không ít.
"Em sao vậy? Trong người không khỏe sao? Ở đó đợi anh một lát, bây giờ anh trở về."
"Hình như em bị sốt rồi, anh mau về với em đi."
Diệp Châu sốt ruột liền nhanh chóng tính tiền rồi trở ra ngoài lái xe về tiệm bánh. Hắn không biết Tô Duệ ban nãy không chịu rời đi mà cố tình nán lại theo dõi hắn đi đâu. Từ lúc quay trở về hầu như không một ngày nào hắn về nhà ngủ cả. Ban ngày cũng không ghé về ăn cơm, nhất định là đang sống cùng với cô ả nào đó.
Lòng đố kỵ cùng ích kỷ trỗi dậy khiến Tô Duệ không thể bình tĩnh được mà bắt một chiếc taxi theo phía sau xe của Diệp Châu. Mất khoảng hơn hai mươi phút mới thấy hắn chạy xe vào gara của một hiệu bánh không lớn lắm. Cô ta trả thêm một ít tiền cho tài xế để người này đậu xe ở đây thêm một lúc nữa. Qua một lúc áng chừng vài phút thì thấy hắn đi bộ từ trong gara trở ra trên tay còn lăm lăm cầm chiếc điện thoại gọi cho ai đó. Trên tay cầm sẵn điện thoại để chế độ chụp ảnh, chỉ cần người đó xuất hiện liền có thể chụp mấy tấm cho cha mẹ hắn xem. Tự mình đi trước một nước cờ khôn ngoan để bọn họ đứng về phía cô mà lo liệu chuyện sau này.
"Lý Diệp Châu, nếu như anh nói vậy thì tôi thực sự muốn biết cô ta là người như thế nào? Là người tốt đẹp tới cỡ nào mới khiến anh thay đổi với tôi như vậy? Mà cho dù cô ta có là ai đi chăng nữa tôi cũng sẽ không chịu thua đâu."
Không hiểu vì lý do gì mà Diệp Châu chỉ đứng loanh quanh ở đó mà không tiến vào trong, bộ dạng lại giống như đang rất lo lắng. Tô Duệ còn đang chìm đắm trong muôn vàn những tình huống có thể xảy ra tiếp theo thì bất chợt thấy Phí Anh đi từ bên trong cửa tiệm ra trông mệt mỏi vô cùng. Ngay khi vừa đi tới chỗ Diệp Châu đứng thì cậu lập tức ôm lấy hắn.
Điều khiến Tô Duệ không thể tưởng tượng ra được đó là Diệp Châu vậy mà rất tự nhiên mà hôn trán Phí Anh. Biểu cảm đó thực sự rất giống một người bạn trai kiểu mẫu thương yêu chiều chuộng người yêu của mình. Cô ta run rẩy bấm chụp mấy tấm hình của bọn họ mặc trong lòng bão tố đã giăng đầy. Cô ta lúc này giống như bị sốc đến không thở được, cứ thế mà rơi nước mắt vừa nghiến răng.
"Hóa ra là mày sao Phí Anh, thật không ngờ, thật là không thể ngờ. Diệp Châu là đàn ông bình thường không có chuyện cùng nó yêu đương được. Nhất định là nó giở trò rồi, thằng khốn đó chắc chắn là đứa đã dụ dỗ anh ấy. Anh ấy từng rất yêu mình, không lý nào lại có thể thân mật với nó như vậy được, không thể được."
Lúc Tô Duệ còn đang không tin được vào mắt mình mà suy diễn mọi thứ thì phía trên tài xế lại lên tiếng nhắc nhở.
"Cô gái, bây giờ chúng ta đi được chưa? Tôi đậu xe ở đây nãy giờ ngộ nhỡ..."
Đang buồn bực trong lòng lại bị người khác mắng vốn như thế thì Tô Duệ liền hung hăng quát lên.
"Chú hối cái gì? Tiền tôi cũng trả cho chú rồi, chú không thấy tôi đang tìm người sao? Đợi một lát cảnh sát đến tôi nộp phạt là được chứ gì? Phiền phức không chịu được."
Bác tài xế thấy cô ta vẻ ngoài sang trọng như vậy nhưng hành xử không giống ai cũng đành phải nhịn xuống. Kiểu người ngoa ngoắt thế này nếu còn cố tình làm to chuyện chỉ e là càng thêm phiền.
"Vậy tùy cô, cô muốn tìm đến bao lâu thì tìm miễn cô có tiền là được."
Tô Duệ nhìn về phía bác tài đang không hài lòng về mình thì có chút ghét bỏ. Hiện tại lại không thể nào xuống xe được cho nên đành bấm bụng quay trở về nhà họ Lý trước. Chuyện ngày hôm nay cô nhìn thấy nhất định phải điều tra rõ thêm một chút. Nếu như người mà Diệp Châu nói thực sự là Phí Anh thì cô phải suy nghĩ cách trả thù tình cũ mới hả dạ được. nếu hắn thực sự yêu Phí Anh thì xem như cơ hội để hàn gắn tình cảm bằng không.
