Lục Giam ngồi ở cách đó không xa, nương theo ánh nến mờ nhạt đọc sách trong tay. Nghe thấy tiếng nước chảy, không khỏi ngẩng đầu nhìn, trong lúc tranh tối tranh sáng thấy được một đóa hoa nhài đang nở rộ. Hắn liền buông sách xuống, không chuyển mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mạn diệu của Lâm Cẩn Dung. Một cỗ cảm giác khô nóng quen thuộc khôn kể từ đan điền đi lên trên, chạy đến tứ chi bách hải, khiến hắn miệng khô lưỡi khô, khó có thể nhẫn nại. Hắn đã bao lâu không nhìn thấy dáng người của Lâm Cẩn Dung? Năm trước vì lão thái gia giữ đạo hiếu, phu thê hai người bắt đầu phân phòng, hắn cũng chưa từng thấy qua.
Vừa nghĩ đến còn đang giữ đạo hiếu, một chậu nước lạnh đổ xuống đầu, Lục Giam khé mím môi, khó khăn thu hồi ánh mắt từ vòng eo tinh tế mềm mại cùng da thịt trắng nõn như ngọc của Lâm Cẩn Dung, một lần nữa cầm sách lên đọc. Có điều những dòng chữ này giống như có chân, loạn nhảy chung quanh, khiến hắn cũng không biết chúng nó ghé vào cùng nhau là có ý tứ gì.
Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt, vụng trộm hướng Lục Giam nhìn qua. Nàng là cố ý, chính như theo lời của nàng, thí dụ như sương mai, ngày sau chắc gì đã còn, nếu nàng yêu hắn, sẽ cùng hắn thân cận thân thiết. Thấy Lục Giam cúi mắt cũng không nhìn nàng, không khỏi có chút thất vọng và uể oải, còn có chút thất bại. Liền cố ý thấp giọng nói: “Nhị lang, trên lưng ta có chút ngứa, đại để là bị muỗi cắn, chàng tới giúp ta nhìn một cái.”
Hôm nay nếu không phải bởi vì Bình châu cùng Thanh châu mới được khai thông đường, người đi đường kết bạn mà đi, trạm dịch ở đây đông người, ngay cả trong phòng Đào thị cũng nhồi vào một người quen biết, phu thê bọn họ cũng không có khả năng ở chung một chỗ. Cơ hội hiếm có, về nhà rồi nào có cơ hội tốt như vậy nữa? Nàng tất nhiên không thể buông tha.
Lục Giam quay đầu nhìn Lâm Cẩn Dung, ánh mắt tối tăm như đầm sâu, vẻ mặt lại nghiêm túc.
“Như vậy chàng cũng sợ sao, không bằng sớm đi cùng mấy người Thất đệ tắm rửa sạch sẽ chút đi.” Lâm Cẩn Dung hướng hắn tươi cười, giọt nước trên da thịt ở dưới đèn lóe quang mang chói mắt, yếm ngực màu lam nhạt bị dính nước ẩm ướt, dính sát vào đường cong phập phồng, so với không mặc gì còn mê người hơn vài phần.
Lục Giam thực hiểu được bản thân vừa rồi nhịn không được nuốt nước miếng, liền ra vẻ trấn định thả sách, đứng dậy hướng Cẩn Dung đi qua: “Ai nói ta sợ? Ta cũng không phải chưa từng thấy qua.”
Lâm Cẩn Dung không nói, chỉ cúi mắt sâu kín nhìn hắn. Mỗi khi hắn đi từng bước, đều giống như đang đạp lên lòng nàng, đau đớn, làm người ta run rẩy, mọi ồn ào náo động nóng nực ở bốn phía đều giống như cách quá xa, phiêu phiêu miểu miểu, cũng không rõ ràng. Trong mắt nàng chỉ có hắn. Thấy Lục Giam đến gần, nàng thong thả xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng cởi yếm ngực.
Yếm màu lam nhạt giống như một đám mây, khinh khẽ phiêu phiêu từ ngón tay trắng nõn của nàng rơi xuống, dừng ở trên tay Lục Giam vươn ra, giống như một lông chim nhẹ phất, một đóa hoa tươi đẹp nhất, phất động tiếng lòng Lục Giam vẫn buộc chặt kia. Hắn nghe thấy chính mình nhẹ nhàng than thở một tiếng, hắn thấy mình bắt được yếm ngực kia, hắn thấy Lâm Cẩn Dung trắng nõn như ngọc, dáng người xinh đẹp mê người, hắn thậm chí thấy loáng thoáng bộ ngực nàng phập phồng. Hắn nhịn không được suy nghĩ, hắn đem vòng eo tinh tế mềm dẻo gắt gao nắm trong bàn tay sẽ là cảm giác gì.
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Thấy không? Ngay tại xương bả vai.”
