Tuy rằng trên mặt Dung Phi lộ ra biểu tình nói: “Tên gia hỏa anh thật là hết cách”, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy vui mừng.
Hai người ngồi xuống ghế dài, Tô Trăn dựa lưng vào ghế chỉ vào xe kem cách đó không xa: “Anh muốn ăn cái đó.”
“A?” Đây là lần đầu tiên Dung Phi nhìn thấy Tô Trăn với vẻ mặt trẻ con và ương bướng như vậy.
“Kem nha. Em không cảm thấy việc ăn kem trong khu vui chơi là điều bắt buộc phải không?” Tô Trăn hất cằm, “Anh biết em vẫn còn tiền, nên đi mua kem đi.”
“Không phải anh vẫn còn bị choáng sao? Ăn kem xong không sợ ói ra à?”
“Anh không có nói là sẽ mang kem đi ngồi ăn trên tàu lượn siêu tốc, sao trông em lại có biểu tình thế kia?”
Vì vậy Dung Phi đành phải cam chịu quay lại xe bán kem, Tô Trăn nhìn bóng lưng cậu liền mỉm cười.
Chưa đầy một phút sau, Dung Phi đã cầm hai cây kem đi tới, đặt một cây vào tay Tô Trăn.
Tô Chấn cầm lấy kem đứng dậy đi về hướng khu vui chơi bên kia.
“Ể? Anh không bị choáng à?”
Tô Trăn quay người lại, nhướng mày: “Đó chỉ là kỳ thuật diễn thôi, đồ ngốc.”
“Hả?” Dung Phi theo sau, lông mày đều dựng lên: “Em thật sự cho rằng anh có thể ngất đi! Anh làm sao có thể lừa gạt người như thế!”
“Anh muốn nói với em, cho dù ngay cả khi ai đó nói với em rằng ngồi tàu lượn siêu tốc sẽ gây ra chứng liệt nửa người ở mức độ cao hoặc em sẽ chóng mặt nhiều ngày sau khi ngồi lên chúng, đó chỉ là ý kiến của họ. Chỉ khi em ngồi lên nó, em mới biết liệu mình có có thể làm được điều đó hay không.” Tô Trăn mím môi. Nhấp một ngụm kem, lớp bơ phủ lên trên môi anh, ngoài ý muốn trông rất đáng yêu.
Anh ấy dùng ngón tay chỉ vào Dung Phi và nói tiếp: “Cho dù người khác có nói với Dung Phi rằng, em không có khả năng gợi cảm, Dung Phi, cậu không thông minh, nhưng chỉ cần em biết em muốn trở thành ai, em đều có thể trở thành người đó. Em chính là em, cùng cái nhìn của bọn họ đều không có quan hệ gì cả.”
Dung Phi mím môi nhanh chóng bước đi theo, hai người ăn kem như trẻ con. Dung Phi cắn mở chiếc đế hình nón, kem tan chảy ra, chảy dọc theo cổ tay cho đến khuỷu tay.
“Ối! Ối!” Dung Phi hạ tay xuống, kem rơi xuống đất.
Tô Chấn nghiêng đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, dở khóc dở cười: “Sao em lại giống như một đứa trẻ con vậy? Khăn giấy đâu? Lúc mua kem em có mang theo không?”
“A…quên mất rồi…” Dung Phi rối rắm với cảm giác nhớp nháp trên cánh tay.
Tô Trăn nhìn bốn phía chung quanh, chỉ vào đài phun nước sáng rực dưới ánh mặt trời: “Tới đó rửa tay đi!”
Dung Phi đột nhiên có cảm giác như mình được cứu.
Đài phun nước tại Disneyland không có hồ bơi. Đó là một miếng phiến đá, nước từ đài phun chảy ngược qua các khe hở trên phiến đá sau đó chảy lại tuần hoàn. Du khách lần đầu khi đến đây cũng không biết ở đó sẽ có một đài phun nước, vừa đi tới, nháy mắt nước sẽ bất ngờ phun lên từng dòng nhỏ giọt như mưa rào, xối ướt người.
