Dung Phi cúi đầu, đó có khả năng là điều Dung thiếu đã làm, bởi vì gã là một người chỉ vì bản thân mà sống.
"Rồi một ngày, Dung bá bá cùng Dung thái thái đều đi ra ngoài, người hầu trong nhà đều ngủ hết, toàn bộ Dung gia tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu khi đó mở cửa phòng tôi, chui vào trong chăn với tôi. Cậu mềm mại nho nhỏ, dù tôi có đuổi cậu thế nào thì cậu vẫn bám lấy mép giường không chịu đi, tôi lúc ấy cảm thấy cậu cũng không có đáng ghét đến vậy. Sau đó quan hệ giữa chúng ta dần tốt lên, cậu đem mô hình đồ chơi của mình chia sẻ với tôi, khi cả nhà cùng đi chơi cậu đều cùng tôi chơi mấy trò trẻ con. Tôi thực sự đã coi cậu là em trai của mình."
Nghe vậy, Dung Phi không khỏi thắc mắc, vì sao một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại biến thành bộ dạng này?
"Sau khi tôi đi du học ở Mỹ, cậu ở lại trong nước, chúng ta cũng thường xuyên gọi điện hỏi han nhau. Nhưng, càng lớn, điện thoại gọi cũng ít đi. Khi tôi về nước để phát triển sự nghiệp của mình, cậu liền biến thành công tử ăn chơi trác táng." Tô Trăn ấn ngón tay lên ấn đường của Dung Phi, bắt hắn ngẩng mặt lên. "Thật ra, tôi vẫn luôn buồn bã, tự hỏi Dung Phi của ngày xưa đâu rồi."
"Xin lỗi... Xin lỗi anh..." Mặc dù người kéo dài khoảng cách với Tô Trăn là Dung thiếu chứ không phải Dung Phi hắn, hắn vẫn không tự chủ mà thấy đau lòng, trái tim như bị lưỡi dao xẹt ngang. Dù không bị tổn thương, nhưng vẫn ẩn ẩn đau.
"Tối qua cậu cũng liên tục xin lỗi tôi như thế này. Lúc đầu tôi còn nghĩ cậu đang đùa giỡn với tôi... Nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của cậu, tôi đã nghĩ Dung Phi của ngày xưa quay trở về rồi." Tô Trăn hít sâu một hơi, dùng ngữ điệu nghiêm túc nói. "Mong cậu vẫn cứ như lúc này, Dung Phi."
Ngay khoảnh khắc ấy, cảm xúc cảm động ồ ạt nhấn chìm năng lực tự chủ của Dung Phi. Hắn nhào đến ôm chặt lấy Tô Trăn. "Tôi sẽ không tùy hứng nữa đâu! Sẽ không làm tổn thương người khác nữa! Sẽ không để mọi người thất vọng về tôi nữa!"
Dung Phi biết thân thể này là của Dung thiếu, những thứ hắn có được lúc này là nhờ Dung thiếu.
Nhưng Dung thiếu không quý trọng những thứ đó, còn Dung Phi thì trái ngược hoàn toàn. Hắn có thể vì truyền thông và công chúng chê bai mà phiền não, sẽ vì thành kiến của người khác mà bối rối, nhưng những thứ đó không quan trọng.
Bởi vì, so với trước kia, hắn đã có rất nhiều rồi! Loại xa xỉ này, chỉ cần hắn vẫn còn có thể trải nghiệm, hắn sẽ chặt chẽ giữ lấy.
Tô Trăn chậm rãi nắm chặt hai bàn tay, khẽ nhắm mắt, khóe môi tươi cười thâm thúy như muốn nhấn chìm hết thảy.
"Được rồi, tối qua cậu uống say, lại ngủ hết một ngày, cậu không thấy đói bụng sao?"
Quả nhiên, bụng Dung Phi rất đúng lúc phát ra tiếng sôi ùng ục. Hắn ngượng ngùng buông Tô Trăn ra, gãi gãi cái gáy. "Hắc hắc, tôi đúng là đói bụng a. Có thể gọi đồ ăn gì không?"
"Được chứ." Tô Trăn chỉ chỉ tủ quần áo. "Trong đó có bộ quần áo sạch, là tôi nhờ Thẩm Ngạn mang tới. Cậu mau thay đồ đi, không nên để người phục vụ mang đồ ăn vào nhìn thấy cậu ăn mặc hớ hênh thế chứ."
"Anh nói đúng!" Dung Phi nhanh chóng xách quần áo vào phòng tắm để thay.
"Muốn ăn cái gì?"
"Cơm chiên! Hoặc mì thịt bò cũng được!"
Tô Trăn cả đêm tự nguyện trông coi hắn tựa như một giấc mơ vậy, càng không nói đến những hiềm khích của y đối với "Dung thiếu" giờ phút này như tiêu tan hết, Dung Phi vì quá cao hứng mà vất hết tất cả thắc mắc đằng sau đầu.
Tô Trăn cầm điện thoại mà buồn cười lẩm bẩm một câu. "Quả nhiên là Dung Phi."
