Hiện tại bây giờ, An Khải Văn đã khoanh tay, nhìn bọn họ một cách buồn cười.
“Mẹ, mẹ, con cần phải đi qua cổng kiểm tra an ninh! Con hứa sẽ gọi cho mẹ ngay lập tức khi vừa xuống máy bay, được không?”
Rốt cuộc, Dung thái thái cũng buông Dung Phi ra.
“Con nhớ chăm sóc bản thân nhiều hơn nhé, con ngoan của mẹ.” An Khải Văn đứng sau lưng Dung Phi nói một cách cười nhạo.
Dung Phi quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái: “Sao nào, anh hâm mộ, ghen tị vì tôi có một bà mẹ yêu con à!”
“Đúng vậy, đúng vậy, là tôi hâm mộ, ghen tị đó!” An Khải Văn tiến đến thì thầm vào tai Dung Phi, “Cậu sắp bước lên sàn diễn Tuần lễ thời trang London, cậu có cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hay không?”
Dung Phi ngước mắt lên. Đối diện với cậu là một tấm poster quảng cáo sang trọng. Tô Trăn trên poster thanh lịch và kiêu ngạo, đem khí chất của chiếc đồng hồ trên cổ tay anh thể hiện một cách nhuần nhuyễn.
Ánh mắt anh, nụ cười của anh, đều là phong thái chinh phục người khác.
Dung Phi quay người lại mỉm cười với An Khải Văn: “Khi đến sân khấu chữ T rồi, anh đừng bị tôi mê hoặc đến mức không biết bước đi như thế nào nhé.”
Với thái độ vô tư như vậy, An Khải Văn dừng lại một chút.
Khi anh tỉnh táo lại, Dung Phi đã đi đến cổng kiểm tra an ninh.
“Cái cậu này……”
Sau khi lên máy bay, Dung Phi thắt dây đai an toàn. Trên radio vang lên âm thanh nhắc nhở hành khách tắt các sản phẩm điện tử. Dung Phi lấy điện thoại di động ra thì nhìn thấy một tin nhắn.
Tô Trăn: Dung Phi, em sẽ tỏa sáng rực rỡ ở London.
Ngón tay của Dung Phi run lên, lời nói của Tô Trăn không giống như một lời mong ước, ngược lại nó giống như một câu trần thuật về sự thật hiển nhiên.
An Khải Văn ở một bên thò đầu qua nhìn sang vừa thấy, đưa tay lấy điện thoại di động của Dung Phi.
“Này, Anh đang làm gì thế!”
An Khải Văn cố ý đem tin nhắn kia xóa đi, tắt điện thoại rồi ném lại cho Dung Phi, khịt mũi, khẽ hừ một tiếng trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, không phải cậu bị Tô Trăn làm cho mê hoặc, mà là Tô Chấn đang si mê vì cậu.”
“Anh đang nói vớ vẩn gì thế! Chúng tôi chỉ là bạn bè! Hơn nữa tôi có cái gì đáng giá để làm anh ấy có thể si mê?”
“Đồ ngốc.” An Khải Văn lạnh lùng nói, sau đó lấy ra một miếng bịt mắt che khuất đi đôi mắt.
Dung Phi cũng không hề phản ứng lại với anh ta. Nhưng Dung Phi lại cảm thấy rất vui khi nhận đọc được tin nhắn của Tô Trăn trước khi nó bị xóa.
Sau khi trải qua chuyến bay dài hơn mười giờ, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh xuống Sân bay Quốc tế London.
Cuối tháng 2 ở London hơi lạnh, khi bước ra khỏi sân bay, không khí ẩm ướt ập vào người. Bốn phía xung quanh không còn là những người Trung Quốc da vàng mắt đen, Dung Phi xác định bản thân mình đã đến một đất nước xa lạ.
Đây là lần đầu tiên cậu ra nước ngoài, không khỏi nhìn mọi nơi xung quanh, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm khi nhìn thấy An Khải Văn đứng cách mình không xa.
An Khải Văn mặc một bộ vest da màu nâu, đi bốt da màu đen dưới chiếc quần jean bó sát, trên mặt đeo một cặp kính râm không gọng, cả người thoạt nhìn trông như đang bước đi trên sàn chữ T, thu hút sự chú ý của vô số người.
Bất cứ đi tới chỗ nào, tên gia hỏa này đều lôi kéo ánh nhìn của người khác.
