Mã mỗi chỗ ngồi đều phát sáng huỳnh quang trong bóng tối. Tô Trăn đi phía trước Dung Phi. Chỗ ngồi của bọn họ tương đối xa màn chiếu, xung quanh không có ai ngồii.
Dung Phi dẫm lên bỏng ngô, phát ra tiếng vang “bốp”. Cậu có chút lo lắng âm thanh này sẽ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nhưng cho dù có người nhìn về phía cậu cũng không có khả năng có thể thể nhìn rõ mặt cậu.
Tô Trăn xoay người, vỗ nhẹ lên bả vai Dung Phi, sau đó chậm rãi ngồi xuống nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu đi về hướng chỗ ngồi nằm ở trong góc.
“A… Chỗ này quả thực có chút xa.” Dung Phi nhỏ giọng nói.
Hầu như bốn phía xung quanh họ không có người xem.
“Như vậy rất tốt nha, sẽ không có ai quấy rầy đến chúng ta.” Ánh mắt của Tô Trăn nhìn về phía màn hình, ánh sáng xẹt qua mi mắt anh, yên tĩnh mà lãnh đạm.
Khi Dung Phi ngồi xuống ghế, cốt truyện vừa lúc tiến triển đến sự xuất hiện của Dung Phi.
Vẻ ngoài trẻ trung, ngây ngô của bản thân trước ống kính khiến Dung Phi bất giác không khỏi cúi đầu.
“Tại sao em lại không xem? Em diễn rất tốt.” Tô Trăn buồn cười hỏi.
“…Thật sao? Thoạt nhìn trông rất trẻ con…”
“Ừm…” Câu trả lời của Tô Trăn khiến cho Dung Phi càng không dám ngẩng đầu lên, nhưng những gì mà anh ấy nói sau đó lại khiến Dung Phi lấy lại được sự tự tin, “Em xác thực diễn được một Trần Thiển Phong ngây ngô chưa bị xã hội mài giũa rất tốt. “
Giọng điệu nhẹ nhàng như vậy khiến cho Dung Phi bình tĩnh lại, đem lực chú ý tập trung vào bộ phim.
Hình ảnh không ngừng thay đổi, cuối cùng đến phân cảnh ở trạm xe điện kia.
Đây là phân cảnh được các nhà truyền thông lớn cùng khán giả đánh giá cao nhất. Tuy rằng cảnh đuổi theo xe buýt là một chi tiết rất tốn kém nhưng đạo diễn Lý rất giỏi trong việc chuyển động các máy quay và chỉnh sửa hình ảnh, kiểm soát tiết tấu vừa phải và thể hiện nhân vật Dung Phi diễn kia nhuần nhuyễn, sống động trong hai mươi giây ngắn ngủi. Trong phân cảnh điện ảnh này, có tới gần năm giây quay đặc tả, cận cảnh nét mặt của Dung Phi trong khi chạy.
Dung Phi ở trong lòng cảm thán, chuyên viên trang điểm thật lợi hại, thế nhưng có thể khiến cho đôi mắt cố chấp, kiêu ngạo của Dung thiếu lại trở nên chân thành đến như vậy.
“Đôi mắt của em thật xinh đẹp.” Tô Trăn phát ra một tiếng than nhẹ.
“Hả?” Dung Phi ngây ngẩn cả người, lúc ghé mắt quay qua nhìn thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Tô Chấn.
“Anh nói…đôi mắt của em thật xinh đẹp…”
Ở trong mắt của Dung Phi, từ xinh đẹp chỉ dùng để miêu tả con gái. Nhưng là khi Tô Trăn nói ra, nó như một lời khen ngợi thuần túy.
“Cái kia… cái kia là do chuyên gia trang điểm rất lợi hại….” Dung Phi xấu hổ gãi đầu.
“Không phải. Bởi vì cảm xúc trong đôi mắt em làm lòng người cảm động, khán giả mới có thể cảm thấy đôi mắt của thật xinh đẹp.” Tô Trăn đưa tay vuốt ve chóp mũi của Dung Phi, “Em phải đối mặt với vai diễn Trần Thiển Phong mà chính mình đóng. Đây là vai diễn điện ảnh đầu tiên của em. Bởi vì khi kỹ năng diễn xuất của em trở nên thành thục, trưởng thành hơn, em sẽ không thể thể hiện được một nhân vật tự nhiên đến như vậy nữa”.
