Trong khoảnh khắc đó, Dung Phi hiểu được ý của Tô Trăn khi nói với cậu rằng:
Hãy chinh phục anh thêm một lần nữa, kể cả khi em chỉ đi theo những bước chân của anh, kể cả khi anh không chỉ là khán giả của em, lần này hãy chinh phục anh một lần nữa trên sàn diễn này.
Dung Phi ngẩng khởi đầu, ánh mắt cậu không hướng về phía những phóng viên, nhà phê bình đang ngóng trông kia. Cậu và Tô Trăn lúc này tuy đang đi ngược hướng nhau, nhưng Dung Phi biết, Tô Trăn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu.
Bóng đêm buông xuống, thời gian như nước sông chảy trôi đi, như ánh sáng bồng bềnh thoáng qua trong tầm mắt mọi người, khi bọn họ đã chai sạn cảm xúc vì đủ mọi vẻ đẹp, khoảnh khắc Dung Phi quay người, có điều gì đó khẽ gào thét trong lòng họ.
Ánh đèn flash điên cuồng trước đó đã chậm lại, không phải vì Dung Phi không còn sức hút, mị lực mà là vì mọi người đều muốn dành hết tinh thần và sức lực để xem rõ hơn bằng cặp mắt của mình.
Dung Phi đi rồi trở về, ở phía bên kia, có Tô Trăn đang chờ đợi cậu.
Anh ấy có vẻ bình tĩnh cho tới khi Dung Phi tới gần, cách một cánh tay, đối phương đột ngột kéo cậu vào vòng tay mình.
“Sao…sao vậy…” Dung Phi đờ người ra, ngơ ngác đứng đó, không biết vì cái gì mà Tô Trăn đột nhiên ôm mình.
“Em làm anh sợ quá.” Giọng của Tô Trăn quanh quẩn bên tai Dung Phi, thoáng chốc mà lại dài đằng đẵng.
“Sợ…… cái gì?” Tay Dung Phi khẽ vỗ nhẹ vào phía sau lưng Tô Trăn.
“Bỗng nhiên cậu cảm thấy bản thân mình chỉ như một cái kén, còn anh là con bướm nằm trong lồng ngực chiếc kén kia, dù vô cùng mỏng manh yếu ớt nhưng lại vùng vẫy xé toạc những dây thần kinh của cậu, khao khát giữ anh lại, nhưng anh lại vô tình bay tới những nơi cao hơn cả bầu trời… Cậu đành ngẩng đầu nhìn anh, ngỡ mình có thể dùng ánh mắt níu kéo anh lại…”
Dung Phi nghe không hiểu ẩn dụ của Tô Trăn, loáng thoáng cảm thấy mình đã làm điều gì đó khiến người kia rất khổ sở.
“Thật xin lỗi…”
“Đồ ngốc, vì cái gì mà nói thật xin lỗi chứ.” Tô Trăn buông tay, dùng ngón tay chọc vào chóp mũi cậu, “Em trưởng thành rồi.”
“Thật sao?” Dung Phi chớp chớp mắt, cách đó không xa, Perini vỗ tay ra hiệu cho bọn họ mau đi thay quần áo.
Dung Phi và Tô Trăn cùng đứng trước một chiếc gương. Trong suốt hai tuần diễn thời trang liên tiếp, Dung Phi không chút ngượng ngùng tháo phăng mọi thứ trước gương, đến khi quay lại mới thấy Tô Trăn đứng cạnh cũng đang cởi áo sơ mi. Vô tình nhìn thấy yết hầu và xương quai xanh đường nét hoàn hảo của anh, tầm mắt Dung Phi như bị điện giật, vội cúi đầu xuống.
Tô Trăn lại từ trong gương nhìn phản ứng của cậu, anh dùng giọng điệu mang nửa phần trêu chọc: “Em ngày càng quyến rũ hơn rồi nhỉ.
“A…” Dung Phi không ngờ Tô Trăn lại dùng từ “quyến rũ” để khen ngợi mình, cậu đang mặc quần mà suýt ngã, ngược lại Tô Trăn đứng bên đã đỡ lấy cánh tay cậu.
“Anh thấy cái mông của em trông thật hấp dẫn, làm người khác muốn sờ một chút.”
