Lục Giam cúi mắt nhìn Lâm Cẩn Dung thấp hơn một cái đầu so với hắn. Lâm Cẩn Dung hơi hơi ngẩng mặt, trong con ngươi thâm nâu lóe lên một hoài quang ít khi thấy, nhưng khiến cho hắn nhìn qua một lần sẽ không thể quên.
Từng một lần, ở bên bờ sông Thanh Lương, thời điểm nàng kéo hắn lên bờ, hắn nhìn thấy là lục quang, mà lần này, mặc dù không phải lục quang, nhưng cũng tương tự như vậy.
Trên nét mặt nàng mang theo ý tứ cẩn thận dò xét, còn có vài phần khảo giáo, lại có vài phần không chịu thoái nhượng kiên trì. Dù sao, một nhi tức mới vào cửa mấy tháng, không có người nhà chống đỡ, cũng không thể nói rõ có cống hiến gì đối với nhà này, muốn ở sau lưng nói trưởng bối không phải, hơn nữa là khả năng tạo thành phân tranh giữa hai phòng, cần có mười phần dũng khí. Hơi có chút vô ý, sẽ thành lắm miệng lưỡi, gây chuyện thị phi.
Lục Giam đột nhiên ý thức được, câu trả lời của hắn vô cùng quan trọng, không nói tới chuyện tiền tài lợi ích của hai người bọn họ, đối với quan hệ ôn hòa giữa hắn cùng Lâm Cẩn Dung đến tột cùng là lui bước hay là sẽ phát triển cũng rất trọng yếu. Bởi vậy hắn thập phần cẩn thận không lập tức trả lời nàng, mà là đi đến ngồi xuống tháp, rồi rót cho mình và Lâm Cẩn Dung mỗi người một chén trà.
Lâm Cẩn Dung biểu hiện ra vẻ bình tĩnh không tương xứng với độ tuổi thực tế, nàng cũng không thúc giục hắn, ép buộc hắn, hoặc là thấy hắn trầm mặc mà lập tức liền rụt trở về, mà thập phần tự nhiên đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, không đợi hắn mở miệng, liền tự động lấy chén trà, thập phần rõ ràng nói ra ý nguyện của nàng, hoặc có thể nói là ý đồ thuyết phục hắn: “Đây là chúng ta đóng cửa lại mà nói chuyện, cũng chỉ có hai ta, không sợ người khác nghe thấy. Mẫn Hành hãy nghe ta nói xong, nếu thấy ta nói không đúng, chàng cứ chỉ ra chỗ sai.”
Lục Giam gật gật đầu, thanh âm cũng rất bình tĩnh: “Nàng nói, ta nghe.” Nghĩ nghĩ, hắn bồi thêm một câu: “Những gì nàng muốn nói, ta sẽ vẫn nghe.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta vào cửa ngày thứ hai, Tam thẩm nương ngay tại Vinh Cảnh cư khóc lớn một hồi, Nhị thẩm nương càng khuyên càng khóc lợi hại. Trong lòng ta thực không thoải mái. Chàng cũng biết, tân hôn vừa mới gả vào cửa, luôn có chút kiêng kị.”
Lục Giam áy náy nói: “Ta…”
Lâm Cẩn Dung ngừng lời hắn: “Nói vậy lúc ấy Mẫn Hành cũng không thoải mái đúng không?”
Lục Giam gật gật đầu, đâu chỉ là không thoải mái, quả thực là thập phần không thoải mái. Ngày thứ hai của tân hôn, thân mẫu khóc lớn, huyên náo gia đình bất an, mặc cho ai cũng sẽ không thoải mái.
Nếu hắn đã thừa nhận điểm này, kế tiếp sẽ dễ mở lời hơn. Lâm Cẩn Dung tiếp tục nói: “Ta lúc trước tưởng nàng hơi vụng lời, nhưng tiếp xúc dần dần, mới phát hiện Nhị thẩm nương thật sự là một người biết ăn nói, thập phần có năng lực. Nhưng mà có điều, vừa thấy Tam thẩm nương, nàng lại bắt đầu phạm hồ đồ. Hơn nữa là thập phần hồ đồ. Từ sau lúc đó, ta còn chú ý thấy nàng ở cạnh tổ mẫu, ở cạnh Tam thẩm nương, hay bà bà có gì đó không giống nhau.”
Thanh âm của Lâm Cẩn Dung trở nên mềm mại: “Không biết Mẫn Hành có chú ý tới sự khác nhau này không? Người thông minh phạm hồ đồ, thật sự là tai hại. Ví dụ như, chuyện chàng sinh bệnh, ta thật không dám tưởng tượng, nếu nàng lại hồ đồ lần nữa, sẽ kéo theo nhiều phong ba đến thế nào nữa đây. Chẳng phải chỉ là một kiện quần áo thôi sao? Ngay cả ta chỉ cần ở trước mặt mọi người khóc một lần thôi, A Vân đau khổ khuyên nhủ bà bà, hay chàng chạy tới khuyên bảo Tam thẩm nương, khiến Tam thẩm nương khóc lớn một hồi là có thể ngừng hay sao?”
