“Đừng dùng sức giãy dụa như vậy, đến cả cổ tay cũng bị trầy xước rồi, ta sẽ đau lòng đấy.” Giọng điệu của Tô Trăn dịu dàng, nhưng từ đầu đến cuối đều không chạm vào Dung Thiếu một lần nào.
Dung thiếu gào thét hết những lời chửi rủa mà hắn có thể nghĩ ra được, nhưng trong tai của Tô Trăn, chúng chẳng khác gì tiếng muỗi vo ve.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào khác tiến vào đâu. Dù sao đây cũng là phòng của ta, ta không muốn ai làm bẩn nó. Người có đói bụng không? Muốn ăn cái gì không?”
Dung Thiếu lại một lần nữa chửi bới om sòm lên, nhưng càng lúc càng hụt hơi, cổ họng cũng bắt đầu khàn đặc.
“Nếu ngươi chết đói thì sẽ không chơi vui đâu.” Tô Trăn đi ra ngoài, vào phòng bếp, điêu luyện nấu một nồi cháo. Mùi thơm nồng nàn bay vào, nhưng Dung thiếu lại chỉ muốn nôn ra.
Tô Trăn vẫn giữ thái độ thanh tao dịu dàng, anh bưng một bát cháo ngồi xuống mép giường, thổi cho nguội rồi đưa đến trước mặt Dung thiếu, Dung thiếu quay mặt đi, cắn chặt môi không chịu ăn.
“Ta biết ngay ngươi sẽ phản ứng như vậy,” Tô Trăn không hề tức giận, mà đặt bát cháo sang một bên, “Ngươi bướng bỉnh, ngoan cố như vậy, chắc chắn là ngươi sẽ không ăn bất cứ thứ gì ta đưa cho. Ta chỉ có thể truyền dịch glucose[1] cho ngươi, nhưng nếu dạ dày bị tổn thương thì vẫn là một vấn đề lớn đó.”
Nói xong, Tô Trăn liền treo lọ thủy tinh chứa dung dịch thuốc lên giá, mặc cho Dung Thiếu cố gắng giãy giụa, Tô Trăn vẫn ấn chặt cánh tay trái của hắn, không chút do dự đâm kim vào mạch máu của hắn. Kỹ thuật của anh càng nhanh gọn, càng toát ra vẻ lạnh lùng.
“Mày tiêm cái gì cho tao vậy! Tiêm cái gì vậy!” Dung Thiếu gào lên, cố gắng hết sức để cọ đầu kim ra, nhưng vị trí của đầu kim khá tốt, cho dù Dung Phi có vùng vẫy thế nào cũng không thể chạm vào được vị trí đó.
“Methamphetamine? Heroin?”[2] Tô Trăn thản nhiên ngồi trên ghế sofa, chống đầu nhìn bộ dạng thảm hại của Dung Thiếu: “Đừng lo lắng, thật ra chỉ là đường glucose thôi.”
Tô Trăn đặt chiếc một hộp đang đóng gói bên cạnh giường, mở nó ra trước mặt Dung Thiếu, bên trong hóa ra là một số dụng cụ đặc biệt.
“À, có cơ hội thử hết tất cả chúng rồi.” Tô Trăn chống cằm nghiên cứu hướng dẫn sử dụng.
“Ha…ha…” Dung thiếu quay đầu lại, “Tao biết rồi, mày đang trả thù tao… a ha… mày đang trả thù tao vì tao không phải là người trong trái tim mày! Tao đã thấy mày nhìn hắn với ánh mắt như muốn phát điên… Mày không ghê tởm hắn… mà là nếu không phải hắn đang ở trong cơ thể này, này sẽ chẳng có phản ứng gì, ha ha, đúng không? Tiểu Tô Thiên Vương bất lực, vô năng?”
“Đúng vậy.” Tô Trăn không hề tức giận, “Trước đây khi em ấy ở trong cơ thể ngươi, ta không nỡ làm một số việc, bởi vì em ấy không thể tiếp nhận, ta cũng không muốn làm tổn thương em ấy. Nhưng chỉ có em ấy mà thôi, như Dung thiếu đã nói, ta liền không cần băn khoăn nhiều như vậy. Ngươi có thấy khó chịu hay không không quan trọng, miễn là ta vui sướng là được.
