Năm đó Đào thị sau khi biết được Lục Giam thi đỗ, cũng cảm thán như thế, chính là ngữ khí cùng biểu tình không giống cảnh nghèo túng năm đó. Vận mệnh của mẫu thân đã thay đổi, vậy còn mình thì sao? Lâm Cẩn Dung nhìn đèn đuốc bần thần.
Kiếp trước, vào mùa đông năm nay, lúc chuẩn bị cho đám cưới của Lâm Cẩn Âm, bị Lâm Ngọc Trân nửa đùa nửa thật đưa ra lời kết thân với Lục Giam. Lúc ấy Đào thị cũng không đáp ứng, từ chối chờ chuyện của Lâm Cẩn Âm xong xuôi sẽ nói sau. Nhưng sau đó không có Lâm Cẩn Âm chống đỡ, Đào thị càng ngày càng sa sút, tùy thời phát bệnh không nói tới, còn bị tiểu thiếp Nhược Hồng khí thế bức người, Lâm Tam lão gia hay gây chuyện, Đại phòng, Nhị phòng đè ép không chịu nổi, rốt cục ở mùa xuân năm thứ hai, Đào thị bất đắc dĩ đáp ứng cửa hôn nhân này.
Lúc này đây, nàng có thể thoát khỏi vận mệnh này không? Lâm Cẩn Dung khẩn trương cùng bất an trước nay chưa từng có, hận không thể thay Lâm Ngọc Trân nhanh định ra việc hôn nhân cho Lục Giam, nhưng nàng không nghĩ ra, nàng có bản sự gì, có biện pháp nào, có thể nhanh chóng thúc đẩy cọc hôn sự này, để bản thân hoàn toàn yên tâm.
Trước mắt loại tình hình này nàng đã cố gắng làm hết sức — thành công khiến mẫu tử Lâm Ngọc Trân và Lục Giam chán ghét mình, Lâm Lục trổ hết tài năng, trở thành người được Lâm Ngọc Trân hài lòng nhất hiện nay; Đào thị thân thể khỏe mạnh, nỗi lòng yên ổn, Lâm Thận Chi hoạt bát tiến tới, rất được lão thái gia yêu thích, Lâm Tam lão gia cũng không gây chuyện, mẫu tử Hoàng di nương coi như nghe lời. Dường như hết thảy đều rất tốt, không giống như chuyện phát sinh kiếp trước, nhưng nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Còn có một con đường khác nàng có thể đi không?
Lâm Cẩn Dung rút cây trâm tinh tế bật bấc đèn, chuyển đến bấc thứ ba, hỏa diễm sáng ngời, cây trâm dưới bấc đèn kia nhấp nhánh dưới ánh lửa, ngọn lửa màu vàng đột nhiên bùng lên, tâm màu lam nhạt cũng nhanh chóng theo đó mở rộng, Lâm Cẩn Dung gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa này, trong lòng cũng trở nên sáng ngời.
Sao lại quên mất chuyện này? Năm ngoái ngắm mai là lúc chưa phải suy nghĩ nhiều, rồi sau đó lập tức đi đến thôn trang, tiếp theo lại chỉ lo mua đất bị nhiễm mặn, vô ưu vô lo, vì vậy đã quên mất. Thời cơ tốt ngay tại trước mắt, vì sao không làm? Lâm Cẩn Dung hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Đào thị cười nói: “Nương, chúng ta đích thân đến Ngô gia tặng lễ sao?”
Đào thị đang cùng Lâm Cẩn Âm lật xem chút ngọc bội linh tinh gì đó, muốn chọn lễ vật thích hợp, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Đó là nhà mẹ đẻ của cữu mẫu con, sao có thể không đi?”
Lâm Cẩn Dung đi qua, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bội: “Ngọc bội này được.”
Đào thị nhìn, là khối ngọc bội trắng hình trứng, khắc hình con vịt, liền cười nói: “Ngụ ý khá hay.”