Lúc này Dung Phi mở cửa, vừa sửa sang cổ áo vừa ngượng ngùng nói. "Khách sạn cao cấp như thế này chỉ sợ không có cơm chiên hay mì thịt bò đi?"
"Tôi không gọi cơm khách sạn, tôi gọi cho nhà hàng bình dân ngay đối diện." Tô Trăn vẫy tay ý bảo hắn tiếp tục mặc quần áo. "Nhà hàng này nước súp hơi nhạt, vị rất thanh đạm."
Đây là lần thứ hai Dung Phi cùng Tô Trăn ăn mì nước. Hai người vai đối vai ngồi vào bàn, mở nắp hộp giao hàng ra, hương vị nước thịt bò lan tỏa khắp không gian.
Dung Phi dùng sức húp một ngụm lớn. "Thật thơm quá đi!"
Tô Trăn không nói gì, chỉ lặng lẽ gắp hai miếng thịt của mình đặt vào chén Dung Phi, mặc dù trong bát của y thịt cũng không nhiều mấy. "Ăn nhiều một chút."
Nhưng mà hai miếng thịt bò kia, nhìn kiểu gì Dung Phi cũng luyến tiếc bỏ vào miệng.
"Hôm qua uống rượu nhiều vậy, cậu đóng phim gặp khó khăn à?" Tô Trăn mở miệng hỏi.
"Ân... Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết..." Dung Phi nhét vào miệng một gắp mì lớn, hàm hồ đáp lại. Hắn cùng Tô Trăn "hòa hảo" thế này còn quan trọng hơn việc phiền não về bộ phim kia.
Dáng vẻ ăn mì của Tô Trăn khá tự nhiên, nhưng cũng không khỏi có phần trang nhã lịch sự. "Cậu biết, điểm quan trọng nhất khi vào vai Trần Thiển Phong này là gì không?"
"Ừ..." Dung Phi dừng một chút. "Chắc là phải diễn tốt tâm lí của cậu ta, một người không bị xã hội nhuốm bẩn, vẫn luôn mang theo tình cảm thuần khiết đối với người trong mộng đúng không?"
"Đây là đạo diễn hay Vệ Tử Hành nói cho cậu vậy?" Khuôn mặt Tô Trăn bị hơi nước từ bát mì bao quanh, cũng là bộ dáng mà hắn thích ngắm nhất. Y trông rất chân thật và gần gũi, không hào nhoáng và đầy mê hoặc như trên màn ảnh.
"Là do tôi đọc kịch bản nghiệm ra." Dung Phi hạ đũa. Đây là cơ hội ngàn năm có một mà bất cứ ai cũng ao ước, bây giờ hắn có thể cùng Tô Trăn thảo luận về vai diễn Trần Thiển Phong này. "Nhưng đạo diễn vẫn chưa vừa lòng với diễn xuất của tôi, tôi còn đang loay hoay không biết nên làm gì cho tốt..."
"Dung Phi không nhất định phải yêu Vương Duyệt Lâm đóng vai Tống Hàng Năm, nhưng Dung Phi đóng vai Trần Thiển Phong nhất định yêu say đắm Tống Hàng Năm." Ngón tay của Tô Trăn nhắm thẳng về phía Dung Phi. "Trần Thiển Phong cậu thật sự yêu Tống Hàng Năm sao? Diễn kịch là một thứ vô cùng kì diệu. Mọi hành động đều có ý nghĩa riêng, cái gọi là cười bất quá cũng chỉ là vận động cơ bắp một cách hiệu quả. Nhưng chỉ động tác cười nho nhỏ đó thôi cũng đủ khiến người xem hiểu được cậu cười vì cái gì, là cười bi thương hoặc là cười vui sướng, tất cả những nụ cười khác biệt đó đều hướng về người cậu ái mộ nhất. Cậu vĩnh viễn không thể ép buộc bản thân cười theo đúng kịch bản, nhưng cậu có thể khống chế tốt tâm tình của chính mình."
Dung Phi cúi đầu, hai ba giây sau liền cười ha hả lên. "Tôi... Tôi rốt cuộc hiểu được... Vì sao Lý đạo nói bộ dạng đuổi xe buýt của tôi như người lỡ chuyến đuổi theo xe! Bởi vì Trần Thiển Phong tôi chỉ bày ra bộ dạng lo lắng, sâu trong nội tâm tôi luôn bức bách bản thân thể hiện cảm xúc được yêu cầu, cho dù tôi đang đuổi theo Tống Hàng Năm... Tôi vẫn không chân chính biến thành Trần Thiển Phong, bởi vì tôi không hề có cảm xúc yêu thương Tống Hàng Năm."
"Biết rõ nguyên nhân tốt hơn cứ ngồi đực ra đó suy nghĩ viển vông." Tô Trăn gợi khóe môi. "Điều quan trọng nhất khi làm diễn viên chính là độ nhập tâm vào nhân vật. Một khi cậu nhập tâm, cậu sẽ không phải tốn nhiều công sức suy nghĩ mình nên thể hiện nhân vật đó như thế nào, mọi chuyện sẽ diễn ra tự nhiên thôi."
