Lục lão ông thưởng thức cầm một khối dương chi bạch ngọc, thản nhiên nói: “Nói như vậy, chính là một án bình thường có người lúc cháy nhà mà đi hôi của mưu tài thôi sao?”
Phạm Bao gật đầu: “Đã dùng mọi hình cụ, kẻ lưu manh này cũng chỉ nói là do Trâu lão thất sai sử. Mà Trâu lão thất này, kỳ thật gọi là Lưu Tín, trong tay luôn có tiền tài không minh bạch, kết giao với toàn kẻ lưu manh vô lại, hại người lừa gạt không một việc nào không làm, có lẽ hắn đã nghe ngóng được mà chạy thoát. Có mấy khổ chủ đi ra, đều kiện hắn lừa bịp tống tiền.”
Lục lão ông cúi mắt nói: “Người mua là ai?” Nếu lừa, vậy cũng phải có người mua chứ?
Phạm Bao thở dài: “Vẫn không biết, kẻ lưu manh kia chỉ làm việc được giao, sự tình còn lại do Lưu Tín xử lý.” Hắn dừng một chút, nói ra điểm quan trọng: “Chưa từng nghe nói có lui tới gì người với trong nhà.”
Lục lão ông vẫn không tự giác so đầu vai rồi chậm rãi buông lỏng, khoát tay áo: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Phạm Bao đáp ứng, lại nhỏ giọng nói: “Nhị gia hôm nay sáng sớm lại đi huyện nha, mười phần mạnh mẽ. Khi cùng Vương gia viết văn thư, lại phát hỏa với một quản sự hỏng việc, thực là không giống với ngày thường.”
Đương gia, lúc nào nên mạnh mẽ thì phải mạnh mẽ, như vậy tốt lắm. Lục lão ông trong giọng nói mang theo vài phần thoải mái: “Tùy tiện hắn đi. Ngày mai ngươi bảo Hàn Căn lại đây một chuyến.”
Một tia sáng chọc trời chiếu ra, khiến vạn vật trên thiên địa phủ màu sắc rực rỡ, Lâm Cẩn Dung đứng ở nhị môn, tâm tình khoái trá nhẹ nhàng thổi ra một làn khói trắng. Nàng chung quy không cần chờ đến lúc Lục Giam rời nhà liền tới thăm phụ mẫu, bỏ xuống trong tay một đống việc lớn việc nhỏ, đúng lúc lại là một ngày nắng thế này, liên tưởng đến mấy ngày tới thoải mái khoái trá, thật sự là không thể không khiến người ta vui mừng.
Lục Giam cùng với Lâm Diệc Chi tới đón Lâm Cẩn Dung về nhà nói chuyện với nhau hai câu, rồi sai người thỉnh Lâm Cẩn Dung lên xe. Sau đó cùng Lâm Diệc Chi cưỡi ngựa đưa Lâm Cẩn Dung về nhà. Mới ra đại môn, đã thấy một quản sự mặc miên bào màu xám, thấp bé nhanh nhẹn tuổi chừng ba mươi đang đứng dưới gốc bàng xuống ngựa, hướng tới Lục Giam hành lễ vấn an: “Nô tài Hàn Căn, gặp qua Nhị gia, xin thỉnh an Nhị gia.”
Lục Giam không nhớ rõ lắm Hàn Căn này, Lục gia có rất nhiều quản sự, cũng không phải đại quản sự đặc biệt được nể trọng gì, hắn mặc dù không quen, đối phương cũng chỉ là tiểu quản sự, nhưng không lên mặt, mỉm cười cùng Hàn Căn chào hỏi qua, tiếp tục đi trước. Hàn Căn đứng ở cửa, nhìn theo hắn hồi lâu mới đi vào Lục phủ.
Lâm Cẩn Dung ôm lò sưởi tay bằng đồng, tĩnh tâm nghe tiếng vó ngựa đạp ở trên đường, thân mình theo xe ngựa không tự giác lắc lư. Quế Viên vội đi qua, đem chăn bông nhét vào sau lưng nàng, mang theo chút nịnh nọt lấy lòng: “Thiếu phu nhân, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.”