Lâm Cẩn Âm không đồng ý: “Nhất giáp một gã
(hợp với ý chỉ Trạng Nguyên, người thi đỗ đứng đầu)
, đúng là rất tốt, nghĩ đến Ngô gia tất nhiên sẽ thích, nhưng lấy cái gì tặng Lục Giam đây? Cũng không thể tặng cho hắn một cái nhị giáp truyền lư được? Hai nhà có quan hệ như vậy, đưa ai cũng không hay, không bằng không tặng. Để lại cho tiểu Thất đệ vậy.”
Đào thị liền mỉm cười nói: “Được, vậy để lại cho tiểu lão Thất.”
Lâm Cẩn Dung cũng không hỏi tiếp về chuyện lễ vật, mà tùy tay nắm lấy mấy dải lụa nhỏ, lơ đãng hỏi Đào thị: “Nương, Ngô gia có thể sẽ phái người đến Thanh Châu dự lễ sinh thần của cữu mẫu không?”
Ngô thị là sinh thân lần thứ bốn mươi, Đào thị vô cùng khẳng định nói: “Chắc chắn là có.”
“Chúng ta có thể đi cùng nhau không?” Dải lụa dưới bàn tay linh hoạt thành thạo của Lâm Cẩn Dung nhanh chóng kết thành một hình hoa mai.
Đào thị nói: “Điều này ta cũng không biết, nhưng có thể hỏi thử, chúng ta nợ nhà hắn nhiều ân tình, có cơ hội sẽ hoàn trả.” Ngô gia đến Thanh châu thường xuyên sai người tới hỏi, nàng có gì cần chuyển tới Thanh châu hay không, nếu là lễ vật và thư tín cũng đành thôi, hiếm có là ma ma, quản sự của nàng cũng được mang theo, trên đường chiêu đãi rất tốt, trở về cũng thường xuyên giúp Đào gia chuyển đồ tới cho nàng, thật sự là nợ ân tình của người ta.
Theo tính tình của Ngô Tương, sau khi thi đỗ sẽ du ngoạn, không biết hắn có đi theo hay không? Cho dù là hắn không đi, Dương thị đi cũng vô cùng tốt. Nếu bọn họ cũng không đi mà là những người khác thì sao? Lâm Cẩn Dung trong lòng có chút lo lắng táo bạo, lại thấy, loại sự tình này cũng không do nàng khống chế,, cũng không có biện pháp nào để khống chế, vì thế miễn cưỡng đè ép tinh thần, tiếp tục thắt dải lụa.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩn Dung đến An Nhạc đường thỉnh an, thấy ở An Nhạc đường chật ních người. Lâm lão thái thái ngồi ở trên tháp, như cũ là bộ dáng không thể nói là vui cũng không thể nói là không vui. Chu thị thản nhiên, La thị lại có bộ dáng vui sướng, Đào thị có cũng được mà không có cũng không sao, Lâm Ngũ vẻ mặt tâm sự, Lâm Thất cùng Lâm Lục ở một bên thì thầm. Vài đường tẩu không yên lòng, Lâm Tam thiếu gia cùng Lâm Tứ thiếu gia lui ở trong góc, biểu tình như phụ mẫu sắp chết.
Lâm Cẩn Dung liền hỏi Lâm Cẩn Âm: “Sao lại thế này?”
Lâm Cẩn Âm nhỏ giọng nói: “Đang nói tới sẽ đến làm khách ở nhà cô cô để ăn mừng.”
Lục gia chính thức đãi khách là ở hai ngày sau, nhưng Lâm Ngọc Trân sáng sớm đã sai người tới nói, ngày ấy nhiều người bận rộn, trở ngại người trong nhà nói chuyện thân cận, không được tự nhiên, nàng đã chuẩn bị mấy đồ ăn ngon, thỉnh người nhà mẹ đẻ hôm nay qua chơi. Kỳ thật là ý đywa bậc thang cho bên Lâm gia bước xuống – hai sĩ tử nhà Lâm gia thua kém Lục Giam, lúc đó người Lâm gia thấy khách nhân khó tránh khỏi xấu hổ, nhưng không đi ăn mừng lại không được. Cho nên mới chọn phương thức như thế này, hôm nay qua chơi, đến chính yến có đi hay không cũng được.
