“Là một diễn viên, thân thể là tiền vốn trong công việc. Sau này, cậu phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé.” Giọng nói của Tô Trăn rất mềm mỏng, không hề có một chút giáo huấn nào trong đó, cánh tay anh vòng qua phía sau cổ Dung Phi, nhẹ nhàng ôm cậu: “Giọng của cậu khàn đến mức nói không ra lời, một chút tự giác cậu cũng không có.”
“Tôi cũng không biết mọi chuyện sẽ như thế này! Tất cả đều là lỗi của An Khải Văn……” Khi nhắc đến An Khải Văn, Dung Phi liền nhớ lại cảnh mình bị lôi ra ngoài với một chiếc khăn tắm, thật sự quá xấu hổ.
“Cái gì, ngày hôm đó cậu quấn khăn tắm, ngồi trên xe thể thao rồi để bị cảm lạnh à?” Tô Trăn hỏi, trong giọng nói có chút ý cười.
Dung Phi nghẹn đứng tại chỗ, không nói nữa.
Tô Trăn xoa đầu cậu như muốn an ủi: “Hôm đó bị An Khải Văn kéo đi, là bởi vì đi gặp Perini tiên sinh sao?”
“Ừm, Perini tiên sinh cho tôi mặc thử một bộ quần áo do ông thiết kế. Hình như nó có tên là ‘Đêm tối’…”
“Ông ấy mời cậu đi diễn, tại sao cậu lại không đi?” Tô Trăn hỏi: “Như tôi đã nói trong cuộc phỏng vấn, đây thực sự là một cơ hội mà người khác chỉ dám mơ ước.”
“Nhưng…… Tôi không có tố chất để làm người mẫu. Anh nhìn An Khải Văn xem, chiều cao, khí chất và phong cách của anh ấy, tôi đều không có tố chất nào cả. Nếu tôi đồng ý với Perini tiên sinh đi làm người mẫu, nhất định là bởi vì tôi có thể làm tốt được chuyện này. Trên sàn catwalk, nếu tôi làm không tốt mà chỉ muốn được nổi tiếng, thì như vậy quá hèn hạ……”
“Cậu thật đáng yêu.” Tô Trăn cười nói.
Này! Này!” Dung Phi có chút tức giận: “Đừng dùng từ dễ thương mà miêu tả tôi! Đó là cách miêu tả dành cho các bé gái! Tôi nói cho anh biết tôi thực sự nghĩ như vậy đó!”
“Nhưng sàn catwalk và diễn xuất về cơ bản thì là giống nhau.”
“Giống nhau ở chỗ nào?”
“Tất cả chỉ là ‘trình diễn”. Diễn viên thể hiện cá tính của nhân vật, trong khi người mẫu thể hiện khí chất thời trang. Sàn catwalk của Perini, có thể rèn luyện cậu học được cách kiểm soát, bao gồm kiểm soát biểu cảm, thần thái và hỉ nộ ái ố của chính bạn. Tất cả cảm xúc đó dường như đều hòa quyện thành một thể với trang phục trên người cậu.
Lúc này, Dung Phi mới nhớ tới ra việc Tô Trăn cũng từng trình diễn trên sàn catwalk cho hai nhà thiết kế thời trang nổi tiếng người Pháp và Anh. Người trước lãng mạn đa tình, trong khi đó người phía sau lại có phong cách thời trang quý phái và thanh lịch. Thời điểm Tô Trăn đi catwalk liền đem một quả bom ném vào giới thời trang, không ít bậc thầy đã gửi lời mời tới nhưng anh đều uyển chuyển từ chối, quay trở lại với vai trò diễn viên.