"Ân! Cảm ơn anh!"
Tô Trăn xoa xoa đầu Dung Phi. "Tốt lắm, giờ thì ăn no đi, tôi sẽ lái xe đưa cậu về Dung gia."
Trong khoảnh khắc đó, Dung Phi có ảo giác mình được Tô Trăn coi như đứa trẻ bé bỏng mà nâng niu.
Xe của Tô Trăn là một chiếc Porsche màu bạc. Ngay khi nhìn thấy chiếc xe, Dung Phi thiếu chút nữa ném mình về phía nó mà áp mặt vào kính, hai tay khoa trương xoa xoa. "A... A... Là Porsche mới nhất thị trường... Chạy trên đường cao tốc hẳn rất sảng khoái!"
Tiếc rằng, sau những tai nạn xe cộ liên hoàn của Dung thiếu, trong nhà không còn một chiếc xe thể thao nào nữa, chỉ có những chiếc xe hơi Dung Cẩn Nghiêm sử dụng đi làm, tuy vẫn rất xa hoa nhưng lại mang cảm giác nghiêm nghị nặng nề.
"... Cái kia... Vẫn là anh lái đi..." Dung Phi cười cười. Tất cả số tiền hắn có được sau khi tài khoản bị Dung Cẩn Nghiêm đóng băng đều được dùng để mua chiếc xe cà tàng kia. Tiền trong túi hắn lúc này là do Dung thái thái lén lút đút vào cho. Nhỡ hắn không cẩn thận làm xước xe của Tô Trăn, chắc chắn hắn không có đủ tiền để đền.
Tô Trăn nhoẻn miệng cười, làm tư thế mời Dung Phi vào xe. Dung Phi hưng phấn ngồi lên xe, đúng lúc này điện thoại di động vang lên. Mở ra hắn mới phát hiện có hơn mười cuộc gọi nhỡ, có Dung thái thái, có Long Triển Vân, còn cuộc điện thoại này là Vệ Tử Hành gọi đến.
"A lô-- Tử Hành..."
"Nha, ngài còn sống sao?" Vệ Tử Hành cười như không cười, "Tôi gọi ngài nhiều cuộc như vậy mà ngài không bắt máy."
"Tôi ngủ sâu quá không nghe được. Thực xin lỗi anh, tối hôm qua làm phiền anh rồi..." Dung Phi ngượng ngùng cười.
"Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Quan trọng là, tối qua ngài ở cùng với Tô Trăn không có xảy ra chuyện gì đi? Anh ta khăng khăng muốn đưa ngài vào khách sạn ở một đêm, nhưng xét tính cách của anh ta, không đời nào đối xử với người khác tốt như thế." Thanh âm Vệ Tử Hành thể hiện rõ sự lo lắng. Tuy rằng Tô Trăn ở trước mặt công chúng và truyền thông luôn bảo trì hình tượng hoàn mỹ không tì vết, nhưng hình tượng chưa bao giờ là thứ tượng trưng cho bản chất của một con người, càng không nói tới giới giải trí kỳ thật cũng là thế giới tràn đầy sự giả dối. Dung thiếu trước kia nói năng lỗ mãng với Tô Trăn, Vệ Tử Hành liền lo sợ Tô Trăn sẽ dùng phương thức gì để trả thù Dung thiếu.
Anh chỉ là cẩn thận, không phải lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
"Không có việc gì a, Tô Trăn chiếu cố tôi cả đêm mà! Anh ấy chỉ muốn đưa tôi về nhà thôi." Dung Phi nhìn thoáng qua Tô Trăn đang ngồi ở ghế lái, lộ ra nụ cười cực lớn.
"Thật không?"
"Thật mà thật mà! Tôi không sao đâu, anh không cần phải lo lắng!"
Tô Trăn đi vào Dung gia làm cho Dung Cẩn Nghiêm phi thường kinh ngạc, ông thậm chí tiếp y tại cửa, nhìn Tô Trăn thực tự nhiên thay dép lê đi vào phòng khách. "Vân tẩu, mau đi pha trà, tôi muốn trà thật ngon ấy, nhanh lên!"
Dung Phi chưa từng thấy Dung Cẩn Nghiêm thân thiện với ai đến mức này.
"Tô Trăn, con đã lâu không về thăm nơi này. Hôm nay... Con thế nhưng cùng Dung Phi trở về, thật làm ta chấn động không thôi!"
Dung Phi xấu hổ cười cười, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha, Tô Trăn thực tự nhiên mà ngồi ngay bên cạnh hắn.
"Cũng không có chuyện gì. Hôm qua Dung Phi quay phim gặp khó khăn, bọn con vừa lúc gặp nhau liền trò chuyện một chút, nói chuyện sao mà uống đến mấy chén, không may gặp phải bọn paparazzi rình ở ngoài nên trốn trong khách sạn một đêm." Tô Trăn vân đạm phong khinh mà đem những chuyện xảy ra tối qua bóp méo đi, tự nhiên đến độ hợp tình hợp lý, ngay cả Dung Phi không khỏi nảy sinh ảo giác y đang nói sự thật.