Kể từ cái hôm mà bà Lý tới tận nhà họ Phí để nói chuyện thì dường như quan hệ hai nhà Lý- Phí rạn nứt. Chuyện tình cảm của con trẻ khiến người lớn cũng bị cuốn vào vòng xoáy hỷ nộ ái ố. Bọn họ là mối quan hệ bạn bè thân thiết bao nhiêu năm, không nghĩ đến sẽ có một ngày thực sự muốn trở mặt với nhau vì hai đứa con mình làm loạn. Ai cũng cho rằng con nhà đối diện mới là kẻ đầu sỏ lôi kéo con mình. Đùn qua đẩy lại cuối cùng chỉ vì một Tô Duệ tự tử, vì chứng kiến những thái độ ghen ghét mà Phí Anh thể hiện đối với cô ta trước giờ mà tội lỗi cuối cùng lại trút lên đầu Phí Anh. Việc Phí Anh ghét Tô Duệ từ lúc còn nhỏ cho tới bây giờ là điều ai cũng biết và đương nhiên đó là lý do thích hợp nhất để bây giờ cậu trở thành người bị ghét nhất.
Mẹ Phí vì chịu không được cú sốc liền ngã bệnh, cả ngày khóc đến sưng cả hai mắt khiến trong nhà ai cũng đau lòng. Cứ thế đã qua một thời gian tương đối rồi mà mọi chuyện vẫn không có cách nào giải quyết được. Mỗi lần nhắc đến là mỗi lần nhà cửa lại không được yên ấm.
"Dĩnh! Em con đâu rồi? Nó đã đi đâu rồi?"
Phí Dĩnh thực sự không biết Phí Anh đang ở đâu, mỗi ngày đều gọi cho cậu hỏi thăm thế nhưng cậu nhất quyết không chịu nói ra tung tích của mình. Hỏi Diệp Châu thì không được vì hắn một tuần này đã bị nhà họ Lý nhốt rồi.
"Anh Anh nó không có nói cho con biết nó ở đâu cả, nó đã cắt đứt liên lạc, ngay cả số điện thoại nó cũng đổi."
"Đứa nhỏ xấu xa! Mẹ thất vọng về nó quá, làm sao mà nó có thể trở thành loại người như vậy được chứ."
Phí Dĩnh đang ngồi gọt một ít trái cây cho mẹ Phí bồi bổ lại vô tình phải nghe những lời oán trách này. Anh cảm thấy mọi thứ khôn đến mức phải tuyệt vọng. Chỉ vì em trai anh lỡ yêu một người củng giới mà mỗi ngày đều bị người ta chửi, cảm giác đó nghe nhưng không thể làm gì được đối với anh thực sự khó chịu.
"Mẹ đừng nói giống như em con nó là tội phạm như vậy. Mấy bức ảnh đó căn bản nó không có can thiệp mà là Tô Duệ. Con nhỏ xấu xa đó là người gây ra tất cả không phải em con đâu."
"Tô Duệ hà cớ gì phải làm thế? Trong khi bản thân nó vì không chịu nổi mà tự mình tìm cái chết. Con nói xem có ai lại đem cả tính mạng mình ra cá cược hay không?"
Phí Dĩnh giận run cả người, anh hối hận vì ngày trước không thể đem chiếc điện thoại của Tô Duệ kia đập cho bể nát. Cô ta diễn kịch cũng quá xuất sắc, hay đến mức tự biến mình thành một nạn nhân để tất cả mị người dồn Phí Anh xuống bờ vực.
"Em con nó cũng không phải rảnh rang tự mình làm hại mình. Nó chưa bao giờ muốn mọi người quay lưng với nó, nhất là gia đình vậy hà cớ gì nó phải làm như thế? Chẳng phải cứ như vậy giữ bí mật sẽ tốt hơn hay sao? Cả ba và mẹ sao lại chỉ tin người ngoài mà không tin nó? Có phải đợi đến một ngày nó cũng đánh cược cả mạng sống của mình thì mới chịu tin hay không?"
Nói rồi Phí Dĩnh không nhịn được mà đứng lên xin phép rời khỏi phòng của mẹ Phí. Anh sợ nếu còn nói thêm mấy câu anh sẽ tới giết luôn Tô Duệ kia cũng không chừng.