So với anh ta, Dung Phi khá là kiềm chế. Mặc chiếc áo khoác denim màu đen classic, cổ áo dựng đứng đem nửa khuôn mặt che đi.
An Khải Văn đi tới, đặt tay lên vai Dung Phi, “Trông cậu bây giờ giống như một sinh viên quốc tế mệt mỏi sau chuyến bay dài.”
Dung Phi nhún vai thể hiện cậu không sao cả. Cậu muốn tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực cho buổi diễn tập ngày mai cùng với buổi catwalk chính thức sau đó.
Perini luôn hào phóng đối với nhóm người mẫu của mình, Dung Phi và An Khải Văn được ở trong khách sạn hàng đầu ở London. Bầu không khí văn hóa cổ xưa lan tràn trong sương mù ở London, Dung Phi rửa mặt chải đầu một chút liền bị An Khải Văn lôi kéo đi uống trà chiều.
Mặc dù không biết thưởng trà, nhưng khi nhìn màu sắc trên chiếc cốc hồng trà và hương vị chảy trên đầu lưỡi, Dung Phi liền biết hồng trà này chất lượng thật tốt.
Đồ ăn nhẹ trên bàn chỉ có vài chiếc bánh quy cùng trái cây nhưng được chế tác khá cầu kỳ.
An Khải Văn nâng cằm nói: “Ăn đi, đồ ăn trên máy bay cậu không cảm thấy khó chịu sao?”
“Anh không ăn à?”
“Quá ngọt, tôi không thích.”
Rõ ràng là không thích nhưng mà vẫn đến đây uống trà, anh có thể tự lấy túi trà rồi uống trong phòng mà!
Dung Phi nghĩ thầm trong lòng, chợt nhận ra đây là lòng tốt của An Khải Văn, anh ta sợ cậu không được đồ ăn trên máy bay trong chuyến đi dài, cho nên đặc biệt mời riêng cậu tới đây uống trà chiều.
“Buổi tối hãy nghỉ ngơi thật tốt, buổi diễn tập ngày mai nhất định phải có trạng thái tốt nhất.
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Dung Phi nhấp một ngụm hồng trà, thật sự rất thơm.
Cuối cùng cũng đến được chiếc giường êm ái mềm mại, Dung Phi đánh một giấc ngủ thật ngon.
Sáng sớm hôm sau, Dung Phi và An Khải Văn cùng nhau ngồi trên xe buýt đi đến địa điểm diễn tập.
Dọc đường đi, Dung Phi không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà hoàn toàn khác với phong cách kiến trúc trong nước đang lùi dần trước mắt Dung Phi. Những ngọn tháp phong cách Gothic xuyên qua bầu trời như những con dao sắc bén, thỉnh thoảng có những chú chim bồ câu trắng bay lạng lách qua. Dung Phi dường như đã đến một thế giới khác, những cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích và phim ảnh đang đã có thể xuất hiện ở gần ngay trước mắt cậu.
Sông Thames lặng lẽ chảy xuôi dòng, vòng đu quay khổng lồ ” London Eye”[1] đang di chuyển chậm rãi.
Dung Phi phát ra một thanh âm nhẹ nhàng tán thưởng.
An Khải Văn ở một bên không ngừng liếc nhìn cậu, buồn cười nói: “Dung thiếu, đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu đến London? Sao nhìn giống như khách du lịch mới đến lần đầu vậy?”
“Ai cần anh lo!” Dung Phi đẩy An Khải Văn đang nghiêng người về phía mình ra.
“Như thế nào, cậu muốn London Eye ngắm cảnh sao?”
“London Eye?” Dung Phi quay đầu lại, “Đó là cái gì?”
Đến lượt An Khải Văn hóa đá, hai ba giây sau, anh ta mới ấn đầu Dung Phi lên trên cửa sổ xe, “Cậu đang giả vờ làm cái gì vậy? Cậu không biết London Eye là cái gì sao?”
Sau khi vất vả đem tay của An Khải Văn buông ra, Dung Phi hung tợn trừng mắt nhìn lại: “Không biết tức là không biết, chuyện đó rất quan trọng lắm sao?”
An Khải Văn làm bộ dạng như đang bị Dung Phi làm cho tức giận, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế không nói câu gì nữa.
Sau khi xuống xe, không còn những điều vô nghĩa không cần thiết, buổi diễn tập bắt đầu cực kỳ hiệu quả. Tiếng Anh của Dung Phi không tốt lắm nhưng may mắn thay An Khải Văn cực kỳ kiên nhẫn với công việc của mình.