“Thật ra, dù là sàn catwalk hay diễn viên, điều quan trọng nhất là phải nhớ chính mình là ai.” Tô Trăn dừng lại một chút: “Dung Phi…… hãy nhận lời mời của Perini tiên sinh đi. Cậu không cần phải theo ông ấy đi hết tour tuần lễ thời trang trên thế giới, chỉ cần tham gia 3 buổi biểu diễn tại Paris, Milan và Luân Đôn là được. Đem tầm mắt của chính mình rộng ra, tiếp xúc với nhiều lĩnh vực khác nhau, đối với cậu sẽ chỉ mang lại lợi ích chứ không phải điều xấu
“Ừm! Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó!”
Dần dần, Dung Phi lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, khi Tô Trăn quay đầu lại, Dung Phi đã dựa vai anh ngủ rồi.
Tô Trăn cúi đầu, hôn lên đầu Dung Phi, “Cứ như vậy đi…… Ngàn vạn lần không cần thay đổi……”
Hô hấp của Dung Phi đều đặn, đầu ngón tay Tô Trăn nhẹ nhàng xoa xoa sợi tóc trên trán cậu, tựa vào người cậu.
Khi Dung Phi tỉnh lại thì đã là mười giờ sáng ngày hôm sau. Vệ Tử Hành ngồi ở bên mép giường thản nhiên đọc báo, trên tủ đầu giường còn có một cốc cà phê.
“Thật không dễ dàng nha Dung thiếu, cậu đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ.”
“Lâu như vậy sao?” Vừa mở miệng, Dung Phi liền phát hiện giọng nói của mình không còn khàn khàn nữa, cậu nhìn chung quanh, theo bản năng hỏi: “Tô Trăn đâu?”
“Tô Trăn?” Vệ Tử Hành cười nói, “Trong đầu của cậu chỉ có Tô Thiên Vương thôi sao? Thẩm Ngạn gọi anh ta đi rồi. Một người bạn của Tô Trăn hôm qua vừa qua đời, cho nên hôm nay anh ta sẽ tương đối bận.”
“A……” Bạn của Tô Trăn…… Tuy rằng không biết đó là ai, nhưng trong lòng Dung Phi lại có chút tiếc nuối. Bạn của Tô Trăn vừa qua đời, thế nhưng ngày hôm qua còn ở bên cạnh chăm sóc mình cả một đêm……
“Dung Phi,” Nụ cười trên mặt Vệ Tử Hành dần dần nhạt đi, vẻ mặt trở nên chuyên nghiệp như lần đầu Dung Phi nhìn thấy anh ta: “Có chuyện tôi muốn nói với cậu.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tô Trăn có danh tiếng tốt trong làng giải trí. Có rất nhiều người cũng nói rằng anh ta khiêm tốn, tôn trọng người khác, dễ gần, tác phong cực kỳ chuyên nghiệp. Nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, trên đời này không có ai là hoàn hảo, danh tiếng càng tốt càng chứng tỏ anh ta cực kỳ am hiểu việc che giấu chính bản thân mình. Hơn nữa chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể đạt được sự tin tưởng của bất cứ ai. Tương tự, chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể đẩy bất cứ ai xuống địa ngục.
“Cái gì?” Dung Phi cau mày. Dù là lúc còn làm diễn viên đóng thế hay bây giờ, thế giới đối với cậu mà nói đều rất đơn giản, ai đối xử tốt với cậu thì cậu sẽ tôn trọng người ấy đồng thời đối xử tốt với người kia gấp đôi, nhưng lời nói của Vệ Tử Hành làm cho cậu cảm thấy hoang mang.
“Thái độ của Tô Trăn đối với cậu thay đổi quá nhanh. Dù sao ba của Tô Trăn cũng từng là chủ tịch của Thịnh Thế Hoa Thiên, trên tay anh ta có nắm cổ phần của Thịnh Thế, nếu ba của cậu từ chức, Tô Trăn có thể nắm quyền kiểm soát Thịnh Thế bất cứ lúc nào.”