"Mẹ nó! Thứ đàn bà độc ác, sao lại có thể diễn đến như vậy chứ."
Phí Dĩnh dù có biết Phí Anh đang ở đâu cũng sẽ không đời nào nói cho người khác biết. Thời gian này ba Phí cũng muốn bắt cậu về tính sổ, tội chạy trốn và hại người chắc chắn sẽ bị phạt không nhẹ nhàng hơn Diệp Châu là bao.
"Hại người...thật nực cười. Người ta không làm hại nó thì thôi, nghĩ sao mà mà có thể nói nó đi hại người cho được. Thế giới này đều bị người xấu dắt mũi hết cả rồi. Anh Anh! Mày có thấy bản thân mình quá thiếu may mắn hay không? Đi được bao xa thì đi, tốt nhất là đừng ở đây để người khác hắt hủi mình. Anh không phải mày mà anh còn chịu không được đây này."
Nói rồi Phí Dĩnh gọi điện thoại cho Diệp Châu để tâm sự. Thời gian này hai nhà đang khắc khẩu cho nên hai người muốn gặp nhau như trước cũng thật khó khăn.
"Mày sao rồi? Bác Lý vẫn không cho mày đi ra ngoài à?"
"Không cho ra ngoài, ở bên đấy hai bác vẫn chưa tha thứ cho Anh Anh sao?"
Phí Dĩnh nhận ra Diệp Châu mấy ngày nay tâm tình có biến động, giống như tuột dốc không phanh vậy. Ngay cả giọng nói của hắn cũng bắt đầu đổi khác, nghe qua cũng biết là tinh thần cũng dần kiệt quệ. Nếu là anh rơi vào hoàn cảnh đó, không thể chạy trốn cũng không thể giải quyết thì thả chết đi còn sướng hơn.
"Mày sao vậy? Dạo này tao thấy mày rất khác đó, còn nổi không? Muốn tao giúp gì cứ nói đi, dù sao thì tao cũng tiếp tay cho Anh Anh chạy rồi, thêm mày nữa tao nghĩ cũng nhiêu đó tội thôi."
Diệp Châu lúc này giống như một cái xác không hồn, mọi thứ đang diện ra khiến hắn dần mất đi cảm xúc vốn có. Hắn cứ nghĩ chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết như vậy là xong rồi, nghe thêm vài câu chửi nữa là trọn vẹn. Vậy mà bây giờ hắn lại bị giam cầm trong chính ngôi nhà của mình. Một ngày hắn phải nghe ba hắn chửi đủ những lời khó nghe trên đời, thậm chí còn nói hắn biểu hiện yêu đương giống kẻ tâm thần. Hắn bây giờ rất kiệm lời, nếu như người khác không cố gắng bắt chuyện thì hắn cũng cứ như vậy mà trở thành người câm. Bơi vì đây là Phí Dĩnh cho nên hắn mới mở lời, nhưng hắn càng nói lại càng khiến anh đau lòng hơn.
"Cảm ơn mày!"
"Đừng nói vậy, tao cũng là vì Anh Anh thôi, nó mà không sống được thì mày cũng đừng mong sống được với tao. Muốn sống thì cùng sống, chết thì cùng chết đừng có chơi dẻ rách bỏ lửng là được. Mày biết tính tao rồi đấy không cà chớn được với tao đâu. Còn nữa việc mấy tấm hình tao nói không biết mày có tin hay không nhưng mà thực sự không phải như mọi người nói, Anh Anh nó không làm như thế"
"Tao biết Anh Anh sẽ không làm thế nhưng mà không ai chịu tin cả. Tao bây giờ không làm được gì cho nên vẫn là nhờ mày lo lắng cho em ấy một chút."
"Yên tâm đi! Tao tự có cách của mình, mày lo cho mày ấy. Tao thấy Tô Duệ kia thực sự nuốt không trôi rồi. Đáng lẽ ra tao nên bóp chết nó ngay từ đầu mới phải."
