Thực ra chuỗi siêu thị này nằm trong danh sách những đối tác cung ứng của nhà họ Phí cho nên Phí Anh cũng không cảm thấy khó khăn khi làm ở đây. Hơn nữa Phí Dĩnh cũng đứng sau lưng cậu cho nên cậu không sợ làm ở đây sẽ có người bắt nạt mình.
"Siêu thị đó lúc nào cũng đông nườm nượp người, em làm ở đó có ổn không? Hay là thôi đi, đừng làm công việc đó nữa."
Diệp Châu vẫn rất quan tâm đến mọi vấn đề của Phí Anh cho nên việc cậu xin vào siêu thị làm cũng khiến hắn có chút không hài lòng. Mặc dù không hài lòng nhưng hắn lại không có lý để ngăn cản cậu. Hắn hiểu cậu có lòng tự trọng rất lớn, nhất định sẽ không chịu mang tiếng ăn bám người khác.
"Em à..."
"Em làm ở đó cũng không cảm thấy vấn đề gì cả. Người ta cũng không nhận ra em thì anh lo lắng làm gì? Em cũng không phải là đứa dễ bị bắt nạt vậy nên anh đừng có lo. Em cũng muốn đi kiếm tiền mà, nếu không phải em ở lại đây vì anh và vì mẹ còn bệnh thì chắc chắn sẽ trở về nông trại rồi."
"Nhưng mà...nếu cảm thấy không ổn thì phải nói cho anh biết."
"Vâng!"
Diệp Châu hôn lên trán Phí Anh một cái thật tình rồi mới tạm biệt nhau để đi làm. Bọn họ hiện tại nếu xét về địa vị thì có chút khập khiễng. Diệp Châu dù sao cũng được các cổ đông của tập đoàn nhận diện cho nên địa vị của hắn hiện tại cũng không phải là nhỏ. Còn Phí Anh thì không như thế vì bấy lâu nay nhà họ Phí cũng không muốn khoe khoang con cái cho nên thân phận của cậu thực sự rất mờ nhạt. Nếu ra đường họ có gặp cậu thì cũng chẳng biết cậu là nhị thiếu gia của công ty cung ứng thực phẩm lớn nhất nhì cả nước.
Thực ra công việc của Phí Anh ở siêu thị có chút nặng nhọc vì ngay từ đầu bọn họ đã đẩy cậu vào bộ phận kho. Mỗi ngày đều phải cật lực làm việc mà hầu như không có thời gian rảnh. Có khi Diệp Châu gọi đến để hỏi cậu đã ăn cơm chưa cũng không thể bắt máy vì chỉ cần dừng tay một chút thì sẽ có hàng chục con mắt đổ dồn vào cậu mà tỏ rõ sự khó chịu.
"Sao mà nghe bảo tốt nghiệp đại học cũng giỏi giang lắm cơ."
"Thấy hồ sơ xin việc cũng bằng này bằng nọ chứ có vừa vặn gì đâu, hóa ra học bá cũng có lúc phải đi làm công việc của dân lao động này nhỉ?"
"Cũng chỉ là có học hơn người chút thôi, chứ cái mặt này thì chả biết có làm nên trò trống gì không nữa? Làm việc tám tiếng thì hết bảy thiếng đứng thở trông chán."
Phí Anh cũng không biết vì sao mà đồng nghiệp lại tỏ ra ghét bỏ mình đến vậy. Cậu cũng không tỏ thái độ, càng không hề lạnh nhạt khép mình một chỗ, vậy mà người ta vẫn có thể tìm ra được mọi lỗi để không vừa lòng. Cảm giác đi làm một công việc nặng nhọc và mệt mỏi thế này lại còn bị đồng nghiệp ghét bỏ, xa lánh đúng là rất uất ức.
"Mấy anh đang nói em hả? Hay là nói người khác vậy?"
"Quào! Nó giỏi giả vờ ghê."
"Nói mình hay nói người khác còn không biết hay sao mà hỏi? Bộ mày bị ngu hả?"
Phí Anh cũng chờ đến ngày này cũng lâu rồi, cậu muốn bọn họ nói thẳng thừng ra để giải quyết một lần cho tiện. Thật là ghét cái cảm giác mà ngày nào cũng phải nghe người khác bàn tán sau lưng mình. Tức nước vỡ bờ, Phí Anh đem chiếc khay nhựa trong tay mình quăng xuống đất rồi nhìn chằm chằm về phía đám đồng nghiệp xấu tính kia hơn thua.