Một số cặp đôi sẽ cố ý nắm tay nhau đi trên phiến đá để kiểm tra xem đài phun nước sẽ phun ra từ đâu. Một số đứa trẻ chạy giữa những mái vòm được hình thành khi đài phun nước bắn từ trên cao xuống thấp, cười vui vẻ, không khí cũng nhẹ nhàng lay động theo.
Dung Phi đi mấy bước trên phiến đá, nhưng không có nước phun ra. Cậu bất lực nhìn về phía Tô Trăn đang đứng ở bên cạnh.
Nhưng Tô Trăn lại mỉm cười đi tới, mỗi bước anh đi đều tựa như pháo hoa trên sân khấu, nước suối liền trào ra, anh vươn tay ra, dòng nước từ khe hở ngón tay anh chảy qua “Lại đây rửa tay đi.”
Dung Phi chạy chậm tới, nhưng lúc này cậu lại một nhát chính xác,mỗi bước chân đều có dòng nước ra ngoài. Cậu chỉ có thể dùng tay ôm đầu nhảy nhót như một con thỏ. Tô Chân thấy vậy liền cười to hơn nữa.
Một số nữ sinh đại học đứng cạnh phiến đá dừng bước, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, thậm chí còn chỉ trỏ, bàn luận điều gì đó.
“Wow! Hai chàng trai này đẹp trai quá!”
“Này! Nhìn xem, chàng trai kia trông có giống Tô Trăn không?”
“Hả? Thật sự rất giống nhau! Nhưng không thể nào là Tô Trăn được. Tô Trăn sẽ không ăn mặc như vậy!”
“Nhưng thật sự rất giống… Wow, trông anh ấy vui chưa kìa, tớ chưa bao giờ thấy Tô Trăn cười vui vẻ như vậy ở trên TV!”
Dung Phi cảm nhận được ánh mắt của các cô gái, đang định quay đầu đi chỗ khác, nhưng Tô Trăn đã đưa tay giữ đầu cậu lại về chỗ cũ.
“Đồ ngốc! Cho dù bọn họ có chụp ảnh và thậm chí còn được đăng trên tạp chí thì có vấn đề gì lớn đâu?”
Dung Phi cười sầu trong lòng.
“Quần áo của em ướt hết rồi, mau rời khỏi đây thôi. Nhân lúc trời còn nắng mà đem quần áo phơi khô, nếu không, em sẽ bị cảm lạnh.” Tô Trăn nắm lấy cổ tay Dung Phi, dẫn cậu rời khỏi đài phun nước.
Trong khi những du khách khác cầm ô che nắng hoặc đi dạo dưới bóng cây thì Dung Phi và Tô Trăn lại muốn đi dạo dưới ánh nắng.
“Em xin lỗi, Tô Trăn, vì em mà anh phải phơi nắng suốt như thế này.”
“Không sao đâu.” Vẻ mặt của Tô Trăn hiện lên bộ dáng không sao cả, trên môi nở nụ cười, “Anh không sợ bị rám nắng. Anh nghĩ mình đã rời khỏi hàng ngũ tiểu sinh[1] hẳn là từ lâu rồi phải không?”
“Tất nhiên là không rồi! Anh rất nam tính!” Dung Phi cực kỳ nghiêm túc nói, “Cho dù anh không phục vụ những thẩm mỹ trần tục đó, anh vẫn được mọi người công nhận! Hơn nữa, không có vai diễn nào anh đóng trong những năm này giống như vậy, không có thần tượng nào của giới trẻ ngày nay có thể làm được điều này cả!
“Ha ha,” Tô Trăn đưa tay nhéo mũi Dung Phi, “Có thể được em công nhận, anh rất vui.”
“Này, sao anh luôn cùng cái mũi của em có ý kiến vậy?” Dung Phi lùi lại phía sau né tránh.
“Bởi vì mũi của em rất giống em trong quá khứ, do đó mà anh thích nó nhất.” Tô Trăn nói xong liền đi về phía trước, để lại Dung Phi còn đang ngu ngơ suy nghĩ ý tứ của câu nói này.