Lâm Cẩn Dung liếc nàng một cái, cười khen: “Ngươi càng ngày càng chu đáo.”
Quế Viên cúi mắt cười, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ không có bản sự như Phương Trúc, lại càng không như Lệ Chi tỷ tỷ có năng lực, nếu ngay cả hầu hạ thiếu phu nhân cũng làm không tốt, vậy chỉ có thể đi tìm chỗ chết rồi.” Lần này nàng vốn tưởng rằng Lâm Cẩn Dung sẽ giữ nàng cùng Quế ma ma ở lại trông nhà, mang Lệ Chi xuất môn, ai ngờ Lâm Cẩn Dung an bài ngược lại, cảm thấy mình được coi trọng, nàng sao có thể không tận dụng cơ hội này?
Lâm Cẩn Dung liền cười: “Ngươi thì chính là có đôi khi không ổn trọng cho lắm. Nếu ngươi có thể học được một nửa sự ổn trọng từ Lệ Chi, ta có thể yên tâm cho ngươi quản sự.”
Không coi trọng, lời bình này thật sự là làm cho Quế Viên khổ sở nói không nên lời, còn không thể biện bạch, vì thế cao hứng vừa mới tích lũy đảo mắt trở thành uể oải, uể oải qua đi, lại cẩn thận làm việc.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, ngoài xe truyền đến thanh âm của Lâm Diệc Chi: “Tứ muội muội, đến rồi.” Ngay sau đó ma ma cầm ghế con dến, Quế Viên vội nhảy xuống xe, xoay người vén rèm xe, muốn đỡ Lâm Cẩn Dung bước xuống. Lâm Cẩn Dung vừa mới vươn tay, chỉ thấy có một bàn tay khác giơ ra, chính là Lục Giam mỉm cười nhìn nàng, nàng cũng vui lòng ở trước mặt mọi người cùng hắn biểu hiện ân ái, vì thế cười với Lục Giam, nắm tay hắn bước xuống xe.
Lâm Diệc Chi ở một bên nhìn thấy, mang theo vài phần cố ý thân thiết nói giỡn: “Mẫu thân suốt ngày khen muội phu săn sóc chu đáo, hôm nay ta mới biết được.”
Lục Giam mỉm cười, cung kính hướng Lâm Diệc Chi hành lễ nói lời cảm tạ: “Làm phiền Ngũ ca.”
Lâm Diệc Chi vội thi lễ: “Huynh đệ nhà mình không cần khách khí như thế. Muội phu thỉnh.”
Lâm Cẩn Dung thực vừa lòng với tình hình hiện nay, Lâm Diệc Chi không giống như kiếp trở thành người hận thù âm hiểm, mặc kệ thân hay không thân, thời điểm có việc có thể dùng đến, lúc bình thường thì không sinh sự, Đào thị cũng không cố ý hà khắc bọn họ. So sánh với quan hệ lúc trước giương cung bạt kiếm mà nói, có thể giảm bớt đến mức này, đã là khá tốt rồi. Cho nên nàng đối đãi với Lâm Diệc Chi cùng Bình thị, cũng thêm vài phần khách khí, ngay cả khiến người ta liếc mắt một cái liền nhận ra là cố ý, nhưng tường an vô sự cũng tốt hơn.
Đợi đến khi gặp mặt mọi người trong Lâm gia, Lâm Cẩn Dung liền bảo Lục Giam trở về: “Không phải chàng còn nhiều việc sao? Đi về trước đi.”
Lục Giam cười: “Không vội. Ta trước xem qua Thủy lão tiên sinh nói thế nào đã.”
Con nối dõi rốt cuộc vẫn là điều mấu chốt nhất, hắn muốn nghe Thủy lão tiên sinh nói như thế nào, cũng là việc bình thường, Lâm Cẩn Dung cười cười, không miễn cưỡng hắn.