"Không biết có phải là do em học quá nhiều kiến thức hay không mà hình như em quên mất cái định nghĩa là nghe người ta bóng gió thì nhất định phải nhận lời đó về phí mình. Hồi trước ở trường mấy cái đứa mà hay nói bóng gió em đều cảm thấy chúng rất ngu và còn hèn. Còn em, hà cớ gì phải nhận những thứ không phải thuộc về mình. Lời của ai nói ra thì người đó chịu trách nhiệm. Bản thân mình ngu thì không nên đổ thừa người khác nghe không hiểu ý mình được."
"Thằng chó!"
Một kẻ trong đám người đó muốn tiến đến để đánh Phí Anh nhưng lại bị cậu chặn trước bằng lời nói còn mang tính sát thương hơn nữa.
"Còn những kẻ ngu nhưng lại không nhận mình ngu thì luôn luôn không hiểu lời người khác nói và thích giải quyết bằng bạo lực. Những thể loại này ra ngoài xã hội nhất định chỉ có thể làm chân sai vặt thôi. Những người khôn ngoan họ thường nuôi mấy con chó rất là háu chiến."
"Con mẹ mày!"
"Chửi bậy cũng là một cách thể hiện sự yếu kém trước người khác. Khi bản thân không đủ kiến thức để tranh luận thì sẽ thường sinh ra phản ứng tiêu cực, dễ thấy nhất đó là chửi bậy. Tuy nhiên không phải kẻ nào chửi bậy giỏi cũng là kẻ chiến thắng bởi vì luật pháp cũng có bộ luật bảo vệ danh dự của người khác khỏi những lời nói ác ý."
Đám người kia xem như là nghẹn cứng họng bởi vì bọn họ cũng không thể rat ay với Phí Anh được. Nếu như có đụng độ ở đây thì chắc chắn bọn họ sẽ không thể giữ được chén cơm của mình mà trước bao nhiêu con mắt cũng không thể trắng trợn vu khống cậu đã xúc phạm họ.
"Phí Anh nói phải đó, ăn không ngồi rồi lại cứ thích đi đâm chọt người khác làm gì?"
"Việc mình thì mình làm, còn mà gây chuyện thì xác định bị cho thôi việc."
"Ai làm việc nấy đi, sau này không nên tranh luận với học bá làm gì chỉ tổ mang tức vào người."
"Con mẹ nó chứ! Thằng mặt hoa da phấn, làm thì không bằng ai mà ra vẻ học cao làm chó gì? Tao nói cho mày biết, tao gặp qua nhiều hạng người rồi nhưng mà cái lũ trông mặt như công tử bột thế này không làm ông này bà nọ thì chỉ là thứ phá gia chi tử."
Phí Anh không nói gì mà chỉ nhếch miệng cười khẩy một cái rồi tiếp tục làm công việc của mình. Thời gian cậu vào làm ở siêu thị này cũng hơn nửa tháng rồi mà cũng từng ấy thời gian cậu cứ phải nghe những lời bóng gió không hay về mình. Phải nhịn lắm thì cậu mới có thể nói ra những lời như vậy chứ nếu không thì xác định có đánh nhau to rồi.
"Ngu ngốc!"
"Mày nói ai ngu ngốc?"
"Tôi không nói anh thì anh nhảy dựng lên làm gì? Tôi có nhắc tên anh sao? Hay là anh ngu ngốc thật cho nên muốn thể hiện cho người ta nhìn? Quào! Gan dạ ghê!"
Đột nhiên những người vó mặt ở đây cảm thấy Phí Anh không phải dạng vừa. Không hiểu sao khi mà cậu mở miệng nói thì lại khiến người khác bị lép vế. Ít nhất là ở đây, khi cậu đứng giữa những người lao động tay chân thực thự thì cái khí chất của người có học nó lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phí Anh cũng không hẳn là đối với đồng nghiệp nào cũng như vậy. Bởi vì ngoại trừ mấy kẻ xấu tính thích hơn thua kia thì ở đây cũng có nhiều người đối xử với cậu rất tốt.
"Phí Anh...hay là em xin chuyển lên bộ phận bán hàng đi. Chị nghĩ là bộ phận đó hợp với em hơn."
"Không sao đâu, bọn họ cũng không làm gì em mà. Chỉ là nói qua nói lại vài câu cũng không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của em."
