"Ngủ...ngủ với nhau rồi...là thế nào...chúng mày...?"
Phí Dĩnh gần như bị lời của Diệp Châu nói làm cho sợ hãi đến tột cùng. Anh gần như mất khống chế mà lao đến túm lấy cổ áo hắn hai mắt trợn trừng. Vì ý thức được đây là ở nhà, còn có người lớn nên anh nghiến răng nghiến lợi mà gầm gừ.
"Mẹ mày! Thằng chó này, tao đã nói với mày thế nào? Mày đã hứa cái chó má gì với tao vậy?"
Phí Anh nằm ở phía sau lưng Diệp Châu hai mắt mở lớn mà nhìn Phí Dĩnh bạo phát. Cậu vừa xấu hổ lại vừa lo lắng hai người sẽ ầm ĩ ra chuyện khiến mọi người phát hiện thì vội vàng túm lấy cánh tay Phí Dĩnh đỡ lời.
"Anh hai, là em chủ động không phải anh ấy, không phải anh ấy đâu."
"Mày câm miệng! Tao chưa có hỏi mày đâu nên đừng có ở đó mà bênh vực cho nó. Từ từ rồi tao xử từng đứa một đừng, vội tranh nhau làm gì."
Nói rồi Phí Dĩnh siết chặt lấy cổ áo Diệp Châu gằn từng chữ đến là đanh thép.
"Mày nói cho tao biết lúc trước mày hứa cái gì, mày nhắc lại xem."
Diệp Châu nhìn vào mặt Phí Dĩnh, biểu cảm thật giống như chiến binh cảm tử sắp sửa liều mình hy sinh vì đại cuộc.
"Tao hứa là sẽ không động tới Anh Anh, sẽ cứ như vậy có khoảng cách, sẽ không làm chuyện đồi bại."
"Thế mày vừa nói cái chó chết gì thế? Tao lúc trước nghe từ miệng nó nói thì đã muốn bóp cho mày chết rồi, bây giờ mày còn dám ở trước mặt tao nói như vậy. Mày xem tao là cái gì? Xem gia đình mày là cái gì? Cả nó nữa, mày xem nó là cái gì hả?"
Diệp Châu bị Phí Dĩnh chửi quá nhiêu cho nên lâu dần sinh ra tâm lý hoang tưởng. Hắn luôn cho rằng lỗi luôn nằm ở hắn cho nên việc bị chửi là điều tất nhiên. Mỗi khi bị Phí Dĩnh bắt lỗi thế này thì hắn đương nhiên sẽ nhẫn nhịn, mà hành động này lại càng khiến Phí Dĩnh thêm ngứa mắt.
"Tao không hiểu nổi vì sao mày lại trở thành như thế? Nó là con trai mà, mày bị ngu hay gì mà gạ gẫm nó như thế?"
"Anh hai..."
"Mày câm miếng! Nằm im ở đấy, đừng để tao hét toáng lên là chúng mày chết."
Phí Anh nghe Phí Dĩnh nói như vậy thì liền lập tức im lặng, tay lén lút vòng ra trước bụng Diệp Châu mà ôm. Cậu luôn có cảm giác nếu như cậu bảo vệ hắn thế này thì Phí Dĩnh sẽ không đánh hắn. Anh trai của cậu thương cậu rất nhiều, nói nặng một câu thì liền không nỡ, đánh một cái thì chắc chắn sẽ không ăn nổi cơm.
"Mày lại ôm nó làm gì? Mày không cho tao đánh nó thì sau này mày chỉ có khổ thôi. Thằng chó này nó là cái loại ăn mặn, thể loại nào nó cũng húp cho được."
Diệp Châu nghe người khác hạ thấp mình trước mặt Phí Anh thì có chút không cam tâm. Hắn mặc dù phong lưu đào hoa thay người yêu như thay áo nhưng mà hắn tuyệt đối không phải là kẻ suy đồi như anh nói. Phải là người mà hắn thực sự coi trọng, muốn cùng người đó gắn bó cả đời thì hắn mới có thể tùy tiện cùng người ta lên giường. Tô Duệ kia hắn cũng từng nghĩ sẽ yêu cho đến chết nhưng cũng chưa từng có ý định sẽ cùng cô vượt rào. Phí Anh thì khác, hắn không những yêu đến phát điên mà thậm chí chỉ cần nhìn cậu thôi hắn cũng có thể hưng phấn được.
