Ngư công đại khái cũng thấy thiếu gia thiếu phu nhân nhà giàu ăn no nhàn rỗi không có việc gì làm, mới có thể đi xa như vậy tới một sơn động cái gì cũng không có, nên không nói gì, ném tảng đá xong liền ôm cánh tay đứng một bên tươi cười. Lệ Chi tiến lên hỏi vài vấn đề nhàm chán, Trường Thọ ở một bên cầm mấy hòn đá qua cho Lâm Cẩn Dung: “Thiếu phu nhân có muốn ném thử không?”
Lâm Cẩn Dung cười cười, ném một hòn rồi lại một hòn. Lục Giam khẽ mím môi, giương mắt nhìn bầu trời, có chút vô tình nói: “Trời nắng quá, trở về thôi.”
Mặt trời chiều ngả về tây, thuyền nhỏ chậm rãi bơi trên mặt hồ sáng rỡ, Lục Giam lấy một cây sáo trúc ra thổi, Lâm Cẩn Dung ngồi ở đầu thuyền, trầm mặc nhìn ngư bà nấu cơm.
Nhà cũ không có nhiều việc phải làm, không có trưởng bối cần hầu hạ, hơn nữa Lục Giam cũng có ý thức giảm bớt thời gian đọc sách, thường xuyên đi ra ngoài giao tiếp với tộc nhân, nhiều lúc không dùng bữa ở nhà. Lâm Cẩn Dung nghỉ ngơi dưỡng sức quá mức nhàn rỗi, liền dẫn Lệ Chi cùng Đậu Nhi dọc theo tường viện vừa cao vừa lạnh lẽo như băng đi đến thăm từng sân viện một.
Lục lão ông là thiện thương, trong nhà lương thực chưa bao giờ thiếu, nhưng đều là lương thực mới, hàng năm lúc nhập lương thực mới, chính là lúc bán nốt lương thực cũ, không hề lãng phí, đồng thời cũng thực no đủ. Giếng nước có năm sáu cái, tất cả đều đã cũ kỹ, tảng đá nơi miệng giếng đều bị năm tháng mài mòn bóng loáng, tay cầm lạnh lẽo.
Dư ma ma trông coi nhà cũ tuy đã hơn sáu mươi n tuổi, tinh thần còn rất quắc thước, thấy Lâm Cẩn Dung đối với nhà cũ có hứng thú, không khỏi đi theo ở một bên giới thiệu: “Thiếu phu nhân, các chủ tử trong nhà không thích nhà cũ lắm, ngại nhà cũ vừa cũ kỹ vừa lạnh lẽo, nhưng là năm đó a, trưởng bối của lão thái gia, chính là dựa vào vách tường cao dày này mà tránh thoát tai biến binh lính a.”
“Sao lại nói vậy?” Lâm Cẩn Dung giật mình, ra lệnh Lệ Chi đem ghế con đến cho Dư ma ma ngồi, dâng trà lên, chủ tớ cùng nhau ngồi ở trong viện phơi nắng nghe Dư ma ma kể lại điển cố.
Dư ma ma ngày thường hiếm khi được tiếp xúc với các chủ tử, được bồi chuyện thiếu phu nhân là một điều vinh hạnh, tất nhiên rất cao hứng, cầm chén trà trong tay, đem điều mình biết nhất nhất nói ra: “Lão nô lúc đó vẫn là tiểu cô nương, từng nghe trong nhà các lão nhân nói qua, năm đó Đại Vinh cùng chúng ta cũng không thân cận như vậy, khi đó, có chút không thuận ý, Đại Vinh thường phái binh mã tràn qua đây, đốt giết đánh cướp, thật sự hung hãn. Mùa xuân một năm, bọn chúng đến từ Thanh châu, giết Bình châu, lại chạy đến nơi này, trong nhà vị lão thái gia kia, chính là dựa vào vách tường cao dày này mà tránh thoát binh tai a.”
Lâm Cẩn Dung nhíu mày hỏi: “Chắc hẳn bọn chúng lui quân nhanh? Người cũng không nhiều?” Nàng thấy, ngay cả tường thành Thanh châu, Bình châu đều không phòng thủ được, một nhà cũ nho nhỏ của Lục gia sao có thể giữ được đây? Hơn phân nửa là một nhóm binh lính nhỏ lẻ mà thôi.
Dư ma ma xấu hổ cười cười: “Đại khái chắc là vậy, lão nô sinh sau nên không được tận mắt nhìn thấy, dù sao chỉ biết có một sự kiện như vậy. Lục thị tộc nhân đều trốn ở bên trong tường viện này. Nếu thiếu phu nhân không tin thì có thể tùy tiện tìm một người lớn tuổi hỏi thăm.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không cần phải vậy.” Quay đầu gọi Lệ Chi đưa cho Dư ma ma bánh điểm tâm và mấy chục đồng tiền.
Dư ma ma vui mừng: “Thiếu phu nhân còn muốn biết gì thì cứ hỏi lão nô. Trong nhà cũ này, lão nô là quen thuộc nhất.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Hôm nay đến đây thôi, khi nào có việc muốn hỏi sẽ thỉnh ma ma tới nói chuyện.”