Quá khứ của mình là gì? Hiện tại là Dung Thiếu cùng Dung Thiếu trong quá khứ có gì khác nhau sao? Chưa từng nghe nói Dung Thiếu đã từng đi phẫu thuật thẩm mỹ nha?
“Sao em vẫn còn đứng ở đó?”
Tô Trăn cùng Dung Phi vẫn còn đi chơi nhiều trò khác, ví dụ như cốc xoay.
“Thật sự là muốn chơi cái này sao?” Dung Phi nhìn những chiếc cốc đang xoay điên cuồng, hơn nữa người chơi bên trong đều là những cặp đôi trẻ, Dung Phi cùng Tô Trăn vào chơi hiển nhiên có chút kỳ quái.
“Cứ chơi trò này đi.” Tô Trăn nói với ngữ điệu chắc chắn.
“Vậy chúng ta cùng chơi trò này đi.” Dung Phi âm thầm nuốt nước bọt. Cậu đã từng chơi qua trò cốc xoay này ở trường trung học cơ sở khi cùng các bạn cùng lớp đến Disneyland. Một trò chơi tưởng chừng như đơn giản lại có tác dụng cực kỳ bất ổn.
Cảm giác quay cuồng sau khi rời khỏi trò chơi còn hơn cả cái gọi là tàu lượn siêu tốc. Dung Phi gần như đã ngã xuống ngay tại chỗ sau khi vừa rời khỏi chiếc cốc, sau đó vất vả lắm mới được các bạn học đỡ đến nằm lên băng ghế. Trong khi những người khác đang chơi vui vẻ thì cậu lại nằm đó cả buổi chiều. Tất nhiên cậu sẽ không nói với Tô Trăn về trải nghiệm bi thảm này.
Khoảnh khắc bước vào chiếc cốc xoay và kéo cần gạt an toàn xuống, Dung Phi nuốt nước bọt.
Lòng bàn tay của Tô Trăn ôm lấy sau đầu Dung Phi, đem cậu tựa vào vai anh, “Sao vậy? Em sợ bị choáng lắm à?”
Dung Phi còn chưa kịp trả lời, chiếc cốc đã bắt đầu chuyển động, cậu theo bản năng dùng bàn tay đỡ lấy đỉnh cốc, vẻ mặt lo lắng, Tô Trăn duỗi cánh tay dài ra nắm lấy cánh tay Dung Phi, đem nó kéo xuống..
“Nếu như sợ đến ngất đi, liền nhìn cùng một vị trí đi.”
Chiếc cốc quay càng lúc càng nhanh, chưa kể nhìn về cùng một phương hướng, thậm chí ngay cả cái cổ cũng sắp bị gãy đôi rồi.
“Hoặc nhắm mắt lại thật chặt.”
Tô Chấn kéo cậu, ôm vào lòng ngực. Lần đầu tiên Dung Phi cảm thấy bản thân mình thật không biết cố gắng nha, ngay cả chơi game cũng phải có Tô Trăn chăm sóc.
Cơ thể được Tô Trăn cố định lại, Dung Phi cuối cùng cũng không còn cảm giác như bị ném ra ngoài nữa.
Bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp, Dung Phi thậm chí còn có ảo tưởng rằng mình và Tô Trăn là những người duy nhất còn lại trên thế giới.
Vòng ôm của Tô Trăn càng lúc càng chặt, gần như khiến Dung Phi không thở nổi. Loại hít thở không thông này khiến cho Dung Phi không có cảm giác Tô Trăn đang hôn lên đỉnh đầu minh.
Khi chiếc cốc từ từ dừng lại, thế giới của Dung Phi vẫn đang trời đất quay cuồng. Cần gạt an toàn được nâng lên, các du khách trong cốc lần lượt rời đi, chỉ còn lại Dung Phi là vẫn đang được Tô Trăn ôm chặt. Mãi cho đến khi nhân viên tiến tới hỏi, Tô Trăn mới giơ tay nói: “Xin lỗi, em ấy có hơi choáng váng.”
