Bóng người đang nhắm mắt bước đi từng bước đầy phong cách mang hơi thở nghệ thuật mà điềm tĩnh, không có biểu cảm gì thừa thãi, ngay cả khóe mắt và lông mày cũng lộ ra chút xa lánh và thờ ơ. Khi bước đi, sức mạnh của vai và mắt cá chân dường như giẫm lên thần kinh của khán giả, giống như một con thú cô đơn nơi hoang dã, không ai cần đến gần – Tô Trăn.
Cho đến khi Tô Trăn xoay người rời đi, bóng lưng của anh ấy đã hoàn toàn biến mất khỏi màn hình, thân hình của anh ấy dường như vẫn đang đong đưa trước mắt Dung Phi.
Có người vỗ vào bả vai Dung Phi: “Tôi nói muốn cậu xem phong cách catwalk của các siêu mẫu khác, nhưng cậu lại ngơ ngác tại chỗ như vậy?”
Một tách cà phê được mang đến cho Dung Phi, cùng với một đĩa bánh quy vàng óng thoạt nhìn trông rất xốp, giòn.
“Tôi vừa nhìn thấy Tô Trăn…”
“Nhìn thấy Tô thì có cái gì kỳ lạ sao? Mấy năm trước, Tô Trăn cũng là nhân vật được yêu thích trong giới thời trang. Việc diễn viên, ca sĩ đi catwalk cũng là chuyện bình thường thôi mà.” An Khải Văn không cho là đúng[1].
“Vậy anh cảm thấy anh ấy làm người mẫu như thế nào?” Dung Phi thật sự muốn biết An Khải Văn đánh giá Tô Trăn như nào.
“Cậu ta là một thiên tài. Rất khó để thấy được nét đặc trưng của cậu ta khi làm người mẫu.” An Khải Văn ôm cằm chiếu lại clip catwalk của Tô Trăn “Phương thức biểu đạt tương tự, nếu do Red Campbell biểu diễn thì sẽ là quá mạnh mẽ, nhưng sự tao nhã của riêng Tô Trăn khiến biểu cảm lạnh lùng và xa lánh này càng ăn sâu vào lòng người thay vì lạc lõng. Dung Phi, đôi khi chúng ta phải thừa nhận rằng tài năng là một thứ như vậy. Đây có thể là giới hạn dù chúng ta có cố gắng theo đuổi đến đâu cũng không thể chạm tới.
Dung Phi chớp mắt, “Không ngờ người kiêu ngạo như anh mà lại có lúc đi khen ngợi người khác mà không có một chút do dự như vậy.”
“…” An Khải Văn dừng lại một chút, cười tự giễu, “Perini nói cậu cũng có một khí chất rất độc đáo, Dung Phi. Lúc đầu tôi không tin, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường lời nói này. Nhưng ngày hôm đó đó cậu đã mặc thiết kế của Perini “Đêm khuya” và tôi đã bị cậu làm dao động trong giây lát.”
“A?” Dung Phi sửng sốt cả người.
“Vì vậy, đừng để sự dao động của tôi vào lúc đó bị biến thành trò đùa.” Ánh mắt An Khải Văn quay lại về phía màn hình.
Dung Phi vô thức cầm lấy chiếc bánh quy trên đĩa nhét vào miệng, vừa nhai được một miếng thì suýt chút nữa phun ra: “Oái! Đây là cái gì vậy!”
An Khai Văn nhếch khóe môi lên, phản ứng của Dung Phi quả nhiên đúng như anh dự đoán: “Tôi đã nói rồi, bánh quy bột yến mạch.”
Nhưng Dung Phi lại có cảm giác như mình vừa nuốt phải một ngụm cát.
Không có chút vị ngọt nào, hơn nữa yến mạch bị nướng rất khô, gần như khi trôi xuống cổ họng, khi đi vào thực quản, khiến Dung Phi gần như không thể nói nên lời.
