Mạc Tiểu Bắc là một người lớn lên trong khu ổ chuột, cậu ta khao khát một người phụ nữ chân chất, giản dị, khi cậu ta bị thương, cô ấy sẽ băng bó cho cậu ta, nấu cho cậu ta một vài món ăn gia đình, giữ chân cậu ta khi cậu ta ra ngoài lang thang, hy vọng cậu ta có thể ổn định cuộc sống. Nhưng trớ trêu thay trong kịch bản, cậu ta lại yêu Phùng Y, người phụ nữ này trông có vẻ quyến rũ nhưng thực chất bên trong lại là một nữ nhân mục ruỗng.
Lạc Băng đặt chiếc túi xuống cửa ra vào của trung tâm thương mại, bước đến trước mặt Dung Phi và cười bất lực: “Dung thiếu, cậu biết là tôi mệt lắm không. Tôi tin rằng khi cậu đẩy hàng hóa còn thấy mệt hơn nhiều nữa. Làm ơn cậu để tôi thông qua được không? Tối nay tôi còn lịch trình khác nữa, tôi không muốn mọi người nhìn thấy lòng bàn tay bị túi mua hàng làm cho ửng đỏ.”
Trong nháy mắt, khí thế của “chị đại” đè nặng lên trái tim Dung Phi. Nếu chỉ có mình cậu không ngừng diễn hỏng, bị NG trong một cảnh quay thì dù bị đạo diễn mắng chết, cậu vẫn có thể bình tĩnh suy ngẫm xem nên thể hiện vai diễn này như thế nào. Nhưng một khi liên quan đến người khác thì lại không hề giống nhau.
“Đạo diễn, để Dung Phi điều chỉnh trạng thái, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.” Lạc Băng giơ tay ra hiệu với đạo diễn, “Nếu cậu ấy không điều chỉnh được, dù có diễn lại mấy trăm lần nữa cũng vẫn hỏng bét và NG thôi.”
Đạo diễn tiếp thu ý kiến này và gật đầu ra hiệu cho mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát.
Dung Phi thở dài một hơi, đi về phía xe bảo mẫu, vừa muốn kéo cửa xe thì có người giữ tay cậu lại.
“Tô… Tô Trăn…” Dung Phi không biết phải làm sao, cả một buổi chiều nhìn biểu cảm của Tô Trăn đều không có chút nào dịu đi, mặc dù Dung Phi hoàn toàn không biết là tại sao. Mỗi lần nhìn thấy Tô Trăn, Dung Phi đều cảm thấy căng thẳng, áp lực lạ thường, thế nên cậu đơn giản dứt khoát tránh mặt Tô Trăn. Chỉ là không ngờ Tô Trăn lại chủ động tìm đến cậu.
“Sao nào, không muốn cho anh tiến vào sao?” Tô Trăn nhướng mày, Dung Phi liền buông tay.
Cánh cửa đóng sầm lại, Tô Trăn ngồi xuống bên cạnh Dung Phi, điều này khiến cậu lại cảm thấy căng thẳng.
“Anh lại gần khiến em căng thẳng đến vậy sao?” Tô Trăn dựa lưng vào chiếc ghế phía sau, nghiêng đầu nhìn Dung Phi.
“Không! Sao có thể chứ!”” Dung Phi vội phủ nhận, sau đó tùy ý nở nụ cười tươi rói, “Em không diễn tả tốt tình cảm của Mạc Tiểu Bắc dành cho Phùng Y, vì vậy em đang rất đau đầu…”
“Như vậy rốt cuộc điều gì khiến cho em thấy đau đầu?”
“…… Em không hiểu tại sao Mạc Tiểu Bắc lại yêu Phùng Y. Đáng lý ra, một người như Mạc Tiểu Bắc phải khinh thường Phùng Y mới đúng. Loại phụ nữ dựa dẫm vào đàn ông khác, không có lòng tự trọng, cũng không có chính kiến… …”
“Bởi vì Phùng Y không phải là đàn ông. Theo quan điểm của Mạc Tiểu Bắc, đàn ông sinh ra là để dựa dẫm, còn phụ nữ là những kẻ yếu đuối.”
“Nhưng cho dù là vậy thì có lẽ Mạc Tiểu Bắc sẽ đồng cảm với Phùng Y, vậy tình yêu thì sao? Làm sao có thể có loại tình yêu chỉ muốn nhìn ngắm đối phương?”
