Thứ nhất là Lâm Tam lão gia tuy rằng ngày thường hay cùng Đào thị ầm ỹ, nhưng chưa hề động chân động tay, hắn vẫn biết nặng nhẹ. Đào thị có thể hoài thai không dễ, khó khăn lắm mới có bầu, hắn sẽ càng không dám động thủ. Tại sao ngày ấy chuyện gì cũng phát sinh ở mức xấu nhất, thật sự quá mức kỳ quái. Còn có chuyện của Lâm Tam lão gia diễn ra chưa lâu, vậy mà trong nhà tin tức ai cũng biết, có thể thấy được nhóm điêu nô thật sự quá phận. Nếu các nô bộc khác học theo, sợ là sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh Lâm gia.
Thứ hai là nói bản thân cái gì cũng đều không hiểu, lúc trước đã viết thư gửi Đào gia báo tin vui, mấy ngày nay Đào gia khẳng định sẽ phái người tới tặng đồ thăm Đào thị, đến lúc đó tất nhiên sẽ lén hỏi nàng nguyên nhân, nàng nên làm thế nào bây giờ? Dù sao cũng phải có công đạo.
Lâm lão thái thái cân nhắc mãi, rồi nói, sẽ cho Đào thị một lời công đạo, đồng thời cũng nên vì gia phong của mình. Về phần Đào gia, Lâm lão thái gia lại tự viết thư giải thích. Trong đó lời lẽ thấm thía, nói Lâm Tam lão gia kỳ thật cũng không phải cố ý, hắn bị bằng hữu xấu bên ngoài cùng nhóm điêu nô làm hỏng, trong lòng hắn cũng áy náy. Lâm Cẩn Âm các nàng cũng không nên nói rõ, nếu để Đào gia biết, Lâm Tam lão gia không còn mặt mũi gặp nhạc gia, bản thân Lâm Cẩn Âm cũng không còn mặt mũi, còn bảo Lâm Cẩn Âm nên khuyên nhủ Đào thị.
Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái sĩ diện, đều sợ hãi người khác bởi vì việc này mà coi thường gia phong của Lâm thị, Lâm Cẩn Âm sao lại không hiểu? Đào gia có thể gây náo loạn đến tình trạng nào? Cũng không thể để Lâm Tam lão gia cùng Đào thị cùng cách
(ly thân)
được. Cho nên sáng sớm hôm sau nàng quyết định lấy ra việc có nên nói với Đào gia chân tướng hay không, cố ý ra vẻ ngây thơ, lấy tư thế tôn trọng hỏi ý kiến Lâm lão thái thái công đạo cho Đào thị.
Chuyện này nếu có liên quan đến Hoàng di nương, sẽ tìm mọi biện pháp khiến Hoàng di nương lập tức hiện hình; Nếu không liên quan đến Hoàng di nương, cũng là đối với Hoàng di nương cùng những kẻ tương quan ra một đòn cảnh cáo. Vì vậy, để một người sắp gả đi như nàng làm người ác, so với Lâm Cẩn Dung còn ở lại trong phủ nhiều năm thì càng thích hợp hơn.
Biết được chân tướng, Lâm Cẩn Dung chỉ trong nháy mắt thu hồi cảm nhận siêu nhiên về bản thân sau khi được trọng sinh kia. Cái gọi là sơn ngoại hữu sơn nhân ngoại hữu nhân, thước có điều đoản tấc có điều dài
(mỗi người có năng lực, ưu thế riêng)
, nếu để nàng thay thế, cũng không thể chu toàn được như Lâm Cẩn Âm. Cho nên, vĩnh viễn không được dễ dàng coi nhẹ một người nào.
Lâm Cẩn Âm nhìn thấy Lâm Cẩn Dung bộ dạng có chút đăm chiêu, mỉm cười: “Để cho muội đến trấn an Hoàng di nương. Muội mau mau lớn lên, về sau phải nhờ vào muội.”
Đợi cho Đào thị mê man chìm vào giấc ngủ, Lâm Cẩn Dung theo lời ra lệnh cho Lệ Chi lấy hai hộp điểm tâm cũng một chén canh gà, tới trấn an Hoàng di nương. Còn chưa tới ngoài cửa phòng của Hoàng di nương, chợt nghe thấy thô sử ma ma trong phòng Hoàng di nương từ một bên đi tới, lớn tiếng vấn an nàng: “Tứ tiểu thư sao lại rảnh tới đây?”