Diệp Châu không nói gì mà chìm vào im lặng, cả tuần nay hắn bị chửi mắng vì khiến cho Tô Duệ uất ức đến muốn tìm đường chết. Bị chửi mắng, trách móc nhưng một lời hắn cũng không thanh minh. GIờ phút này hắn lại ghét phải mở miệng để nói những thứ liên quan đến người cũ. Hắn cảm thấy bị làm phiền, cảm thấy khó chịu, cảm thấy mệt mỏi nhưng sau cùng hắn vẫn phải nhận lấy những áp lực mà hắn nghĩ hắn không đáng phải nhận.
"Anh Anh ở nơi nào mày có biết không Dĩnh?"
Phí Dĩnh còn tưởng Phí Anh sẽ cho Diệp Châu biết nơi ở của mình, không ngờ ngay đến cả hắn mà cậu cũng không chịu tiết lộ. Quả em trai này thực sự muốn trốn cả đời rồi, vậy là hi vọng cuối cùng tìm thấy nơi ở của cậu cũng tắt hẳn.
"Nó không nói cho mày biết sao? Tao tưởng nó giấu mọi người còn mày thì ngoại lệ chứ?"
"Mấy ngày trước tao có bảo Anh Anh đến tiệm bánh ở nhưng bây giờ em ấy rời khỏi đó rồi. Tao có hỏi em ấy sống nơi nào nhưng nhất quyết không nói cho tao biết. Mày có cách nào điều tra giúp tao không? Mày tìm tung tích của Anh Anh cho tao đi, tao không muốn nán lại đây lâu thêm nữa."
Diệp Châu nhờ vả như vậy không giúp thì không được nhưng cái chính đó là Phí Anh triệt để muốn giấu tất cả về tung tích của mình. Nếu cậu không nguyện ý tiết lộ thì Phí Dĩnh cũng không biết tìm bằng cách nào. Anh cũng không thể nhờ cảnh sát tìm giúp vì sẽ khiến cho mọi chuyện đi xa hơn.
"Để tao nghĩ cách cái đã, chuyện này hơi khó khăn nên là không có vội vàng được. Với lại mấy nay ba tao cũng theo dõi tao sít sao lắm, ông ấy nghi ngờ tao móc nối với Anh Anh đó mày hiều không? Cái này nếu không cẩn thận là chết cả lũ nên không mạo hiểm được đâu. Mày nên ngoan ngoãn đợi tin đi, tao thấy thời cơ đến tao sẽ giúp cho mày. Tao cũng quá khổ vì hai đứa mày rồi, thù lao của tao trả bao nhiêu cũng không đủ."
Hai người nói thêm mấy câu rồi cũng kết thúc cuộc trò chuyện. Phí Dĩnh trong lòng lại tính toán xa xôi, anh muốn lo cho Phí Anh trước một bước, ngộ nhỡ sau này em trai anh chịu thiệt thòi cũng sẽ có chỗ dựa vững chắc.
"Vẫn phải canh chừng con nhỏ khốn nạn kia, mình một chút cũng không yên tâm được. Nó còn ở trong nhà đấy thì còn lâu mới được yên ổn."
Phí Dĩnh nghĩ ngợi một lúc sau đó gọi cho Phí Anh. Thật ra anh có số mới của cậu rồi nhưng mà dễ gì tiết lộ cho người khác được. Ban nãy anh cũng đâm lao theo lao, tại vì Diệp Châu nói không biết nên anh cũng giả ngu xem như mình cũng chẳng biết gì cho êm chuyện. Tình hình hiện tại còn rất nhạy cảm cho nên nếu để Diệp Châu kích động quá sẽ làm mọi thứ bung bét.
"Anh hai gọi em có chuyện gì vậy?"
"Đang ở đâu đấy? Sao nghe giọng mệt mỏi thế? Bệnh rồi à?"
Ở đầu bên kia Phí Anh gấp gáp thở mấy cái sau đó mới từ từ cùng anh trai nói chuyện.
"Em đi làm rồi, công việc hơi cực một chút nên có chút mệt chứ không bị bệnh."
"Làm cái gì? Nhanh như vậy đã đi làm rồi? Sao mày cứ tự mình tìm khổ thế hả? Hết tiền rồi thì nói anh biết, anh sắp được phát lương rồi anh đem tới cho."