Tô Trăn hiếm khi nói mấy câu đùa không đứng đắn như thế, Dung Phi vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với khóe môi cong của anh, chút vẻ lưu manh khiến tim đập nhanh.
Đừng trêu chọc em nữa… Đối với anh, đùa giỡn thế này chỉ là trò vô hại, không ảnh hưởng đến toàn cục… Còn đối với em..
Trái tim Dung Phi vô cớ buồn bã.
“Tại sao em lại lộ ra biểu cảm như vậy?” Tô Trăn đưa tay định theo thói quen vuốt tóc Dung Phi, nhưng kiểu tóc mà nhà tạo mẫu mới làm không thể phá hỏng được, Tô Trăn đành phải vỗ vào vai Dung Phi.
“Không…… không có gì! Đến lượt chúng ta rồi!”
Dung Phi cố che giấu biểu cảm, cậu biết cho dù có nghĩ gì trong lòng cũng không thể qua mắt Tô Trăn, cấp bậc của một nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
“Được rồi, đi thôi.” Tô Trăn đi trước mặt Dung Phi.
Lúc đó, Dung Phi đột nhiên hiểu ra câu trả lời mà bấy lâu nay mình vẫn trăn trở.
Cậu biết mình là đàn ông, bất luận là Dung Phi cũng tốt, là Dung Thiếu cũng được, trước kia chưa từng rung động trước bất kỳ người đàn ông nào cũng tốt…
Bây giờ, cậu không chỉ ngưỡng mộ người đàn ông đó, dựa dẫm vào người đàn ông đó hay khao khát được anh ấy công nhận mà còn có một cảm xúc khác mạnh mẽ hơn những cảm xúc đó.
Đó là sự ái mộ.
Dung Phi nhắm mắt lại, khoảnh khắc đó cậu đã chấp nhận số phận rồi.
Cậu yêu Tô Trăn.
Càng phủ nhận, cậu lại càng yêu anh hơn.
Cậu biết anh có thể đối xử khoan dung với cậu hơn so với người khác, anh có thể đối xử với cậu như một đứa trẻ, nhưng anh sẽ không yêu cậu.
Cái này không có gì ghê gớm, to tát cả….
Dung Phi lại một lần nữa bước đi, khoảnh khắc đó cậu đã hạ quyết tâm.
Cậu sẽ như ban đêm đuổi theo ánh sáng ban ngày, mãi mãi nhìn chăm chú theo bóng lưng anh.
Sự đối lập trong phong cách của Dung Phi và Tô Trăn đưa cảm xúc của khán giả lên cao rồi lại khiến bọn họ tiếc nuối khi chưa đã thèm mà nó đã hạ xuống.
Ban đêm trống trải, cảnh đêm của một người, bãi đá ngầm bị sóng biển xô vào, ngửa mặt nhìn lên vầng trăng bạc trên bầu trời trong cô đơn, sự trống trải như thế… cho đến khi trời sáng, sự canh giữ của nó bị vạn vật không ngừng lùi lại trong thời gian nuốt trọn, từng chút một dưới ánh sáng ban ngày, lộ ra biểu cảm vui sướng gần như hạnh phúc.
Dung Phi thời điểm lúc này cũng không biết chính mình biểu hiện một phương thức hoàn toàn khác hai tuần diễn thời trang trước đó, tại buổi trình diễn thời trang hôm nay đã nhấc lên một làn sóng nhiệt liệt hưởng ứng. Buổi trình diễn thời trang chưa kết thúc, điện thoại của Vệ Tử Hành đã bị gọi đến mức sắp nổ tung. Điện thoại đến liên tục, Vệ Tử Hành ước gì có thể mua thêm ba hoặc bốn chiếc điện thoại nữa lại đây.
Tại Tuần lễ thời trang Paris, bộ sưu tập “Ngày và đêm” của Perini đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Trong khi mọi người đều đắm chìm trong tiếng vỗ tay, Dung Phi lại cảm thấy có chút cô đơn.
Đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội đứng chung một sân khấu với Tô Trăn, e rằng sau này sẽ khó mà còn cơ hội như vậy nữa. Khi chụp ảnh lưu niệm, Dung Phi đứng cạnh Tô Trăn, bàn tay của anh ấy ôm lấy vai cậu, kéo cậu về phía mình, Dung Phi gần như đã đâm sầm vào lòng ngực Tô Trăn.
Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Dung Phi gọi điện cho An Khải Văn vẫn đang còn ở trong bệnh viện.
“Anh có khỏe không? Bác sĩ có nói vai của anh thế nào không? Có ảnh hưởng gì đến những buổi biểu diễn thời trang sau này của anh không?”
An Khải Văn lại cười, nhưng trả lời lại không phải câu hỏi của Dung Phi: “Tôi đã xem trực tiếp show diễn bằng điện thoại của mình. Cậu biết cảm giác của tôi như thế nào không?”
“Cái gì?”
“Tôi ghen tị với Tô Trăn đến phát điên lên đi mất!”
Ngay lập tức, Dung Phi áy náy nói: “Tôi biết nếu không phải vì tôi, anh đã có thể biểu diễn trọn vẹn Tuần lễ thời trang Xuân hè năm nay một cách hoàn mỹ…”
“Cậu thực sự ngốc sao?” An Khải Văn cười tự giễu, nghe qua cực kỳ cô đơn.
“…Tôi đến thăm anh nhé. Anh vẫn ở bệnh viện phải không? Muốn ăn gì không?” Dung Phi hỏi.
“Đừng đến, tôi không có việc gì cả. Nghỉ ngơi một chút là có thể tham dự Tuần lễ thời trang New York sau 2 tuần nữa rồi. Tôi muốn được ở một mình. Tôi đã bảo với Perini tiên sinh rồi, bảo ông ấy và những người khác không cần thiết phải đến thăm tôi nữa.”
““An Khải Văn!” Dung Phi gấp gáp, sốt ruột lên, cậu không biết phải an ủi đối phương như thế nào, “Anh vẫn luôn kiêu ngạo như thế… bây giờ thế này thì cậu không biết phải như thế nào cho phải…”
“Thì ra trong lòng cậu, ấn tượng của tôi chỉ là ‘kiêu ngạo’ sao?” An Khải Văn hỏi nửa đùa nửa thật.
“Bởi vì… anh quá rực sáng.” Dung Phi nhắm mắt, nhớ lại khoảnh khắc cùng mẹ thưởng trà và ăn điểm tâm vào buổi sáng, cậu vô tình nhìn thấy màn hình LED khổng lồ ngoài cửa sổ trình chiếu show diễn thời trang của anh ta, “Cứ như mỗi bước chân của anh ta đều mang sức hút khó cưỡng. Sự ngạo nghễ của anh ta khiến mọi người phải say đắm.”
“Vậy là cậu thừa nhận cậu đã từng say đắm tôi đúng không?”
“Ừm.” Dung Phi gật đầu.
“Bây giờ tôi thấy thoải mái, vui vẻ hơn rất nhiều. Cậu biết không, điều khiến tôi thật sự ghen tị với Tô Trăn, chính là vì anh ấy có thể đứng bên cạnh cậu.”
Sau khi nói xong, điện thoại cũng tắt.
Dung Phi bần thần đứng ở đó, An Khải Văn ghen ghét chỉ vì lý do này sao? Nghe có vẻ như anh ta thích bản thân mình vậy?
Dung Phi nháy mắt có chút lộn xộn.
Cậu thật ngu ngốc a, cho dù cậu có thể ngưỡng mộ Tô Trăn, thì không có nghĩa là An Khải Văn cũng sẽ thích đàn ông. Tất nhiên không thể phủ nhận An Khải Văn đã hôn cậu, nhưng đó chỉ là trò đùa sau khi uống say, không ai để tâm đến điều đó trong lòng cả!
Có lẽ đó chỉ là trò đùa của An Khải Văn thôi. Đám người chịu ảnh hưởng của văn hóa Âu Mỹ như anh ta thì thích đùa kiểu đó lắm!
Xong rồi xong rồi, đầu của mày sắp hỏng mất rồi Dung Phi!
Lúc này, có người mẫu đi tới hỏi Tô Trăn có muốn đi chơi cùng mọi người không, Tô Trăn đã uyển chuyển từ chối.
“Em làm sao thế? Lại suy nghĩ tới cái gì đó đúng không? Anh thật muốn mổ đầu em ra xem bên trong có gì.” Tô Trăn véo vào mũi Dung Phi, cười nói.
Dung Phi rốt cuộc cũng tỉnh khỏi cơn suy nghĩ hỗn loạn, buột miệng thốt ra: “Đều chứa anh cả!”