“Dung Phi, cậu nhớ kỹ thứ tự khi xuất hiện của mình! Kỳ thật rất đơn giản, khi tôi xuất hiện trên sân khấu, cậu phải tôi xuất hiện lên sân khấu! Khi thay quần áo phải nhanh chóng! Tôi biết cậu không có thói quen thay quần áo cùng với rất nhiều người, nhưng đây là công việc là công việc.” Cậu có thể nhìn thấy Lean cùng những người mẫu khác cởi hết quần áo và nói chuyện, làm trò trước mặt chuyên gia trang điểm rất bình thản, tự nhiên!
“Rõ rồi!”
“Cậu cũng cần phải nắm vững tiết tấu cho tốt. Nghe âm nhạc một chút. Mặc dù tiết tấu có chút khác biệt so với khi chúng ta luyện tập, nhưng chỉ cần tìm cậu tìm được sự đồng điệu của nó là được!”
“OK!”
Dung Phi nhanh chóng mặc bộ quần áo đầu tiên vào, quần áo có chút lộn xộn. Nhà tạo mẫu ở bên chỉnh trang quần áo cực kỳ nhanh, An Khải Văn gật đầu tỏ vẻ tán thưởng. Dung Phi đi theo anh ta ra ngoài.
Dưới khán đài hoàn toàn trống rỗng, Dung Phi bình thản mà bước ra ngoài, sóng vai bước đi cùng An Khai Văn.
Perini dùng ngón tay đỡ cằm, trong mắt lộ là một thái độ cẩn thận và nghiêm túc, hoàn toàn khác với những gì Dung Phi đã từng thấy trước đây.
Mỗi lần đi trình diễn, yêu cầu tất cả người mẫu phải phối hợp kịp thời. Perini không ngừng đưa ra ý kiến, khi buổi diễn tập kết thúc, ông ấy nói vài câu với Dung Phi rồi vỗ nhẹ vào bờ vai của cậu.
“Perini tiên sinh nói, cậu đã thể hiện rất tốt. Vào ngày trình diễn trên sàn catwalk chính thức, cậu cần phải tự tin, thế có biểu cảm hơn.” An Khải Văn ôm cánh tay nói.
“Ừm.” Dung Phi gật đầu, ánh mắt đảo quá dưới sân khấu, tưởng tượng đến ánh đèn sân khấu tràn ngập trong ngày sàn catwalk diễn ra, hít một hơi thật sâu.
“Làm sao vậy, căng thẳng à? Là ai đang huyên náo nói muốn ở trên sàn chữ T đem tôi mê hoặc đến mức không biết đi đường như thế nào?”
Dung Phi đột nhiên nổi lên ý xấu, nuốt nước miếng, xoay người quay đầu ngơ ngác nhìn An Khải Văn.
“Ưm… cậu làm sao vậy?” An Khải Văn nhíu mày, “Không phải lo lắng, khẩn trường đến mức này đi?”
“Tôi… tôi…” Dung Phi mím môi, cúi đầu, “Tôi cảm thấy mình làm không được… Tôi thực sự không thể tham gia vào một buổi trình diễn catwalk thực sự. Chỉ cần tưởng tượng khán giả dưới khán đài đầy những người xem, những nhà phê bình thời trang đó đưa ra những bình luận hà khắc …Tôi thực sự không thể làm được…”
Bả vai Dung Phi khẽ run lên.
“Cậu muốn như thế nào?” An Khải Văn đè thấp giọng hỏi, ánh mắt quét qua những người mẫu khác ở xung quanh. Có vẻ như anh ta đang lo lắng những người khác biết Dung Phi đang thực sự căng thẳng.
“Tốt hơn là tôi nên quay lại…ai cũng có thể đi tốt hơn tôi, đúng không…như là Lean…tôi…”
“Cậu đang làm gì vậy!” An Khải Văn đè lại bả vai Dung Phi xuống, đêm cậu đẩy vào góc trên tường, “Bây giờ cậu nói với tôi là cậu muốn quay về! Như vậy tâm huyết huấn luyện của ta, cậu tính cái gì? Cậu cho rằng tùy tiện đều sẽ kiếm được một người có ai có thể mặc được ‘Đêm tối’ của Pelini sao?”