Phí Anh nghe mấy lời này hình như tự ái hay sao đó mà im lặng không nói gì. Thấy cậu im lặng thì Phí Dĩnh cũng sốt ruột quá mà nhanh nhảu nói thêm.
"Anh không phải bảo mày cái gì đâu, đừng có ở đó tủi thân."
"Em không có tủi thân, chỉ là em không muốn anh lo lắng cho em thôi. Anh làm có tiền thì lo cho mình đi, đừng cứ dồn hết cho em. Trước giờ anh có bao nhiêu cũng cho em hết, hiện tại em có thể đi làm rồi không muốn xin anh nữa."
"Giỏi dữ vậy sao?"
Không hiểu sao Phí Anh tuy là đã thành ra cái loại này rồi nhưng đối với Phí Dĩnh cậu vẫn rất đáng yêu. Cậu nói cái gì ra cũng khiến anh thương hết thảy, ngay lúc này thực sự muốn đến đấy ôm em trai một cái an ủi. Mà khổ nỗi em trai nhỏ bây giờ lại muốn được người khác ôm rồi, anh chính là không có cửa tranh giành.
"Nói anh biết mày đang làm công việc gì vậy?"
"Lúc em đi quên mang theo bằng giấy tờ và chứng nhận tốt nghiệp cho nên hiện tại chỉ có thể làm tay chân thôi. Công việc cũng không có gì vất vả lắm, làm cũng rất thoải mái."
"Làm tay chân là làm cái gì?"
Phí Anh ngại nói ra công việc mình làm cho nên cứ ấp úng mãi. Đợi cho Phí Dĩnh chịu không được nữa mà hỏi tới tấp cậu mới miễn cưỡng trả lời.
"Em làm trong trang trại trồng hoa màu, em...em trồng cây."
Phí Dĩnh nghe Phí Anh nói hai từ trang trại thì tá hỏa. Thành phố nơi bọn họ sống không có trang trại nào. Phí Anh nói đang làm ở trang trại thì chắc chắn là cậu đã chạy ra khỏi thành phố này rồi. Chỉ có một nơi duy nhất gần thành phố này có trang trại trồng hoa màu. Nhưng mà nơi đó nhiều trang trại như thế anh cũng không biết phải tìm cậu ở đâu mới được.
Phí Dĩnh vò đầu bứt tai nửa ngày vẫn không dám tin là Phí Anh thực sự chạy xa đến như vậy, hơn nữa còn tự mình trở thành nông dân. Tình yêu quả là khủng khiếp, có thể trong một đêm biến người ta trở thành một con người hoàn toàn khác.
"Làm nông dân vất vả lắm, chẳng mấy chốc mà ngã bệnh ra đấy. Quay trở lại thành phố đi, tìm một công việc nhàn hạ mà làm. Thiếu thốn cái gì anh cũng sẽ giúp cho, anh đã bảo đừng chạy xa quá rồi mà."
Chẳng biết có phải Phí Dĩnh nghe nhầm không mà bên kia Phí Anh cứ như vậy bật cười đến giòn giã.
"Anh đừng lo! Em thích làm nông dân mà. Ở đây em có thể tự mình tạo ra nhiều giống mới, đúng là công việc mà em thích. Chủ trang trại cũng thương em lắm, họ lo cho em rất chu đáo."
"Ai cho mày nghịch ra giống mới mà mày nói như đúng rồi thế hả? Mới làm có mấy ngày liền được phá như thế sao?"
"Thật mà anh, ông bà chủ nói nếu em có khả năng thì cứ việc tìm tòi, nghiên cứu thỏa thích. Họ bao em ăn ở nên không có cần nhiều tiền, đợi một thời gian nữa em sẽ trở về thăm mọi người."
Nói đến đây Phí Dĩnh mới nhớ em trai anh vốn thích nghiên cứu, cậu hoàn toàn không muốn làm một nhà kinh doanh. Dù sao thì có thể nghe thấy cậu cười như vậy cũng thật tốt, anh cũng bớt lo lắng.