Lâm Ngọc Trân thật sự chu đáo, nhưng nhìn bộ dáng của Chu thị, cũng không phải thực vui mừng, dù sao Lâm Tam thiếu gia tuy rằng cũng thi đỗ, nhưng phải khảo thí hai lần, thực tại đối lập đến dọa người; Trái lại La thị, nửa điểm không vì Lâm Tứ thiếu gia không thi đỗ mà tức giận, chỉ hưng trí bừng bừng, nhìn qua so với Lâm lão thái thái còn vui mừng hơn vài phần.
Lâm Cẩn Dung âm thầm lấy làm kỳ quái, nhỏ giọng hỏi Lâm Cẩn Âm: “Tứ ca không thi đỗ, Nhị bá mẫu cùng Nhị bá phụ không tức giận sao?” Năm ấy Lâm Ngọc Trân cũng làm như vậy, nàng lúc ấy không để ý nhiều, cũng không nhớ rõ phản ứng cụ thể của mọi người thế nào, chỉ nhớ rõ lúc đó đến Lục gia cũng không gặp Lục Giam, nói là Lục Giam có việc còn ở lại Thái Minh phủ.
Lâm Cẩn Âm hơi hơi có chút khinh thường: “Muội có thể trông cậy vào con vịt bay lên trời được sao?”
Lâm Cẩn Dung nhịn không được nở nụ cười. Con vịt bay lên trời là chuyện ngoài ý muốn, ý nói người bất tài, nói vậy, Nhị phòng đã hiểu đạo lý này, xem La thị vui mừng, chỉ sợ cũng là thật tình vì Lục Giam thi đỗ, nguyên nhân có lẽ đã coi Lục Giam như vật trong lòng bàn tay, nhạc mẫu vì hiền tế có tiền đồ mà vui mừng, là điều rất bình thường. Vì thế cảm giác nguy cơ của nàng lại thoáng hạ thấp một chút.
Lâm Lục ở một bên nhìn thấy Lâm Cẩn Dung cười vui, liền đi qua cười nói: “Tứ tỷ tỷ có chuyện gì vui vẻ như vậy?”
Lâm Cẩn Dung thuận miệng đáp: “Nghe nói sắp xuất môn làm khách nên cao hứng.”
Lâm Lục nghe vậy, cẩn thận đánh giá biểu tình Lâm Cẩn Dung nói: “Đúng vậy, đã lâu tỷ chưa đến chơi nhà cô cô.” Mấy ngày này, Lục Vân nhiều lần mời tỷ muội các nàng tới chơi, Lâm Cẩn Dung đều lấy đủ loại cớ từ chối không đi, mọi người biết căn nguyên, không có ai miễn cưỡng nàng. Tại sao hôm nay nàng mới nghe nói tới đến Lục gia làm khách lại vui mừng như thế?
Lâm Cẩn Dung gật gật đầu, cũng không nói nhiều. Lâm Lục nghĩ nghĩ, cười nói: “Tỷ cũng thật quái gở, không chịu xuất môn cùng chúng ta, mỗi lần Lục Vân đều hỏi tỷ vì sao không đi. Đúng rồi, lần trước Lục Luân còn hỏi ta, sao lâu rồi không thấy tỷ?”
Lâm Cẩn Dung lạnh nhạt nói: “Hắn là thấy không có người để hắn bắt nạt chăng?”
Lâm Lục liền cười rộ lên: “Đúng vậy, tên mập đen kia thời gian qua không biết làm cái gì, càng ngày càng đen, càng ngày càng béo, vóc dáng cũng không thay đổi. Lần trước thiếu chút nữa lại cùng Thất muội đánh một trận, lại nghịch bùn, khiến váy của Thất muội bẩn, đã bị đánh đòn rồi.”