“Vậy nên phải làm sao bây giờ?” Dung Phi lộ ra vẻ mặt lo lắng, thấp thỏm, “Tôi thực sự rất sợ hãi a… Tôi không có sức hấp dẫn, mị lực của anh, không có kinh nghiệm của Lean, không có tâm thái bình tĩnh như mọi người, tôi thậm chí không thể hòa nhập được với khung cảnh hiện tại…”
“Nghe tôi nói, Dung Phi! Nghe tôi nói!” An Khải Văn gắt gao ôm lấy khuôn mặt Dung Phi, muốn cậu nhìn vào anh ta, “Vừa rồi, thời điểm cậu diễn tập rất tốt, chỉ cần làm tốt thêm một chút nữa liền sẽ hoàn mỹ!” Tuy rằng cậu không có kinh nghiệm của Lean, là một tân bình, cũng thật dễ dàng lo lắng, khẩn trương! Chỉ cần vượt qua được chướng ngại vật đó, cậu liền sẽ có thể bay lên!
Dung Phi lắc đầu, tựa hồ bộ dáng như đang lui về phía sau, “Tôi không làm được, không làm được… Ta vừa rồi mặc vào ‘đêm tối’, đứng ở trước gương… tôi cảm thấy chính mình là một kẻ vịt con xấu xí…tôi chẳng có chút một chút mị lực, quyến rũ nào cả…”
“Cậu có! Cậu có biết hay không khi tôi nhìn thấy cậu mặc bộ đồ màu đen kia ở nhà Perini… Trên người cậu có một khí chất nào đó, nó va chạm vào tròng mắt tôi, ở trong đầu ta kêu gào phải bình tĩnh ngay lập tức. Cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng khi tôi nhắm mắt lại, hình bóng của cậu vẫn luôn xuất hiện, Tôi vì thế mà luôn cảm thấy buồn rầu, vì thế mà đố kỵ… Dung Phi, cậu hẳn nên có sự tin tưởng mà người khác không có… bởi vì … bởi vì… …”
An Khải Văn nghẹn ngào ở đó, dường như là không tìm được từ thích hợp.
“Tại sao?” Dung Phi vô cùng đáng thương nhìn anh ta.
“Bởi vì… tôi vì cậu bị mê hoặc…” Nói xong, An Khải Văn quay người đi, từ cái miệng kiêu ngạo của An Khải Văn thật không dễ dàng nói ra được những lời sự thật như vậy.
Dung Phi chớp mắt, ngay sau đó vai cậu bắt đầu run lên.
An Khải Văn chậm rãi nhìn về phía Dung Phi, chỉ thấy anh tựa hồ như đang phải chịu đựng cái gì đó rất vất vả, hai ba giây sau cuối cùng mới cười thành tiếng.
“Haha…ha…An Khải Văn, anh thực sự rất đáng yêu a!” Dung Phi đặt đôi tay lên vai An Khải Văn, trông cậu ấy cười đến mực như không còn sức lực.
An Khải Văn sửng sốt tại chỗ, sau khi ý thức được điều gì đó liền đem Dung Phi đẩy ra, âm thanh cao lên thành quãng tám: “Cậu lừa gạt tôi——”
“Đúng vậy… kỹ năng diễn xuất của tôi có tốt không?” Dung Phi đắc ý, tự hào nói. An Khải Văn ở trước mặt cậu đã tự mãn, đắc ý quá lâu, hôm nay rốt cuộc cũng đã hòa nhau.
“Cậu… cậu…” An Khải Văn nghiến răng nghiến lợi.
Dung Phi lại thích ý mà đi ngang qua cậu, còn không quên dùng bả vai của mình đụng vào đối phương một chút, nói: “Cảm ơn cậu đã bị tôi làm mê hoặc.”
“Dung Phi, cậu chết chắc rồi…” Tiếng gầm của An Khải Văn rống vang vọng khắp toàn bộ không gian, Perini cùng nhóm người mẫu khác sôi nổi nhìn sang một bên.
Trở lại khách sạn, Dung Phi nằm ở trên giường nghĩ về biểu tình lúc đó của An Khải Văn mà không khỏi cười ngây ngô. Điện thoại reo lên, Dung Phi nghiêng người nhấc máy: “Xin chào, xin chào, tôi là Dung Phi.”
“Giọng nói của em nghe thật vui vẻ, một chút đều không có chút gì sợ hãi trước khi lên sàn catwalk.”
Giọng nói du dương, êm dịu nhẹ nhàng, dễ dàng khuấy động lên thần kinh của Dung Phi.
“Tô Trăn?”