Lục Giam vươn người qua xem, chỉ thấy nơi đó ước chừng có một nốt đỏ sẫm, hơi hơi sưng đỏ, cũng không biết là bị côn trùng nào đốt.
“Là ở đây sao?” Hắn vươn tay chỉ, nhẹ nhàng đè lên nốt đỏ kia, thanh âm khàn khàn khẽ run.
“Đúng.” Lâm Cẩn Dung nghiêng mặt ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, ánh mắt như câu dẫn.
“Tranh” một tiếng vang nhỏ, Lục Giam nghe thấy sợi chỉ buộc chặt trong lòng mình bị chặt đứt, một chút đen láy trong đồng tử hắn choáng váng nở rộng, đem đôi mắt nhuộm thành hồ sâu không thấy đáy. Hắn chưa từng thấy qua Lâm Cẩn Dung yêu dã mị nhân như vậy, còn chưa kịp phản ứng lại, động tác của hắn cũng đã đi trước suy nghĩ, hắn vươn tay nắm vòng eo của Lâm Cẩn Dung, một ngụm hôn lên nốt đỏ trên lưng nàng kia.
Lâm Cẩn Dung giống một con cá tung khỏi mặt nước, kiệt lực đem thân mình dựng thẳng đến một góc độ bất khả tư nghị, cố gắng tìm kiếm nguồn nước, thậm chí còn ngừng hô hấp. Nàng ôn nhu đưa tay đặt trên tay Lục Giam đang gắt gao nắm vòng eo nàng, ý đồ xoay người lại đối mặt với hắn, muốn đem mọi thư thái đẹp đẽ ôn nhu, mê người nhất hiện ra ở trước mặt Lục Giam, giống như hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, trắng nõn, tao nhã, tản ra hương thơm thấm vào ruột gan.
Lục Giam lòng say thần mê, đem môi từ nốt đỏ trên lưng nàng chuyển dời đến điểm nhỏ đo đỏ trên ngực nàng. Hắn muốn nàng, hắn khát vọng nàng, ngay cả trong mộng, cũng muốn đem nàng lăn qua lộn lại ép buộc vài lần, hắn có chút thô lỗ kéo váy Lâm Cẩn Dung lên, khẩn cấp vươn tay vào thăm dò nơi bí ẩn của nàng.
Lâm Cẩn Dung dựa vào trong lòng hắn, tay lại ngăn cản hắn, ngữ khí nửa sương mù nửa thanh tỉnh: “Nhị lang, chàng hiểu rõ rồi chứ?” Nàng có chút hư hỏng, nàng cố ý dụ hoặc hắn, lại sợ sau đó sẽ hối hận, do đó sinh oán khiến một chuyện tuyệt vời nhất biến thành thực chi vô vị, làm người ta sinh ghét, cho nên tại đây ở thời khắc mấu chốt ngăn lại hắn, hỏi hắn hiểu rõ mình đang làm gì hay không. Hắn là người con có hiếu, cũng tự xưng là quân tử, nếu hắn thấy chuyện này sẽ phá hỏng thanh hạnh đức hạnh của hắn, vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Mặc dù ở kiếp này, nàng chỉ có một cơ hội có thể cùng hắn thân cận cáo biệt thế này, nàng cũng thà rằng hắn nhớ rõ chỗ tốt của nàng, mà không bị lẫn vào những tạp chất khác.
Thời điểm này, hành động của nàng là thập phần nguy hiểm, Lục Giam nhìn nàng sau một lúc lâu, cảm xúc tăm tối trong mắt dần dần phai nhạt. Hắn có chút hoảng hốt nhìn nàng, không biết nên làm cái gì mới tốt, buông tay, sẽ làm tổn thương lòng nàng, nếu lại tiếp tục, đã không còn cảm giác như lúc trước. Hắn có chút ảo não, nàng là đang cố ý ép buộc trêu đùa hắn sao?
Lâm Cẩn Dung tâm hơi hơi trầm xuống, lập tức cười, nhẹ nhàng kéo tay hắn đang đặt trên lưng nàng ra, từ trong bồn lấy ra khăn tay, tiếp tục lau rửa, nhẹ giọng nói: “Trong hộp trang điểm của ta có thuốc mỡ, chàng lấy ra để bôi vào vết đỏ cho ta.”
Lục Giam đứng bất động cũng không nói lời nào.
Một cảm giác xấu hổi nói không nên lời tràn ngập giữa hai người, Lâm Cẩn Dung trầm mặc lấy áo khoác trên giá áo xuống để phủ thêm, trầm mặc đi đến trước bàn trang điểm, chuẩn bị đưa tay bôi thuốc mỡ. Nàng không hối hận hành động vừa rồi, đây là thì giờ đẹp nhất, nàng yêu hắn, cho nên muốn cùng hắn thân cận. Tính tình hắn thế, có thể phóng túng đến nước này, dĩ nhiên là không dễ dàng. Nhưng mà, chẳng lẽ nàng cứ như vậy, cứ như vậy không xa không gần cùng hắn vượt qua năm tháng cuối cùng này sao? Liền ngay cả tham hoan cũng không thể thực hiện.