“…Ừm, em hiểu rồi.” Dung Phi chăm chú nhìn mà nhìn về phía màn hình, đem khoảnh khắc kia của chính mình lưu lại.
Mười phút trước khi bộ phim kết thúc, Dung Phi và Tô Trăn đang chuẩn bị rời đi.
Hai người đang ngồi trong xe thảo luận về bộ phim điện ảnh, ánh đèn đêm của thành phố hết lần này đến lần khác chiếu qua khuôn mặt của Tô Trăn. Chợ đêm nhộn nhịp, phồn hoa ngoài cửa sổ tạo thành sự tương phản rõ rệt với sự im lặng của Tô Trăn.
“Chi tiết đẩy xe đạp phía sau Tống Hàng Năm, anh cảm thấy diễn xuất của em có chút ngượng ngùng.” Tô Trăn vừa lái xe vừa nói.
“Ừm, thời điểm diễn đó em rất căng thẳng, em chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cảnh quay. Bây giờ nhìn lại, xác thực có chỗ không đúng.” Dung Phi gật đầu.
“Đúng vậy, hơn nữa còn phân cảnh nhìn lại trận đấu bóng rổ có chút quá bình thường, khi diễn không hề mang lại cảm giác chờ mong. Kỳ thật, em không chỉ cần đi tìm Tống Hàng Năm, em vẫn luôn chờ mong cô ấy có thể nhìn thấy em. “
“Ừm… cái này đúng như những gì đạo diễn đã nói lúc trước khi em đuổi theo xe buýt, trông em không có vẻ nhue đang theo đuổi theo mối tình đầu của mình với nhiều chờ mong, mà là giống như em đang đuổi theo bắt xe buýt…”
“Nhưng kể từ cảnh ở trạm xe buýt bắt đầu, em đã biểu diễn rất xuất sắc. Anh lại không tìm thấy biểu hiện của em có điểm gì không tốt.” Tô Trăn mỉm cười, hoàn toàn tán thưởng.
Dung Phi đắm chìm trong nụ cười của anh, lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc thì anh cũng công nhận em…”
Ngón tay cầm vô lăng của Tô Trăn run lên nhưng không để lại dấu vết gì, nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc, đương nhiên là anh công nhận em rồi.”
“Ha ha…” Dung Phi nheo mắt lại, ngây ngô cười khúc khích.
Tô Chấn mở đài radio trong xe, tình cờ đúng lúc kênh giải trí đang đưa tin về bộ phim.
Người dẫn chương trình dùng giọng nói nhẹ nhàng đọc top ba tác phẩm điện ảnh gần đây đang được khán giả đón nhận nồng nhiệt.
“Xếp ở vị trí thứ ba là bộ phim bom tấn Hollywood gần đây “The Battle of the Stars”. Với hiệu ứng 3D rực rỡ cùng với sự tham gia của các ngôi sao điện ảnh hạng nhất Hollywood, không có gì phải bàn cãi khi bộ phim thành công về mặt doanh thu phòng vé. Chỉ là những cảnh hoành tráng và cốt truyện yếu kém vẫn khiến nhiều khán giả mất hứng thú. Chỉ đánh giá ở mức 4 sao. Những fan điện ảnh thích hiệu ứng đặc biệt và những cảnh quay hoành tráng không nên bỏ lỡ ”.
“Bộ phim được khán giả khen ngợi thứ hai là bộ phim trinh thám, bí ẩn “Desperate Jackson”. Cốt truyện bám sát chất bí ẩn và ly kỳ, cộng với diễn xuất cá tính của thần tượng thế hệ mới Madison, chỉ riêng tấm poster gợi cảm đã thu hút hàng nghìn thiếu nữ phải đỏ mặt, tim đập nhanh trước khi công chiếu. Cốt truyện của phim tuy chặt chẽ nhưng lại đòi hỏi bạn phải suy nghĩ từng giây phút khi xem mỗi phân cảnh. Gần 10% fan hâm mộ điện ảnh cho biết về cơ bản họ xem không hiểu, 30% những người hâm mộ bộ phim cho biết họ có vẻ đại khái xem hiểu được. 10% khác lại cho rằng đâu là một bộ phim thực sự tuyệt vời, nhưng toàn bộ quá trình xem giống như đang ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc, và chỉ khi bộ phim kết thúc, thần kinh của họ mới thư giãn. Đánh giá là bốn sao rưỡi. Nếu bạn bị Madison mê hoặc, nếu bạn rất tự tin vào khả năng logic của mình, nếu bạn đạt điểm IQ trên 100 thì hãy đi xem “Desperate Jackson”, Điều này hoàn toàn xứng đáng!”
