"Vậy anh đến nói chuyện thay tôi trên show <Tầm mắt> được không? Giọng tôi bị hư không nói được."
Dung Phi thấp thỏm cầm điện thoại chờ, rất sợ bị Tô Trăn cự tuyệt.
"Cậu đưa điện thoại cho đạo diễn."
Dung Phi nhanh chóng đưa điện thoại cho đạo diễn đứng gần đó, đối phương cực kì bối rối không biết tại sao Tô Trăn lại gọi mình.
Sau đó, hắn thấy đạo diễn gật đầu, mọi biểu cảm như đang ở trong khổ nạn đều thả lỏng cả ra, thậm chí còn nở nụ cười, xem ra là Tô Trăn đã đồng ý rồi.
"Ai gọi tới vậy?" Vệ Tử Hành nói.
Dung Phi viết tên Tô Trăn lên giấy.
"Đừng nói với tôi ngài đưa cơ hội lên sóng lần này cho Tô Trăn!" Vệ Tử Hành đè thấp giọng.
Dung Phi làm tư thế xin lỗi với Vệ Tử Hành, sau đó chỉ chỉ cổ họng mình ý bảo hắn thực sự không thể thốt ra lời nào.
Vệ Tử Hành hít sâu một hơi, trầm mặc tầm hai giây rồi mở miệng. "Được rồi, ít ra đó là Tô Trăn. Ngài cho anh ta cơ hội này, chiếu theo tính cách nhất định sau này anh ta sẽ không để ngài thiệt thòi."
Đúng lúc này, đạo diễn cao hứng tiếp cận hai người bọn họ. "Dung thiếu! Thật may vì ngài có biện pháp! Như vậy tiết mục vẫn có thể tiếp tục ổn thỏa rồi!"
"Vâng!" Dung Phi cười gật đầu, Tô Trăn hôm nay đến nhất định sẽ thể hiện xuất sắc hơn hắn nhiều.
"Tô Trăn nói anh ta sẽ cùng nói chuyện trên show cùng ngài, là khách mời bí mật của ngài đó!"
"Ha?" Dung Phi ngẩn người, Tô Trăn định làm khách mời của hắn?
Tầm quan trọng của Tô Trăn trong giới giải trí ai ai cũng viết, ngay từ bộ phim đầu tiên đã đường đường chính chính lưu danh mình trong hàng ngũ minh tinh xuất sắc, thế mà y lại trở thành khách quý của hắn trong talk show. Talk show bao gồm bàn luận về ảnh đế quá cố Lương Thành, tiếp đến là đạo diễn Trịnh Đức bước ra chiến trường quốc tế, và Dung Phi hắn chính là tiết mục thứ ba.
"Ông nói thật sao? Tô Trăn sẽ đến với tư cách là khách quý của Dung Phi?" Vệ Tử Hành hỏi lại, nếu đem địa vị của Dung Phi hiện tại thì có một nhân vật lớn như Tô Trăn làm khách mời thì thực sự quá xa xỉ.
"Đúng vậy đúng vậy! Như vậy Dung thiếu có thể tiếp tục tham gia chương trình, Tô thiên vương xuất hiện càng giúp rating tăng cao!"
Vệ Tử Hành suy nghĩ một hồi, vỗ bả vai Dung Phi nói. "Dựa vào nhân khí của Tô Trăn, anh ta nhất định sẽ chiếm trọn spotlight, nhưng hai người ở cùng nhau có thể làm tăng hảo cảm của quần chúng đối với ngài."
Vệ Tử Hành quả nhiên thời thời khắc khắc vì Dung Phi mà suy đi tính lại, tuy rằng chính Dung Phi cũng chả ngại mình làm phông nền cho tiết mục sắp tới.
Mười phút sau, Tô Trăn xuất hiện trong chiếc áo sơ mi kẻ sọc đơn giản và tây trang nhẹ nhàng, cặp giò dài kia sải bước mạnh mẽ mà không mất đi sự ưu nhã.
Dung Phi mỉm cười vẫy vẫy tay với y, Tô Trăn liền đến trước mặt hắn, nhìn Dung Phi vì phát sốt mà phản ứng có chút chậm chạp, ẩn ẩn có chút đau lòng mà nhéo mũi hắn. "Cậu như thế này mà nhất quyết tham gia sao? Nhanh tìm chuyên viên trang điểm chỉnh trang lại đi. Lần đầu tham dự talk show cao cấp như thế này, nhất định phải bảo đảm hình tượng của mình.
Tô thiên vương vừa dứt lời, chuyên viên trang điểm liền thoăn thoắt chạy lại giúp Dung Phi chuẩn bị.
Dung Phi chỉ chỉ Tô Trăn, nhưng đối phương chỉ lắc đầu. "Tôi như vầy là được rồi, hôm nay cậu mới là nhân vật chính."
Những lời này khiến Vệ Tử Hành thả lỏng không ít. "Đa tạ Tô thiên vương."
Thẩm Ngạn không đi cùng, rõ ràng Tô Trăn tự ý giúp đỡ bạn bè như thế này không mang chút ý tứ công tác nào.