"Sao không cho Diệp Châu biết mày đang ở đâu? Nó ban nãy hỏi anh nhưng anh không biết cho nên không thể trả lời. Nó bậy giờ cũng khổ lắm, cả ngày còn không được đi ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng sám hối tội lỗi thôi. Bác Lý bảo là nó bị bệnh nên cần phải để nó ở một mình cho nó tĩnh tâm lại. Bảo là nếu một thời gian nữa mà không thay đổi thỉ sẽ cho nó đi trị liệu tâm lý."
"Em cùng anh ấy mỗi ngày đều nói chuyện nhưng mà anh ấy cũng không nói cho em biết những điều này. Anh ấy chỉ nói là hiện tại anh ấy không thể đi đâu cả. Hai bác bên đấy muốn anh ấy tu tâm dưỡng tính cho nên bắt anh ấy ở nhà không cho ra đường. Anh ấy bị như thế em cũng không muốn anh ấy biết em ở nơi này sẽ chạy đi tìm. Bác Lý biết được sẽ lại đánh anh ấy nữa, đợi qua một thời gian nguôi ngoai đi rồi tính tiếp. Thật ra em muốn nói với anh ấy trực tiếp nhưng mà nếu anh ấy nhờ anh tìm em như vậy thì anh chuyển lời tới anh ấy là em vẫn sống tốt, em rất khỏe. Bảo anh ấy yên tâm đi, tự thu xếp mọi thứ tốt một chút đừng tự tìm đòn roi làm gì. Bảo với anh ấy là phải giự gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ và đừng bỏ bữa."
Phí Dĩnh nghe xong thì đồng ý đề nghị này của Phí Anh. Anh hiện tại biết cậu vẫn ổn và tìm được công việc yêu thích thì cũng nhẹ nhõm không ít. Điều quan trọng bây giờ vẫn là đề phòng họ Tô kia tính kế với cậu ma thôi.
"Còn con nhỏ Tô Duệ kia thì mày tính sao?"
"Em chả tính gì cả, chị ta đụng vào em thì em phản đòn lại thôi. Nói chung là em còn đang mong chị ta tìm em để hơn thua đây. Em còn đang ngứa hết cả miệng, muốn chửi."
"Tốt! Cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống làm nông dân đi. Con nhỏ đó ở đây có anh mày canh chừng rồi, có gì anh sẽ báo cho mày."
Phí Anh sau khi nhận được cuộc gọi của Phí Dĩnh thì trong lòng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Công việc hiện tại của cậu thực sự tốt, cả ngày đều tìm tòi ra loại giống mới khiến cậu quên đi những tổn thương đến từ gia đình của mình. Mỗi ngày bầu bạn với cây cối với sinh vật cũng khiến tâm tình của cậu dịu đi rất nhiều.
"Diệp Châu! Thật sự rất muốn cho anh nhìn cuộc sống của em bây giờ. Em cũng muốn anh sớm được đến nơi mà anh muốn, sống cuộc đời mà anh muốn. Sau đó chúng ta sẽ sống cùng nhau rồi sẽ lại sống cuộc đời mà chúng ta muốn nữa."
Diệp Châu ngồi trong căn phòng của mình hướng ra ngoài cửa sổ mà nhìn mọi thứ. Hắn ở nơi này lâu quá thành ra cứ luôn nghĩ đây chính là một chiếc lồng. Một chiếc lồng với ô cửa sổ giống hệt như cuộc đời hắn vậy. Một cuộc đời luôn phải cố gắng che giấu hết thảy những cảm xúc của mình vào đó. Nhưng lúc hắn cảm thấy cuộc đời mình tẻ nhạt thì vừa hay tạo hóa lại ban cho hắn một ô cửa sổ để hắn nhìn ngắm mọi thứ mà hắn muốn.
"Anh có một ô cửa sổ nhỏ, nơi mà anh có thể nhìn mọi thứ đều đẹp đẽ. Giống như nhìn vào mắt em anh thấy cả thế giới vậy."
