Lâm Cẩn Dung nghiêm túc nói: “Làm phụ mẫu, trách nhiệm trọng đại, chàng đã từng đáp ứng ta, vô luận như thế nào, nhất định sẽ đối xử tử tế với hắn, giáo dưỡng hắn trưởng thành, ân, cũng không cần hắn trở thành kinh thiên vĩ tài gì, để hắn sống thật khoái hoạt là được rồi.”
Lục Giam không khỏi thở dài, lại có một chút buồn bực: “Đó là đương nhiên, ta còn từng đáp ứng nàng, sẽ đối xử tử tế với nàng, cùng nàng bạch đầu giai lão. Tại sao nàng vẫn không tin? Còn nói những lời này?”
Lâm Cẩn Dung trầm mặc một lát rồi cười nói: “Vừa làm mẫu thân, tâm tình có chút kích động. Nhị lang…… Chàng không biết, có bao nhiêu vất vả a.” Từ đầu tới đuôi, nhiều năm như vậy, không ai biết, có bao nhiêu khó khăn.
Lục Giam thở dài một tiếng, ánh mắt trở nên mềm mại, nhẹ nhàng thưởng thức đốt ngón tay của nàng, thấp giọng nói: “Đúng là vất vả, nghe thấy nàng kêu đau ta rất sợ, nhưng nhìn thấy hắn, ta lại thực vui mừng.” Thật sự là mâu thuẫn.
Hắn vĩnh viễn sẽ không biết sự vất vả theo lời nói của nàng là thế nào. Lâm Cẩn Dung nhìn lông mi dài cùng đôi mắt đẹp của Lục Giam, khe khẽ thở dài, lập tức lại mỉm cười: “Ta cũng thực vui mừng. Canh giờ nào rồi?”
“Sắp qua canh bốn rồi.” Lục Giam ánh mắt quấn quanh ở trên mặt Lâm Cẩn Dung, hàm chứa cười nói: “A Dung, Nghị Lang tuy nhỏ, cũng đã biết chọn nhũ mẫu nha.”
Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Thật không? Ta đang muốn hỏi việc này đây.” Hai nhũ mẫu Đường thị, Phan thị, Cung ma ma nghiêng về phía Đường thị, tuy rằng không nói rõ, nhưng Lâm Cẩn Dung hiểu được ý tứ của nàng, dưới nhiều tình huống, Đường thị tính tình thoải mái sáng sủa, chỉ sợ tiểu hài tử sẽ càng thích hơn. Nhưng Lâm Cẩn Dung cũng không lập tức liền đuổi Phan thị đi, tính lưu đến sau này, xem hài tử thích ai hơn hay là xem ai chăm sóc hài tử tốt hơn, vì vậy kiên nhẫn chờ, nghe ý tứ này của Lục Giam, là đã có kết quả.
Lục Giam liền mang theo vài phần khoe khoang mà cười đáp: “Là thật, Cung ma ma đưa hắn cho hai nhũ mẫu, trước hết là cho Đường thị, khi đó hắn vẫn đang khóc, Đường thị cái gì cũng không làm, chỉ nói là đói bụng, trực tiếp cho hắn ăn thì không chịu ăn, càng khóc to hơn. Cung mẹ liền đón hắn trở về, đưa cho Phan thị. Phan thị không cho ăn trước, dỗ ngoan rồi mới cho hắn ăn, khi đó hắn mới ăn a. Vều sau đều là Phan thị cho ăn, xem nàng đổi tay đổi chân cũng rất khinh xảo, rốt cuộc là tuổi lớn hơn, sẽ biết kiên nhẫn hơn. Xem ra hài tử này cũng là chủ nhân tính tình bướng bỉnh, điểm này, cuối cùng là giống ta hay giống nàng thì không biết nhưng ta thấy cũng không thua kém a.” Hắn rõ ràng chưa từng chính mắt nhìn thấy, lại nói giống như thật, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo cùng tự đắc.
