Lục Kiến Tân cầm một bát canh nóng ngồi ngay ngắn ở phía trước cửa sổ, ánh mắt từ đầu cành hồng mai hướng tới hai người Lâm Cẩn Dung và Lục Giam đang đội tuyết mà đến. Hai người dùng chung một cái ô, Lục Giam đi phía trước nửa bước, tư thái thanh thản, Lâm Cẩn Dung lui ra phía sau nửa bước, dung mạo nhàn nhã, trong hành động cử chỉ ăn ý phối hợp vô cùng.
Thật sự là tuổi trẻ thanh xuân, Lục Kiến Tân khe khẽ thở dài, bên dưới chân vì bị bệnh phong thấp mà thập phần không thoải mái, còn nghĩ tới sự kiện kia, liền hơi có chút thấp thỏm sốt ruột. Phía sau truyền đến tiếng cười đùa của Lâm Ngọc Trân cùng Nghị Lang, hắn quay đầu nhìn, thấy Lâm Ngọc Trân ngồi trên tháp, Nghị Lang nho nhỏ ngồi ngay ngắn đối diện với nàng, tổ tôn hai người đang chơi đùa rất vui vẻ.
Đậu Nhi nghiêng nửa thân mình ngồi ở bên người Nghị Lang, hàm chứa tươi cười kiên nhẫn giảng giải cho hắn, Nghị Lang rốt cuộc tuổi còn nhỏ, làm sao hiểu được, chỉ một chút đã mất bình tĩnh, vươn hai bàn tay mũm mĩm kéo sợi bông trong tay Lâm Ngọc Trân banh rộng ra, sau đó vươn tay chỉ viên đường muốn cho vào trong miệng ăn.
Lâm Ngọc Trân tất nhiên là không cho: “Cả ngày chỉ muốn ăn đường, không được.”
Nghị Lang đã chui đầu cọ cọ trong lòng nàng. Cọ vài cái, Lâm Ngọc Trân không địch lại, chỉ phải nói: “Chỉ được ăn một viên thôi.”
Lục Kiến Tân hơi hơi nhíu mày: “Quá sủng nịnh rồi! Làm sao có kiểu giáo dưỡng như thế? Lúc nào cũng chỉ muốn ăn đường thôi. Không được cho!”
Nghị Lang nghe thấy hắn nói, cũng không khóc nháo, chỉ đem thân mình nho nhỏ dán tại trong lòng Lâm Ngọc Trân, nghiêng đầu vụng trộm đánh giá thần sắc của hắn, ánh mắt vụt sáng, nhìn vừa thông minh lại đáng yêu.
Lục Kiến Tân nhìn thấy bộ dạng này của Nghị Lang cũng rất thích, nhưng vẫn cố nghiêm mặt trầm giọng nói: “Không còn nhỏ nữa, tính tuổi mụ đã là ba tuổi rồi, có việc gì liền trốn vào trong lòng nữ nhân. Giống bộ dáng gì nữa? Ta muốn cho hắn học vỡ lòng sớm một chút, nàng đừng lầm lỡ đại sự của ta.”
Nghị Lang mặc dù không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng biết tổ phụ đang không vui, trong mắt toát ra vài phần sợ hãi, càng rúc vào trong lòng Lâm Ngọc Trân.
“Ta lầm lỡ đại sự của chàng?” Lâm Ngọc Trân bất mãn chi cực: “Đều nói là ôm tôn không ôm tử
(ý là bế cháu chứ không bế con)
, chàng khen ngược rồi, tôn tử nhỏ như vậy chàng cũng muốn quản, chàng muốn thế nào nữa? Học vỡ lòng? Hắn biết viết sao?”
Lục Kiến Tân chậm rãi nói: “Ta chưa nói hiện tại. Ta là nói cho phu nhân biết, nam hài tử không thể giáo dưỡng như thế!”
Lâm Ngọc Trân nhìn đám người Hà di nương đứng phụng bồi một bên, tuy biết hắn phiền lòng nhưng cũng không khỏi giận: “Chẳng hiểu ra làm sao.”
Tiểu Tinh và A Nhu lập tức cúi đầu giả bộ bản thân là không khí, Hà di nương thì cười nói: “Lão gia cùng phu nhân đều bớt tranh cãi đi, tóm lại đều là vì tốt cho tôn thiếu gia thôi.”
Còn xen miệng vào? Lâm Ngọc Trân hèn mọn nhìn nàng một cái, khinh thường nghiêng đầu, đưa qua một viên đường cho Nghị Lang: “Tôn nhi ngoan. Tổ mẫu đưa cho con.”
Lục Kiến Tân nói: “Không được ăn!”
Nghị Lang nắm viên đường, nhìn xem trái phải. Đột nhiên đưa đường tới trước mặt Lục Kiến Tân, nãi thanh nãi khí nói: “Tổ phụ ăn.”