Mặc dù giây tiếp theo Dung Phi hối hận vô cùng vì sao mình lại nói những lời đần độn như vậy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười rạng rỡ, vẻ ngoài rất vui vẻ vì buổi trình diễn đã kết thúc.
“Có thật vậy hay không?” Tô Trăn nhíu mày, từng bước tiến gần Dung Phi, bộc lộ một khí thế chỉ có trong phim ảnh, “Nhưng anh lại cảm thấy trong đầu em đang chứa một người đàn ông khác.”
Dung Phi bị anh làm cho kinh hãi, nhưng hai giây sau mới biết được là Tô Trăn lại đang đùa mình, lập tức bày ra vẻ mặt nhu nhược, nhút nhát, cố tình lắp bắp nói: “Cái đó… cái đó… Trong đầu em xác thực không có chứa anh… mà là bã đậu và rơm rạ…”
Nói xong, khí thế áp bức của Tô Trăn ngay lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nhún vai cười nhẹ của anh.
Khi có người tới hỏi Dung Phi có muốn cùng đi hay không, Tô Trăn vỗ vai Dung Phi và nói một câu, đối phương liền cười rồi rời đi.
“Anh đã nói gì với họ thế?” Dung Phi hiếu kỳ hỏi.
“Anh nói, chốc lát nữa chúng ta còn đi hẹn hò.”
“Hẹn hò? Anh như thế mà đùa ác quá!” Dung Phi thầm than trong lòng, nếu là trước đây, cậu còn tin vào trò đùa này, nhưng vừa rồi cậu đã xác minh được tình cảm của mình đối với Tô Trăn, đột nhiên cậu thấy mọi thứ sáng tỏ.
“Anh không có nói đùa đâu, Vệ Tử Hành đã không nói với em, anh ta đã chính thức ký hợp đồng vai nhân vật Mặc Tiểu Bắc trong «Thương Thần» cho rm rồi sao?” Tô Trăn cười nói.
“À, phải rồi.” Dung Phi gật đầu, “Em biết anh sẽ đóng vai Lâm Mặc Phong! Vừa nghĩ đến cảnh anh lắp súng rồi giơ súng lên, em đã thấy tư thế kia ngầu không chịu nổi rồi!”
“Vậy em không nghĩ tới chính mình sao? Em có biết là tuần đầu tiên sau khi em về nước thì 《Thương Thần》 phải mở máy hay không?” Tô Trăn buồn cười hỏi.
“A……Em thậm chí còn chưa đọc kỹ kịch bản! Không sai, xác thật không thể lại cùng với họ đi ra ngoài party nữa! Em còn phải đọc kịch bản cho đàng hoàng nữa!” Dung Phi lúc này mới hiểu ra dụng ý của Tô Trăn, “Không biết Vệ Tử Hành có mang kịch bản đến không nhỉ? Trong máy tính xách tay của anh ta hẳn là sẽ có!”
“Không cần, trước khi anh đến Paris, anh đã in một bản rồi.”
“Quá tuyệt!” Dung Phi vỗ vào ngực Tô Trăn một cái, nhanh chóng thay đồ rồi cùng Tô Trăn rời đi, để Vệ Tử Hành ở lại đối phó với đám phóng viên rất hứng thú với Dung Phi kia.
Trở về khách sạn, Tô Trăn mang theo kịch bản đến phòng Dung Phi, thấy cậu đeo kính, giống như một học sinh ngoan ngoãn chuẩn bị làm bài tập, không nhịn được mà bật cười.
“Em có chắc là muốn bắt đầu từ hôm nay không? Sắp đến bữa tối rồi.”
“Em định gọi dịch vụ phòng của khách sạn, nếu ra nhà hàng ăn thì sẽ rất mất thời gian. Hơn nữa, em thực sự phải hoàn thành tiến độ, chắc hẳn các diễn viên khác đều đọc thuộc kịch bản, em thì thậm chí còn chưa đi thử vai mà đã ký hợp đồng với bộ phim này rồi, nếu diễn tệ thì sau này sẽ không có phim điện ảnh nào tìm em đóng nữa.” Dung Phi ngồi trước bàn, khi lật trang đầu tiên đã nhập tâm vào nhân vật.