Thật ra Diệp Châu hoàn toàn có thể chạy khỏi nơi này thế nhưng Phí Anh lại muốn hắn ở lại. Cậu nói bản thân bị gia đình bỏ rơi cho nên không muốn hắn cũng giống như cậu, còn gia đình vẫn tốt hơn tất thảy. Hắn nghĩ cậu vẫn chưa sẵn sàng vậy nên cũng kiên nhẫn ở lại nơi này chịu đựng để cho cậu thời gian thích nghi mọi thứ. Hắn mỗi ngày đều giống như một kẻ bị tự kỷ, không nói chuyện, không tiếp xúc với bất cứ ai. Đến cả bữa cơm hắn cũng không nguyện ý cùng ăn với mọi người. Mỗi ngày đều phải nghe ba hắn chì chiết, mẹ hắn khóc lóc đòi chết. Mỗi ngày trôi qua áp lực càng thêm áp lực khiến hắn bắt đầu rơi vào trầm cảm.
"Nếu không chạy đi anh biết phải làm thế nào? Anh cũng không thể chối bỏ tình cảm của mình dành cho em được. Đi hay ở thì cũng giống nhau cả thôi, thế nhưng em muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại."
"Diệp Châu!"
Diệp Châu còn đang đắm chìm vào nỗi nhớ của chính mình thì tiếng Tô Duệ ở phía sau lay tỉnh hắn. Dối diện với người mà hắn đã từng yêu trong suốt những năm tháng thiếu niên kia vậy mà lại chẳng còn chút động lòng. Hắn nhìn người này bây giờ lại có cảm giác muốn xa cách, hơn nữa còn có một chút bài xích không rõ ràng.
"Em vào phòng anh làm gì?"
Tô Duệ diện một chiếc váy trắng qua đầu gối trông thật thanh thuần tiến đến ngồi trên bệ cửa sổ đối diện với Diệp Châu mà nói.
"Anh có muốn ra ngoài không?"
Diệp Châu nghe thấy câu hỏi của Tô Duệ thì đưa ánh mắt miễn cưỡng nhìn một chút.
"Không muốn! Anh muốn ở một mình, em đi ra ngoài đi."
Tô Duệ đối diện với thái độ hờ hững này của Diệp Châu thì cực kỳ khó chịu. Cho dù Phí Anh kia đã bỏ trốn không ai tìm thấy nhưng không có nghĩa là hai người bọn họ không còn liên lạc với nhau. Trong lòng thầm thính toán để một trong hai người triệt để chết tâm với đối phương nhanh nhất có thể thì cơ hội dành cho cô ta sẽ lại xuất hiện. Cô ta thở dài một hơi sau đó cố gắng nán lại nói thêm một câu.
"Nếu anh muốn gặp Phí Anh của anh thì phải cố gắng nhiều thêm một chút. Anh cả ngày cứ ở trong phòng trầm mặc một mình như vậy thì sẽ mau gặp được cậu ấy hay sao?"
"Ra ngoài!"
"Anh đúng là không có chút tiền đồ nào cả, em đã vì anh chịu bao nhiêu tổn thương vậy mà anh đối với em lại như thế này?"
"Anh nói ra ngoài."
Tô Duệ càng nói càng hăng tiết, lại gặp phải thái độ phũ phàng này của Diệp Châu thì cơn tức bùng lên tới đỉnh điểm.
"Đó là ông trời quả báo anh đã phụ bạc em đấy, em không trách anh thì thôi anh còn muốn lớn tiếng với em hả?"
"Cút!"
Diệp Châu không muốn đôi co nữa mà trực tiếp đem Tô Duệ đẩy ra khỏi phòng sau đó đóng sập cửa lại. Sau khi đuổi người thì hắn lại lên cơn đau đầu mà nằm bò ra sàn cuộn thành một đoàn trông thập phần đau khổ.
"Thằng nghịch tử! Nuôi mày lớn đến từng này mà mày chỉ biết ăn hại thôi. Yêu đương cái gì? Trông mặt mũi của mày đâu có thua kém ai mà đầu óc mày chưa phân trong đó rồi sao? Mày không còn biết suy nghĩ cái gì nữa sao? Tao mà giết được mày thì mày không có cơ hội ở đó mà thách thức tao đâu."
"Thôi mà mình! Con nó đã không lên tiếng thì thôi mình cũng đừng nói thêm nữa."