Hiện tại mặc dù vóc dáng chưa có gì thay đổi, nhưng tương lai cũng là hán tử cao lớn cường tráng đây, Lâm Cẩn Dung nghĩ đến Lục Luân nghịch ngợm gây sự, không khỏi cũng nở nụ cười thật lòng: “Hắn vẫn không nhớ đòn. Vì sao lại cùng Thất muội nháo loạn đây?”
Lâm Lục thấy nàng cảm thấy hứng thú, vì vậy cũng vui vẻ nói tiếp: “Hắn ở trên cây dùng cung bắn nhóm ta, không phải vóc dáng hắn vẫn thế sao? Thất muội liền cười hắn béo mập đen tròn……”
Lâm Ngũ ở một bên lạnh lùng thốt ra: “Hắn liền mắng Lâm Thất béo mập trắng tròn, vì thế có người lại cảm thấy không thoải mái. Kỳ thật hắn chỉ nói lời thật mà thôi.”
Cặp song sinh tỷ muội chiều cao bình thường, vóc dáng so với Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Ngũ thấp hơn một chút, bộ dạng đẫy đà hơn một chút, lão nhân nhìn các nàng như vậy mà vui vẻ, trên thực tế các nàng hận nhất điểm này. Lâm Ngũ những lời này xem như đá vào Lâm Lục, Lâm Lục sắc mặt nhất thời biến đổi, gắt gao trừng Lâm Ngũ một lát, đột nhiên nở nụ cười: “Ngũ tỷ, không biết Chu gia biểu ca có trở về gặp gỡ với người đỗ cao năm nay của Thái Minh phủ không?”
Trên mặt Lâm Ngũ phẫn hận nhất thời lại thêm một tầng, cười lạnh nói: “Ta sao biết được?”
“Nhất định sẽ đi. Thiên hạ sĩ tử đều yêu thích giao du với người có tài, lại là thân thích, nói không chừng tương lai còn có thể cùng làm quan, khẳng định sẽ đi.” Lâm Lục nói ra câu này vô cùng chắc chắn, dương dương tự đắc tránh ra.
Lâm Ngũ đôi mắt ửng đỏ, ảm đạm gục đầu xuống, thần sắc nhìn qua vừa ủy khuất lại khổ sở.
Hai đường muội, một người tâm tình rất tốt, một người lại ủ rũ. Lâm Cẩn Dung xem ở trong mắt, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ là có chuyện gì đó mà nàng không biết đã xảy ra? Là Nhị phòng cùng Lâm Ngọc Trân đã có ăn ý, mà Đại phòng không nhận ra hi vọng, liền buông tha, tính đem Lâm Ngũ đính ước với Chu Mại sao? Dù sao Chu Mại cũng đã đỗ kỳ thi ở Tùng châu, cũng coi như thiếu niên tài tuấn, cách làm người lại ổn trọng rộng lượng, Chu gia tuy rằng hơi xa, nhưng so với Lục gia cũng gần gũi hơn nhiều, lại là người nhà mẹ đẻ, nếu suy đi tính lại kỳ thật cũng là nhân duyên khá tốt.
Nếu Nhị phòng cùng Lâm Ngọc Trân thật sự đã quyết định như vậy, thật đúng là một chuyện khiến người ta vui mừng. Nghĩ đến điều này, Lâm Cẩn Dung tâm tình lại tốt thêm vài phần. Ngay cả những người ngày xưa mình thấy phiền chán cũng không cảm thấy diện mục khả tăng
(đáng ghét, khó chịu)
nữa.
Người nhà mình thua kém nhà khác, Lâm lão thái gia kiên quyết không chịu đến gặp Lục lão ông, từ chối bảo thân mình khó chịu, chỉ sai người chuẩn bị nghiên mực đoan khê ngư não trân quý làm lễ vật cho Lục Giam mang qua. Lâm Tam thiếu gia cùng Lâm Tứ thiếu gia cũng không thể không biết xấu hổ đến đó, nói muốn ở lại trong nhà làm mấy việc. Vì thế Lâm lão thái thái xuất môn, dẫn theo già trẻ lớn bé trong nhà, chậm rãi hướng tới Lục gia.