Lục Kiến Tân ngẩn ra, tiếp nhận không được, mà không tiếp nhận cũng không được, liền thản nhiên nói: “Ta không ăn.”
Nghị Lang cũng không dám cho viên đường vào miệng, chỉ quay đầu trông mong nhìn Lâm Ngọc Trân, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đáng thương bị người ta bắt nạt, thấy Lâm Ngọc Trân cũng sầm mặt, liền lộ ra vài phần vô thố sợ hãi. Lâm Ngọc Trân bị hắn nhìn mà mềm lòng, gương mặt đang căng cứng cũng thả lỏng, nhẹ nhàng xoa xoa lưng hắn, thanh âm cũng mềm mại: “Xem đi, hắn mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu, trước tiên đã mời chàng ăn rồi.”
Hà di nương không lỡ mất thời cơ thổi phồng nói: “Tôn thiếu gia thật sự là băng tuyết thông minh, rất có hiếu. Tương lai tất thành châu báu a!”
Lục Kiến Tân cũng nhịn không được kiều khóe môi: “Còn nhỏ đã quỷ quái thế này, tâm nhãn sâu xa, cũng không biết giống ai a!” Vừa nói vừa liếc ra ngoài mành một cái.
Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam ở bên ngoài nghe xong đầu đuôi, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể. Nhưng cũng hiểu được Lục Kiến Tân đây là đang quản giáo Nghị Lang, còn nhỏ đã quỷ quái, tâm nhãn sâu xa, chính là nói Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung trao đổi ánh mắt với Lục Giam, cúi đầu đứng chờ nha hoàn thông bẩm.
Lục Kiến Tân đưa tay thu lại bát canh, trầm giọng nói: “Đều vào đi.”
Lâm Cẩn Dung và Lục Giam vừa đi vào, Nghị Lang liền kích động đứng lên, ở trong lòng Lâm Ngọc Trân vươn người, thanh thúy hô một tiếng: “Phụ thân, nương.” Mắt thấy Lục Kiến Tân nhướng mày, liền lại quy củ ngồi xuống, theo khóe mắt nhìn lén sắc mặt của Lục Kiến Tân.
Lục Kiến Tân đợi phu thê Lục Giam vấn an với hắn và Lâm Ngọc Trân xong rồi mới sầm mặt giáo huấn: “Ta không muốn nhiều lời với các con, nhưng hài tử này không còn nhỏ, không thể quá sủng nịnh, nên dạy dỗ.”
Lục Giam thúc thủ mà đứng, quy củ lên tiếng: “Vâng.”
Lâm Cẩn Dung cúi mắt, cũng lên tiếng, nhưng trong lòng lại không thèm để ý, chỉ cảm thấy Lục Kiến Tân đối với một tiểu hài nhi mới một hai tuổi cũng quá hà khắc, giả vờ giả vịt.
Lục Kiến Tân thấy hai người thái độ tốt, cũng buông bỏ việc này, nói: “Ngồi đi.”
Vì thế Lục Giam ngồi xuống bên dưới Lục Kiến Tân, Lâm Cẩn Dung thì hướng tới chỗ Lâm Ngọc Trân, nhẹ giọng hỏi Nghị Lang đang vươn về phía nàng: “Nghị Lang có bướng bỉnh hay không? Có nghe tổ phụ mẫu không?”
Nghị Lang sợ hãi nhìn Lục Kiến Tân liếc mắt một cái, mở tay ra, tặc hề hề đưa viên đường cho Lâm Cẩn Dung xem. Lâm Cẩn Dung đại khái đã biết chuyện vừa rồi, liền thay hắn dùng khăn bao lại viên đường, cười nói: “Sắp ăn cơm rồi, để lúc khác lại ăn được không?”
Mặc dù nàng sủng ái Nghị Lang, nhưng lúc nào cũng nói một không nói hai, dần dần, Nghị Lang cũng hiểu được với nàng thì không thể cò kè mặc cả. Tuy là không đành lòng, nhưng cũng không dám lỗ mãng, lưu luyến nhìn Đậu Nhi đem đường bao lại, im lặng nằm ở trong lòng Lâm Cẩn Dung nghe người lớn nói chuyện.
Lục Kiến Tân hỏi Lục Giam: “Nghe nói lúc trước con đến thăm Tam thúc phụ, hắn đỡ hơn chưa? Ta vốn định tới thăm hắn, nhưng ta bị bệnh phong thấp đau đến lợi hại, không đi nổi.”
Lục Giam vội đáp: “Hồi phụ thân, Tam thúc phụ chỉ bị ngoại cảm phong hàn, hắn bảo ta thay hắn hướng phụ thân ân cần thăm hỏi, thỉnh phụ thân nghỉ ngơi.”