Đạo diễn đem kịch bản gốc của tiết mục cho Tô Trăn. "Tô thiên vương, đây là những vấn đề sẽ được đặt câu hỏi trong ngày hôm nay, xin anh xem lấy. Với năng lực của anh, nhất định mọi chuyện sẽ suôn sẻ."
"Được, được." Tô Trăn cầm kịch bản ngồi đọc.
Khương Ngưng nhìn Tô Trăn mà ngây ngẩn cả người. Cô căn bản không nghĩ Dung Phi có thể mời được Tô Trăn, cô còn cho rằng y tới là để thay cho Dung Phi, thậm chí còn có thể trực tiếp phỏng vấn Tô Trăn khiến cô hưng phấn vô cùng. Nhưng Tô Trăn nghiêm túc xem kịch bản như vậy, thực sự là muốn giúp đỡ Dung Phi.
"Tô thiên vương thế nhưng đồng ý giúp Dung đại thiếu vượt khổ nạn, chắc là vì mặt mũi của Dung Cẩn Nghiêm đúng không?" Khương Ngưng hỏi.
"Khương tỷ." Tô Trăn cúi đầu, đi thẳng vào vấn đề. "Tôi biết cô và Dung Phi trước đây có hiềm khích, nhưng trong tiết mục này tôi mong cô có thể giữ được tác phong chuyên nghiệp."
"Nói thật, tôi có điểm thất vọng. Không nghĩ tới Tô thiên vương lại phải nhìn sắc mặt cho Dung Cẩn Nghiêm. Ít nhất tôi sẽ giữ sự chuyên nghiệp của mình, sẽ không so sánh thực lực diễn xuất của anh với Dung đại thiếu." Nói xong, Khương Ngưng xoay người rời đi.
Trong lúc đó, Vệ Tử Hành uy Dung Phi uống ít thuốc. Có lẽ dược hiệu rất hiệu quả bởi vì Dung Phi thấy mình thanh tỉnh hơn rất nhiều rồi.
Sau khi sắc mặt Dung Phi tốt hơn nhiều, Tô Trăn giương mắt về phía hắn, duỗi tay sờ trán hắn. "Vẫn còn nóng lắm. Lúc đầu tôi nghĩ thay cậu xuất hiện trên talk show này, rồi giới thiệu cái khác cũng tốt không kém. Thế nhưng, nghĩ thế nào thì <Tầm mắt> vẫn là số một về độ phủ sóng, không thể để cậu bỏ lỡ cơ hội này được. Kiên trì một chút, quay xong cậu sẽ được nghỉ ngơi."
"Vâng!"
Có thể tham gia tiết mục cùng Tô Trăn, đây là cơ hội ngàn năm có một đó.
"Chuẩn bị tốt chưa?" Tô Trăn nở nụ cười, Dung Phi nhìn mà nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên của cả hai khi còn là diễn viên đóng thế.
Dung Phi gật đầu.
Hai người cùng sóng vai ngồi xuống ghế sô pha, ánh đèn sáng lên, lòng đang bình tĩnh chợt trở nên khẩn trương.
Dung Phi không ngừng khảy khảy ngón tay mình. Khương Ngưng ưu nhã ngồi xuống đối diện họ, nụ cười chuyên nghiệp chuẩn mực hướng về máy quay.
Cái lạnh từ đầu ngón tay lan khắp cả người, lưng cũng đổ mồ hôi, đầu ngón tay Dung Phi bị chính hắn nắm đến trắng bệch. Ngay lúc đó, một bàn tay ấm áp phủ lên, chậm rãi đặt lên ngón tay trắng hếu của Dung Phi.
Giống như được truyền một bùa chú màu nhiệm, Dung Phi nhanh chóng trấn tĩnh lại, nhìn về bên sườn mặt của Tô Trăn. Vẻ mặt y có vẻ đạm mạc, nhưng nụ cười nhếch kia gãi đúng chỗ ngứa.
Khương Ngưng thành thạo nói lời dạo đầu. "<Thiển Phong> do đạo diễn Lý Thành đã đóng máy, những bản cut preview được tung ra nhận được rất nhiều lời khen ngợi, đáng chú ý nhất là sự thể hiện của Dung Phi rất được hoan nghênh. Hôm nay chúng tôi may mắn mời được Dung Phi, trong chương trình hôm nay chúng tôi sẽ cùng tìm hiểu sâu hơn về bộ phim này của cậu. Ngoài ra, chúng tôi còn mời được một vị khách không tưởng. Vị khách quý này đảm nhiệm vai chính trong bom tấn <Quyết chiến> vừa mới xác lập kỷ lục 2 tỷ tại các phòng vé. Không sai, người đó chính là Tô thiên vương của chúng ta!"
Khương Ngưng nói khúc dạo đầu này khó có thể nhìn ra có gì không ổn, nhưng nếu để ý kĩ cô ta cố tình kéo sự chú ý của người xem về phía Tô Trăn chứ không phải Dung Phi. Dung Phi không có kinh nghiệm nhận ra điều này, nhưng Vệ Tử Hành đã sớm nhăn mày lại. "Khương Ngưng có phải còn cay cú hồi xưa Dung thiếu phong sát cô ta?"