"Mấy đứa đó ủ làm lâu rồi nên bắt nạt người mới đó. Bọn chị cũng lớn tuổi hơn bọn nó mà vẫn bị bọn nó hống hách sai vặt hoài đó thôi."
"Ban nãy em ngầu lắm, phải như vậy thì bọn nó mới thấy xấu hổ đó."
"Vâng! Em cũng không có ý định sẽ hơn thua với họ, chỉ là cảm thấy có chút khó chịu thôi."
Những chuyện này Phí Anh không nói cho bất cứ ai biết, kể cả Phí Dĩnh. Cậu nghĩ mình đã lớn rồi, tuổi này thì đã phải tự giải quyết mọi rắc rối của bản thân rồi chứ không phải chờ gia đình can thiệp. Ngoại trừ những vấn đề lớn không thể tự giải quyết thì lúc đó mới cần nhờ đến chỗ dựa.
Vài ngày sau đó Phí Anh bị gọi riêng đến phòng quản lý vì dường như có ai đó đã tọc mạch chuyện xảy ra mấy hôm trước. Quản lý nhìn cậu với vẻ mặt cực kì khó ở nhưng mà xem ra gã này cũng không quá lỗ mãng mà chỉ nhắc nhở.
"Nghe nói là cậu có mâu thuẫn với mấy nhân viên cũ trong kho à?"
"Không phải em mà là họ."
"Tôi không tranh luận với cậu cũng không cần nghe giải thích. Tôi chỉ cần biết là chuyện đó có xảy ra hay không thôi."
Phí Anh cũng không ngại mà trả lời, xem ra hôm nay một là cậu bị khiển trách trừ lương, hai là chuyển bộ phận, thế thôi.
"Có chuyện đó."
"Nhận là tốt, tôi cảm thấy cậu có vẻ không thích hợp với mội trường làm việc trong kho cho nên chuyển cậu đến bộ phận bán hàng. Lương của nhân viên bán hàng sẽ không cao bằng bên bộ phận kho cho nên làm hết tháng này cậu sẽ chuyển sang bộ phận bán hàng và nhận mức lương phù hợp hơn. Cậu đồng ý thì tiếp tục làm còn nếu không đồng ý thì hết tháng này cậu có thể nghỉ việc."
"Tôi làm!"
Thực ra Phí Anh cũng không hẳn là đang nhịn nhục mà thậm chí cậu còn cảm thấy thoải mái khi được chuyển đi. Cậu không hề thiếu tiền để xài nhưng cậu thích đi làm việc. Lương ít cũng được, cùng lắm là làm thêm giờ nhưng mà làm ở một nơi quá tiêu cực thì cậu không cần luyến tiếc.
"Hôm nay anh tan làm sớm đi, em đại anh ăn lẩu."
"Em được tăng lương hả?"
"Không có! Bị giảm lương nhưng mà vui thì khao anh thôi. Em khao anh ăn lẩu nhưng mà anh phải khao em cái khác."
Diệp Châu ở phòng làm việc của mình không ngừng cười vì nhận được lời mời ăn tối của Phí Anh. Hắn hiện tại đã có phòng làm việc riêng rồi cho nên cũng không phải nhìn thái độ của Diệp Phong nữa.
"Em muốn anh khao em cái gì?"
"Em muốn đi công viên thủy sinh, với cả em muốn đi xem phim nữa."
"Được! Em muốn là được."
Diệp Châu xem như đã có động lực để trải qua một ngày tẻ nhạt. Mỗi ngày hắn cứ phải đối mặt với Tô Duệ ở công ty nói không áp lực thì là nói dối, nhưng mà hắn cũng không có cách nào ngăn cản cha mẹ mình ngừng cố chấp được.
"Ba mẹ nói tối nay cả nhà sẽ cùng nhau đi ăn nhà hàng. Em mới đi khám thai về, cũng đã hơn năm tháng rồi nên ba mẹ nói là lâu rồi cả nhà không cùng nhau ăn tối, tiện thể bồi bổ cho em."
"Tôi đang làm việc, đi ra ngoài đi!"
"Em đến chuyển lời của ba mẹ thôi còn chuyện anh đến hay khộng thì tùy anh. À mà Phí Anh làm ở siêu thị đó cũng thích hợp quá phải không anh? Nhà họ Phí chắc là rất tự hào khi có đứa con trai như vậy."