“Mày cho rằng đem tao trói ở đây, người ta sẽ không phát hiện ra sao? Mày nghĩ rằng chuyện này có thể dễ dàng được giải quyết sao! Tap là con trai của Dung Cẩn Nghiêm!”
“Con trai trên danh nghĩa thôi.” Tô Trăn bắt đầu lắp pin vào những dụng cụ ấy, “Quên nói với người, nguơi không về nhà, Dung bá bá cũng chẳng hề đi tìm ngươi đâu! Bởi vì ngươi khiến ông ấy thất vọng tột độ. Ông ấy mở cho cậu một con đường sáng sủa, ngươi không muốn đi. Ông ấy vắt óc suy nghĩ vì ngươi, ngươi lại chỉ thấy buồn cười, bỉ bôi. Ngươi làm trời sập xuống, ông ấy lại học nữ oa vá trời[3], giờ ông ấy mệt rồi, không chịu nổi nữa. Ngươi biến mất, tốt nhất là biến mất mãi mãi, đó là sự giải thoát lớn nhất dành cho ông ấy.”
“Còn có mẹ tao nữa! Mẹ tao chắc chắn sẽ tìm tao!”
“Ồ, nhắc đến Dung thái thái, ta quên chưa nói với ngươi.” Tô Trăn trải tờ báo buổi chiều ra trước mặt hắn, “Tin tức người đánh nhân viên phục vụ bị lên trang nhất, Dung thái thái đột ngột lên cơn đau tim và nhập viện. Cách đây hơn một tiếng, bà ấy đã qua đời sau khi đang được cấp cứu. Đây cũng là lý do tại sao Dung bá bá không có thời gian tìm người và hoàn toàn tuyệt vọng với ngươi, việc lo hậu sự cùng với đối phó với báo chí đều rất mệt mỏi.”
“Không thể nào, mẹ tao sẽ không chết! Mẹ tao sẽ không chết!” Dung thiếu vùng vẫy hết sức, trợn tròn mở to hai mắt lên, “Mày là tên lừa đảo!”
Tô Trăn khẽ cười một tiếng, lấy điện thoại ra mở trang web, lật xem hết những tiêu đề chính của các tạp chí giải trí lớn rồi đưa ra trước mặt cho Dung Phi.
Những câu như “trời sinh ngang ngược, khiến mẹ ruột tức chết”, “Còn ai có thể gánh hậu quả cho cậu ta”, “cái chết của mẹ hiền trong giới giải trí”, vân vân.
Mỗi lời nói đều chua ngoa, cay nghiệt vô cùng.
Dung thái thái không phải được làm từ sắt thép, ngươi làm trái tim bà ấy vỡ vụn hết lần này đến lần khác, làm sao bà ấy có thể chịu đựng được nữa? Thực ra, ngươi không yêu bà ấy, cũng không hề coi bà ấy như mẹ của mình. Bà ấy chỉ là cái máy ATM của ngươi mà thôi. “Tô Trăn nhấn công tắc, đồ vật của Dung Phi rung lên, “À, cứ dùng cái này để trải nghiệm đi, ta đã đặc biệt tùy chỉnh nó. “
Mày dám đưa cái đó vào đây! Mày dám!
Tại sao ta lại không dám, ngươi thật kỳ quặc.
Lấy nó ra! Lấy nó ra ngay!
Tô Trăn thở dài: “Đã lâu như vậy, ngươi còn chưa hiểu, quyền điều khiển đều ở trong tay ta, ta muốn đặt cái gì cũng được, ngươi chỉ cần hưởng thụ là được.”
“Ngươi nói xem nếu đưa hình dạng hiện tại của ngươi lên mạng thì sẽ như thế nào?”Tô Trăn dùng ngón tay vuốt cằm, vẻ suy tư.
Mày dám à!
“A, sao ta lại không dám? Dù sao Dung phu nhân cũng đi rồi, người phụ nữ duy nhất quan tâm đến ngươi cứ như thế bị ngươi làm cho tức chết. Nhìn thấy ngươi như vậy, Dung Cẩn Nghiêm sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ thôi phải không?” Tô Trăn ôm eo hắn thở dài: “Đôi khi ta không biết vì sao ngươi lại còn sống? Còn có ai quan tâm đến ngươi nữa không? Ngươi có muốn gọi điện chào hỏi xem còn một ai nhớ đến ngươi không?”