Là một người đứng trông cửa, Hoàng di nương rơi vào tình cảnh này, vẫn có người trung thành, không thể xem nhẹ. Lâm Cẩn Dung mỉm cười nói: “Phu nhân đã tỉnh lại, nghe nói di nương bị ủy khuất, để ta tới thăm di nương.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Lâm Diệc Chi hốc mắt đỏ hồng từ bên trong đi ra, hướng nàng chắp tay: “Tứ muội muội.” Sau đó hít mũi rời đi.
Hóa ra vừa rồi Lâm Diệc Chi ở bên trong cùng Hoàng di nương nói chuyện. Nhìn bộ dáng này của Lâm Diệc Chi, Lâm Cẩn Dung không cần nghĩ cũng biết bọn họ đã nói gì, trên mặt vẫn tươi cười, nhiệt tình nói: “Di nương, cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
“Khiến Tứ tiểu thư thêm phiền toái.” Hoàng di nương mệt nhọc được Tảo Nhi giúp đỡ đứng dậy từ trên giường nói: “Ta không sao, ta không sao, phu nhân đã khỏe lại chưa?“
“Phu nhân tỉnh được một lúc, phân phó ta đến thăm di nương, tiếp theo lại ngủ rồi.” Lâm Cẩn Dung sai Lệ Chi giao đồ ăn cho Tảo Nhi: “Di nương chịu ủy khuất, đây là Tam tỷ tỷ bảo ta mang đến để di nương bồi bổ thân mình. Có chuyện gì khó xử, có thể đến nói với chúng ta.”
“Tạ phu nhân ân điển, Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư quan tâm.” Hoàng di nương tất nhiên là ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt, lại biểu lộ sự trung thành cùng trong sạch, mắng to Nhược Hồng ác độc không biết liêm sỉ, lại thở dài Đào thị bất hạnh, Tam lão gia hồ đồ.
Lâm Cẩn Dung chờ nàng mắng đủ, rồi chậm rãi nói: “Di nương không cần mắng, nàng dĩ nhiên đã nhận trừng phạt. Di nương mới ra ngoài, chắc hẳn còn chưa biết? Ta nói cho ngươi nghe, cho ngươi cùng xả giận. Lão thái thái sai người đánh nàng một chút, làm hỏng dung mạo nàng, cho uống thuốc độc khiến nàng ta bị câm, rồi lột xiêm y, bán đến một nơi xa. Nàng ta quả thật không biết tự lượng sức, bất quá tồn tại giống như bụi đất, người khác nhẹ nhàng thổi trúng một hơi liền biến mất vô tung vô ảnh, nhưng không tự hiểu lấy, nàng là gieo gió gặt bão, lại hại khổ người một nhà chúng ta.”
Hoàng di nương ánh mắt lóe ra, nghỉ một hơi mới nhẹ nhàng nói: “Tự làm bậy không thể sống, nàng ta xứng đáng bị như vậy! Nô tỳ tự mình hiểu lấy, về sau còn muốn dựa vào phu nhân và các tiểu thư giúp đỡ Ngũ thiếu gia một chút.”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Cốt nhục nhà mình, di nương không cần nhiều lời. Ngũ ca có tiền đồ, phu nhân cùng mấy muội muội trên mặt cũng có thể diện. Ta chỉ là sợ Ngũ ca nghe lầm lời đàm tiếu của người bên ngoài trở nên xa lạ với chúng ta, chúng ta tuy muốn giúp hắn, nhưng cũng muốn nhận sự cảm kích của hắn.”
Hoàng di nương ngẩn ra, mị hí mắt: “Tứ tiểu thư đang nói gì vậy? Ai cùng Ngũ thiếu gia nói ra điều gì không nên nói? Người cứ nói với nô tỳ, nô tỳ nhất định……”
Lâm Cẩn Dung cười nhẹ đứng dậy, đánh gãy lời của nàng: “Không có gì, ta chỉ là lo lắng. Di nương ngươi cứ nghỉ ngơi, ta không quấy rầy ngươi.” Nói xong thi thi nhiên nhiên cáo từ rời đi.