“Đó là vì em không có nhìn vào nội tâm của Phùng Y, nhưng Mạc Tiểu Bắc nhìn thấy rồi.” Tô Trăn thản nhiên nói: “Dung Phi, mỗi chúng ta đều sẽ có tưởng tượng về một crush, thậm chí là giới hạn về hình mẫu hay mẫu người mình thích. Nhưng đến cuối cùng, có thể chúng ta lại không yêu một người như vậy.”
“Em biết chứ.
“Em đã từng yêu ai đó chưa? Kể cả khi người đó khác xa một trời một đất với những gì mà em tưởng tượng?” Tay của Tô Trăn đưa lên, chạm vào ngực Dung Phi, “Anh muốn em thử nghĩ xem, nếu nói Mạc Tiểu Bắc yêu Phùng Y thì rốt cuộc cô ấy có cái gì để rung động?”
Điều gì đã làm rung động trái tim Mạc Tiểu Bắc? Không nghi ngờ gì nữa, đó không phải là sự yếu đuối của Phùng Y, không phải là sự theo đuổi vật chất của Phùng Y, và cũng không phải chỉ là diện mạo của Phùng Y.
Với một người phụ nữ như Phương Y, đi dạo một mình ở trung tâm thương mại, dù cô mặc những bộ quần áo đẹp nhất, người đàn ông của cô cũng không còn chút ham muốn ngắm nhìn nào. Cuộc sống của cô không có mục tiêu, cô đã từng đấu tranh, từng phản kháng, nhưng cuối cùng cô cũng đắm chìm trong đó.
……Là sự cô đơn của cô!
Dung Phi mở mắt nhìn về phía Tô Trăn.
Đúng vậy, Phùng Y là một người phụ nữ cô đơn, cô ấy thể hiện mọi sự xinh đẹp để khao khát có người ngưỡng mộ và an ủi, cô ấy giống như một bông hồng cô đơn nở rộ. Mạc Tiểu Bắc biết rằng, nếu cậu ta dùng tay chạm vào, cậu ta sẽ bị gai nhọn của cô ấy đâm, vì vậy cậu ta dùng ánh mắt để thấu hiểu sự cô đơn của người phụ nữ đó, vì để ý nên cậu ta đã trở nên muốn tìm hiểu mọi thứ về người phụ nữ đó. Vì vậy, cậu ta đã nhìn thấy nhiều hơn, Phùng Y giống như một chiếc bình thủy tinh đã đầy vết nứt, nhưng vẫn phản chiếu ánh sáng mặt trời tạo nên vẻ đẹp điêu tàn.
Dung Phi bỗng nhiên có thể hiểu được cảm giác khao khát muốn ôm lấy và che chở người phụ nữ ấy của Mạc Tiểu Bắc
“Nếu em đã có ý tưởng rồi, vậy chúng ta có thể xuống xe và tiếp tục chứ.” Tô Trăn nhàn nhạt hỏi.
Tô Trăn mở cửa xe ra, Dung Phi bước xuống đi ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Tô Trăn.
“Anh cũng từng yêu một người không giống những gì mà anh tưởng tượng, phải không?”
“Đúng vậy.” Tô Trăn nhàn nhạt đáp lời, không hề lo lắng Dung Phi sẽ truyền tin tức động trời này cho giới truyền thông biết.
Dung Phi rất muốn hỏi đó là kiểu người gì, bởi vì điều này quả thật không thể tưởng tượng được.
“Anh muốn ngủ một chút.” Tô Trăn kéo cánh cửa xe bảo mẫu lại.
Dung Phi rời đi một mình.
3 giờ 40 chiều, đạo diễn ra hiệu bảo đây là cảnh quay cuối cùng trong ngày hôm nay, nếu Dung Phi vẫn không diễn tốt, cảnh quay này sẽ phải dời sang một tháng sau.
Lạc Băng trừng mắt nhìn Dung Phi, ý tứ rất rõ ràng: Tiểu tử, cậu không thể tiếp tục diễn hỏng, NG được nữa!
Dung Phi thở hắt ra một hơi, đeo găng tay làm động tác đẩy thùng hàng.
Lúc này, Lạc Băng thủ vai Phùng Y bê túi mua sắm đi ra khỏi trung tâm thương mại.
Mạc Tiểu Bắc giơ tay dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, ngoảnh mặt sang đã thấy bóng lưng của Phùng Y.
Ánh mắt cậu dõi theo từng bước chân của Phùng Y càng ngày càng xa dần, đó là một sự chăm chú thầm lặng, như thể muốn dùng ánh mắt đem cô ôm chặt vào lòng.
Khi Phùng Y mở cửa lái xe bước xuống, Mặc Tiểu Bắc khẽ thở dài một tiếng.