“Ai bắt cậu ăn nhanh như vậy?” An Khải Văn nghiêng đầu về phía cậu, mới có thể nhìn rõ vẻ mặt xấu hổ của Dung Phi.
“Mùi vị tệ quá…”
“Cậu phải nếm từ từ để cảm nhận được mùi thơm đậm đà của yến mạch đã được phơi nắng.”
Dung Phi không quan tâm, cậu cầm cốc cà phê lên uống rồi phun thẳng vào mặt An Khải Văn.
“Má ơi! Đắng vãi! Đây là thuốc bắc à?”
Nụ cười của An Khải Văn cứng lại, anh đưa tay lau vết cà phê trên mặt, nói từng câu từng chữ: “Đây là cà phê dùng để giảm béo.. không kem… không đường…”
Dung Phi theo bản năng duỗi hai tay ra sau, sắc mặt An Khải Văn trông rất đáng sợ.
“Tôi…tôi không cố ý…”
“Tại đây, lát nữa cậu phải dọn dẹp sạch sẽ, dù là bã bánh quy hay vết cà phê cậu để lại.” Nói xong, An Khải Văn liền đứng dậy.
“Này, anh đi đâu vậy? Không phải anh nói muốn huấn luyện tôi sao?”
An Khải Văn lại nở nụ cười đầy ẩn ý, ”Huấn luyện không phải chỉ là bước đi trên sân khấu, nó còn bao gồm cách tìm lại được chính mình trên sân khấu.”
Tìm được chính mình? Dung Phi ngẩng đầu nhìn những hình ảnh đầy màu sắc trên màn hình, cậu đã quen làm người thay thế người khác, nhưng lại không biết làm cách nào để tìm lại được chính mình.
Cả ngày chỉ dõi theo sàn catwalk, mắt Dung Phi gần như mờ đi.
“Đi ngủ sớm một chút đi. Ngày mai chúng ta còn có lịch trình khác.”An Khải Văn dẫn Dung Phi đến phòng dành cho khách và lần đầu tiên rất lịch sự mở cửa cho cậu.
“Lịch trình?” Mạch thần kinh của Dung Phi đang mệt mỏi có chút chậm chạp trong tư duy.
An Khải Văn khoanh tay buồn cười đáp, “Cái gọi là huấn luyện khép kín không có nghĩa là cậu không được phép ra ngoài gặp gỡ người khác, mà là trong một tháng này cậu sẽ tập trung vào việc huấn luyện, không nhận những thông cáo hay là hợp đồng khác.”
“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?”
“Shopping.” An Khải Văn quay người rời đi, để tất cả mọi thắc mắc lại cho Dung Phi.
Tắm rửa xong, Dung Phi dựa vào đầu giường, hai mí mắt bắt đầu chiến đấu. Nhưng câu nói “tìm được chính mình” của An Khải Văn luôn vang vọng trong tâm trí cậu.
Trong lúc rúc vào trong chăn, Dung Phi chợt nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra. Quả nhiên, trên đó có một tin nhắn, lại vừa nhìn thấy ký tên, Dung Phi không khỏi tự giác nở nụ cười.
Tô Trăn: Quá trình huấn luyện như thế nào? An Khải Văn không có yêu cầu gì quá đáng với em phải không?
Dung Phi: Không có. Em dành cả ngày để xem video catwalk, ăn bánh quy có vị lạ và cà phê dở tệ.
Dung Phi vốn tưởng rằng đã đến giờ này rồi, Tô Trăn chắc hẳn là đã đi ngủ rồi. Không ngờ tin nhắn của đối phương vẫn được phản hồi nhanh chóng. Dung Phi thậm chí còn buồn cười tự hỏi liệu có phải đối phương vẫn đang đợi tin nhắn trả lời của mình hay không.
Tô Trăn: Ngày mai có sắp xếp việc huấn luyện không?