Đợi cho Dư ma ma rời đi, Lâm Cẩn Dung đứng trước tường viện nhìn kỹ một hồi, lại lấy cớ đi xem xét đại môn dầy nặng, nhịn không được suy nghĩ, nếu thật sự có thể ngăn cản được thì sao? Năm đó loạn binh vừa xông đến, trong lúc hoảng loạn, cũng từng có người nói không bằng trở lại nhà cũ, nhưng lại bị người khác cười nhạo, tường thành Bình châu cũng không ngăn nổi, một sân viện nho nhỏ có thể nào làm được? Sau đó, loạn binh kia rất nhanh trốn vào núi rừng, cũng không có ai để tâm trong lòng. Đợi đến khi loạn phỉ kia đột nhiên tiến vào thành Bình châu, cái gì cũng đều muộn mất rồi, cho nên, cũng không còn ai có suy nghĩ xem nó hữu dụng hay không.
Nhưng trên thực tế, dùng được hay không dùng được, nàng sẽ không biết, bởi vì ở thời điểm cuối cùng, nàng căn bản sẽ không xuất hiện ở đây. Mà Lục thị tộc nhân ở Xích Thủy, nghĩ tới kinh nghiệm trước đó của các tiền bối, đến lúc đó tất nhiên sẽ vào trốn trong nhà cũ. Lâm Cẩn Dung quơ quơ đầu, đem chuyện này ép xuống.
Buổi tối Lục Giam trở về nhà, thấy Lâm Cẩn Dung và đám người Lệ Chi thu dọn, vội hỏi: “Hôm nay không phải mới mùng 8 sao? Sao đã vội thu dọn?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Hôm qua vốn định thương lượng với chàng, sau lại quên mất. Tổ phụ tuy nói là để chúng ta mùng 10 mới về, nhưng không nên ở lại đến tận lúc đó. Về trước hai ngày là tốt nhất.” Như vậy vẫn là nghe lời tất cả các trưởng bối, mọi người đều đẹp mặt.
Lục Giam lặng im một lát, nói: “Việc này, nàng cứ an bài đi.”
Lâm Cẩn Dung nhận ra hắn có vài phần không vui, đoán hắn chưa muốn trở về, cũng không quản hắn, tự mình thu dọn các thứ. Bắt đầu từ ngày mai, nàng sẽ lấy bộ dáng không giống như lúc trước đứng ở trước mặt mọi người Lục gia, Tống thị, Lã thị, Lâm Ngọc Trân, Lục Vân, ai cũng không thể ngăn cản cước bộ của nàng.
Giữa trưa ngày hôm sau, xe ngựa của Lâm Cẩn Dung mới dừng trước đại môn Lục gia, đã nhận được đãi ngộ khác biệt. Gã sai vặt nhanh mở cửa, cung kính tiến đến hành lễ vấn an, cố nhiên, lúc trước mỗi lần đều là như thế, nhưng thời điểm lòng người phát sinh biến hóa, khiến người ta có cảm giác hoàn toàn khác hẳn.
Loại biến hóa này không chỉ là Lục Giam cưỡi ngựa bên ngoài phát hiện ra, ngay cả Lâm Cẩn Dung ngồi trong xe ngựa cũng cảm nhận được. Nàng nghe thấy Lục Giam thản nhiên phân phó Trường Thọ lấy tiền thưởng gã sai vặt mua rượu, gã sai vặt nói rất nhiều lời dễ nghe.
Lại đến nhị môn, xe ngựa mới dừng lại, các ma ma đứng ở đó đều chạy lên, vấn an, vén mành đỡ Lâm Cẩn Dung xuống xe, biểu tình cùng ngữ khí một ngày không thấy như cách ba thu nói: “Thật sự là Nhị thiếu phu nhân, nhanh đi bẩm báo, Nhị gia cùng Nhị thiếu phu nhân đã trở lại.”
Đến lúc này, Lâm Cẩn Dung cũng không nói gì, chỉ cười dài được ma ma đỡ tay, phân phó Lệ Chi: “Ma ma vất vả, lấy chút tiền để ma ma uống rượu.”
Ma ma kia cười hì hì tiếp nhận, còn nói mấy lời may mắn, dĩ nhiên là thao thao bất tuyệt. Thẳng đến khi Lục Giam nhíu mày, mới ngậm miệng, tươi cười sai người thu dọn xe ngựa.
Phu thê hai người trước về rửa mặt chải đầu, rồi đến Tụ Hiền các thỉnh an Lục lão ông. Lục lão ông vô cùng cao hứng, hòa ái dễ gần nói: “Sao không ở lại thêm mấy ngày? Ta không phải cho các con ở đến mùng 10 mới trở về sao?”
Lục Giam cười, nhìn về phía Lâm Cẩn Dung: “A Dung nói, vì thể diện của tổ phụ, chúng ta nên về sớm hơn một chút mới đúng.”