“Cắt!” Đạo diễn đứng dậy, dùng kịch bản cuộn lại chỉ vào Dung Phi nói, “Đúng rồi! Cảm giác chính là thế! Cậu phải nhớ thật kỹ cảm giác này của Mạc Tiểu Bắc đối với Phùng Y!”
Dung Phi chớp chớp mắt, sự u ám trong lòng tan biến hết, cả người trở nên thoải mái, nhẹ nhàng hơn.
Lạc Băng từ trên xe bước xuống, nhìn về phía Dung Phi, giữa lông mày và đôi mắt hiện lên một tia tán thưởng.
Sau khi hoàn thành cảnh quay này, vẫn còn dư một giờ nữa nên đạo diễn nhân tiện quay luôn cảnh tiếp theo.
Đó là cảnh Phùng Y trên đường đi thì gót giày bị kẹt vào khe đá, trẹo chân sau đó bị Mạc Tiểu Bắc trông thấy nên chạy đến giúp cô.
Trong ống kính, Dung Phi khom người lại định đưa tay chạm vào chân của Lạc Băng, người đang vào vai Phùng Y. Lạc Băng rụt chân lại như tránh bệnh dịch, quả không hổ là chị cả, nỗi kinh sợ nhẹ và một chút ghê tởm hòa trộn với nhau, tự nhiên không hề làm dáng: “Ngươi…… Ngươi định làm gì vậy?”
Dung Phi nhập vai rất nhanh, diễn xuất một Mạc Tiểu Bắc trong lòng đang hồi hộp, lo lắng khi ở gần người phụ nữ mình thích, nhưng vẫn phải ra vẻ ta giúp cô nhưng cô lại không hề biết tốt xấu, “Xem mắt cá chân cô sưng đến mức nào kìa!”
Trong kịch bản, biểu cảm của Mạc Tiểu Bắc cũng khiến Phùng Nghi hơi sợ cậu ta, dù sao Mạc Tiểu Bắc cũng có vết sẹo ở trán, lại ăn mặc như một tên lưu manh. Còn Mạc Tiểu Bắc cũng nhìn ra nỗi sợ của Phùng Y, cậu ta đưa tay kéo đôi giày cao gót của Phùng Nghi ra khỏi khe đá, nhưng cái gót đã gãy.
“Cô hôm nay có mua thêm đôi giày nào khác không?” Dung Phi hỏi.
Lạc Băng lắc đầu, co ro ở đó, nhìn những người đi qua xung quanh, thầm mong có ai đó giúp mình.
“Chẳng còn cách nào khác.” Dung Phi dật chân Lạc Băng, không quan tâm đến sự vùng vẫy của cô, kéo luôn cả chiếc giày kia ra, sau đó ngang nhiên bẻ gãy cả hai chiếc giày cao gót, rồi ngẩng đầu lên cười lớn.
Nụ cười đó thật đơn giản, nhưng càng đơn giản thì lại càng khó diễn đạt.
Lạc Băng có một cảm giác lóa mắt, cô đứng ngây ra đó, còn Dung Phi đã quỳ xuống theo kịch bản, xỏ giày cho cô và nâng cô đứng dậy.
“Như thế này sẽ tốt hơn, sẽ không bị trẹo chân, cũng không bị gót giày mắc vào khe đá nữa.” Dung Phi cười cười, quay người rời đi.
Khi Lạc Băng còn chưa kịp hoàn hồn, Dung Phi đã đi xa. Cảnh quay liên tiếp này quá mức trôi chảy, mà Lạc Băng lại hoàn toàn đắm chìm vào bên trong nhân vật Phùng Y.
“Người có thấy lúc nãy Dung thiếu rất manly không?” Chuyên viên trang điểm nhìn chằm chằm vào màn hình phát lại với vẻ hoa si.
“Đúng vậy, đúng vậy, đặc biệt là cảnh cậu ấy cởi giày cao gót ban nãy… Thật sự rất khác biệt với hình ảnh Trần Thiển Phong trong “Thiển phong”!”
Dung Phi quay đầu lại nhìn về phía xe bảo mẫu thì Tô Trăn vẫn đang ở trong xe.
Có vẻ hôm nay Tô Trăn hơi khác so với ngày bình thường, còn chưa thấy đạo diễn hô “tan ca” thì Dung Phi đã đi tới gõ cửa xe bảo mẫu.
“Ừm?” Giọng của Tô Trăn cất lên, Dung Phi bỗng nhiên không biết nói gì nữa.