Dung Phi: Có, khả năng cao là sẽ rời khỏi biệt thự của An Khải Văn và đi nơi khác. Nhưng nội dung cụ thể thì vẫn chưa biết.
Dung Phi suy nghĩ một chút rồi lại gửi một tin nhắn khác: Tô Trăn, làm sao anh lại tìm thấy được chính mình trên sân khấu chữ T?
Hai ba phút trôi qua, Tô Trăn vẫn không có trả lời.
Dung Phi cầm điện thoại chờ đợi, không biết Tô Trăn có phải đã ngủ quên hay không? Hay là vì câu hỏi của cậu quá trừu tượng nên anh ấy không thể trả lời?
Đúng vào lúc Dung Phi nhấn gửi “chúc ngủ ngon” thì tin nhắn của Tô Trăn liền được gửi đến.
Dung Phi mở ra thì chỉ thấy bên trong có một dòng chữ ngắn gọn: Trước khi tìm thấy được chính mình, trước tiên hãy nghĩ đến mẫu người mà em muốn trở thành.
Hít một hơi thật sâu, Dung Phi hiểu nhưng lại có phần cũng không hiểu.
Mười mấy giây sau, tin nhắn thứ hai của Tô Trăn lại được gửi đến: Mọi việc cứ để thuận theo tự nhiên, đi ngủ sớm một chút. Chúc ngủ ngon.
“Đúng vậy, suy nghĩ nhiều cũng không có tác dụng, có một số việc không phải chỉ có thể suy nghĩ là có thể thể tìm ra được!” Dung Phi đặt điện thoại lên bàn đầu giường, lật người ôm chăn tiến vào mộng đẹp.
Lúc này, ngồi ở ghế sau của chiếc xe bảo mẫu màu đen, Tô Trăn chống tay dựa vào cửa sổ, nhíu mày nhìn màn hình điện thoại di động, mỉm cười nhẹ.
Từ vị trí lái xe, Thẩm Ngạn chỉnh lại gương chiếu hậu, nói: “Tô Trăn, Anh từ chiều nay vẫn luôn xem điện thoại, đang chờ có người gọi tới à?”
“Không có gì, chỉ nói chuyện với một người bạn thôi.”
“Với bạn bè?” Thẩm Ngạn cười khúc khích, “Tôi không mong đợi được trò chuyện với bạn bè nhiều đến như vậy. Tô Trăn, anh vẫn luôn rất giỏi trong việc kiềm chế cảm xúc của mình. Anh chưa bao giờ để giới truyền thông biết mình đang nghĩ gì hay làm gì, hơn nữa anh cũng không bao giờ để tôi dễ dàng đoán được cảm xúc của mình. Nhưng lần này, anh thậm chí còn không thèm bận tâm che giấu nó. Khi anh đang ghi hình cuộc phỏng vấn giải trí chiều nay, anh đã bỏ điện thoại vào túi mặc dù nó đã được đặt ở chế độ rung. Nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc quay chương trình nhưng nó căn bản không phù hợp với phong cách hoàn toàn cống hiến cho công việc của anh mà không hề để lại bất kỳ sai sót nào!
Ánh đèn đường lần lượt lướt qua mắt Tô Tăn. Anh nói không chút biểu cảm nào: “Cảm ơn lời khuyên của cậu dành cho tôi.”
“Tôi không cho anh lời khuyên.” Thẩm Ngạn có chút bất đắc dĩ, “Tôi muốn nói, nếu anh thật sự thích ai đó, hãy nói cho tôi biết, để tôi còn chuẩn bị trước. Nếu một ngày nào đó thiên vương Tô Trăn rơi vào bể tình. Điều này không đáng sợ, điều đáng sợ là giới truyền thông là người đầu tiên biết được mà không phải tôi”.
“Chuyện như vậy sẽ không xảy ra.” Một bên sườn mặt của Tô Trăn ẩn vào trong bóng tối.