Dung Phi nhìn thoáng qua sườn mặt của Tô Trăn, nghĩ thầm nếu “Quyết Chiến” của Tô Trăn đang được phát hành, nó chắc chắn sẽ đứng đầu bảng xếp hạng, cả về danh tiếng lẫn doanh thu phòng vé.
“Bây giờ, chúng ta hãy chú tới vào tác phẩm đang đứng đầu về tỷ lệ khen ngợi của khán giả – tác phẩm này đứng đầu vừa bất ngờ ngoài dự kiến lại vừa hợp lý. Trước hết là do đạo diễn đã từng đoạt nhiều giải thưởng quốc tế nhất Trung Quốc chỉ đạo. Mọi người đối với vị đạo diễn này trước nay đều vô cùng tin tưởng. Không ít các tạp chí điện ảnh đều đã nhận xét rằng các tác phẩm của ông đều “biến sự suy tàn thành ma thuật”, có thể đêm kết hợp những cốt truyện tầm thường nhất, thậm chí là kém cỏi thành những câu chuyện xưa cảm động lòng người. Và đó chính là đạo diễn Lý Thành.
Đồng tử của Dung Phi trong nháy mắt giãn ra. Bộ phim mà người dẫn chương trình đang nói đến không phải là “Thiên Phong” thì còn có thể là cái gì?
Không ngờ bộ phim điện ảnh này thế nhưng lại được đông đảo khán giả công nhận, Dung Phi vui mừng khôn xiết.
Vô nghĩa, khán giả công nhận đạo diễn Lý có năng lực chỉ đạo bộ phim, không phải cậu, Dung Phi, sao lại chính mình ở đây mừng thầm vì cái gì?
Nhưng bất luận vì điều gì, bộ phim điện ảnh này đã được đón nhận nồng nhiệt, nhận được nhiều lời khen, Dung Phi vẫn luôn vui sướng.
Người dẫn chương trình vẫn tiếp tục bình luận: “Điều đó được nói qua, nhưng điều không ngờ lại chính là Dung Phi, người luôn hành xử quái đản và nhận về nhiều tin tức tiêu cực, lại thể hiện hoàn hảo vai diễn Trần Thiển Phong. Việc đạo diễn Lý trước đó đã chọn Dung Phi làm nam chính đã có đã gây ra nhiều tranh luận, xôn xao. Thậm chí đã có một số nhà phê bình điện ảnh cực đoan còn cho rằng đạo diễn Lý đã sa đọa, thậm chí còn muốn sử dụng Dung Thiếu làm mánh lới, chiêu trò để pr cho bộ phim điện ảnh. Nhưng diễn xuất chân tình của Dung Phi đã chứng minh sự lựa chọn của đạo diễn Lý. Điều này đã làm cho chúng ta, từ các phương tiện truyền thông chính thống cho đến các nhà phê bình điện ảnh nhận xét về Trần Thiển Phong của Dung Thiếu như thế nào?”
Dung Phi hít một hơi, kinh ngạc nhìn sang Tô Trăn đang ở một bên.
Tô Trăn trực tiếp đỗ xe ngay bên đường, đưa tay che mu bàn tay của Dung Phi lại, nhẹ nhàng thọc ngón tay vào bên trong khe hở của ngon tay cậu.