Hoàng di nương nhìn theo bóng dáng Lâm Cẩn Dung, khe khẽ thở dài, đem canh gà Lâm Cẩn Dung mang tới uống một hơi cạn sạch. Đào thị mệnh thật tốt, nữ nhi đều thông minh lợi hại.
Đào thị cuối cùng vẫn chưa khỏi bệnh.
Nàng vốn là người kiêu ngạo, vừa mới được hãnh diện, lại lấy phương thức này đẻ non, thể diện mất hết không nói tới, nhưng đau lòng cốt nhục kia đến không dễ lại nhẹ nhàng mất đi. Bản thân tuổi cũng lớn, vì vậy bị hao tổn nghiêm trọng, kia máu hồng vẫn nhỏ giọt không sạch sẽ, thân thể vẫn không thấy chuyển biến tốt, người khó tránh khỏi gầy yếu tiều tụy, tính tình càng khó chiều, lúc nhàn hạ điều nàng thích làm chính là nhìn ngắm gốc cây hạnh bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Nhưng vừa thấy Lâm tam lão gia thì sẽ bộc phát đáng sợ phẫn nộ, mặc cho ai khuyên nhủ cũng không được.
Lâm Cẩn Dung lo lắng không thôi, trước kia nàng táo bạo không chịu thua thiệt, nhưng là một Đào thị có sức sống vô hạn so với Đào thị tối tăm gầy yếu trầm mặc này càng khiến nàng bất an hơn. Nàng buông hết tâm tư việc vặt, cùng Lâm Cẩn Âm tùy thị một bên, chỉ cầu mẫu thân nhanh chóng hồi phục. Nàng có đôi khi nhịn không được suy nghĩ, nếu lúc ấy mình không khuyên Đào thị nhẫn, mà để Đào thị phát tác một chút, tuy rằng kết quả có lẽ không được lý tưởng như bây giờ, nhưng uất ức giận dữ trong lòng Đào thị có thể hay không bớt đi một chút? Nàng rất sợ cứ để như vậy, Đào thị sẽ càng ngày suy sụp, rốt cuộc không có chuyển biến tốt.
Nếu nàng trọng sinh, không thể làm cho thân nhân sống tốt hơn, vậy điều này còn có ý nghĩa gì nữa?
Một ngày trong lúc Đào thị đang ngủ, Lâm Cẩn Dung đem nghi vấn này đến hỏi Lâm Cẩn Âm, Lâm Cẩn Âm xoa đầu nàng thở dài: “Nha đầu ngốc, lúc ấy ta cũng khuyên nhủ mẫu thân như vậy, có lỗi cũng là chúng ta cùng có lỗi.” Lâm Cẩn Âm dừng một chút, thấp giọng nói: “Ta đoán, mẫu thân trong lòng sợ là càng oán hận chính nàng. Nàng có bầu, vốn không nên cùng phụ thân hiếu thắng tranh cãi, điều gì có thể quan trọng bằng cốt nhục trong bụng mình đây, nhưng nàng không nhịn được, cho nên nàng cảm thấy là nàng hại chết tiểu đệ đệ. Ta và muội đều không thể khuyên giải, chắc phải dựa vào cữu mẫu
(mợ)
thôi. Ta đã viết thư cho cữu phụ
(cậu)
, nói vậy mấy ngày nữa sẽ có tin tức.”
Lâm Cẩn Dung mặt co mày cáu, Ngô thị thân mình cũng không tốt, đã bắt đầu mùa đông, khí hậu giá lạnh, lại là thời điểm cuối năm bận bịu nhất, nàng có thể có sức lực đi một chuyến này sao?
Chợt thấy Xuân Nha theo bên ngoài tiến vào nhẹ giọng nói: “Cô phu nhân muốn tới thăm phu nhân, có nên gọi phu nhân tỉnh lại trước không?” Đào thị thích nhất sạch sẽ, cho dù bị bệnh mỗi ngày cũng để ý bản thân sạch sẽ chỉnh tề, Lâm Ngọc Trân muốn tới, chỉ sợ sẽ càng chăm chút rửa mặt trải đầu trang điểm, không muốn đánh mất mặt mũi.