Ngược lại, chuyên viên trang điểm thấy Dung Phi vẫn đứng đơ ở đó, liền lên tiếng hỏi: “Dung thiếu? Cậu không lên xe sao?”
Vào lúc này, Tô Trăn kéo cửa xe ra, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh, liền biết ngay anh đã không ngủ.
Lên xe đi, hôm nay Vệ Tử Hành và Thẩm Ngạn đều không tới, anh đưa em về chỗ trọ.
“Ồ, tốt…” Dung Phi bước lên xe, ngồi bên cạnh Tô Trăn.
Những ngón tay Tô Trăn rất đẹp, nhưng hoàn toàn không phải vẻ đẹp nhỏ nhắn của con gái. Gương mặt nghiêng như dãy núi xa tĩnh lặng, Dung Phi chỉ có thể dùng ánh mắt để phác họa mà không sao lại gần được.
Xe của bọn họ lướt qua xe của Lạc Băng.
Tiếng còi xe của Lạc Băng vang lên khiến Dung Phi phải nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Dung thiếu, hôm nay cậu diễn không tồi nha lắm!”
“Cảm ơn!” Dung Phi không ngờ Lạc Băng lại cố ý khen mình.
Chiếc xe của Lạc Băng đột ngột phóng đi, giống hệt tính cách nóng nảy, bốc đồng của cô.
Tô Trăn lái xe tiếp tục đi lên phía trước, đằng sau bọn họ còn có mấy chiếc xe của đoàn phim theo sát.
Không khí trong xe tĩnh lặng đến rợn người, Dung Phi với tay bật đài, ngay lập tức tiếng nhạc du dương đã cứu rỗi thần kinh của Dung Phi. Cứ thế đi một mạch đến chỗ ở ngoại thành mà đoàn phim đã sắp xếp cho bọn họ. Đó là một nhà trọ bốn tầng, tất nhiên điều kiện không thể so với các khách sạn quốc tế tham dự Liên hoan phim Venice hay Liên hoan phim Berlin được, nhưng điểm cộng là sáng sủa, chăn ga trắng muốt thoang thoảng mùi nắng. Phòng hơi chật, và chỉ có một giường đôi. Nhưng nói chung, đối với điều kiện như vậy, Dung Phi hoàn toàn có thể ăn ngon ngủ kỹ.
“Chỉ một tháng thôi, cố lên nhé.” Tô Trăn đi tới, định đưa tay vuốt đầu Dung Phi, nhưng lại dừng trên không trung giữa chừng.
Trước đây là Dung Phi để ý Tô Trăn giúp mình thủ dâm ở bệnh viện, còn bây giờ Dung Phi lại càng để ý hơn thái độ của Tô Trăn đối với bản thân mình.
“Em đã làm gì sai chứ?” Dung Phi trừng mắt nhìn thẳng vào Tô Trăn, “Có gì nói thẳng uôn đi!”
Tô Trăn ngồi xuống bên cạnh Dung Phi, vẫn đăm chiêu, ủ dột như cũ.
Dung Phi không thích bầu không khí này nên dứt khoát đi đến chỗ cái vali của mình, bắt đầu lục tìm quần áo để đi tắm. Khi nào Tô Trăn tự nguyện nói ra thì cậu sẽ lắng nghe.
“Em còn nhớ tới diễn viên đóng thế tên Dung Phi không?”
Dung Phi đứng như trời trồng tại chỗ…lâu sau mới mở miệng:”Tất nhiên nhớ chứ.”
Bọn họ cùng nhau tham dự đám tang.
Tô Trăn cười khẽ: “Cậu ấy tuy trùng tên với em nhưng số phận thì lại hoàn toàn khác. Cậu ấy là một diễn viên đóng thế rất tuyệt vời, có thể biểu diễn xe phân khối lớn, có thể nhảy từ tòa nhà cao mười mấy mét xuống mà không chớp mắt… Cậu ấy có thể làm mọi hành động đều trở nên đẹp mắt trong mắt người khác…”
“Em biết. Cậu ấy rất chuyên nghiệp.” Dung Phi không dám quay lại, cố tỏ vẻ không hiểu tại sao đối phương lại nhắc đến quá khứ của cậu vào lúc này, giả vờ tập trung sắp xếp hành lý.
“Cậu ấy…… lúc đóng thế cho anh, đã xảy ra tai nạn. Lúc va chạm, túi khí không có bung ra, cậu ấy mất rồi. Báo chí đều đăng hết rồi, sư phụ cậu ấy cũng đã kể cho anh rồi.” Tô Trăn dùng ngữ điệu bình tĩnh nói.