“Tôi không sao,” Dung Phi chấn chỉnh lại tinh thần đứng dậy, “Có thể đi rồi! Đừng trì hoãn việc xếp hàng của những du khách khác!”
Cậu là một diễn viên đóng thế hàng đầu, làm sao một chiếc cốc xoay nhỏ này có thể khiến cậu không đứng dậy nổi được!
Lấy lại sức lực và bước đi theo hình chữ S, Dung Phi miễn cưỡng bước xuống bậc thang. Khi cậu ngã sang một bên, Tô Trăn đã đi theo sát đỡ lấy cậu.
“Xem ra việc xoay tròn của cái cốc thực sự là vết thương chí mạng của em nha!” Tô Trăn vòng tay qua dưới nách Dung Phi, mà cả người Dung Phi lại dán lên Tô Trăn, không dám mở to mắt.
“Em thực sự chóng mặt đến thế à? Em nhắm mắt lại như thể đang đợi anh hôn em vậy.”
Nhưng chỉ là một trò đùa thôi cũng khiến đầu Dung Phi càng choáng váng hơn. Vừa mở mắt ra, phía trên liền bắt gặp ánh mắt của Tô Trăn, nụ cười nhàn nhạt che khuất tầm nhìn của Dung Phi.
“Tại sao em lại đỏ mặt? Không thể trêu đùa em, phải không?”
“…Trò đùa này thật không vui gì…” Dung Phi vẫn còn đang choáng váng.
“Qua bên kia ngồi chút đo.” Tô Trăn đem Dung Phi kéo sang một bên.
Có lẽ là bởi vì trước đó Dung Phi đã bị choáng váng quá nặng, mặc dù lần này cơn chóng mặt đến dữ dội nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Hai ba phút sau, Dung Phi mới có thể đứng dậy. Cậu nhìn thế giới xung quanh để chắc chắn rằng mình không còn bị chóng mặt. Sau đó lại nhìn về phía Tô Trăn đang đứng bên cạnh mới nhận ra đối phương cũng đang nhìn mình.
“Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ rồi.” Dung Phi gãi đầu, “Xin lỗi, lại phải nhờ anh chăm sóc.”
“Vậy anh có phải hay không nên trả lời, không sao đâu, anh rất thích hưởng thụ cảm giác chăm sóc em?” Tô Trăn ngẩng đầu, trời đã chạng vạng, “Tối nay hình như Disneyland có buổi biểu diễn, em có muốn xem không?
“Có nha”
Dung Phi không bao giờ có thể từ chối lời mời của Tô Trăn, nhưng cậu đột nhiên lại nghĩ tới việc lẽ ra bản thân nên trở về nhà An Khải Văn, nhưng thay vào đó cậu lại đi chơi với Tô Trăn cả buổi chiều.
“Có chuyện gì vậy? Em đang suy nghĩ cái gì đó?”
“Không…” Dung Phi theo bản năng sờ túi của mình, sau đó mới phát hiện điện thoại của mình không thấy đâu… Chắc là cậu đã đánh rơi nó khi chạy trốn các paparazzi trong trung tâm thương mại…
“Em đang nghĩ tới An Khải Văn.” Nụ cười của Tô Trăn dần biến mất, “Nếu như em đang nghĩ tới cậu ra, anh có thể đưa em về.”
“Cái gì gọi là ”suy nghĩ về anh ta”?” Dung Phi nhướng mày, “Em chỉ đang nghĩ là mình có nên cho anh ta biết mình đang ở đâu thôi… Dù sao đây cũng là khóa huấn luyện khép kín, em không nên quên nó sau khi chạy ra ngoài mua sắm, anh vẫn luôn đi cùng em… Không biết như vậy có tính là vi phạm hợp đồng không.”
“Ừm.” Tô Chấn gật đầu, lấy điện thoại di động ra, “Anh sẽ gọi điện cho Perini tiên sinh để giải thích tình hình.”