Giọng nói của Tô Trăn lạnh lẽo, nhưng lại mềm mại đến mức nghẹt thở.
Dung Phi cố gắng hết sức để suy nghĩ, liều mạng để nhớ lại, cuối cùng mới nhận ra hắn thế nhưng không thể nghĩ ra bất kỳ ai quan tâm đến chính bản thân mình.
“Sao? Làm tổn thương tất cả những người quan tâm đến ngươi? À, nhớ ra rồi, có Long Triển Vân, thiếu gia Long Tam, người ta cũng giống ngươi, là cậu ấm cô chiêu ăn chơi trác táng, có lẽ sẽ có nhiều điểm chung hơn.” Nói xong, Tô Trăn bất ngờ gọi điện thoại cho Long Triển Vân, rồi đưa điện thoại lại bên tai Dung thiếu: “Sao không cầu cứu gã ta đi? Ít nhất gã ta cũng biết ngươi bị ta giam cầm, có lẽ gã ta sẽ tìm người đến cứu ngươi!”
Quả nhiên, điện thoại đã được kết nối.
Alo, Dung Phi?
“Không sai… là tao!” Dung Phi trừng mắt nhìn Tô Trăn, nhưng thứ gì đó trong người khiến hắn không thể nói ra một lời lời hoàn chỉnh, “Long Tam! Tao muốn mày cứu tao!”
“Cứu mày? Làm sao vậy!” Long Triển Vân ở đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng trở nên lo lắng, “Nói cho tao biết! Mày đang ở đâu! Xảy ra chuyện gì vậy! Tao lập tức phái người tới!”
“Tao ở trong căn hộ của Tô Trăn… anh ta… giam giữ tao…” Dung Thiếu cố gắng hết sức để nói xong câu này, rồi chờ đợi câu trả lời của Long Triển Vân.
Nhưng Long Triển Vân ở đầu bên kia điện thoại lại im lặng, hai ba giây sau mới mở miệng: “Dung Phi, gần đây mày làm sao thế? Tô Trăn giam cầm mày? Đang diễn vở kịch gì vậy?”
“Long Tam! Mày… Tao nói thật… Mày mau lên…”
“Dung Phi, mày biết là nhà họ Long bọn tao cũng đã đầu tư một ít cổ phần vào Thịnh Thế Hóa Thiên, còn có nửa số vốn của phim 《 Thương Thần là của tao đầu tư. Tao đã xem thử… mày diễn rất tốt, lần đầu tiên tao cảm thấy tự hào khi có một người bạn như mày… Vậy nên tao cầu xin mày hãy trở lại con người trước đây của mình! Gần đây mày cứ lẩn thẩn như người mất hồn! Lần đó ở Golden Rose, mày không phải đã nói với tao rằng muốn trở thành diễn viên sao? Lần đầu tiên tao, Long Tam, cảm thấy mày cuối cùng cũng sống như một người đàn ông rồi!”
“Long Tam! Cái gì mà 《Thương Thần》! Đó căn bản không phải là phim tao đóng!” Dung Phi hét vào micro.
Mày có phải lại uống rượu hay không? Uống nhiều rồi thì đừng lái xe! Số điện thoại này không phải của Tô Trăn à? Kêu anh ta nghe điện thoại! Tao bảo anh ta đưa mày về nhà!
Mẹ nó! Long tam! Tô Trăn chính là một con thú đội lốt người!
“Mặt người dạ thú? Mày đang nói về tao hay chính bản thân mày? Tao còn có cuộc họp phải tham dự, một thương vụ hàng chục triệu đô. Mày đưa điện thoại cho Tô Trăn đi.
Dung thiếu nhắm mắt lại trong tuyệt vọng, trong cuộc đời hắn, người duy nhất có thể gọi là bạn là Long Triển Vân, nhưng bây giờ Long Triển Vân lại đồng ý thành tri kỉ với kẻ mạo danh kia!