Diệp Châu không nói gì mà đứng dậy bóp chặt cồ tay Tô Duệ lôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Hắn bây giờ không cần phải nhường nhịn cô ta nữa bời vì cảm tình của ngày trước vốn dĩ không đủ để hắn bớt chán ghét tâm địa của cô ta hiện tại.
"Nếu anh không đến thì em nghĩ là em và mẹ sẽ đến siêu thị đó lựa một chút đồ cho con chúng ta vào ngày mai."
"Mẹ kiếp!"
Diệp Châu không hẳn là được tự do, hắn chuyển ra ngoài ở nhưng mà mỗi ngày đều chịu sự kiểm soát của nhà họ Lý. Nói đúng ra thì hắn không có một ngày nào là không chịu sức ép từ gia đình. Lại thêm một Tô Duệ mỗi ngày mỗi chiêu trò mà không thể làm gì được.
"Giám đốc!"
"Có chuyện gì thế?"
"Tổng giám đốc nhắn anh qua phòng làm việc riêng của anh ấy một chút."
Diệp Châu cũng không biết Diệp Phong muốn gặp hắn có chuyện gì nhưng linh cảm mách bảo hắn rằng cuộc gặp này có liên quan đến gia đình.
"Anh gọi em."
"Tô Duệ vừa đến à?"
"Vâng!"
Diệp Phong đầy đến trước mặt Diệp Châu một sấp ảnh được cắt ra từ camera hành trình của chiếc xe đã bắt Phí Anh đến công trường. Hình ảnh cho thấy đám người kia hành động có mục đích và Phí Anh chắc chắn là nạn nhân của vụ việc.
"Thấy gì không?"
"Bọn khốn kiếp!"
"Đừng kích động, chuyện này muốn sớm kết thúc thì phải thật bình tĩnh."
Diệp Phong vừa nói vừa nhìn đ0ến bàn tay đang run rẩy kịch liệt của Diệp Châu thì không ngừng lo lắng mà nói.
"Diệp Châu! Bình tĩnh đi."
"Em phải tìm chúng nó, em nhất định phải bắt chúng nó khai ra kẻ đứng sau mọi chuyện là Tô Duệ. Em không thể để cô ta lộng hành như vậy được."
Diệp Phong thực sự chỉ muốn báo tin cho Diệp Châu biết để hắn có thể giảm bớt áp lực suy nghĩ. Ai có ngờ là hắn còn phản ứng dữ dội hơn trong tưởng tượng của anh. Lúc này anh lại có suy nghĩ là cuối tuần chắc chắn phải tìm đến bác sĩ tâm lý chữa bệnh cho Diệp Châu để hỏi qua một chút tình hình của hắn.
"Tình thần không ổn định thì không nên làm gì vội vàng cả, sẽ hỏng hết."
"Anh..."
"Anh đã nói là đừng có kích động, mày rất hay bị ngất đột ngột vậy nên phải làm sao để khắc phuc tình trạng này chứ. Có thấy anh đã làm hết sức có thể rồi không? Đừng có nghĩ tiêu cực quá làm gì, Anh Anh cũng an toàn rồi, sau này để mắt tới nó một chút."
Sauk hi Diệp Châu rồi đi thì Diệp Phong cũng không kìm được mà gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý hỏi han. Anh còn chưa kịp hỏi thì bên kia bác sĩ nọ đã tranh thủ để cập trước.
"Về tình trạng của Diệp Châu thì tôi cũng muốn nói là hoàn toàn không có tiến triển gì cả. Cậu ấy đã bỏ thuốc trong một thời gian cũng khá dài rồi. Lần gần nhất mà cậu ấy đến tìm tôi là khoảng một tháng trước. Biểu hiện của cậu ấy rất rõ rệt và nó đã chuyển qua mức độ nặng hơn."
"Là sao bác sĩ?"