“Arnold, nhà phê bình điện ảnh thâm niên của “Movie Based” đã nói thế này: Khi Dung Thiếu ăn chơi trác táng đuổi theo Tống Hàng Năm ở phía sau, tôi chợt tin rằng ngay cả những người nóng nảy nhất cũng vẫn có một góc thành kính ở trong lòng. ” Nhà phê bình phim nổi tiếng Bá tước Notting Hill viết: Cô gái nào cũng muốn có một Trần Thiển Phong. Diễn xuất của Dung Phi gợi lên sự mềm mại trong lòng mọi người và vô thức nhớ lại những năm tháng đã qua của chính mình. Chuyên mục đánh giá của “W MOVIE” cũng đánh giá cao khen ngợi Trần Thiển Phong của Dung Phi: Dung Phi, một phú nhị đại dường như luôn chiếm trang nhất về những tin tức tiêu cực, thời điểm khi mọi người sắp tuyệt vọng về cậu ta, cậu ta đột nhiên khơi dậy sự mong đợi của khán giả… Tóm lại, mọi người nếu ai chưa xem phim thì có thể nghi ngờ, thậm chí khinh thường Dung Phi với tư cách diễn viên, nhưng có hơn 90% khán giả đã xem bộ phim này đều bày tỏ sự tán thành, khẳng định về diễn xuất của Dung Phi. Sau đó hướng về phía Dung thiếu này ủng hộ tinh thần của lãng tử quay đầu. Điều này cũng đáng để khán giả đi rạp chiếu phim ủng hộ, đúng không? Nếu bạn thích các tác phẩm của Lý Thành, nếu bạn thích dành thời gian bên cạnh người yêu, bạn bè và gia đình, chúng tôi cật lực đề cử tác phẩm “Thiển Phong” của đạo diễn Lý Thành, sau khi xem nó xong sẽ làm các bạn nhớ lại thế nào là cách yêu.”
Sau đó, người dẫn chương trình lại bắt đầu nói quá mọi chuyện, nửa đùa nửa thật.
Nhưng Dung Phi lại đắm chìm bên trong những bình luận điện ảnh đó, cậu cảm thấy như bản thân mình đang nằm mơ.
Tô Trăn búng ngón tay lên trên chóp mũi Dung Phi, “Không cần để thành công làm lu mờ đầu óc.”
“Thành công… Em thành công sao?” Dung Phi chớp mắt hỏi.
“Đây không tính là thành công, chẳng lẽ em nhất định phải trở thành người đoạt giải nam chính xuất sắc nhất Oscar mới được tính là thành công sao?” Tô Trăn buồn cười lắc đầu, “Mới có hơn mười giờ, em có muốn đi đâu đó ăn mừng chút không?”
“Được nha!” Dung Phi gật đầu, ngày sau đó lại nghĩ tới chuyện khác, “Nhưng có lẽ đi quán bar hoặc những nởi tương tự đều không thích hợp. Em cũng đã hứa với Vệ Tử Hành là sẽ không gây ra bất cứ tin tức gì cho truyền thông.”
“Cũng phải, hiện nếu bị paparazzi chụp lại bộ dạng say rượu của em, chắc chắn bọn họ sẽ nói rằng em đã quá tự mãn sau thành công của một bộ phim. Vậy thì hãy đi đến nhà anh, dù sao nếu em uống say và nôn mửa không biết gì, thì cũng đang ở nhà của anh.” Tô Chấn vươn đầu tới trước mặt Dung Phi, trong ánh mắt có vài phần trêu chọc.
“Em mới không dễ uống say tới như vậy!”
“Ồ… vậy cái anh chàng lần trước say đến mức nôn ra khắp người anh trong nhà vệ sinh tại ‘The Golden Rose’ là ai vậy?”
“Đó là bởi vì tên Long Triển Vân kia cho em uống các loại rượu pha! Anh thử uống rượu pha một lần đi!”
“Được rồi, được rồi, là bởi vì em uống rượu pha.” Tô Trăn híp mắt gật đầu, tiếp tục bóc trần quá khứ của Dung Phi, “Vậy lần trước em đến nhà anh uống rượu, chỉ uống có mấy ly liền đã ngủ quên rồi? “
“Đó là bởi vì đêm đã khuya, không uống rượu thì em cũng sẽ buồn ngủ!” Dung Phi bất mãn nhướng lông mày dựng thẳng lên, “Hôm nay em cùng anh uống cả đêm! Xem chúng ta là ai nằm sấp xuống trước!”