"Mày đừng nặng lời với tao như vậy, tao thực sự không phải là loại đồi bại như vậy đâu."
Phí Dĩnh định giơ nắm đấm lên cho Diệp Châu một đấm cảnh cáo thì bị Phí Anh cản lại.
"Em đã nói là do em rồi cơ mà sao anh cứ nhất định phải hơn thua với anh ấy vậy?"
Phí Dĩnh nhìn Phí Anh nằm ở sau lưng Diệp Châu mỗi lần chuyển động là mặt nhăn nhó thì càng thêm bực mình. Khổ nỗi cậu đã tự mình ôm lấy hắn để bảo vệ rồi cho nên anh cũng không cách nào bộc phát được mà lườm nguýt mấy cái chửi.
"Nghĩ sao mà hai thằng đàn ông có thể làm cái kia cho được. Chúng mày sướng quá hóa rồ hết cả rồi à? Tức chết tao rồi...mẹ nó!"
Cả ba đang ở trong một thế cuộc căng thẳng thì bên ngoài bất chợt có tiếng gõ cửa. Phí Anh theo quán tính mà nắm chặt lấy áo Diệp Châu để triệt để giấu đi cái thảm hại của mình.
"Có người gõ cửa, chúng ta phải làm sao?"
Diệp Châu nắm lấy bàn tay Phí Anh rồi dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói.
"Có anh ở đây, em cứ nằm yên nghỉ ngơi đi."
Phí Anh cảm thấy cậu thực sự rất tin tưởng Diệp Châu, cũng không biết diễn tả thế nào nhưng mà chắc chắn là hắn đối cậu rất thật lòng. Cậu nhìn hắn sau đó mỉm cười gật đầu phó thác mọi chuyện cho hắn còn mình thì như cũ yên tâm mà nằm.
Nói đoạn Diệp Châu ra mở cửa thì thấy mẹ Lý đang đứng đợi cho nên hắn có chút gượng gạo.
"Mẹ...mẹ lên đây có chuyện gì sao?"
Mẹ Lý ngó qua phía sau Diệp Châu nhìn vào trong phòng lại bắt gặp ngay Phí Anh đang nằm ở trên giường của hắn thì có chút khó chịu.
"Mẹ nhìn gì vậy? là hai anh em Phí Dĩnh mà."
"Con theo mẹ ra sân sau một lát, mẹ có chuyện muốn nói riêng với con."
Diệp Châu theo phản xạ nhìn vào phòng nhắm về hướng của Phí Anh. Thấy cậu đang nhìn mình với vẻ mặt lo lắng thì hắn cười nhẹ ngụ ý muốn trấn an cậu một chút sau đó quay đầu hướng mẹ Lý nói.
"Mẹ xuống nhà trước đợi con một lát, con sẽ xuống ngay."
Mẹ Lý không nói gì chỉ giả vờ vô tình mà nhìn thêm một lần nữa vào phía trong phòng. Lần này ánh mắt của bà rơi ngay tầm nhìn của Phí Anh khiến cậu có chút chột dạ mà lảng tránh.
"Vậy mẹ xuống trước, con cũng tranh thủ đừng để mẹ đợi quá lâu."
"Vâng..."
Nói rồi hắn quay trở vào phòng chốt cửa lại hướng Phí Dĩnh đề nghị.
"Là mẹ tao, hiện tại mày có thể tránh mặt một chút không? Tao có chuyện muốn nói riêng cùng Anh Anh nói. Chuyện này thực sự quan trọng cho nên mày có thể nào nhượng bộ cho tao nốt lần này được không?"
Phí Dĩnh gần như bị hai người anh em này quay tới quay lui đến không còn biết đường nào là đúng, đường nào sai nữa. Anh bất lực đá một cái thật mạnh vào chân giường rồi một mạch bỏ ra ngoài. Cho dù như thế nào thì Phí Anh và Diệp Châu cũng đã ở trước mặt anh mà thẳng thắn thừa nhận bọn họ là một cặp rồi. Bọn họ bây giờ không còn yêu đương trong sáng mà đã đánh dấu lẫn nhau. Nếu như anh có cố chấp đứng giữa ngăn cản thì chỉ có thể làm một con kỳ đà bảy màu lúc nóng lúc lạnh mà thôi.
Thời điểm Phí Dĩnh ra khỏi phòng Diệp Châu lại rất tự giác mà đến chốt lại cửa. Hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh giường cúi người xuống ôm Phí Anh trấn an.