“Alo, Long Tam Thiếu, xin lỗi.” Tô Trăn cầm điện thoại, nét mặt điềm tĩnh.
Ôi, tên đó có phải lại say rượu rồi phải không?
“Không, chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ giữa tôi và cậu ấy thôi.” Giọng nói của Tô Trăn đầy vẻ cưng chiều lẫn bất lực.
Vậy thì xin thông cảm, người anh em của tôi đôi khi hơi bướng bỉnh. Tôi đã xem “Thương Thần”, hai người diễn rất hay. Bộ phim tiếp theo, nhà sản xuất Long thị chúng tôi vẫn dự định đầu tư, hy vọng hai người vẫn sẽ hợp tác.
Chắc chắn rồi.
Cúp điện thoại, Tô Trăn ngồi trên ghế sofa, chống đầu, môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt, vẻ ung dung như vậy, trong mắt Dung thiếu lại tà ác đến cực điểm.
À, người nhìn xem này, Long Tam Thiếu còn khen diễn xuất của ngươi trong “Thương Thần” hay đấy. À không, diễn xuất hay là Dung Phi của ta đấy. Vai Trần Thiển Phong của em ấy cũng diễn rất tốt, còn được giải thưởng tại Liên hoan phim quốc tế nữa. Rồi Tuần lễ thời trang Châu u, bất cứ việc gì em ấy làm đều làm tốt. Còn ngươi, Dung Thiếu, thật là thất bại.
“Cơ thể này là của tao! Là của tao!” Dung thiếu bị thứ gì đó bên trong hành hạ đến mức sắp không thở nổi, một ít máu chảy xuống ga giường.
“Ồ, cơ thể này là của ngươi.” Tô Trăn gật đầu, “Vậy ngươi có thể cho ta biết ngươi đã đạt được điều gì bằng cơ thể này? Hay ngươi đã theo đuổi điều gì bằng nó? Ngươi còn nhớ học sinh trung học bị ngươi đâm gãy cột sống không? Đó là Dung Phi của ta đứng trước công chúng để xin lỗi thay ngươi. Ồ, và còn có Khương Ngưng bị ngươi đóng băng, cô ấy đã rất vất vả mới leo lên vị trí host nữ của một chương trình giải trí, cô ấy đang nhắm vào ngươi và tìm cơ hội để trả thù. Ngươi đã khiến rất nhiều diễn viên, đạo diễn tức giận. À, quên mất, còn có Lâm Vũ Vi, nữ ca sĩ trẻ này cũng là một trong những nghệ sĩ bị ngươi hủy hoại phải không? Ngươi có thể cho ta biết một việc nào đó mà ngươi làm không phải là một kẻ khốn nạn được không?!”
Dung thiếu nhấp môi, không nói một lời gì.
Khoái cảm từ sản phẩm này thế nào? Hãy thử một loại khác nhé?
Cứ như vậy, Dung thiếu bị tra tấn cho đến khi bất tỉnh.
Tô Trăn rời khỏi phòng, Noria đang nấu cái gì đó.
“Ê, Tô Trăn! Cậu thế nhưng lại có mì ăn liền ở đây à! Không thể tin nổi! Với tính cách của cậu, cậu sẽ chẳng bao giờ ăn những thứ không dinh dưỡng như thế này đâu!”
Khi Noria đặt món ăn lên bàn, Tô Trăn vẫn đứng ngẩn người ở đó.
Nhìn gì vậy? Trong trường học cũng có nhiều du học sinh Trung Quốc, bọn họ đều thích dùng mì gói nấu với trứng gà. Cậu có muốn ăn thử hay không?
“Tôi đã ăn qua rồi.” Tô Trăn quay mặt đi chỗ khác.
Hả? Khi nào?
“Dung Phi đã nấu cho tôi ăn.” Giọng của Tô Trăn run rẩy.
Noria ngập ngừng một lúc, rồi tiến lên đặt tay lên vai anh, “Đừng lo lắng… Cậu ấy sẽ trở về bên cạnh cậu.”
“Kỳ thực cả tôi và cậu đều không chắc chắn lắm phải không?” Tô Trăn nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, “Tôi vẫn nhớ bóng lưng em ấy đang nấu mì trong bếp, cử chỉ của em ấy, thanh âm em ấy đập trứng gà.”