Ánh nắng sớm mai chiếu nhẹ vào nhà, Dung Phi há miệng, quay người lại, bỗng nhiên đụng phải thứ gì đó.
Dụi dụi mắt, Dung Phi sửng sốt cả người. Tại sao bên giường cậu lại có người ngồi? Anh chàng đeo kính gọng đen này trông có vẻ xa lạ, hình như đã từng gặp ở đâu đó.
Hơn mười giây sau, Dung Phi cuối cùng cũng có phản ứng.
“An Khải Văn? Anh vào đây từ khi nào?”
“Cũng không lâu lắm, ta mới vào có 30 phút thôi.” An Khải Văn dựa vào đầu giường của Dung Phi, nhìn rất thoải mái.
“Anh.. Anh vào bằng cách nào?”
“Đây là nhà của tôi, mỗi phòng tôi đều có chìa khóa.” Câu trả lời của An Khải Văn là điều đương nhiên.
“Vậy… vậy bây giờ tôi đang ngủ ở đây, anh bước vào gì vậy? Sao anh không đánh thức tôi dậy!”
An Khải Văn đẩy chiếc kính gọng đen lên trên mũi, “Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu khi ngủ trông như thế nào. Khi một người đang ngủ, đó cũng là lúc người đó không phòng vệ nhất. Từ lúc mở mắt ra, chúng ta đối với thế giới phải làm ra nhiều phản ứng khác, đồng thời đem bản thân mình che giấu đi. Kể từ ngày hôm qua, cậu đã bối rối không biết làm thế nào để thể hiện được bản thân mình. “Cậu có muốn tôi cho cậu biết cậu trông như thế nào khi đang ngủ không?”
“Được rồi, anh nói đi!” Dung Phi chống nửa thân trên của mình và dựa vào An Khải Văn.
“Ừm, cậu thích cuộn chăn khi ngủ, phải ôm một góc chăn, miệng và chăn rất gần nhau, hình như cậu rất thích những thứ mềm mại. Thời điểm cậu ngủ, vẻ mặt rất dịu dàng, không giống như nhiều người đang cau mày khi ngủ.”
“Được rồi, đây chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Anh đã rút ra kết luận gì chưa?”
“Kết luận là cậu rất dễ bị người ta làm cho cảm động, chỉ là từ quan điểm trên góc nhìn tâm lý rút ra kết luận.” An Khải Văn chỉ tay, ý tứ là không cần hoài nghi tôi.
“Điều này có liên quan gì đến sàn catwalk?”
“Với cảm xúc phong phú của cậu, lẽ ra cậu nên dễ dàng hiểu được chủ đề của buổi trình diễn thời trang và trở nên gắn bó về mặt cảm xúc với thời trang. Điều mà cậu cần bây giờ chính là yêu cầu thượng đế mở cửa sổ đó ra cho cậu. Sau khi nói xong, An Khải Văn đứng dậy.”Dậy đi. Ăn sáng xong hãy cùng tôi đi ra ngoài.”
“Đi đâu?”
“Cậu nghĩ nơi nào có rất nhiều người?” An Khải Văn hỏi.
“Ừm…trên đường quốc lộ à?”
“Được rồi, vậy chúng ta đi mua sắm nhé.” An Khải Văn dừng lại một chút, dường như đang nghĩ tới điều gì đó, “Nhớ làm cho mình trông bớt giống Dung thiếu hơn đi nha.”
Vậy đó là lý do tại sao anh lại đeo kính gọng đen?
“Tôi có nên tìm bộ đồ Spider Man để thay không?”
“Tôi không phiền nếu cậu có thể tìm thấy nó.”
[1] Không cho là đúng
不以为然【不以為然】【bùyǐwéirán】【BẤT DĨ VI NHIÊN】Là thành ngữ của Trung Quốc với ý nghĩa không đồng ý; phản đối; chống lại (thường hàm ý xem thường), mang tính chủ quan của người nói
Spider Man