"Anh xin lỗi, là anh làm cho em bị ấm ức. Có thể em không chịu thừa nhận nhưng mà em phải biết là anh rất yêu em, yêu đến nỗi muốn mang em giấu đi vĩnh viễn không muốn bất cứ ai có thể nhìn ngó."
"Anh làm sao vậy?"
Diệp Châu cúi đầu càng thấp, hắn rất thành khẩn đem Phí Anh ôm ở trong lòng, lời nói hiếm khi nào tỏ ra đứng đắn được như lúc này.
"Anh đã từng nói cho dù có bất cứ chuyện gì anh nhất định cũng sẽ gánh cho em, chỉ cần em tin tưởng anh là đủ rồi."
"Diệp Châu..."
Hắn cuối cùng cũng đành lòng mà buông cậu ra sau đó rất điềm tĩnh mà đứng dậy chuẩn bị đến gặp mẹ của mình.
"Anh không nghĩ ra được quá nhiều thứ để nói cho nên chỉ có thể dùng tâm mình nói cho em biết em đối với anh rất quan trọng. Em nằm đây nghỉ đi, anh ra ngoài gặp mẹ có chút chuyện, một lát anh sẽ quay lại đây với em."
"Vâng..."
"Ngoan quá! Anh thương em lắm bảo bối."
Diệp Châu cúi người hôn Phí Anh sau đó mới rời khỏi. Mà lúc hắn rời đi rồi thì cậu cũng có chút lo lắng bởi vì nhìn vào biểu hiện của hắn thì cậu liền cảm nhận được có chuyện gì không ổn rồi. Hắn bình thường mưu trí như vậy không thể không nhận ra được thái độ của mọi người đối với hai người bọn họ đã thực sự có chuyển biến.
"Mẹ muốn nói chuyện gì với con, sao lại phải ra tận đây?"
Mẹ Lý nhìn Diệp Châu hai mắt nửa phần đau lòng lại thêm nửa phần oán trách mà nói.
"Con nói cho mẹ biết vì sao con không chịu tái hợp với Duệ Duệ?"
Diệp Châu đã nói về chuyện này quá nhiều lần rồi, ý tứ của hắn cũng đã rõ ràng đến như thế vậy mà người nhà hắn năm lần bảy lượt ép hắn phải quay đầu. Trong lòng sinh ra một cảm giác phiền phức và ghét bỏ cho nên hắn toan tính quay lưng trở vào nhà từ chối bàn luận thêm về vấn đề này. Mẹ Lý thấy hắn có ý định rời đi thì vội vàng quát lớn giữ người.
"Con đứng lại! Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ mà muốn đi đâu?"
Diệp Châu cảm thấy sống ở ngôi nhà này khiến hắn sắp sửa phát điên tới nơi rồi. Mỗi ngày đều chỉ tìm hắn nói ra nói vào mấy chuyện mà hắn hoàn toàn không thích. Tính tình nóng nảy lại bạo phát khiến hắn lại không kiềm được mà hướng mẹ hắn có chút lớn tiếng.
"Con đã trả lời rất nhiều lần rồi, con không muốn quay lại nữa, con đã có người mình yêu rồi."
"Đứa mà con nói là ai?"
Diệp Châu cảm nhận được mẹ hắn đã có ý nghi ngờ đến Phí Anh cho nên mới cố tình dẫn dụ hắn phải nói ra. Nhưng mà hắn thà chịu một mình còn hơn để người khác dòm ngó tới cậu. Dù sao thì trong mắt người khác phẩm hạnh của hắn của thuộc hàng be bét, phá thêm một lần cũng không có vấn đề gì miễn không ảnh hưởng tới Phí Anh là được.
"Mẹ không cần biết làm gì, đó là người con yêu và sau này con sẽ sống với người đó, bất cứ ai cũng không cản được con đâu. Nếu như mọi người không đồng ý vậy thì con sẽ đem người đó đi khuất mắt không bao giờ xuất hiện nữa. Con thà sống như vậy còn hơn mỗi ngày đều bị người khác bắt ép. Con nói rồi, con và Tô Duệ vĩnh viễn cũng không có cơ hội quay lại."
Mẹ Lý nóng giận vung tay tát hai cái vào mặt Diệp Châu mà quát lớn.