“Là anh đây. Hôm nay hẳn là em phải đi diễn tập phải không? Mọi việc thuận lợi chứ?”
“Ừm, rất thuận lợi. Em kể cho anh nghe, em đã chơi An Khải Văn một vố sau buổi diễn tập, trong lòng em cảm thấy rất vui vẻ!” Dung Phi hứng thú bừng bừng mà đem tất cả mọi chuyện kể lại cho Tô Trăn, nhân tiện lên giọng mà đem câu nói kia của An Khải Văn “Tôi bị cậu làm si mê” bắt chước giống y đúc.
“Em có khả năng làm mọi người si mê.” Giọng nói của Tô Trăn đầy ý cười, “Chỉ là tại sao em lại đột nhiên nghĩ đến việc chơi An Khải Văn một vố? Anh ta chính là bạn diễn của em trên sàn catwalk.”
“Ồ… ai lại muốn anh ta cười nhạo em chỉ vì không biết ‘London Eye’ là gì.” Dung Phi nhún vai.
“London Eye là vòng đu quay lớn thứ tư trên thế giới nằm bên bờ sông Thames, là dấu ấn kiến trúc của London.”
“Nổi tiếng như vậy a… Em thế nhưng lại không biết, trách không được bị người ta cười nhạo.” Dung Phi xoa xoa gáy, “Nhưng em nói với anh ta là em thật sự lo lắng, căng thẳng, đó là sự thật.”
“Không cần phải lo lắng, khẩn trường, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Ừ, cảm ơn.” Nghe giọng nói êm ái của Tô Trăn, Dung Phi cảm thấy một tia nóng nảy ở sâu trong lòng từng chút từng chút bình tĩnh lại.
Mấy ngày diễn tập sau đó, An Khải Văn bày ra vẻ mặt lạnh như băng đối với Dung Phi. Ngoại trừ sự hướng dẫn trong công việc, anh ta hầu như bất hòa, không nói chuyện với Dung Phi.
Ngay cả khi trên xe buýt trở về khách sạn, An Khải Văn vẫn ngồi cách Dung Phi rất xa.
Vẫn là Dung Phi bưng một ly cà phê loạng choạng đi đến chỗ An Khai Văn, nói: “An Khải Văn, lần trước tôi lừa anh là tôi không đúng, tôi cúi đầu xin lỗi anh. Anh đại nhân đại lượng, đừng giận tôi nữa được không?
An Khải Văn quay đầu đi chỗ khác không để ý tới cậu.
Dung Phi vẫn luôn cầm ly cà phê duy trì tư thế đem trước mặt anh ta, “Cánh tay tôi thực sự mỏi quá… Lỡ như tôi cứ cầm như thế này thì cánh tay của tôi sẽ bị vặn vẹo trong ngày diễn catwalk thì làm sao bây giờ?”
An Khải Văn hừ lạnh một tiếng.
“Thực sự mỏi quá…Sắp gãy rồi…”
“…”
“Ôi, cánh tay tôi gần như mất hết cảm giác rồi…” Khóe mắt và mũi Dung Phi cùng nhăn lại.
“Đừng khoe khoang thể hiện kỹ năng diễn xuất của cậu đối với tôi.”
[1] London Eye
Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ (tiếng Anh: London Eye hay Millennium Wheel) là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét (443 ft) nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh. Từ ngày 20 tháng 1 năm 2011, Mắt Luân Đôn mang tên chính thức là “EDF Energy London Eye” theo một thỏa thuận tài trợ 3 năm.
Đây là vòng xoay cao nhất tại châu Âu, là điểm thu hút du lịch được chi trả để tham quan với số lượng nhiều nhất, số du khách tham quan hàng năm là 3,5 triệu người. Khi được dựng lên vào năm 1999, Mắt Luân Đôn là vòng quay quan sát cao nhất thế giới, cho đến khi bị Star of Nanchang vượt qua vào năm 2006 với độ cao 160m (520 ft), và sau đó là Singapore Flyer vào năm 2008 với độ cao 165m (541 ft). Những người điều hành vẫn miêu tả đây là “bánh xe quan sát kết cấu dầm chìa cao nhất thế giới” (vòng quay được đỡ bằng một khung chữ A chỉ từ một bên, khác với vòng quay Nanchang và Singapore).
Mắt Luân Đôn nằm ở phía tây của công viên Jubilee Gardens, trên bờ nam của sông Thames trong Khu Lambeth của London, giữa cầu Westminster và cầu Hungerford.