“Nhỏ như vậy đã được chàng thổi phồng, lớn lên chẳng phải sẽ bị chàng thổi đến tận trời đi?” Lâm Cẩn Dung mỉm cười nghe, trong lòng âm thầm thở dài, rốt cuộc vẫn nên chọn người trầm mặc ít lời, không thiếu được ngày sau phải điều tới đây, cùng trò chuyện nhiều hơn. Lại nói, tính tình của hài tử này cũng khác biệt so với Ninh nhi, Ninh nhi tính tình mềm mại hiền hoà, mặc kệ khóc nhiều khóc to đến đâu, chỉ cần có sữa sẽ im lặng ngoan ngoãn. “Ta không khen hắn, ta là nói sự thật a.” Lục Giam hai mắt sáng lên, cảm thấy mình có vô số lời muốn nói với Lâm Cẩn Dung: “Vinh Thất bọn họ đều đến chúc mừng nói là qua hai ngày nương tử của Vinh Thất sẽ tới đây thăm nàng, còn có mấy nhà hàng xóm cách vách, cũng đều tặng ngô cùng than, dấm chua lại đây…… Ta đã viết thư báo tin vui, phụ thân nơi đó cùng cữu phụ cũng gửi, nghĩ đến rất nhanh có thể nhận được.” Chung quy vẫn không nhắc tới lá thư mình viết cho Ngô Tương, mà nàng cũng không cần biết.
“Thiếu phu nhân ăn cơm đi.” Cung ma ma cùng Đậu Nhi tiến vào, một người dọn cơm, một người đi chuẩn bị nước ấm cho Lâm Cẩn Dung rửa tay.
Lục Giam nhanh tiến lên đem gối lớn để vào sau lưng Lâm Cẩn Dung, nhẹ nhàng đem nàng ôm lấy tựa vào, lại tìm áo khoác phủ thêm cho nàng, ân cần săn sóc vô cùng.
Cung ma ma nhìn xem rõ ràng, trong lòng rất vui mừng, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ khuyên Lâm Cẩn Dung ăn nhiều chút. Lâm Cẩn Dung không khỏi khuyên nàng: “Ma ma đi ngủ đi, nơi này có Đậu Nhi các nàng hầu hạ là tốt rồi, mệt mỏi một ngày rồi còn gì.”
Cung ma ma cười nói: “Tiểu nha hoàn chưa từng trải qua việc này, làm sao hiểu được phải chăm sóc thế nào? Không cần nói các nàng, ngay cả Xuân Nha ta cũng không yên tâm. Ta cùng Sa ma ma đã hẹn ước, mấy ngày đầu này, hai người chúng ta chia nhau canh một đêm. Nàng tuổi đã cao, để nàng ngủ trước, ngày mai sẽ đến lượt nàng. Chờ người ăn xong rồi ngủ, lão nô sẽ đi ngủ.”
“Ta không có trở ngại gì. Nhóm ma ma tuổi đã cao……” Lâm Cẩn Dung còn muốn nói nữa, Lục Giam đã đánh gãy lời của nàng: “Nàng bớt tâm tư này đi, các ma ma kiến thức rộng rãi, chẳng lẽ còn không biết bằng nàng sao? Nghe lời lão nhân luôn không có sai.” Nói xong đứng dậy cùng Cung ma ma thi lễ: “Như thế, làm phiền ma ma.”
Cung ma ma mặt mày hớn hở: “Nhị gia khách khí.” Chuyện vừa chuyển, liền đuổi người: “Lập tức sẽ hừng đông, chỉ sợ còn có khách nhân đến, Nhị gia vẫn nên đi nghỉ ngơi đi.”
Lục Giam lưu luyến không rời nhìn Lâm Cẩn Dung cùng hài tử bé bỏng bên người nàng, cọ xát nói: “Ta ngồi thêm một lát.”