"Thằng tồi tệ! Mày nhìn xem Duệ Duệ nó từ bỏ tất cả chỉ để quay trở về đây mong muốn hàn gắn với mày. Mày nhìn xem mày thì có cái gì nổi bật hơn người khác mà tự tin hắt hủi con bé như thế? Mày tốt nghiệp đại học nhưng cũng đâu có hơn được ai. Mày nhìn lại bản thân mày cho kĩ đi, lớn bằng này rồi vẫn còn không biết mình đang đứng ở đâu. Nếu không vì thương mày thì con bé cũng không phải phí hoài thanh xuân ở cái nhà này đâu."
Diệp Châu cảm thấy hắn không chịu đựng được những lý lẽ ngang ngược của mẹ hắn cho nên cũng không vừa vặn đáp trả.
"Con yêu cầu cô ấy về đây sao? Con mời cô ấy ở lại nhà mình à? Hay là con đã quỳ gối van xin cô ấy quay lại với con? Mẹ nói đi, rốt cuộc con có từng làm như thế không? Tất cả cũng đều do mọi người tự ý làm, một chút quyền lợi nho nhỏ của con trong cái nhà này là được mọi người tôn trọng cũng không có. Mọi người có quyền gì áp đặt cho con? Con không còn yêu nữa nghĩa là không còn yêu nữa, mẹ cứ ôm khư khư cái quan điểm của mẹ làm cái gì? Con bất tài con biết mà, con không bằng ai con cũng biết. Nếu mà con tồi tệ kém cỏi thế thì mọi người đừng quan tâm tới con nữa là được."
"Thằng mất dạy! Mày còn dám ở đây lớn tiếng với mẹ à?"
"Con chỉ nói những điều mà con cho là đúng thôi. Mọi người vốn dĩ không có quyền sắp đặt chuyện cả đời của con. Con yêu ai thương ai đó là quyền của con, nếu như mọi người cứ muốn con phải như thế này hay thế khác thì con nhất định sẽ rời khỏi đây. Tài sản của ba mẹ con vốn dĩ chưa từng để ý cũng không cần. Con có đi kiếm vài đồng lẻ ngoài kia cũng thấy thoải mái hơn ở đây để bị áp đặt đủ đường. Con mệt mỏi lắm rồi mẹ, chẳng một ai hiểu con cả."
Mẹ Lý nghe những lời này không những không cảm thông mà còn lấy tay đánh vào người Diệp Châu, vừa đánh vừa khóc đến ủy khuất.
"Mẹ đã sinh ra loại tồi tệ gì thế này? Cha mẹ cho mày bao nhiêu thứ không thiếu bất cứ thứ gì mà mày còn ở đây trách cha mẹ không tốt. Phải như thế nào mới tốt? Có phải là như Phí Anh, cả ngày quanh quẩn dụ dỗ mày thì mới tốt phải không?"
"Mẹ đang nói cái gì vậy?"
Mẹ Lý nghe Diệp Châu hỏi lại câu này thì khóc càng bạo mà ôm hắn khuyên nhủ.
"Chấm dứt với Phí Anh đi, mẹ xin con!"
Diệp Châu cứng đờ cả người, trong suy nghĩ của hắn mẹ Lý chỉ là có chút nghi ngờ vô căn cứ về mối quan hệ của hắn và Phí Anh. Không nghĩ là bà có thể đứng nơi này khẳng định chắc nịch đó là sự thật, hơn nữa còn cầu xin hắn từ bỏ người mà hắn thương.
"Mẹ..."
"Diệp Châu, làm lại đi con, mẹ chưa nói cho ba con biết nên bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp. Mẹ xin con đừng tiếp tục dây dưa với Phí Anh nữa. Hai đứa lớn lên cùng nhau cơ mà sao lại có thể xảy ra loại chuyện đó được? Hiện tại con muốn bắt nạt, con muốn ghét bỏ nó thế nào mẹ cũng sẽ không mắng con nữa. Các con muốn ghét nhau thì tiếp tục ghét mẹ tuyệt đối không ngăn cản, mẹ xin con!"
Diệp Châu cả người chấn kinh phải mất một lúc lâu mới có thể lấy lại được bình tĩnh mà quỳ trước mặt mẹ hắn mà nói.
"Mẹ tha thứ cho con..."
"Diệp Châu..."
Hai bàn tay hắn nắm chặt để lên trên đùi mình lấy hết sức bình tĩnh mà thừa nhận.