"Nói cho nó bớt ngu lại, đầu óc nó có vấn đề cho nên nó mới hành động như một thằng tâm thần. Nó định làm gì? Nó định sẽ đem một thằng con trai về cái nhà này hay sao? Yêu nhau như vậy thì tốt đẹp gì nào? Có phải sẽ có lúc chúng nó ra đường măc quần áo phụ nữ rồi trang điểm lòe loẹt cho người ta cười vào mặt không? Có bệnh thì phải trị, đừng có viện cớ này nọ."
Diệp Châu cứ nằm như vậy mặc ở bên ngoài kia đầy những tiếng chửi bới hắn. Ba hắn lại chửi hắn, chắc là lại muốn chửi để cho hắn tỉnh ra một chút đây mà. Hắn thu mình hết mức có thể mà lí nhí phát ra tiếng trong cuống họng mình.
"Làm ơn đừng nói nữa, xin mọi người đừng nói nữa."
Diệp Châu rơi vào tình trạng tiêu cực thế này mà nhà hắn không một ai biết đến, mỗi ngày chỉ ra sức dày vò hắn đến cùng. Họ cứ nghĩ rằng dùng tất cả những biện pháp nặng như vậy thì sẽ khiến hắn không chịu được mà từ bỏ. Nhưng họ lại không nhớ hắn đã từng là một Lý Diệp Châu lỳ lợm đến thế nào. Hắn có thể vì chấp niệm của mình mà sẵn sàng chống đối với tất cả. Hắn không phải là người có thể dễ dàng từ bỏ như họ nghĩ. Cũng bởi vì hắn không dễ dàng từ bỏ cho nên hiện tại mới thành cái bộ dạng chật vật như thế này.
Diệp Phong thời gian này tất bật với công việc ở công ty cho nên có rất ít thời gian mà quan tâm tới em Diệp Châu. Anh cũng biết dạo gần đây hắn có chuyển biến tâm lý rất rõ rệt mà chủ yếu là theo hướng rất tiêu cực. Lúc trước, khi mà mọi thứ vẫn còn bình thường anh vẫn thường hay nghe hắn vu vơ ca cẩm rằng chẳng có một ai hiểu hắn. Anh vẫn nghe hắn tủi thân nói rằng tất cả những điều hắn làm đều là thật tâm nhưng ai nhìn vào cũng nói đó là đồ bỏ luôn xem hắn là một kẻ vô dụng. Nghĩ tới đó thì anh có chút trúc trắc trong lòng.
Hơn một tuần nay Diệp Phong chưa gặp mặt Diệp Châu làn nào. Hắn vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng không nói chuyện với bất cứ ai. Ngay cả khi anh gõ cửa muốn nói chuyện với hắn vào đêm muộn hắn cũng không muốn mở cửa. Và thế là anh lại lo lắng, bởi vì cuộc sống này không phải chưa từng có điều tồi tệ bất ngờ xảy ra.
"Nếu cứ như vậy thì nó sẽ không xong mất, mình phải làm cái gì đó thôi."
Lo lắng cho Diệp Châu mà Diệp Phong xin nghỉ nửa buổi chiều để quay trở về nhà. Vừa về đến nhà anh đã chạy lên phòng của hắn chậm rãi gõ cửa nhưng đổi lại là tiếng quát đầy giận dữ từ phía bên trong khiến anh cũng cảm thấy giật mình.
"Diệp Châu! Là anh hai đây. Mở cửa cho anh một chút, anh muốn nói chuyện."
"Em không muốn nói chuyện! Anh đừng gõ cửa nữa em đau đầu lắm."
"Diệp Châu! Có gì không ổn thì nói với anh, mày không thể cứ như vậy được. Tin anh đi, anh không làm hại mày, anh không theo lời ba đến để phạt mày hay làm gì hết. Anh đã bỏ nửa buổi làm việc trờ về đây chỉ để nói chuyện với mày."
Diệp Phong cũng không mấy tự tin là Diệp Châu sẽ mở cửa cho anh nhưng vẫn rất kiên trì đứng đợi. Thế rồi qua một lúc thì cánh cửa cũng từ từ mở ra, Diệp Châu đứng ở trước mặt anh với gương mặt hốc hác và quầng mắt đã thâm đen vì mất ngủ.