Cung ma ma trên mặt đang cười, cũng là nửa điểm không cho thương thảo: “Nhị gia nên nghỉ ngơi. Thiếu phu nhân ăn xong sẽ ngủ tiếp, thật sự là hao tổn tinh thần, nếu muốn tâm sự gì, cũng chờ thêm mấy ngày nàng nghỉ ngơi khỏe lại rồi nói sau.”
Lâm Cẩn Dung cũng khuyên hắn: “Đi đi, chàng cũng mệt mỏi rồi.”
Lục Giam ở một bên chuyển động vài vòng, thấy thật sự không có cơ hội mới buông tay, chỉ nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghị Lang rồi rời đi. Cung ma ma mỉm cười nhìn hắn đi xa, thay Lâm Cẩn Dung vén tóc ra sau tai, thấp giọng cười nói: “Xem tình hình của cô gia, lão nô sau khi trở về cũng có thể cùng phu nhân báo cáo kết quả công tác rồi.”
Lâm Cẩn Dung hít một tiếng: “Luôn để cho mẫu thân quan tâm.” Nghỉ ngơi một lát, nhỏ giọng nói: “Văn nương bên kia thế nào rồi?”
Cung ma ma nói: “Rất thành thật. Chỉ có sáng nay lôi kéo Lục Lương gia hỏi vài câu, hỏi người sinh hạ có bình an không, là nam hay là nữ, nhũ mẫu là ai. Lục Lương gia hiểu được nàng không thể trở thành nhũ mẫu, liền trực tiếp nói cho nàng biết, nàng mấy ngày nay uống thuốc rồi, cho dù hết bệnh thì nàng cũng không thể làm nhũ mẫu, những cái khác đều không cần nàng quan tâm. Nàng nghe xong cũng chưa nói cái gì, im lặng lui trở về, đến muộn cũng chưa ra khỏi phòng.”
Lâm Cẩn Dung hơi hơi nhắm mắt, gằn từng tiếng nói: “Đừng hà khắc nàng, nhưng nhất định phải đem người mang về, sau đó thì xem Cô phu nhân có giữ nàng ở lại trong phủ hay không. Nếu không giữ lại thì thôi, nếu giữ lại, ma ma cũng biết nên làm thế nào rồi chứ. Ta không muốn lại nhìn thấy nàng.”
Cung ma ma khe khẽ thở dài: “Người yên tâm đi. Cho dù lão nô làm không được, phu nhân cũng sẽ làm được.” Lúc trước nàng tuy rằng vô điều kiện phục tùng chỉ thị của Lâm Cẩn Dung, nhưng chỉ nghĩ rằng Lâm Cẩn Dung không muốn dùng người Lâm Ngọc Trân cho, cho nên đối với giấc mộng của Lâm Cẩn Dung là bán tín bán nghi, hiện tại nghĩ đến, có thể khiến Lâm Cẩn Dung để ý như thế, hơn phân nửa là thật sự gặp ác mộng. Các nàng luôn tin thần Phật nhất, vì thế còn có chút lo lắng, nghĩ rằng chờ mình sau khi trở về, còn phải nói với Đào thị, đến Bình Tể tự cùng Thanh Lương tự cầu nguyện, cúng bái hành lễ gì đó. Trong chốc lát, Lâm Cẩn Dung dùng xong đồ ăn, thu thập thỏa đáng, mới nằm xuống nghỉ, nhũ mẫu Phan thị tiến vào, chỉnh đốn trang phục hành lễ xong định ôm Nghị Lang đi.
Lâm Cẩn Dung vội hỏi: “Lúc này hắn không uống sữa, cứ để hắn đây với ta, hừng đông hắn đói bụng lại ôm đi sau.”
Phan thị vội nhìn Cung ma ma, Cung ma ma vẫy tay bảo nàng trước đi xuống, xoay người thấp giọng khuyên nhủ: “Thiếu phu nhân, hiện nay quan trọng nhất là người phải nghỉ ngơi thân mình, hài tử vẫn nên để nhũ mẫu mang theo đi, lão nô sẽ chiếu cố, tuyệt đối không có gì đâu.”