"Chắc là không đâu, Khương Ngưng là một người dẫn chương trình chuyên nghiệp mà..." Đạo diễn đáp lại, cầm bộ đàm kết nối với Khương Ngưng. "Khương Ngưng, lát nữa nhớ hỏi về những khó khăn của Dung thiếu khi quay <Thiển Phong>."
Trước máy quay, Dung Phi chỉ cười đáp lễ, còn Tô Trăn nội liễm gật đầu.
Khương Ngưng điều chỉnh dáng ngồi, dùng tư thái nhẹ nhàng nói. "Dung Phi trước khi quay thân thể có chút không khỏe, không thể nói chuyện được. Vốn dĩ cậu ấy đã mất đi cơ hội phỏng vấn, thế nhưng cậu ta còn có thể mời được Tô thiên vương đến hỗ trợ. Tô thiên vương, <Quyết chiến> tôi đã đến rạp xem ba lần lận đó!"
Người bình thường nghe vậy nhất định sẽ trả lời "Ồ, ba lần lận sao, cùng ai xem vậy?" hoặc đại loại thế. Nhưng Tô Trăn đã biết được ý đồ của Khương Ngưng, tao nhã mà trả lời cho có lệ. "Ai, nếu bàn luận về <Quyết chiến> vào lúc này, thì tiết mục sắp tới của tôi trên talk show <Đại điện ảnh> phải hủy mất rồi. Hơn nữa, so với bộ phim mang tính thương nghiệp rất mạnh của tôi, tôi càng thích <Thiển Phong> của Dung Phi hơn. Những đoạn cut ngắn ấy mang lại cảm xúc rất tốt, vốn dĩ phim thanh xuân nhẹ nhàng thế này sẽ khiến cho người xem cảm thấy vô vị, thế nhưng <Thiển Phong> lại rất dễ dàng thu được cảm tình mọi người."
"Đương nhiên là vậy rồi, phim của đạo diễn Lý Thành vốn rất có dư vị. Lúc trước khi hai trailer của hai phim trước của đạo diễn không dậy nổi hứng thú cho người xem lắm, thế nhưng bộ phim lần này chỉ một cánh hoa rơi thôi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người! Tiết tấu phim cùng kĩ năng cắt nối biên tập của đoàn ông ấy quả nhiên vẫn là số một!"
Tô Trăn đem đề tài chuyển về <Thiển Phong>, Khương Ngưng lại chuyển hướng sang đạo diễn. Mở màn đã được năm phút đồng hồ nhưng Dung Phi còn chưa được hỏi đến một lần.
Đạo diễn phi thường bất mãn. "Khương Ngưng, nếu cô không thể tập trung vào chủ đề chính, tôi sẽ thay cô ra. Trong đoàn vẫn còn rất nhiều người giỏi có thể đảm nhận vị trí của cô!"
Tô Trăn duỗi tay khoác lên lưng ghế bên Dung Phi, làm một bộ thích ý mà quen thuộc. "Năng lực của Lý đạo dĩ nhiên không thể bàn cãi, đương nhiên còn có sự nỗ lực của Dung Phi nữa. Từ đó đến giờ tôi chưa từng thấy Dung Phi dành nhiều tâm huyết đến vậy cho một nhân vật. Trước kia, tôi thấy cậu ta là tên nghịch tử không thể nói lí, nhưng sự thể hiện của cậu ấy trong <Thiển Phong> đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của tôi. Tôi thấy cậu ta đã trưởng thành."
"Phải không? Dung Phi đã nỗ lực như thế nào?" Khương Ngưng cuối cùng cũng vào đề tài liên quan đến Dung Phi, tuy cô cũng chả tin Dung Phi lại đi diễn nghiêm túc. Cô chỉ muốn biết Tô Trăn sẽ nói tiếp những gì.
"Có một lần đạo diễn không vừa lòng cảnh cậu ta chạy đuổi nữ chính trên xe buýt. Cảnh đó cũng chỉ có mười giây, thế nhưng cậu ta đã kiên nhẫn chạy đi chạy lại cả chục lần, cuối cùng cũng thành công." Tô Trăn sờ chóp mũi của Dung Phi khiến cậu giật mình rụt người lại, thế mà trông đáng yêu mấy phần. Hình ảnh này hiện rõ nét trên màn hình chỗ đạo diễn, Vệ Tử Hành nhìn thấy mà không ngờ Dung Phi còn có thể phát triển theo hướng đáng yêu trong sáng kiểu này.
Bởi vì Dung Phi không thể nói chuyện, đạo diễn cấp cho hắn cái laptop, muốn nói gì thì cứ đánh ra, màn hình laptop sẽ được chiếu trên màn hình lớn sau lưng để mọi người đều có thể nhìn thấy.
Lúc này Dung Phi đánh chữ tới: Đó là bởi vì tôi không đủ nhập vai, sau đó anh nói một câu đã khiến tôi thức tỉnh.
"Sao?" Khương Ngưng theo bản năng hỏi. "Tô Trăn nói gì với cậu?"