"Mẹ tha lỗi cho con bất hiếu nhưng mà con thực sự rất yêu Anh Anh. Mấy năm này con đều đã cố gắng buông bỏ nhưng con không làm được, Con thực sự cần Anh Anh, con muốn sống với em ấy cả đời. Con không cần cái gì hết đâu, nếu như mọi người không đồng ý chúng con sẽ rời khỏi đây."
Mẹ Lý nghe được lời thừa nhận từ chính miệng đứa con của mình thì ngay lập tức muốn ngã xuống. Bà ngồi đối diện Diệp Châu ôm ngực mà khóc ngất khiến hắn càng cảm thấy tội lỗi của mình chồng chất.
"Rốt cuộc thì vì cái gì lại như thế? Có phải là Anh Anh nó đã làm cái gì khiến con biến thành cái dạng này phải không? Mẹ sinh con ra bình thường mà, ngày trước con cũng hẹn hò với bao nhiêu bạn gái. Còn Duệ Duệ nữa, chẳng phải lúc trước con nói sau này sẽ cưới con bé hay sao?"
Hắn nghe người khác đỗ lỗi cho Phí Anh thì không cam tâm liền lập tức phản bác.
"Đều là lỗi của con, là con theo đuổi Anh Anh trước. Em ấy không biết cái gì cả, là con tính kế khiến em ấy trở thành một dạng với mình. Bây giờ chúng con không thể xa nhau được, con xin mẹ đừng bắt chúng con từ bỏ. Con không có em ấy nhất định không sống nổi, con không sống nổi đâu mẹ."
Mẹ Lý nhận thấy không thể khiến Diệp Chấu hối cải để quay đầu thì vung tay tát mấy cái rồi chỉ thẳng tay vào mặt hắn đay nghiến.
"Trừ phi con từ bỏ nó nếu không đừng có ở trước mặt mẹ mà gọi như thế, mẹ không có loại con cái biến chất như thế này."
"Con xin lỗi...con không thể."
Mẹ Lý tức giận vì không thể cứu vớt được Diệp Châu ra khỏi nghiệt duyên này thì đứng dậy toan tính trở vào nhà. Hắn thấy mẹ mình bước vào với một thái độ hung hãn như vậy thì nghĩ bà sẽ đi nói cho ba hắn và ba mẹ Phí Anh biết thì sống chết ôm chân bà năn nỉ.
"Mẹ...mẹ đừng nói mà, con xin mẹ đừng nói cho ba biết!"
"Bỏ tay ra khỏi chân mẹ ngay!"
Mẹ Lý càng nói thì Diệp Châu càng ôm chân bà càng chặt, thiếu đường muốn lấy xi măng trát cứng lại không cho bà trở vào nhà.
"Không được đâu mẹ..."
Mẹ Lý cảm thấy bất lực với hắn cho nên lấy tay dí đầu hắn xuống đánh mấy cái trông ghét bỏ vô cùng.
"Nếu con không bỏ tay ra mẹ sẽ hét lên, lúc đó con tự biết tội của con tăng lên bao nhiêu có biết không? Con căn bản không gánh nổi đâu nên đừng cố chấp nữa."
"Con cầu xin mẹ đừng làm thế? Mẹ đừng ghét con, đừng bắt con phải buông tay Anh Anh."
Mẹ Lý không quan tâm lời Diệp Châu nói mà dứt khoát rời đi. Hắn run rẩy bỏ tay ra khỏi chân mẹ mình, chật vật đứng lên nhìn bà lặng lẽ đi vào trong nhà. Mẹ Lý từ lúc quay đầu thì nước mắt cứ vậy mà tuôn không kìm được. Bà không cách nào chấp nhận được loại tình cảm này nhưng lại càng không dám để cho ba hắn biết. Uất ức nối tiếp uất ức cho nên lựa một góc tối trong căn phòng giặt là mà khóc đến nghẹt thở.
"Diệp Châu, phải làm sao thì con mới trở lại như trước kia đây? Tại sao con lại khiến cho mọi người muốn ghét bỏ con như thế này?"
Tô Duệ từ ban nãy đã lén lút đi theo mẹ Lý và Diệp Châu cho nên đã nghe thấy toàn bộ cậu chuyện giữa họ. Tự mình chứng kiến người đã từng tưởng sẽ cả đời yêu mình lại vì một người khác mà bỏ qua mặt mũi cúi đầu trước người khác. Trong lòng lại dâng lên một cỗ ganh tị đến cực điểm. Cả người cô ta phát run mà hướng phòng của Diệp Châu tìm đến. Cô ta muốn đi trước một bước đánh bay một Phí Anh kia ra khỏi cuộc đời của hắn.