“Không sao, hắn rất ngoan, sẽ không ầm ỹ ta.” Lâm Cẩn Dung biết Cung ma ma cho rằng mình mới làm mẹ, luyến tiếc nhi tử, lại không thể nói rõ, nàng ước gì đem mọi thời gian muốn làm bạn với Nghị Lang.
Cung ma ma tất nhiên hiểu được tính tình quật cường của nàng, không khuyên nữa, chỉ không dám thổi đèn, ngay tại một bên gắt gao trông chừng, sợ nàng không có kinh nghiệm, lỏng tay ôm hoặc là đè nặng lên hài tử.
Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ chi cực, nhưng không cách nào thuyết phục Cung ma ma, để nàng tin tưởng mình có thể làm tốt, chỉ đành đem Nghị Lang giao cho nàng đặt vào trong nôi: “Để hắn ngủ bên cạnh ta.”
Cung ma ma lúc này mới nở nụ cười, thổi tắt đèn, nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống nhuyễn tháp ở một bên.
Lâm Cẩn Dung trợn tròn mắt vẫn không nhúc nhích, có một Phan thị là không đủ, Nghị Lang còn thiếu một người đắc lực. Phu thê Xuân Nha, một khi trở về Bình châu sẽ không quay lại; Đậu Nhi trung tâm cần cù thật thà, nhưng cơ biến không đủ; Anh Đào thông minh có thừa, ổn trọng lại không xong. Nói đến nói đi, nàng vẫn là chuẩn bị không đủ, hoặc là nói, ngoài thân nhân ra, trong số người bên cạnh trừ bỏ Lệ Chi thì nàng sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai.
Ngoài chuyện năng lực, nàng không tin bọn họ có thể ở thời khắc liên quan đến sinh tử đánh bạc hết thảy, không tin bọn họ sẽ không để ý tư lợi, thủ tín chiếu cố. Trừ bỏ Lâm Thế Toàn, Lâm Thế Toàn sao có thể được nàng tín nhiệm chứ? Có lẽ là nàng ngay từ đầu đã đối với hắn không ôm nhiều hy vọng, cũng không trăm phương nghìn kế muốn thuyên trụ hắn, chỉ có thái độ hai bên cùng có lợi, kết quả hắn ngược lại khiến cho nàng kinh hỉ, cho nên hắn cũng hoàn toàn khác biệt so với người bên ngoài. Lâm Cẩn Dung có chút phiền chán nhẹ nhàng trở mình, Cung ma ma lập tức liền thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, có gì không thoải mái sao?” Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Không phải. Đại để là lúc trước ngủ nhiều, hiện tại không cảm thấy buồn ngủ nữa.” Nhịn không được nhỏ giọng nói: “Ma ma, sau khi Lệ Chi gả ra ngoài, ta vẫn không thấy có người nào hữu dùng, thực sốt ruột, nhưng không có biện pháp hữu hiệu nào. Rõ ràng Đậu Nhi các nàng làm việc cũng không có gì đáng chê trách, lại không phải kẻ nhiều chuyện, vì sao ta lại lo lắng như vậy chứ?”
Cung ma ma suy nghĩ hồi lâu, thở dài: “Thiếu phu nhân, thời gian lão nô đến tuy rằng không lâu, nhưng từ trước ở nhà cũng nhìn ra được. Người nha, từ trước cũng chỉ đem tâm tư đặt ở trên người Lệ Chi, sau đó lại tự tay đem Lệ Chi tiễn bước, hiện nay không có người hữu dùng tất nhiên là khó tránh khỏi. Về phần đám người Đậu Nhi, lão nô nhìn, không câu nệ đại sự tiểu sự, người đều nắm trong tay, các nàng cho dù có tâm tư cùng bản sự, cũng không có cơ hội rèn luyện, người đương nhiên không thấy chỗ tốt của các nàng. Quản lý thật chặt, người mệt mỏi, mà các nàng cũng mệt mỏi.”