"Tôi hỏi cậu ấy hiện tại thèm ăn thứ gì thì cậu ấy lắc đầu, không thèm bất cứ thứ gì cả. Thậm chí ở trong phòng của tôi có rất nhiều vật dụng kích thích phản ứng của trí óc và cơ thể nhưng cậu ấy hoàn toàn không quan tâm. Nhưng tôi phát hiện ra là cậu ấy rất nhiều lần hồi hộp và khó thở trong khi nói chuyện với tôi. Đó là biểu hiện của việc sợ sết bị lôi ra vùng an toàn của bản thân. Dễ cáu gắt và kích động hơn trước rất nhiều, thậm chí là xảy ra tình trạng ngất đột ngột và chảy máu mũi. Gia đình không làm theo lời dặn của tôi sao? Cần tạo cho cậu ấy một không gian sống thoải mái về tinh thần thì may ra mọi thứ mới có thể thay đổi. Còn nếu như cậu ấy không được hỗ trợ về vấn đề tinh thần thì tôi nghĩ là tôi cũng không có khả năng chữa khỏi."
Diệp Phong kết thúc cuộc nói chuyện với bác sĩ tâm lý là nặng lòng không sao tả được. Anh ngồi day ấn đường của mình sau đó chán nản mà nhìn ra phía ngoài ô cửa kính ở trên tầng lầu cao chót vót nghĩ ngợi rất nhiều thứ.
"Phải làm sao để cha mẹ hiểu được cốt lõi của tình yêu không phải là vấn đề giới tính bây giờ? Nếu cứ thế này thì bao lâu nữa Diệp Châu sẽ chết? Mình không dám nghĩ tới nữa."
Diệp Châu không chọn trở về ăn cơm cùng với gia đình mà quyết tâm thực hiện lời hứa với Phí Anh. Hắn không tài nào ăn nổi nếu như trước mặt là cảnh người tung kẻ hứng. Đặc biệt là trong bữa cơm còn có Tô Duệ thì hắn càng không thể kìm được muốn trốn đi. Điều này đến được tai của ba Lý ngay lập tức khiến ông nổi trận lôi đình.
"Nó bây giờ còn dám ngang nhiên bỏ qua trách nhiệm mà cùng với Phí Anh đú đởn à? Có phải là bấy lâu nay nó lại giả vờ khốn khổ để được nới lỏng tha hồ trác táng bên ngoài đúng không?"
"Ba bớt giận đi ba, anh ấy cũng không cố ý."
"Không cố ý? Nó là đang cố ý chống đối cả nhà mà con còn bênh vực cho nó à?"
Diệp Phong ngồi ở một bên chứng kiến màn nổi giận này của ba Lý nhưng anh không lên tiếng ngay. Đợi cho ông nguôi ngoai bớt thì mới khẽ nhìn về phía Tô Duệ rồi bình tĩnh lên tiếng như chẳng hề có chủ đích gì.
"Diệp Châu nó nói với con là nó đã tìm ra được chứng cứ chứng minh Anh Anh không hề cố ý gâu chuyện ở khu dự án mà nó quản lý. Nó nói là nó đã tìm ra được người đứng phía sau chuyện này rồi và nó sẽ thu thập chứng cứ để trở về nói rõ cho cả nhà. Ba đừng nóng giận rồi trách nó, nó cũng là đang cố gắng hoàn thành trách nhiệm của mình thôi."
Diệp Phong nói xong những lời này thì không quên liếc mắt sang phía Tô Duệ. Quả nhiên là cô ta có phản ứng chột dạ rồi nên chỉ biết cầm ly nước trái cây uống không ngừng để lảng tránh bị lôi vào câu chuyện. Nắm được tâm lý cô ta cho nên Diệp Phong cũng muốn nhân cơ hội này tự mình làm rõ vài điều uẩn khúc.
"Duệ Duệ!"
"Vâng...anh...anh hai."
Diệp Phong đưa mắt xuống nhìn cái bụng đã nhộ cao của Tô Duệ thì dứt khoát nói.
"Anh nghĩ là chuyện mâu thuẫn của em và Diệp Châu cũng phải sớm được giải quyết."
"Ý anh hai là sao ạ?"
"Em đi xét nghiệm ADN trước sinh cho đứa bé đi. Nếu em muốn Diệp Châu tâm phục khẩu phục và không thể lạnh nhạt với em nữa thì hãy cho nó điều mà nó muốn đi. Chúng ta vốn dĩ không thể cứ xuôi theo một chiều mà đúng không?"
"Diệp Phong! Con nói gì vậy?"
Mẹ Lý nghe thấy lời đề nghị mà Diệp Phong dành cho Tô Duệ thì có chút ngỡ ngàng. Bà lại bắt đầu thương cảm cho cô con dâu tốt của mình vì cái thai trong bụng cứ lôn bị người ta nghi ngờ huyết thống.
"Sao con lại nói chuyện này trong bữa cơm thế?"