Cửa phòng không chốt, Phí Anh vẫn an tĩnh nằm trên giường của Diệp Châu mà nhắm mắt ngủ. Càng nhìn thấy cậu vô tư thoải mái thế này thì Tô Duệ lại càng căm ghét. Hai tay cô ta siết chặt thành nắm đấm đi đến bên cạnh giường nơi cậu đang nằm mà nghiến răng.
"Thằng điếm thối tha, để xem mày còn tự cao được bao lâu."
Dường như việc đứng nơi này cũng không khiến Tô Duệ nguôi ngoai được bao nhiêu cho nên cô nhất quyết rời khỏi. Cho dù như thế nào vẫn không được để Diệp Châu biết cô tự ý vào phòng của hắn, nếu hắn biết thì chắc chắn sẽ lại kéo thêm khoảng cách ra xa.
Thời điểm Diệp Châu trở về phòng thì Tô Duệ cũng vừa rời khỏi cho nên hắn cũng không nghi ngờ gì. Trên mặt vẫn còn mấy dấu tay sưng đỏ nhưng hắn lại không nhịn được mà leo lên giường nằm bên cạnh cậu Phí Anh như một cách tự chữa lành tổn thương cho chính mình.
"Anh Anh..."
Phí Anh bị Diệp Châu lay tỉnh thì hai mắt nhập nhèm mở ra. Cậu không thể diễn tả được cảm giác mỗi lần mở mắt có thể nhìn thấy gương mặt hắn là loại hạnh phúc gì. Chỉ biết những lúc như thế cậu thực sự lại muốn hôn hắn, nghĩ gì làm nấy cậu kéo hắn xuống hôn đến thỏa mãn.
"Anh đã nói chuyện gì với mẹ?"
Diệp Châu ôm Phí Anh càng thêm chặt, giọng điệu không thể nhìn ra được hắn vừa mới trải qua một trận đấu tranh với mẹ của mình để bảo vệ tình yêu của hai người.
"Không nói chuyện gì cả, mẹ chỉ hỏi anh bấy lâu nay sao không trở về nhà thôi."
"Vậy sao?"
"Ừ... chỉ có vậy thôi."
Nói rồi hắn lại dùng một giọng điệu cực kỳ ôn nhu mà thì thầm vào tai cậu.
"Anh yêu em! Em phải nhớ cho kỹ đấy anh không nói đùa đâu"
Cậu vòng tay qua ôm hắn rồi tự cho mình cái quyền được làm nũng trước người này.
"Anh..."
"Sao cơ?"
"Chúng ta về nhà đi, hôm nay em muốn anh ôm em ngủ."
Diệp Châu lại nhịn không được mà cúi đầu hôn lên tóc Phí Anh đầy cưng chiều. hắn bây giờ thực sự muốn đem người này để ở bên cạnh mà bảo hộ đến chu toàn mới thôi. Nhất định sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cậu chỉ vì lỗi lầm mà hắn đã từng chủ động tao ra với cậu lúc trước.
"Để anh đưa em về."
"Vâng..."
Tình yêu của bọn họ sớm không tới, muộn không tới lại tới đúng lúc có người thứ ba xuất hiện. Từ hai kẻ ghét nhau đến không thể cùng nhau hít chung một bầu không khí rồi trở thành tình địch không đội trời chung. Cho đến hiện tại cũng không ai trong hai người hiểu rốt cuộc bản thân mình vì sao mà yêu đối phương nhiều đến như vậy. Dần dần có thể từ bỏ hết những thứ mà lúc trước bản thân cho rằng cả đời đều không nên đánh mất.
Phí Anh lúc trước luôn nghĩ rằng danh dự cả đời vẫn là quan trọng nhất. Đến bây giờ nếu như có ai đó bảo cậu từ bỏ người này để cứu vớt cái danh dự vốn dĩ tốt đẹp kia thì có khi cậu lại chẳng làm được. Cậu rất muốn được nói với Diệp Châu những điều mà cậu suy nghĩ trong lòng, nói ra tình cảm mà cậu thực sự dành cho hắn. Nhưng suy nghĩ rốt cuộc cũng chỉ là suy nghĩ, muốn thốt ra miệng lại không cách nào hướng hắn nói thật rõ ràng.
"Diệp Châu, em chắc là cũng rất yêu anh."