“Tô Trăn sẽ không có ý đồ như vậy! Nếu anh ta có, anh ta chỉ cần mặc kệ tiếp tục để tôi làm một thiếu gia ngu dốt, ăn chơi trác tác, cũng không cần phải hướng dẫn tôi cách hành xử hay tạo danh tiếng tốt cho tôi!” Trong lòng của Dung Phi trở nên kích động, ở trong lòng cậu, Tô Trăn giống như một người anh trai, là một người bạn tốt, là thầy giáo, và là người cậu kỳ vọng nhất, vì vậy cho nên những lời nói vừa rồi của Vệ Tử Hành khiến cậu cảm thấy khó chịu.
“Được rồi, tôi chỉ yêu cầu cậu nên cẩn thận thôi,” Vệ Tử Hành thở dài, “Ngoài việc sắp xếp công việc cho cậu, bảo vệ cậu cũng là trách nhiệm của tôi.”
“Cảm ơn.”
Sau khi thu dọn đồ đạc rời khỏi bệnh viện, Dung Phi ngồi ở ghế sau mở ra mở điện thoại di động ra, hai ngày nay cậu đều không đọc tin nhắn nào. Có mấy cái đến từ Long Triển Vân, tên gia hỏa này lải nhải một đống chữ, đại loại là cậu ta vẫn còn trên công cuộc theo đuổi Ivy, còn cười nhạo Dung Phi bị Tô Trăn ôm theo kiểu công chúa.
Ôm kiểu công chúa nào? Dung Phi mở tin nhắn của Long Triển Vân vừa thấy kia, đập ngay vào mắt vào làm cả người cậu dính chặt vào lưng ghế.
Ôi chúa ơi! Tô Trăn thực sự đã ôm mình rời đi hiện trường ghi hình!
Bức ảnh kia rõ ràng được một nhân viên tại đó chụp bằng điện thoại di động và đã được đăng công khai lên mạng.
Dung Phi dùng sức nắm lấy tóc mình, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Danh tiếng của cậu a! Cậu thật sự bị Tô Trăn xem như là một bé gái! Chúa ơi! Làm thế nào cậu có thể tồn tại được trong giới giải trí nữa!
Còn có một tin nhắn chưa đọc, Dung Phi liền giật mình.
Đó là đến từ sư phụ: Đệ tử yêu dấu của Ta là Dung Phi đã tắt thở đêm qua, hưởng thọ 26 tuổi. Lễ tang được tổ chức vào 9h sáng ngày mai tại nghĩa trang công cộng Thanh Sơn.
Dung Phi chớp mắt, nhìn qua nhìn lại nhiều lần.
Tôi đã chết rồi? Tôi cứ như vậy mà đã chết rồi ư?
Chuyện này không có khả năng xảy ra, mấy ngày hôm trước, tôi đã lén lút đi đến bệnh viện và phát hiện cơ thể mình vẫn nằm ở đó rất tốt… Mặc dù trông rất gầy gò, ốm yếu và mong manh nhưng làm sao tôi có thể đột nhiên…
Dung Phi ngơ ngác, luống cuống tay chân, nếu nói thân thể của cậu đã chết đi, cậu sẽ không bao giờ có cơ hội từ trong cơ thể của Dung Thiệu trở về cơ thể của chính mình!
Trong giây lát, đầu óc của cậu trống rỗng. Dung Phi thậm chí còn mất đi khả năng suy nghĩ.
“Dung Phi! Dung Phi! Chúng ta về đến nhà rồi! Cậu làm sao vậy?” Vệ Tử Hành mở cửa xe lắc lắc vai Dung Phi, chỉ thấy cậu đang ngơ ngác cầm điện thoại.
Khi Dung Phi tỉnh táo lại, lúc này cậu mới nhận ra mình đã về đến nhà. Cậu không thèm ăn uống, đứng trước gương trên bồn rửa nhìn chính mình.
Đây là thân thể của Dung thiếu, không phải là của cậu. Hiện tại, thân thể của Dung Phi đã chết đi, như vậy đích đến của cậu là ở đâu?
Liệu một ngày nào đó cậu tỉnh dậy, liền phát hiện linh hồn của mình đang lang thang trên thế giới này?