“Tô Trăn, nếu biết rõ bản thân mình muốn gì, hãy nắm lấy. Trên đời này có rất nhiều người sống mà không biết mình muốn gì, ví như vị thiếu gia họ Dung đáng thương kia. Còn cậu và tôi, chúng ta là một loại người. Chỉ cần là thứ mình muốn, nhất định phải nắm chặt trong tay, dù phải đảo ngược cả thế giới. ” Noria ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, “Một tuần sau, hắn sẽ phải nghênh đón đòn đánh chí mạng.”
Tô Trăn đứng bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Tuần này, Dung Thiếu từ lúc đầu gặp Tô Trăn bị chửi bới, đến giờ chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của Tô Trăn là toàn thân run rẩy, hắn ngoài việc giãy giụa trong dục vọng ra thì còn lại chỉ ngủ mê man.
Mà thời điểm khi hắn ngủ say, Tô Trăn sẽ tiêm truyền dịch dinh dưỡng cho hắn.
“Mày… mày định làm gì…” Dung Thiếu tỉnh dậy từ trạng thái hôn mê, khoảnh khắc nhìn thấy Tô Trăn, hắn lập tức run lên.
“Nghe nói nằm lì một chỗ không tốt cho tuần hoàn máu, nên tôi đặc biệt đặt làm một chiếc ghế từ nước ngoài, ngươi có muốn thử một chút không?”
Tao không muốn… không muốn…
“Vậy thì cầu xin ta đi.” Tô Trăn nhướng mày, khẽ cười một tiếng. Đó là sự chế giễu tuyệt đối, từ khuôn mặt vốn thanh lịch của Tô Trăn, điều đó càng trở nên chói mắt.
Dung thiếu nhấp môi, không nói câu gì.
Tô Trăn đẩy ghế vào trong phòng, Dung Thiếu nhìn thấy gần như muốn hét lên.
Ta đỡ ngươi ngồi lên nhé? Ngươi không biết căn hộ của tôi có phong cảnh đẹp lắm đâu, từ ban công nhìn ra có thể thấy công viên lớn nhất thành phố.
“Tao không muốn! Tao không muốn!” Dung Thiếu co rúm lại, nhưng Tô Trăn vẫn tiến lại gần.
“Ngươi không muốn thử sao? So với nó, những thứ vừa rồi chỉ là trò trẻ con thôi.”
“Mày là thằng điên! Tao không muốn…không muốn…” Rõ ràng Dung Thiếu đã không còn sức lực, dù Tô Trăn gỡ bỏ xiềng xích trên người hắn, hắn cũng chỉ ngã gục xuống đất một cách thảm hại, thậm chí còn không đủ sức để bò dậy.
“Ta đã sớm nói với ngươi từ lâu rồi, ngươi nhất định phải ăn một chút gì đó. Nhìn xem, nếu ngươi không ăn, cho dù ta cho ngươi một cơ hội, ngươi cũng không thể rời đi.” Giọng nói của Tô Trăn tràn đầy mỉa mai “Chiếc ghế tốt như này tốn của ta mấy vạn, còn tính thêm phí vận chuyển… Nếu không ngồi lên và tận hưởng nó thì thật là lãng phí.”
Dung thiếu giận dữ nhìn chằm chằm vào Tô Trăn, vừa mới bò dậy được một chút đã lại ngã nhào xuống, hai mắt hoa lên.
Tô Trăn ôm hắn từ phía sau, dễ dàng đem hắn ngồi xuống chiếc ghế kia.
“A——” Cơn đau xuyên thấu khiến nước mắt hắn sắp rơi ra ngoài.
“Ta sẽ bật công tắc.” Tô Trăn cúi đầu xuống và đưa tay ra để ấn công tắc.
“Đừng! Đừng!” Dung Thiếu dùng hết sức ấn chặt ngón tay anh.
“Không cần? Ngươi nói không cần thì không cần sao? Ngươi lại không phải là em ấy, tại sao ta phải nể mặt ngươi?”