Lâm Cẩn Dung tiếp lời: “Tổ phụ, cũng không thấy tân nhi tức nào có phúc khí như ta. Phúc khí này phải quý trọng có chừng mực.”
Lời này thật sự lấy lòng Lục lão ông, lão nhân cười khiến hai hàng lông mày nhướn hẳn lên: “Nha đầu ngoan, tích phúc là tốt rồi. Phúc khí không phải loạn sinh.”
Lâm Cẩn Dung trong lòng bàn tay đổ ra một tầng mồ hôi, thần sắc càng thêm kính cẩn nghiêm túc.
Lục lão ông quét nàng một cái, lại hỏi Lục Giam: “Gặp lại tộc nhân, con có thể nhận ra được không?”
Lục Giam khoanh tay đáp: “Đã nhiều ngày tôn tử lần lượt đi thăm hỏi, từ mười tuổi trở đi đều có thể nhận ra.”
“Tốt!” Lục lão ông khen ngợi vỗ vỗ đầu vai hắn, lời nói thấm thía: “Sách cần đọc, nhưng sách dù sao vẫn là vật chết. Đêm nay cả nhà đều ở Vinh Cảnh cư ăn cơm chiều, ta sẽ an bài A Dung đi theo Nhị thẩm nương cùng nhau quản gia. A Dung, con có sợ không?”
Lâm Cẩn Dung cười: “Không sợ.” Sợ thì có gì hữu dụng? Dĩ nhiên đã đến bước này, vậy chỉ cho phép thành công không được thất bại. Nếu không, nếu nàng muốn làm gì chẳng phải sẽ chịu hạn chế hay sao?
Lục lão ông tâm tình vô cùng tốt ý bảo bọn họ cùng hắn đến cách vách gặp Lục Thiện. Lục Luân như cũ sầu mi khổ kiểm, hai lông này nhăn thành chữ bát, một bộ dạng sống không bằng chết, nhưng Lục Thiện lại im lặng ngồi ở một chỗ viết chữ, sắc mặt có chút hồng nhuận, cũng có mấy lượng thịt, nhìn không còn khó coi như lúc trước.
Lục lão ông ho khan một tiếng, Lục Luân cũng đành thôi, Lục Thiện lập tức đứng dậy thúc thủ mà đứng, quy củ thỉnh an Lục lão ông, rồi hướng tới Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung, môi giật giật, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Nhị ca, Nhị tẩu.”
Lục Giam thực nghiêm túc lên tiếng: “Ăn nhiều một chút, rèn luyện cho tốt, đọc sách cho giỏi.”
Lục Thiện cúi mắt không lên tiếng.
Lục lão ông uy nghiêm “Ân?” một tiếng, Lục Thiện lập tức không tình nguyện nói: “Vâng.” Nhưng là từ đầu tới cuối cũng không nguyện ý ngẩng đầu nhìn Lục Giam cùng Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái.
Lục Giam trên mặt ẩn ẩn lộ ra vài phần hứng thú rã rời, cũng không còn tâm tư ở lại. Lục lão ông nhận thấy, vẫy tay để hắn cùng Lâm Cẩn Dung trở về.
Lục lão phu nhân đã sớm biết an bài này, vì vậy cũng hỏi thăm Lâm Cẩn Dung một phen, rồi săn sóc bảo bọn họ sớm đi nghỉ ngơi.
Phu thê hai người mới từ Vinh Cảnh cư đi ra, liền gặp Đồ thị đến thỉnh an Lục lão phu nhân, Đồ thị hôm nay cùng với hình tượng bệnh tật hôm trước hoàn toàn tương phản, mặc một kiện vải bồi sắc đỏ thẫm cùng màu với đế hài, trên đầu cài trâm diêu kim, còn dùng chút son phấn, thân thiết cầm tay Lâm Cẩn Dung, chậm thanh tế khí nói: “Chúc mừng con. Đều biết ta nói gì rồi. Về sau nếu có gì khó xử thì cứ nói với ta. Phàm là việc ta có thể làm được sẽ hết sức giúp đỡ.”
“Đa tạ Tam thẩm nương quan tâm.” Lâm Cẩn Dung mới cười cười, Đồ thị lại buông lỏng tay nàng, lao thẳng tới trọng điểm: “Nhị lang, con cứ thanh thản ổn định đọc sách, trong nhà đã có ta, ta sẽ thay con chiếu cố A Dung.”
Lục Giam mặc mặc, thấp giọng nói: “Tam thẩm nương vẫn nên thanh thản ổn định bảo dưỡng thân thể đi. Những sự tình khác, có thể không quan tâm cũng đừng quan tâm. Lục đệ còn nhỏ, hiện tại nhìn qua đã có chút khởi sắc, nếu người rảnh, không ngại làm món hắn thích đưa qua, tổ phụ cũng vất vả.”
Lâm Cẩn Dung đi theo cười nói: “Đúng vậy, Tam thẩm nương cũng đừng suy nghĩ lao lực. Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đồ thị nhìn nhìn Lục Giam, lại nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ cần các con đều tốt thì ta cũng an tâm.”