Thủy lão tiên sinh đã gần bảy mươi, thân thể vẫn còn thập phần cường tráng, chẩn bệnh cũng rất chú ý, cũng không phải vào cửa đã khám bệnh, theo thói quen bảo bệnh nhân trước ngồi xuống, dùng lời nói nhỏ nhẹ nói chuyện với người bệnh, chờ bệnh nhân cảm xúc hoàn toàn bình ổn, tim đập mạch đập đều vững vàng mới là thời điểm bắt mạch.
Khi ngón tay hắn chuyển dời từ cổ tay trái đến cổ tay phải của Lâm Cẩn Dung, sắc mặt bình tĩnh yêu cầu Lâm Cẩn Dung há mồm xem đầu lưỡi khoang miệng, sau đó đi rửa tay, ngồi ở một bên trầm mặc không nói gì, giống như gặp phải nghi nan tạp chứng gì đó.
Lục Giam cùng Đào thị thấy hắn như vậy, tưởng là bệnh nặng, tất cả đều đổ mồ hôi lạnh, nhỏ giọng gọi: “Tiên sinh?”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, buông tay áo, cẩn thận vuốt lại làn váy. Chợt thấy một ánh mắt nặng nề dừng ở trên người mình, vội nâng mắt lên nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Thủy lão tiên sinh, lập tức có chút chột dạ cùng đáng thương đối với hắn cười cười.
Thủy lão tiên sinh thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Không có trở ngại gì, chỉ là làm việc quá sức, suy nghĩ quá nặng, huyết khí cũng có chút suy yếu, chi bằng nên điều dưỡng mới tốt.”
Thủy lão tiên sinh sở dĩ được tôn xưng là thánh thủ phụ khoa, trừ bỏ lão nhân gia hắn y thuật rất cao minh ra, hắn còn biết sát ngôn quan sắc, có thể kết hợp với hoàn cảnh của người bệnh đưa ra lời nói cùng đề nghị hợp lý, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Lời này vừa thốt ra, lập tức được Đào thị đồng ý: “Tiên sinh nói rất đúng, nàng thực là bận quá.” Năm đó nàng được Thủy lão tiên sinh cứu trị, trở nên thân quen với Thủy lão tiên sinh, nói chuyện cũng có chút tùy ý: “Nếu không có ta kiên quyết bắt nàng trở về, lúc này làm sao được rảnh rỗi!”
Lục Giam mang theo vài phần áy náy, lại có vài phần thoải mái, vụng trộm nhìn nhìn Lâm Cẩn Dung, rồi quay sang hướng Thủy lão tiên sinh vái chào thật sâu: “Thỉnh cầu lão tiên sinh ban đơn thuốc.”
Thủy lão tiên sinh gật gật đầu, sai người chuẩn bị giấy bút, lưu loát viết đơn thuốc, Lục Giam xem qua, tuy rằng thấy hơi phức tạp, nhưng cũng không nói nhiều chỉ bảo: “Ta sẽ sai người đi bốc thuốc.”
Đào thị thấy vậy, vươn tay cầm lấy đơn thuốc: “Nhị lang không phải còn có việc gì sao? Con cứ đi đi, nơi này đã có ta.” Thấy Lục Giam không nói lời nào, liền cười: “Chớ không phải là còn muốn tranh với ta tiền mua thuốc đấy chứ? Nếu con có chút tâm, không bằng mang nhân sâm đến hiếu kính lão thái gia, lão thái thái, cũng có nhân tình rồi.”
Đây là dạy hắn nên lấy lòng Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái, hai người nhận được lễ vật, thời điểm gặp chuyện đương nhiên sẽ giúp đỡ khuyên bảo Lâm Ngọc Trân. Đào thị có ý tốt, Lục Giam cũng liền nở nụ cười, thương lượng hỏi Đào thị: “Trừ bỏ nhân sâm ra còn có ưa thích gì không?”
Đào thị liền dẫn hắn qua một bên, tinh tế cùng hắn nói việc này. Lâm Cẩn Dung đứng dậy cùng Thủy lão tiên sinh hành lễ nói lời cảm tạ, Thủy lão tiên sinh mở to một đôi mắt lão, thình lình thấp giọng nói: “Nếu ta chưa từng nhìn lầm, Nhị thiếu phu nhân ngày thường dùng là đan sa?”