“……Tao… tao cầu xin mày…” Nếu thật sự bật công tắc, Dung Thiếu biết mình sẽ chết rất thảm, “Chẳng lẽ mày thật sự… muốn giết tao sao…”
“Tại sao ta không thể giết ngươi?” Tô Trăn nhẹ nhàng hỏi, “Giết một người mà chẳng ai quan tâm, chẳng có gì khó khăn cả.”
Dung thiếu cúi đầu xuống khóc, “Mày sẽ xuống địa ngục… Tô Trăn… Mày sẽ xuống địa ngục…”
“Ta đã ở trong địa ngục rồi, còn ngươi… Dung thiếu, người vẫn đứng trên đám mây tự hào, chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ rơi xuống như thế nào.”
Nói xong, Tô Trăn nhấn công tắc.
Dung thiếu phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai tay nắm chặt vào tay vịn, nhưng cơn đau dữ dội như dự đoán lại không đến.
Tô Trăn nhìn về phía ổ cắm điện, “À, quên cắm điện rồi.”
Cả người Dung thiếu đều là mồ hôi lạnh, trái tim vẫn còn treo lơ lửng trên đầu mũi dao.
Tô Trăn thong thả đi, chuẩn bị cắm phích điện.
“Hãy giết tao đi… Dung Phi đã không còn tồn tại nữa…” Dung Thiếu run rẩy nói.
Tô Trăn thở dài, trực tiếp ngồi xuống đất.
“Như vậy liền đã muốn chết? Ngươi thật là yếu đuối.” Tô Trăn vươn tay cầm lấy laptop đặt trên bàn, tùy ý vào một trang web, đem nó trước mặt Dung thiếu “Nhìn xem, tỷ lệ nhấp chuột thực sự rất cao nha. Ngươi hiện là đối tượng mà nhiều người đàn ông muốn nếm thử.”
Con ngươi của Dung thiếu thoáng chốc giãn ra, hình ảnh kia thật chật vật. Chỉ trong hơn một giờ đồng hồ, số lượt nhấp chuột và tải xuống đã vượt quá hàng trăm nghìn.
“Tô Trăn! Tô Trăn! Tô Trăn!” Dung Thiếu gào thét tên Tô Trăn, nhưng không thể nói thêm lời nào nữa. Gương mặt hắn tái nhợt, gần như không thể thở được.
“Có muốn ta đọc những bình luận bên dưới cho ngươi nghe không? Nhưng thật sự chúng quá khó nghe, ngươi tự đọc đi nhé?”
Tô Trăn đem tất cả bình luận mở ra cho Dung Thiếu xem.
Có đủ loại lời lẽ, từ chế giễu, thô tục, khuôn mặt ít ỏi trong hình ảnh không hề được pixel hóa. Tiếng hét của hắn thậm chí còn được tải xuống làm nhạc chuông.
“Mày… mày tại sao lại làm như vậy…” Dung Thiếu nhìn tất cả những điều này, khuôn mặt đầy nước mắt.
“Dung Cẩn Nghiêm muốn bằng mọi cách phong tỏa những trang web này, nhưng ngươi biết đấy, tốc độ tải xuống quá nhanh, gương mặt quyến rũ của ngươi đã được mọi người ghi nhớ.” Tô Trăn nói một cách thờ ơ.
“Mày là một thằng điên, một thằng điên từ đầu đến cuối!”
“Vậy ai đã khiến ta phát điên?” Tô Trăn nhún vai, đóng laptop lại.
“Mày làm những chuyện này, chẳng phải là để tra tấn tao, khiến tao rời đi để hắn ta có thể xuất hiện sao?” Dung Thiếu cười khổ nhìn Tô Trăn, “Ngươi thật sự rất thích hắn… phải không… nếu không thì cùng là một thân xác này, mày thậm chí còn không muốn động vào tao… mà lại dùng cách này để tra tấn tao… chỉ cần tao mãi mãi chiếm giữ thân xác này, có thể dùng cách này để tra tấn mày… hahaha… mày tuyệt đối không thể giết được tao! Mày phải để lại cho hắn một nơi để trở về… Tô Trăn, tao nói cho mày biết… dù mày có tra tấn tao như thế nào, tao cũng sẽ không rời đi đâu! Tao muốn mày mãi mãi không thể có được hắn!”