Nàng nói như vậy, không trực tiếp làm rõ mọi hành vi của Tống thị, không định tội Tống thị, chính là uyển chuyển nói Tống thị là người thông minh phạm vào hồ đồ đáng sợ. Nhưng mà, từng câu từng chữ đều hoàn toàn đâm vào trong lòng hắn. Lục Giam đang cầm trà, nhưng quên uống, đã sớm biết nàng khôn khéo, lại không biết nàng có thể uyển chuyển mà vẫn biểu đạt rõ ràng hoàn mỹ như vậy. Hắn tiếp tục nghe, xem nàng kế tiếp còn muốn nói như thế nào, làm như thế nào, hắn thập phần cẩn thận nói: “Chuyện này ta rất tức giận.” Hắn cảm thấy tình hình này hơi nghiêm túc, ý đồ khiến không khí trở nên nhẹ nhàng hơn: “Làm hại ta đến nay không có quần áo mới để mặc.”
“Cũng sắp xong rồi.” Nếu muốn hợp tác, vậy nên có thành ý, quần áo kia chỉ mất nửa ngày là có thể sửa lại xong. Lâm Cẩn Dung mím môi cười cười: “Như vậy kế tiếp ta sẽ nói về sọt anh đào của Mạnh ma ma.”
Lúc này Đồ thị còn nằm trên giường, bị bệnh không chịu dậy tiếp quản phòng thêu thùa, lão thái gia chẳng quan tâm, lão thái thái cũng chỉ sai người tặng thuốc qua rồi không hỏi thêm gì nữa. Tuy rằng không ai nói rõ, nhưng cả nhà đều biết Đồ thị cố tình gây sự, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, lúc này sượng sùng không dám lộ diện. Lục Giam còn có vài phần không được tự nhiên, không biết Lâm Cẩn Dung kế tiếp sẽ nói gì. Nhưng Lâm Cẩn Dung cố tình ngừng lời, mà là hàm chứa cười, đảo lại hỏi ý tứ của hắn: “Chuyện này từ đầu tới cuối, Mẫn Hành đều đã biết, không biết chàng có ý kiến gì không?”
Lục Giam trầm mặc một lát, nói: “Chuyện này, đầu tiên là có người bụng dạ khó lường, kế tiếp cũng là Tam thẩm nương không đúng.”
Lâm Cẩn Dung lúc này không phải cùng với hắn tham thảo hành vi của Đồ thị có bao nhiêu đáng giận, nàng muốn nói với hắn về Tống thị bà tức, liền thiện tâm am hiểu ngừng lời của hắn: “Kỳ thật căn nguyên chủ yếu tại người bụng dạ khó lường kia. Mục đích của nàng chính là muốn khiến phu thê chúng ta bất hoà, khiến chàng và bà bà xa lạ ly tâm, khiến Tam thẩm nương bức bách chàng, làm cho Tam thẩm nương hận ta, cuối cùng, người khó xử nhất chính là chàng.” Kỳ thật người đứng ở trung tâm lốc xoáy kia không phải là Lâm Ngọc Trân, không phải là Đồ thị, cũng không phải là nàng, mà là Lục Giam. Lâm Cẩn Dung cảm thấy, nàng phải để Lục Giam hiểu được đạo lý này, nàng đè thấp thanh âm, hỏi Lục Giam: “Không biết việc vặt này có ảnh hưởng chàng đọc sách hay không?”
Lục Giam không thừa nhận, thần sắc lại thập phần ngưng trọng. Làm sao có thể không ảnh hưởng đây? Hắn mấy ngày này thời gian tập viết theo mẫu chữ để tĩnh tâm so với trước nhiều hơn mấy lần, trong trường hợp đó, cũng không thấy có hiệu quả. Cảm giác lo lắng này là từ đáy lòng tràn lên, không thể trừ khử sạch sẽ.
Lâm Cẩn Dung hợp thời nói tiếp: “Về phần cực lực khuyên chàng đồng ý chuyện Lục Tích, ta sẽ không nhiều lời. Này đó chỉ là một số suy nghĩ của cá nhân ta, ngày thường không có cơ hội nói ra, cũng không dám dễ dàng nói ra, hơi có chút vô ý, sẽ bị cho là gây nên thị phi, lắm mồm, không hiền thục.”
Lục Giam buông chén trà trong tay: “Ta vốn tính ngày mai lại đi tìm Mã trang đầu nhưng hiện giờ ta quyết định đi luôn. Nàng đến thỉnh an mẫu thân, nói ta có việc gấp, đi ra ngoài một chuyến, không trở lại ăn cơm chiều.” Tuy rằng đã cự tuyệt, nhưng còn phải đề phòng có người sau lưng phá rối, khiến giao dịch với Mã trang đầu thất bại. Lầm vụ mùa, đó là chuyện cả một năm, vẫn nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.