“Với Perini?” Tại sao Dung Phi lại cảm thấy sự việc càng ngày càng lớn hơn vậy
Tô Trăn đã đi gọi điện thoại, khi giọng nói bên kia vang lên, thế nhưng Tô Trăn lại lưu loát sử dụng tiếng Ý khi mở miệng.
Tuy rằng không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng Dung Phi lại cảm thấy giọng nói của Tô Chấn rất êm tai, trên mặt anh có vẻ dịu dàng, tựa hồ rất quen thuộc với Perini tiên sinh.
Hai ba phút sau, Tô Chấn cúp điện thoại, nhìn Dung Phi: “Ông Perini nói chỉ cần anh đưa em về với An Khải Văn trước mười hai giờ là được.”
“A? Anh đã nói gì với ông Perini vậy?”
“Đây là bí mật.” Tô Trăn đứng lên, hoàng hôn chiếu xuống mặt anh, màu cam nhạt giống như một cảnh phim điện ảnh, “Chúng ta đi ăn chút gì thôi, em không thấy đói sao?”
Sau khi trải qua sự tra tấn bằng cà phê giảm béo và bánh quy bột yến mạch của An Khải Văn, Dung Phi thực sự muốn ăn một món gì đó thật ngon.
Nhưng tại Disneyland chỉ có xúc xích và xúc xích, ngoài ra còn có những chiếc hamburger trông không được chân thực cho lắm.
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn trong Disneyland rực rỡ và đầy màu sắc. Một bên vừa ăn hamburger, một bên Dung Phi vừa nhìn chiếc thuyền hoa từ xa đang đến gần, cảm giác như đang ở trong biển sao. Disneyland vào ban đêm dường như sôi động hơn so với ban ngày, còn không ít bậc phụ huynh mang theo con cái đến vui chơi. Các cô gái đeo đôi tai thỏ phát sáng trên đầu, còn các chàng trai mặc áo choàng Batman hoặc Superman để chờ đợi màn trình diễn trên xe hoa.
“Hình như có rất nhiều người, có chút không nhìn rõ mọi thứ.” Tô Trăn đứng trên ghế, đưa tay về phía Dung Phi, “Này, em cũng muốn đứng lên à?”
Dung Phi gật đầu. Màn trình diễn xe hoa thực ra không có nội dung gì nhưng lại mang không khí lễ hội độc đáo thuộc về Disneyland.
“Nếu chúng ta đi vào đám đông, hẳn là chúng ta sẽ vô tình lạc mất nhau.” Tô Trăn khẽ mỉm cười, gió đêm lướt qua lông mày anh vui vẻ mà nhảy xuống, quay lại nhìn Dung Phi đang đứng trên cao. “Hãy suy nghĩ làm thế nào để tôi nhìn thoáng qua trong biển người này liền chú ý đến em, Dung Phi Đây là bài tập cuối cùng của ngày hôm nay – hãy làm tôi bị mê hoặc bởi em.”
Dung Phi đứng sững sờ ở đó, ánh mắt dõi theo Tô Trăn cho đến khi anh hòa vào đám người bên trong.
Làm thế nào để Tô Trăn chú ý đến mình?
Dung Phi lo lắng chen vào trong đám người, cuối cùng thật vất vả mới phát hiện Tô Trăn đang định gọi anh, nhưng đối phương lại quay đầu đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho Dung Phi không được kêu lên thành tiếng, sau đó lại biến mất một lần nữa.
Tại sao lại như vậy? Tô Trăn đang muốn làm gì?
“Đây là bài học cuối cùng trong ngày – hãy làm tôi bị mê hoặc bởi em..”
Dung Phi nhớ tới lời nói của Tô Trăn.
Là một người mẫu, ngoài việc chú ý đến phong cách đặc trưng của thời trang, bạn còn phải biết sử dụng nét quyến rũ của chính mình để khiến khán giả chú ý đến bộ trang phục.
Và sự quyến rũ của cậu đang ở đâu?
Cậu có khả năng gì để mê hoặc được Tô Trăn?
1] Hàng ngũ tiểu sinh
Từ này dùng để chỉ những nam diễn viên trẻ trong Cbiz.