"Sao thế? Không chịu đựng nổi nữa sao?"
Diệp Châu nghe câu hỏi này của Diệp Phong mà nước mắt kìm nén bấy lâu cũng rơi xuống. Môi hắn run run cố gắng không để cho bản thân mình bật khóc thành tiếng nhưng lại không kìm được mà nấc trong cuống họng. Anh đưa tay đóng cửa lại sau đó thả giỏ xách trên tay mình xuống rồi chìa tay về phía hắn mà nói.
"Diệp Châu! Lại đây..."
Diệp Phong làm như thế khiến Diệp Châu càng thêm tủi thân. Hắn lúc này đã không thể rỏ ra là một kẻ kiên cường nữa mà nấc lên thành tiếng.
"Anh hai, cứu em với!"
Diệp Phong bây giờ lại nhớ là từ bé đến giờ hình như anh chưa từng đối với Diệp Châu quá tình cảm giống như Phí Dĩnh đối với Phí Anh. Hắn trước giờ vẫn luôn bị mọi người phớt lờ cảm xúc. Ai cũng nghĩ đứa em trai ngỗ ngược hay cười nói, trêu ghẹo người khác này là hàng ruột để ngoài da cho nên không ít lần đối với hắn chẳng mấy để tâm. Hắn vui thì nghĩa là hắn vui còn nếu như hắn buồn thì họ nghĩ hắn đang giả vờ. Nhưng nào phải thế, có ai mà không một lần thật sự đau buồn cơ chứ. Cũng có khi một người luôn mang gương mặt tươi cười, bất cần đời như hắn lại là người có nhiều tâm sự hơn tất cả. Có chăng là không một ai chịu lắng nghe hắn nói bởi vì hắn quá giỏi che giấu nỗi buồn của mình.
"Đã trưởng thành rồi cơ mà sao lại khóc?"
"Anh hai..."
Diệp Châu chậm chạp bước tới chỗ Diệp Phong sau đó rất không tiền đồ mà gục mặt trên vai anh khóc như một đứa trẻ. Khoảng cách sáu tuổi kia thực sự không phải là chuyện đơn giản, thế gới của hắn anh hoàn toàn không thể hiểu được. Cũng chẳng biết làm cách nào để đồng cảm mà chỉ có thể ôn tồn mà an ủi một chút.
"Không ổn phải không?"
"Vâng!"
"Thật sự yêu nó không buông được sao?"
"Không buông được..."
Diệp Phong cũng chỉ là hỏi cho bớt đi muộn phiền trong lòng. Cho dù biết tình yêu của Diệp Châu dành cho Phí Anh nhiều đến mức nào thì anh cũng không thể thêm một lần dễ dãi với đoạn tình này được. Tình yêu không có lỗi, người yêu nhau họ cũng không có lỗi, lỗi chính là ở số phận. Số phận của cả Diệp Châu và Phí Anh đó chính là phải đối mặt với cửa ải này. Có thể bên nhau đến cuối hay buông bỏ dở chừng thì lại nằm ở chính bản thân họ mà không phải là ở bất kỳ ai khác.
"Đừng tự mình chết dần chết mòn nữa, nếu yêu nhiều như thế thì trở lại làm Lý Diệp Châu của lúc trước đi."
"Em đã từng nói em không ổn, em đã từng nói em cũng biết buồn. Em đã từng nói rất nhiều thứ nhưng không có kết quả. Em...bây giờ không muốn nói nữa, cũng không có can đảm nói như lúc trước. Nói ra rồi lại không có hồi đáp, em cũng kiệt sức vì chờ đợi người ta có một cái nhìn khác về mình. Em đã rất nhiều lần cố gắng để không chết dần chết mòn như anh nói nhưng mà mỗi ngày mọi thứ lại càng tệ."
"Vậy sao không một lần nói với anh?"
Diệp Châu đứng đó mím môi lắc dầu mà hai hàng nước mắt không ngừng chảy dọc xuống gò má.
"Tại vì anh bận mà, tất cả mọi người đều bận rộn, một đứa vô dụng như em không nên làm phiền."