Lời này rất hợp với mong muốn của Lâm Cẩn Dung, từ đáy lòng trào ra vài phần vui mừng, lập tức đi lấy hài đi đường cho hắn: “Được. Nhớ rõ cùng Tam ca nói một tiếng, để bọn họ cẩn thận dụng tâm chút, tiền công thì chàng cùng Tam ca thương lượng là được, không cần hỏi lại ý tứ của ta.” Đang tươi cười, tay của Lục Giam vuốt nhẹ vài cái trên mặt nàng: “Nàng như vậy tốt lắm.”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ: “Lần trước chuyện chàng nói với ta nên thu thập Mạnh ma ma, ta nghĩ qua, biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng, ta không tin bọn họ sẽ bỏ qua như vậy. Nhưng ta nền tảng quá nhỏ bé, luôn hữu tâm vô lực, thấy giống như là người mắt mù tai điếc vậy, sự tình đã xảy ra mới biết được, thật sự rất bị động. Tuy rằng không nên lấy loại sự tình này quấy rầy chàng đọc sách, nhưng mà…”
Lời này lạt mềm buộc chặt, Lục Giam hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, đứng dậy nói: “Đã biết. Ta đi đây.”
Lâm Cẩn Dung đưa hắn tới cửa, rồi mới trở lại thu thập sạch sẽ, dặn dò Lệ Chi vài câu, lại cho Anh Đào ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó đến sân viện Lâm Ngọc Trân thỉnh an.
Lục Vân đang cùng Lâm Ngọc Trân nhàn thoại, thấy Lâm Cẩn Dung tiến vào, lập tức liền hướng nhìn phía sau nàng. Không thấy Lục Giam, nhân tiện nói: “Tẩu tử, ca ca ta đâu?”
Lâm Cẩn Dung tiến lên hành lễ với Lâm Ngọc Trân, cười nói: “Hắn có việc gấp cần lập tức ra ngoài một chuyến, không thể trở lại ăn cơm chiều. Bảo ta bồi tội với mẫu thân, chờ hắn trở về sẽ tới thỉnh an mẫu thân sau.”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày: “Hắn có chuyện gì quan trọng?”
Lâm Cẩn Dung đáp lời: “Không phải về phiến đất kia sao, ta đang muốn tìm quản sự đắc lực, hắn đi để giải quyết chuyện này.”
Lục Vân cười cười, nói: “Ca ca thật sự tính tình nôn nóng, phiến đất đó mất nhiều ngày mới có thể rút nước, cứ ăn cơm chiều trước, ngày mai lại đi không được sao. Đúng rồi, tẩu tử, hắn bị ngã sao?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Không phải, nói là Ngô Tương cùng hắn ngoạn nháo nên làm bẩn quần áo.”
Lâm Ngọc Trân nghe thấy tên này, sinh ra một cỗ tức giận: “Thật sự là đáng giận! Nơi nơi đều có hắn, cũng không biết Nhị lang nghĩ như thế nào, luôn thích cùng kẻ hết sức lông bông này ở cùng một chỗ, không sợ phá hỏng thanh danh sao.”
Lục Vân cúi mắt, cúi đầu vò khăn tay không nói được một lời. Lâm Cẩn Dung cười cười, thấp giọng nói: “Hôm nay Tam đệ hướng Mẫn Hành đề cử một người đến quản lý thôn trang của ta. Chính là Lục Tích, không biết A Vân còn nhớ rõ người này không?”
Đề tài được dời đi, Lục Vân mới xem như ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo vài phần hèn mọn nói: “Hắn tính cái gì vậy! Nhà mình thì không lo, suốt ngày muốn tống tiền người khác, còn định quản thôn trang của tẩu? Nhị ca không đáp ứng chứ?”
Tốt lắm, mọi người đều nhất trí. Lâm Cẩn Dung cười cười: “Không đáp ứng, vì vậy hắn nói là Mẫn Hành tuyệt tình, Mẫn Hành đã nói, Tam đệ nếu nghĩ như vậy, vì sao không để Lục Tích đi giúp Nhị thẩm nương cùng Đại tẩu quản cửa hàng. Cho nên náo loạn không thoải mái.”
Lâm Ngọc Trân cả giận nói: “Quản được sao! Mặc kệ bọn họ lại dùng cớ gì, các con không được đáp ứng!”
Tuy rằng là khẩu khí bá đạo, nhưng mà Lâm Cẩn Dung thật cao hứng, lời này chứng tỏ rằng Lâm Ngọc Trân cũng đề cao cảnh giác, sẽ không dễ dàng nhận lời đề nghị như thế của Nhị phòng.