Càng gần đến mức cuối, nàng càng luyến tiếc thế giới này. Càng gần đến mức cuối, nàng càng quyến luyến hết thảy, bao gồm cả sắc mặt của mọi người trong Lục gia, đó là căn cứ chính xác nàng còn sống, còn sống mới có thể hận, còn sống mới có thể yêu. Nàng nghĩ đến nàng vốn kiên cường, nàng bình tĩnh bố trí con đường phía trước, hết sức an bài mỗi một bước, nhưng vào ban đêm mông lung, nóng bức ẩm ướt này, ở trạm dịch chung quanh ồn ào, phương tiện đơn sơ, nàng đột nhiên phát hiện, nàng lại bất lực, vô cùng bất lực. Nàng khát vọng có thể sống tiếp, nàng luyến tiếc hết thảy nàng đang sở hữu, bao gồm yêu cùng hận, nàng kiệt lực muốn nắm bắt mọi thứ, lại phát hiện thật sự rất khó.
Một giọt lệ bao hàm bi thương nặng trịch đột ngột theo hàng lông mi của Lâm Cẩn Dung rơi xuống, xoạch một tiếng rơi vào trong hộp trang điểm được khảm trai, bắn tung tóe tràn ngập chua xót. Lâm Cẩn Dung cắn môi, run run mở hộp, thuốc mỡ nằm trong hộp ngà voi chạm rỗng sắc lục, cần dùng ngân trâm dài nhỏ bằng bạc mới có thể lấy ra dùng.
Nàng hơi hơi mị mắt, cầm ngân trâm đặt vào hộp nhỏ, lại bởi vì tay run, làm được không tốt. Nàng tức giận quẳng ngân trâm cùng hộp ngà voi ném lên bàn, ghé vào trên bàn khóc òa lên.
Lục Giam đột nhiên bừng tỉnh lại, bước đi qua gắt gao ôm Lâm Cẩn Dung vào trong ngực, vỗ về lưng nàng giống như dỗ dành hài tử, nhẹ giọng nói: “Hư, đừng khóc, là ta không tốt, đều là ta không tốt.” Nàng hiếm khi đối tốt với hắn, hắn lại đối với nàng như thế. Nàng là thê tử của hắn, xuất thân ra sao, tri thư đạt lễ, hắn rõ ràng nàng ngượng ngùng cùng bảo thủ, nếu không vì thương hắn, sao có thể làm như vậy? Lục Giam tràn ngập tự trách, hôn như mưa lên đôi mắt của Lâm Cẩn Dung, phí công muốn hút hết nước mắt của nàng.
Lâm Cẩn Dung khóc thật sự thương tâm, giống như muốn phát tiết mọi cảm xúc không cam lòng cùng sợ hãi, ủy khuất cùng gánh nặng của nàng, nàng nắm chặt áo Lục Giam, lặp lại, cúi đầu dán bên lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Nhị lang ta sợ, Nhị lang ta sợ.”
Lục Giam chỉ cảm thấy khóe mắt lên men, lại không biết nên an ủi nàng thế nào. Lâm Cẩn Dung cho tới bây giờ đều rất cứng rắn, nàng cố chấp hành tẩu theo phương hướng của nàng, cự tuyệt các lực lượng bên ngoài thay đổi phương hướng cùng ý tưởng của nàng, nàng rất quật cường, quật cường đến mức cố chấp, có đôi khi làm cho người ta cảm thấy không thể nói lý lẽ, thậm chí có chút đáng giận. Nhưng thời điểm này, nàng lại yếu đuối bất lực như thế.
Lục Giam chỉ có thể ôm chặt lấy Lâm Cẩn Dung, tùy ý để nước mắt của nàng ẩm ướt vạt áo trước ngực hắn, lặp lại cường điệu: “Không phải sợ, ta ở đây. Là ta không tốt, là ta không tốt.”
Giống như vì chứng minh cái gì đó, giống như là vì an ủi nàng, Lục Giam bắt đầu nhiệt tình hôn môi Lâm Cẩn Dung, một khắc kia hắn thực hiểu được tâm ý của bản thân, hắn muốn nàng khoái hoạt, hắn vẫn thích nàng cười vui.
Thanh âm nức nở của Lâm Cẩn Dung dần dần ngừng lại, nàng trầm mặc ôm chặt hắn, không để hắn lại có bước hành động tiếp theo.
Lục Giam có thể cảm nhận được nàng cự tuyệt, hắn không xác định hỏi nàng: “A Dung?” Có phải đang tức giận hay không?
Lâm Cẩn Dung thấp giọng nói: “Nhị lang, ôm chặt ta, ôm chặt ta là tốt rồi.”