“Được rồi, nếu có bản lĩnh thì buổi sáng khi thức dậy đừng nói với anh là em bị đau đầu nhé!”
Xe chạy tới căn hộ của Tô Trăn, đây không phải lần đầu tiên Dung Phi đến đây, cậu tự nhiên mất đi cảm giác kiềm chế, chính mình ngồi xổm ở cửa ra vào tìm đôi dép lê đi vào,Tô Trăn đứng ở nơi đó nhìn Dung Phi ngồi xổm chỉ vào tủ giày tìm kiếm thử. Cậu đang tim kiếm trước tủ giày giống như một chú chó, khe hở giữa eo quần jean của cậu là mép quần lót bên cạnh, còn có ẩn ẩn chỗ bí mật.
“Dung Phi…”
“Hả?” Dung Phi vẫn đang loay hoay tìm kiếm đôi dép màu nâu lần trước mà mình mang, cảm giác được có người đang móc vào cạp quần cậu, quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Trăn không biết từ khi nào đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Khi cậu quay người lại, môi của Dung Phi gần như chạm vào chóp mũi của Tô Trăn, trái tim cậu bay lên cao, ngã người về phía sau, rơi vào vòng tay của Tô Trăn, hai người đều đang ngồi xổm, Tô Trăn cũng đang bị Dung Phi đè lên.
“Ai nha! Thực xin lỗi!” Dung Phi xin lỗi, sau đó lại có chút tức giận, “Sao anh lại ngồi xổm kéo quần của em làm cái gì?”
Cánh tay của Tô Trăn vẫn ôm lấy Dung Phi như cũ, cố ý dùng giọng điệu xấu xa nói: “Anh chỉ muốn xem em còn mặc chiếc quần đùi hoa to phong cách kiểu đi biển đó không.”
Dung Phi lập tức xấu hổ, An Khải Văn thậm chí còn cười nhạo chiếc quần lót hoa lớn của cậu: “Thật sự thô tục đến như vậy sao? Tôi thấy khá thoải mái nha…”
“Vậy hiện tại bây giờ em còn mặc không?” Tô Trăn nắm tay Dung Phi từ từ hạ xuống, giả vờ làm bộ cởi cúc quần của cậu.
“Không còn gì để mặc nữa! Không còn gì để mặc nữa!” Dung Phi túm chặt quần của mình, cậu đương nhiên không thể để Tô Trăn nhìn vào bên trong.
“Em không nói chiếc quần lót hoa hòe của me mặc rất thoải mái sao? Tại sao em không mặc nữa?” Tô Trăn vẫn nhất quyết cài cúc quần cho Dung Phi.
“Cái kia… An Khải Văn mua một đống đồ lót của một nhãn hiệu nào đó mà em chưa từng nghe đến, bảo em mặc! Anh ta còn vứt hết tất cả đồ của em mang đến!”
Hơn nữa, đồ lót mà An Khải Văn mua đều có giá trên trời, Dung Phi không hiểu tại sao hai mảnh vải gắn lại với nhau lại có giá đắt như vậy, tuy rằng không có thói quen ăn mặc như vậy, nhưng Dung Phi lại không nỡ lòng nào vứt đi, hơn nữa chất liệu vải thực sự thoải mái khi sờ vào.
Lúc này Dung Phi không thấy được biểu tình của Tô Trăn ở phía sau, lông mày của anh nhướng lên, đồng tử lộ ra ánh mắt lạnh lùng sắc bén mà Dung Phi chưa từng thấy.
“.…… Tô Trăn…Anh mau thả em ra. Anh ôm em mạnh đến mức em không thở nổi…” Dung Phi vặn vẹo một chút, xoay người để thoát khỏi vòng tay của Tô Trăn.
Tô Chấn lập tức thu hồi vẻ thờ ơ, lạnh nhạt trong mắt, nhếch khóe môi lên không trung như cười, nhìn Dung Phi đang nằm trên mặt đất, “Em đẩy ngã anh nha, không phải nên kéo anh dậy sao?”
“Này!” Dung Phi hất cằm giả vờ kéo lên: “Em kéo anh lên để anh cởi quần em ra à!