Lâm Cẩn Dung bất an ngón chân ngọ nguậy trong hài, thanh âm cũng có chút căng thẳng: “Vâng. Cũng không dám dùng loạn, cũng chỉ dám dùng một viên.” Vô luận là Đào thị ở thôn trang dưỡng bệnh nửa năm, hay là sau này nhìn thấy Thủy lão tiên sinh, nàng ở trước mặt hắn vẫn làm lễ của tiểu bối, lúc này ngữ khí cùng biểu hiện kìm lòng không được mang theo vài phần tự nhiên mà thân thiết ai khẩn.
Thủy lão tiên sinh trầm mặc một lát, mang theo vài phần nghiêm túc trịnh trọng báo với nàng: “Là dược thì có ba phần độc, cho dù quý như vàng, cũng vẫn nên hạn chế.”
Lâm Cẩn Dung thanh âm có thể so với tiếng muỗi vo ve: “Vâng, ta đã nhớ kỹ.”
Chuyện của phú gia, bên trong luẩn quẩn nhiều vòng, việc này một đại phu như hắn không nên quản. Thủy lão tiên sinh liền dặn dò Đào thị: “Sau khi thuốc mua về, ta sẽ tự mình sắc, bên trong còn muốn bỏ thêm hai vị thuốc ta bí mật chế ra.”
Đào thị chỉ cần biết rằng Lâm Cẩn Dung thân thể không có trở ngại gì, thì mọi sự đại cát, luôn nói lời cảm tạ, bảo Cung ma ma đưa Thủy lão tiên sinh trở về.
Lục Giam liền cùng Lâm Cẩn Dung cáo từ: “Ta đi về trước, nếu không có gì, từ nay trở đi ta sẽ phải trở lại chỗ tiên sinh. Trở về rồi ta sẽ tới tìm nàng.”
Lâm Cẩn Dung vội nói: “Ta ở đây đã có mẫu thân chiếu cố, Mẫn Hành không cần quan tâm.”
Đào thị cười tủm tỉm nhìn hai người cung kính với nhau, đuổi Lục Giam: “Nhanh đi, đừng quên chính sự.”
Đợi đến khi Lục Giam rời đi, liền bảo Lâm Cẩn Dung đi ngủ: “Ngay cả Thủy lão tiên sinh cũng nói con mệt mỏi, nhanh ngủ đi.”
Lâm Cẩn Dung biết nghe lời, im lặng lên giường, ngủ thẳng đến khi trời ngả về phía tây, thần thanh khí sảng lặng lẽ mở mắt, một bát thuốc nóng hầm hập cùng với vẻ mặt tha thiết của Đào thị đưa tới trước mặt nàng.
Lâm Cẩn Dung cũng không chối từ, uống hết bát thuốc không thừa một giọt. Quế Viên pha trà, Đậu Nhi dâng nước hầu hạ nàng súc miệng.
Đào thị vừa lòng nhìn bát thuốc trống không, nói: “Ta đã nói không thể có trở ngại gì mà. Ta đã cùng Lục Giam nói qua, bảo hắn về nhà kể lại tình hình với bà bà con, nàng nói, nếu con đã trở lại, thì cứ nghỉ ngơi hai ngày, có chút da thịt thì hẵng về nhà.”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Cũng không biết hai vị kia muốn ầm ỹ bao lâu.” Vì quyết định để Lâm Cẩn Dung về nhà mẹ đẻ, mọi việc sẽ do Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Sa ma ma quản lý gia sự, có thể thấy, Lâm Ngọc Trân cùng Đồ thị không biết sẽ phát sinh bao nhiêu xung đột.
Đào thị trừng mắt: “Liên quan gì đến con? Nhà hắn ầm ỹ thì kệ nhà hắn, từ trước khi con chưa gả vào chẳng lẽ không sống nổi sao?” Lập tức vừa cười: “Buổi tối ta sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Lâm Cẩn Dung đáp ứng, tính toán muốn tìm cơ hội một mình gặp mặt Thủy lão tiên sinh mới được.