"Chú cho tôi về khu biệt thự đường XX..."
Chiếc xe vừa rời khỏi thì cũng vừa lúc Diệp Châu quỳ ngồi trước mặt Phí Anh vỗ vỗ vai mình.
"Lên đây bảo bối, anh cõng em ra xe"
Phí Anh thấy Diệp Châu như vậy thì hai mắt mở to, biểu cảm ngơ ngác hết sức.
"Anh cõng em ra xe làm gì? Em đang mệt lắm, mệt thật sự không có sức đùa với anh ở trong đó đâu."
Diệp Châu bị những suy nghĩ đen tối này của Phí Anh làm cho tỉnh. Rõ ràng ý đồ của hắn là muốn đưa cậu về nhà nghỉ ngơi chứ không phải là có ý đồ như cậu nghĩ.
"Anh chỉ muốn đưa em về nhà nghỉ ngơi thôi. Em bị sốt rồi làm sao chúng ta chơi đùa được, nghĩ nhiều quá."
"Không về..."
"Hả...?"
"Em bảo là em không muốn về."
Thấy cậu đột nhiên lại chủ động đòi ở lại như vậy thì hắn có chút không tin được nên chỉ trả lời áng chừng.
"Ờ... không muốn về."
"Anh ờ cái gì? Mau đưa em đi ăn khoai tây chiên."
Diệp Châu rất là có hiềm khích với cái tên khoai tây chiên cho nên khi vừa nghe Phí Anh nhắc tới thì ngay lập tức xù lông lên ngăn cản.
"Không được! Không cho em ăn, ăn cái đó không tốt cho sức khỏe. Hiện tại em còn đang muốn sốt nữa đây này, anh không cho em ăn đâu."
Phí Anh bị Diệp Châu bác bỏ đề nghị thì mặt tỉnh như sáo nhìn hắn làm nũng.
"Em sốt rồi nhưng mà em muốn ăn, anh không được cản em."
Hắn nhìn cậu làm nũng kiếm ăn thì cũng không đành lòng cấm cản chỉ khẽ răn đe một chút cho có lệ.
"Chỉ một lần này thôi đấy, lần sau là không có được vậy đâu. Em còn ngang bướng là anh sẽ..."
Hắn giơ nắm đấm lên hù dọa cậu nhưng mà cậu không những không sợ, ngược lại còn tiến lại gần hất mặt lên trêu ngươi.
"Đánh thử một cái xem sao."
"Không đánh em đâu nhưng mà trước lên xe đi anh ghé tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt cho em đã. Hai cái má nóng đỏ hết cả rồi đây này."
"Ừ... nghe lời anh."
Nói xong thì Diệp Châu lại như cũ quỳ ngồi trước mặt Phí Anh. Lần này thì cậu không cần sĩ diện nữa mà leo lên lưng hắn đầy thỏa mãn.
"Báo nhỏ, tại sao lúc trước anh lại ghét em?"
Hắn ở phía trước cười nhưng không trả lời. Cậu cảm thấy như bị cuốn vào liền không báo trước mà dí mặt vào cổ hắn hít hà mấy cái.
"Em định sàm sỡ anh à?"
"Ừ... định thế, ai bảo anh tự nhiên lại quyến rũ như thế làm gì."
Diệp Châu vì câu nói này mà lại bắt đầu rục rịch không yên, trong đầu cứ nhảy qua nhảy lại suy nghĩ thật đen tối. Hắn còn đang mông lung thỏa mãn với suy nghĩ của mình thì bên tai lại nghe một giọng nói đầy uy lực.
"Một lát anh mà dám đè em ra hôn là anh chết với em. Đừng tưởng em không biết anh đang nghĩ cái gì."
Hắn nuốt khan một cái sau đó ở phía trước lén lút thở hắt.
"Anh không có nghĩ như thế đâu, em đa nghi quá rồi."
"Toàn là lời anh nói anh tự tin, em lại không tin anh."
Hai người vui vẻ bồng bế nhau ra xe đi ăn vặt mặc kệ bản thân đang sốt đến muốn nhũn cả người. Phí Anh là như vậy, luôn làm người khác phải há miệng bất ngờ bởi vì tính cách vô cùng lập dị như thế. Diệp Châu lại thích, ai không thích hắn mặc kệ miễn là hắn thích thì đều được.
"Em đúng là oan gia kiếp trước của anh rồi. Ở bên anh cả đời luôn được không?"
Phí Anh không trả lời Diệp Châu là có đồng ý hay là không. Bản thân cậu còn không biết mối quan hệ này có thể kéo dài được bao lâu. Có thể ở bên nhau được bao nhiêu thì bao, tính xa xôi quá có khi lại chẳng được gì. Một ngày thì quá ngắn nhưng một đời thì lại quá dài để hứa một lời mãi mãi bên nhau.
"Ăn cho no bụng đã, còn chuyện này để mai tính đi."