Lâm Cẩn Âm hơi trầm ngâm, liền xốc mành đi vào, đã thấy Đào thị đã mở mắt lặng lẽ nói: “Rửa mặt chải đầu cho ta.”
Hai tỷ muội biết rõ tính tình Đào thị, im lặng lấy ra áo choàng ngắn nhan sắc nhu hòa làm nổi bật màu da trắng hồng của nàng, vấn kiểu tóc đơn giản, rồi cài trâm vàng ròng hình hoa mai, lại thay nàng trang điểm nhẹ nhàng che giấu vẻ vàng vọt, nhìn thần sắc mặc dù còn bị bệnh, nhưng cũng quyến rũ mảnh mai.
Đào thị nhìn vào gương vừa lòng gật đầu, chợt nghe thấy tiếng bước chân khách khí, thanh âm thanh thúy nói chuyện của nữ tử vang lên. Chính là La thị, Lâm Ngũ cùng cặp song sinh tỷ muội mới được ra ngoài chưa bao lâu và Lâm Ngọc Trân, Lục Vân đi vào.
Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Ngũ cùng Lục Vân tay trong tay, trên đầu đội cùng một kiểu dáng châu hoa, thần thái thân mật, giống như tỷ muội ruột thịt. Mà cặp song sinh mặc dù tươi cười, làm bộ như không thèm để ý, trong mắt khinh thường cùng ghen tị cũng không thể che giấu.
La thị cười nói: “Tam đệ muội, chúng ta đến thăm muội, chỉ sợ muội đang ngủ, may mắn muội đã tỉnh dậy, bằng không một chuyến này của Cô phu nhân sợ là thành công cốc.”
Lâm Ngọc Trân nhiệt tình bắt tay Đào thị, để Đào thị ngồi xuống, còn thật sự đánh giá một hồi, cười nói: “Nhìn khí sắc rất tốt. Tam tẩu nha, không phải ta nói tẩu, rõ ràng so với ta lớn tuổi hơn, bị bệnh cũng còn xinh đẹp như vậy, ta cũng không dám so sánh.”
Đào thị vốn rất thích được người khác khen mỹ mạo, lúc này lại cảm thấy vô cùng thương tâm, xinh đẹp thì thế nào chứ? Không khỏi hơi hơi nhíu mày, trong lòng phiền chán không thể áp chế, tránh đi đề tài này, thản nhiên nói: “Trời rất lạnh, không phải bệnh nặng gì, không đến cũng không sao.” Lập tức phân phó tỷ muội Lâm Cẩn Dung: “Các con đi tiếp đãi các muội muội, có đồ gì ngon thì lấy ra mời.”
Lâm Cẩn Dung cùng Lâm Cẩn Âm thi lễ rồi định rời đi, nhưng Lâm Ngọc Trân lại giữ chặt tay Lâm Cẩn Dung cười nói: “Ta vài lần mời các con qua chơi, cũng không thấy các con đến. Tỷ tỷ con sắp gả phu, ngượng ngùng xuất môn thì không nói tới, nhưng hài tử này tại sao cho tới bây giờ cũng không đi?” Lại nửa đùa nửa thật nói: “Ta chính là thân cô cô của con đây. Tuy rằng hiếu đạo là mấu chốt, chí thân cốt nhục cũng nên năng qua lại mới có thể thân thiết hơn.”
Lâm Cẩn Dung bị Lâm Ngọc Trân lôi kéo, nổi da gà, cúi mắt thản nhiên nói: “Hồi cô cô, ta lúc trước làm chuyện có lỗi, bị tổ phụ trách phạt, không thể xuất môn, sau đó lại luyến tiếc mẫu thân, cũng không phải cố ý không đi.”
Lâm Ngọc Trân cười càng thêm sáng lạn: “Khá lắm hài tử hiếu thuận thành thật!” Sau đó mới buông tay Lâm Cẩn Dung, cười nói với Đào thị: “Tam tẩu, ta hâm mộ tẩu, nuôi dưỡng được ba hài tử hiếu thuận thông minh xinh đẹp như vậy!”
“Đừng khen nó quá mức thế.” Đào thị lúc này mới miễn cưỡng nở nụ cười, ý bảo Lâm Cẩn Dung nhanh dẫn đám người Lục Vân ra ngoài.