[1] Dịch Glucose
Glucose là dịch truyền tĩnh mạch, được sử dụng chủ yếu để cung cấp nước cũng như bổ sung năng lượng cho cơ thể. Ngoài ra, glucose cũng đóng vai trò như một loại dung dịch vô trùng tiêm truyền tĩnh mạch, được sử dụng để tiêm các loại thuốc khác.
[2] Methamphetamine, Heroin
Methamphetamine là một chất kích thích hệ thần kinh trung ương nhóm amphetamin từng được sử dụng không phổ biến như một phương pháp điều trị bổ sung cho rối loạn tăng động giảm chú ý, và béo phì, nhưng lại phổ biến được sử dụng như một loại thuốc giải trí tiêu khiển. Hay còn được gọi là Ma túy đá.
Khi sử dụng ma túy đá sẽ gây kích thích hệ thần kinh trung ương, khiến cho người dùng trở nên hưng phấn, sung mãn và có những hành động mất kiểm soát. Nếu sử dụng liều cao và kéo dài sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể.
Heroin, bạch phiến, morphine là một loại chất gây nghiện được sử dụng phổ biến nhất như một loại thuốc giải trí gây tác dụng hưng phấn. Về mặt y học, nó được sử dụng ở một số quốc gia như thuốc giảm đau hoặc trong liệu pháp thay thế opioid. Heroin thường được tiêm, thường vào tĩnh mạch
[3] Nữ oa vá trời
Người Trung Hoa kể rằng Nữ Oa là vị thần sinh ra loài người. Con cháu bà sống trong cõi thế gian bình yên vô sự thì bỗng một hôm Thủy Thần, Cung Công và Hỏa Thần, Chúc Dung gây sự đánh nhau rất dữ dội.
Cung Công thua to, tự nghĩ chẳng còn mặt mũi nào sống trong trời đất nữa bèn đập đầu vào núi Bất Chu, vốn là cây cột chống trời ở phía Tây Bắc, để tự tử.
Vì sức đập không đủ mạnh nên Cung Công không chết, chỉ có cây cột chống Trời là gẫy gập xuống, một góc trời bị sạt lở gây ra tai họa khủng khiếp cho loài người.
Vòm trời rách toang, đất đai ầm ầm rung chuyển, núi rừng bốc cháy, nước ngập mênh mông, loài người hốt hoảng kéo nhau chạy trốn. Nhưng trời sập còn biết trốn vào đâu!
Bà Nữ Oa đau lòng thấy con cháu ngoi ngóp trong cảnh đất trời nghiêng ngửa tối tăm. Bà nghĩ chỉ còn một cách vá lại vòm trời cho nguyên lành như cũ mới mong cứu được loài người.
Nhưng công việc vá trời đâu phải chuyện dễ, xưa nay đã có ai nghĩ đến, đừng nói dám làm! Chỉ vì thương con mà ngày đêm bà không quản khó khăn, vất vả, một mình hì hục khuôn đất, đội đá ở khắp nơi về để vá trời cho bằng được, kịp cứu đàn con.
Bà chọn đá ngũ sắc, chất lên thành núi, đốt lửa luyện đá thành keo rồi lần lượt vá hết các vết thủng trên vòm trời. Bà lấy bốn chân lực lưỡng của con rùa khổng lồ đem dựng ở bốn phương trái đất làm cột chống trời hết sức vững chãi. Vòm trời được nâng cao, ánh sáng trở lại chan hòa.
Bà còn lấy lau lách ở các bờ sông đốt thành tro, chất đống lại để ngăn dòng nước lũ lan tràn trừ được tai họa do Thủy Thần gây ra.
Bà giết con rồng đen hung dữ, xua đuổi các loài ác thú vẫn thường quấy phá khắp nơi. Bà lấy ống sậy ghép lại với nhau thành một loại nhạc cụ hình giống đuôi con chim phượng rồi giao cho con cháu thổi lên nghe réo rắt vui tai.
Từ đấy, cảnh tượng bình yên đã trở về trên mặt đất. Con người sống dưới vòm trời trong xanh, điểm mây ngũ sắc, không còn lo trời sập, không sợ nước lũ và các loài ác thú, chăm lo làm ăn, bốn mùa no đủ, vui tươi.