"Vì con nghĩ nó cần thiết nếu như mọi người muốn Diệp Châu chịu khuất phục. Cho nó một câu trả lời thì nó sẽ phải chịu trách nhiệm thôi."
"Cái này..."
Tô Duệ lúc này mặt đã biến xanh nên không thể nói ra được lời nào. Ngay lúc này cô ta cần sự hậu thuẫn từ mẹ Lý thì có vẻ như bà cũng có ý định xuôi theo lời của Diệp Phong. Trên bàn ăn mọi người đều đổ dồn ánh mắt về cô ta nên cô ta không cách nào im lặng được nữa.
"Nếu mọi người nghi ngờ thì con sẽ theo lời anh hai đi làm xét nghiệm."
"Duệ Duệ! Thực ra Diệp Phong chỉ muốn tốt cho con và Diệp Châu thôi, con đừng nghĩ nhiều."
"Không ạ! Con nghĩ là con nên làm như vậy để chứng minh cho bản thân mình. Diệp Châu anh ấy không cần con nhưng mà con cũng không thể để người khác cứ mãi nghi kỵ mình được."
Diệp Phong xem như là đang thử đánh cược một trận, lần này anh muốn tin Diệp Châu cho nên phải tự mình tìm cách. Người nhà họ Lý thực sự quá thờ ơ với tình trạng hiện tại của Diệp Châu mặc dù đã rất nhiều lần anh cố ý nhắc trước mặt họ. Cũng không biết vì sao họ lại không muốn tin tưởng hắn nhưng mà có lẽ suy nghĩ này đã theo họ từ rất lâu rồi.
"Về chuyện nơi làm xét nghiệm thì con nghĩ là nên để Tô Duệ đến bệnh viện tư nhân có vốn của nhà họ Lý. Như vậy sẽ bảo đảm kết quả là chính xác mà Diệp Châu cũng sẽ không có cớ bắt bẻ."
"Cái này cũng được đó, thuận tiện cả đôi đường."
Mẹ Lý vẫn không ngừng quan sát thái độ của Tô Duệ vì sợ cô ta sẽ cảm thấy tổn thương. Nhưng lời của Diệp Phong có lý quá bà cũng không thể không tán thành.
"Duệ Duệ! Con có đồng ý đến bệnh viện đó làm không?"
"Vâng ạ! Mọi người quyết định sao thì con nghe theo vậy."
Tô Duệ ngoài mặt tỏ ra cam chịu như vậy nhưng trong lòng không ngừng oán hận Diệp Phong phá bĩnh. Cô ta thừa biết lý do mà Diệp Phong đề nghị chuyện này là gì. Anh vẫn luôn đứng về phía của Diệp Châu cho nên không thể không rat ay giúp em trai mình làm sáng tỏ. Chỉ là chuyện mà anh nói rằng Diệp Châu đã thu thập được nhiều chứng cứ tố giác kẻ đứng au vụ của Phí Anh thực sự khiến cô ta hoảng loạn. Không thể tin được người khiến cô ta khốn đốn hiện tại không phải Diệp Châu hay Phí Anh mà lại là Diệp Phong, người đàn ông luôn khiến người khác ngưỡng mộ vì sự lịch thiệp của mình.
Sau bữa tối, Tô Duệ ngỏ ý muốn nói chuyện riêng với Diệp Phong nhưng bị anh từ chối vì có việc bận. Cảm thấy chuyện này không thể cứ như vậy mà mất kiểm soát cho nên cô ta nóng lòng gọi cho cha mẹ mình đang ở Mỹ bàn bạc.
"Nhà họ muốn con làm xét nghiệm AND trước sinh, con phải làm thế nào bây giờ?"
"Yên tâm đi! Chuyện này cứ để anh trai con lo liệu. Mọi thứ cứ bình thường, đừng manh động kẻo nhà bọn họ nghi ngờ."
"Làm cách nào hả ba?"
Tô Duệ không dám rời chiếc điện thoại trên tay mình vì hiện tại cô ta chỉ có một mình. Nếu mọi chuyện không suôn sẻ thì xem như mọi thứ đều kết thúc. Đừng nói là kết cục của nhà họ Tô, chỉ sợ tương lai sau này của cô ta cũng bị chôn vùi trong cuộc chiến sống còn này.
"Mọi người đừng bỏ rơi con một mình, hãy tìm cách giúp con với."