“ Được rồi, anh ở bên này sẽ lên mạng, hãy cho anh biết nếu em có bất cứ điều gì cần trao đổi nhé.”
“Đương nhiên rồi, lão đại!” Dung Phi đã gọi Tô Trăn bằng cách xưng hô trong kịch bản.
“Chốc nữa nhớ gọi cơm lên ăn nhé, Tiểu Bắc.” Tô Trăn ôm tay ngồi chỗ kia, khoảnh khắc ấy thật sự rất có khí chất của Lâm Mặc Phong. Lạnh lùng, điềm đạm, nhưng lại luôn vô tình bộc lộ sự quan tâm đối với anh em của mình là Mạc Tiểu Bắc.
Nhờ sự nhập vai của Tô Trăn mà Dung Phi có thể dùng tâm trạng đó để đi nghiên cứu kịch bản.
Mở laptop ra, Tô Trăn bắt đầu lướt qua các tin tức hôm nay ở Paris. Các bài bình luận và tin tức về “Ngày và đêm” đã được đưa lên mạng. Hình ảnh Tô Trăn và Dung Phi trong mắt mỗi người đều khác nhau, thế nhưng đều không hẹn mà cùng dành cho bọn họ thật nhiều lời khen ngợi.
Nhiều năm không quay lại, Tô Trăn trở lại giới thời trang không chỉ khiến những người từng quen biết cảm thán về phong thái của anh mà còn khiến rất nhiều người mới gia nhập giới thời trang cũng bị anh chinh phục.
Sự tao nhã của anh vẫn chẳng hề phai mờ, thậm chí so với hồi mới bắt đầu trình diễn thời trang, lúc này Tô Trăn như rượu vang đỏ ủ lâu năm, hương thơm nồng nàn được ẩn giấu và mọi thứ đã lắng lại theo thời gian.
Mà Dung Phi cũng gặt hái được nhiều lời ca ngợi. Không ít đại sư trong giới thời trang đều tỏ vẻ cho rằng, không ít người mẫu rất dễ bị đóng khung, đặc biệt là khi mới vào nghề, sau khi tạo được một phong cách riêng thì rất khó để thay đổi, thật đáng tiếc vì ngành thời trang lại luôn thay đổi từng phút từng giây.
Nhưng từ London đến Milan, rồi từ Milan đến Paris, Dung Phi đã chuyển từ sự kinh ngạc ban đầu sang sự lôi cuốn, rồi đến nét đẹp khơi gợi cảm giác muốn nâng niu trân trọng của mấy ngày hôm nay, anh đang ấp ủ một làn sóng mới.
Nội dung cuộc phỏng vấn của Vệ Tử Hành tiếp nhận với phóng viên cũng nhanh chóng được đăng trên các tạp chí Internet, khi anh ta nói đến chuyện trọng tâm sự nghiệp của Dung Phi sẽ quay trở về làm diễn viên, mọi nơi đều rộ lên tiếng thở dài. Có người còn nói Dung Phi sẽ trở thành Tô Trăn thứ hai. Anh đã từng là ký ức của biết bao người, nhiều người chỉ còn biết ngóng chờ anh tái xuất trên sàn diễn một lần nữa.
Theo khảo sát của một tạp chí thời trang, Dung Phi đã trở thành người mẫu được đông đảo nam, nữ và thậm chí là các nhà thiết kế khao khát nhất trong bảng xếp hạng người mẫu muốn dành “đêm mây mưa” cùng, xếp ở vị trí thứ hai. Trong khi đó, người giữ vị trí đầu bảng là An Khải Văn chỉ hơn Dung Phi vài chục phiếu bầu.
Tô Trăn chống cằm khẽ cười, Dung Phi vừa duỗi người lười biếng vừa quay lại bắt gặp nụ cười của anh.
“Anh đang cười cái gì vậy!”
“Em là người được cả thế giới cưng chiều.” Tô Trăn chỉ nói vậy. Dung Phi đi lại xem, nhưng không hiểu tiếng Pháp, chỉ đoán đại khái đó là một bảng xếp hạng nào đó.
“Ồ, em đang xếp thứ hai ở đây này! An Khải Văn đứng đầu. Đây là bảng xếp hạng gì vậy nhỉ?” Dung Phi tò mò hỏi, “Sao lại không có tên của anh nhỉ?”