Cậu muốn đi xem một chút! Cậu không tin bất cứ điều gì trong số này là sự thật!
Dung Phi chạy xuống lầu, không để ý đến tiếng là đằng sau của Dung thái thái, đi tới sân sau, nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Cậu đang ở đâu? Cậu là ai? Cậu nên tiếp tục cuộc sống của mình như thế nào?
Đi đến ngoài cửa phòng bệnh, Dung Phi phát hiện nơi này đã trống rỗng, tất cả dụng cụ đều đã ngừng hoạt động, cũng không có dấu vết thân thể của cậu từng nằm ở đây.
Một y tá đi ngang qua, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Dung Phi rồi nói: “Cậu đến thăm Dung Phi ở phòng bệnh này à? Anh ấy vừa qua đời vào đêm qua và đã được đưa đến phòng tang lễ!”
“Phòng tang lễ ở nghĩa trang Thanh Sơn?”
“Đúng vậy!”
“Là sư phụ của cậu ta tới đón đi sao?”
“Còn có Tô Trăn cùng người đại diện Thẩm Ngạn. Vị tiên sinh này…… ngài không sao chứ!”
Dung Phi không nói gì, quay người lái xe đến nghĩa trang Thanh Sơn.
Dọc đường đi, trái tim của cậu như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Khi vừa đến bên ngoài nhà tang lễ, cậu đã nhìn thấy xe của Tô Trăn. Cậu liền nhanh chóng đi vào, liền nhìn thấy có người đang đang trang trí phòng tang lễ. Sư phụ của cậu đang cầm ảnh của Dung Phi và hỏi Tô Trăn: “Tô tiên sinh…… Cậu nghĩ sao về bức ảnh này?”
“…… Nhìn qua thì có vẻ ổn.” Giọng nói của Tô Trăn đơn điệu, như đang kìm nén điều gì đó.
Dung Phi đi vào, và nhìn thấy chính mình đang nằm trong quan tài.
Nó trở nên mỏng manh và thiếu sức sống, đang trên bờ vực mục nát.
Cậu lùi lại phía sau một bước, cả người ngã ngồi xuống đất.
“Dung thiếu?” Thẩm Ngạn quay người lại kêu lên tiếng.
Tô Trăn cũng quay người, nhìn Dung Phim mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được cách đó hai ba bước. Anh đi tới đỡ cậu đứng dậy: “Dung Phi, sao cậu lại tới đây?”
Dung Phi chỉ vào hỉ vào quan tài, trầm giọng hỏi: “Tôi… đã chết? Tôi… đã chết?”
Thẩm Ngạn không cái gì, bối rối: “Dung thiếu, ngài đang nói cái gì vậy? Cậu ta là diễn viên thế thân Dung Phi, không phải ngài……”
Tô Trăn ra hiệu cho Thẩm Ngạn, yêu cầu Thẩm Ngạn cùng Cao Duy Ung rời khỏi đây trước.
Dung Phi chật vật ôm lấy quan tài, Tô Trăn từ phía sau ôm chặt lấy cậu: “Dung Phi đừng sợ! Đừng sợ! Cậu chưa chết, Cậu còn ở đây!”
“Không…… Không…… Đó là tôi! Đó là tôi! Kia thật là tôi! Tôi nên làm cái gì bây giờ?” Dung Phi run rẩy, đôi mắt trống rỗng đến đáng sợ.
Tô Trăn đột nhiên quay mặt Dung Phi lại, ép buộc cậu phải nhìn anh: “Dung Phi! Dung Phi! Cậu nghe cho rõ đây! Cậu vẫn còn sống! Cậu vẫn đang sống cực kỳ khỏe mạnh! Đã hiểu rõ chưa? Cậu có thể đi, có thể chạy và nói chuyện. Có thể hành động, có thể đóng phim!”
Dung Phi chợt nhận ra người trước mặt chính là Tô Trăn, cậu không thể mất bình tĩnh như thế được!
“Tôi……Tôi…..”
Sắp thay đổi xưng hô rồi