Lục Kiến Tân về phương diện này từ trước đến nay so với Lâm Ngọc Trân luôn hào phóng hơn nhiều, nghe vậy gật gật đầu, còn nghiêm túc phân phó Lục Giam: “Tiểu Lục đệ của con không ở nhà, Tam thẩm nương chỉ là một nữ tử có nhiều chỗ không tiện, con nên năng qua lại, đừng vội chậm trễ. Tuy là bệnh vặt, nhưng cũng nên điều trị cẩn thận mới phải.”
Lục Giam trên mặt lộ ra vài phần cảm kích: “Phụ thân nói đúng. Con trước đó vài ngày đã sai người hỏi thăm vài phương pháp trị bệnh phong thấp, rất nhanh sẽ có tin tức. Chờ chuẩn bị cho tốt phụ thân có thể thử xem, có lẽ có thể giảm bớt chút đau đớn này.”
Lục Kiến Tân muốn chính là thái độ này, nhưng cũng không lộ ra biểu tình gì, chỉ thản nhiên gật đầu, ngược lại hỏi Lâm Cẩn Dung: “Nghe nói cữu phụ con cũng bị bệnh?”
Lâm Cẩn Dung vội đứng dậy đáp: “Vâng.”
Lục Kiến Tân tiếp lời: “Sai người chuẩn bị một phần hậu lễ đến thăm, trăm ngàn lần đừng thất lễ.” Cũng chỉ có thể như thế thôi, Lâm Cẩn Dung cùng Lục Giam đều thức thời không đề cập thêm điều gì.
Trời tối, Hà di nương lưu loát dẫn bọn nha hoàn thắp đèn, lại thay đổi chậu than, hỏi Lâm Ngọc Trân: “Phu nhân, cần dọn cơm chưa?”
Lâm Ngọc Trân khẽ gật đầu. Lâm Cẩn Dung vội đem Nghị Lang giao cho Đậu Nhi, đứng dậy rửa tay dọn cơm, hầu hạ mấy người ăn cơm. Ép buộc hồi lâu, thu thập sạch sẽ xong, Lục Kiến Tân cũng không thả người đi, giữ Lục Giam lại nói chuyện.
Lâm Cẩn Dung thấy Nghị Lang buồn ngủ, sợ sau đó hắn đang ngủ lại xuất môn bị gió thổi lạnh, liền báo cáo Lâm Ngọc Trân, trước mang theo Nghị Lang trở về.
Nửa ngày sau Lục Giam mới đạp tuyết trở về, tiếp nhận trà nóng Lâm Cẩn Dung dâng lên cầm trong tay, cười nói: “Dạy ta cách đối nhân xử thế.”
Lục Kiến Tân mỗi khi làm một chuyện, luôn luôn có lý do đường hoàng, sau đó tự nhiên dẫn đối phương vào tròng, Lâm Cẩn Dung mỉm cười, yên lặng nghe tiếp.
Quả nhiên Lục Giam nói: “Sau đó hỏi Ngô Tương, hỏi ta cùng Ngô Tương ngày thường còn lui tới không, bảo ta viết phong thư đến hỏi chuyện đội tàu của Mai Bảo Thanh. Mọi người đều đang chờ đợi.”
Đội tàu của Mai Bảo Thanh được kiến lập vào mùa xuân, không bao lâu sẽ an bài ra khơi, nói là lần xuất phát đầu tiên, không tính đi quá xa, dự bị năm đó mùa thu sẽ trở lại, lúc đó lại không thấy trở về. Lục Kiến Trung cũng từng hỏi qua căn do, bên kia đưa ra câu trả lời thuyết phục là không cần gấp, sớm hay muộn sẽ trở về thôi. Nhưng đến mùa xuân sang năm, còn không thấy tăm hơi, sao không khiến người lo lắng?
Lúc trước thời điểm Lục lão ông mất tốn rất nhiều tiền, Lục lão phu nhân lại để lại một phần làm phí mai táng, của cải của Lục gia không được nhiều như trước nữa. Cộng thêm tài lực chia thành ba phần, yếu đi không ít. Đích tôn cùng Tam phòng tốt xấu gì cũng có điền trang, đầu nhập đều là của nổi, không ảnh hưởng quá lớn, đáng tiếc vận khí không tốt, trùng hợp lại dính phải hạn hán, tình thế thu hoạch cơ hồ cũng không khả quan. Tình cảnh của Nhị phòng càng nghiêm trọng hơn, vốn là chủ yếu dựa vào việc buôn bán mà sinh sống, lúc trước bị Lục Kiến Tân liên hợp với Lục Kiến Lập rút tiền trong hà bao, trông cậy vào sinh ý này để kiếm được không ít tiền tài, nhưng số tiền này chậm chạp mãi không thấy đâu, khiến cho tài chính không lưu chuyển, làm cái gì cũng đều căng thẳng, bó tay bó chân, tất nhiên là gấp gáp vô cùng.
So sánh với Lục Kiến Trung lo âu bất an, Lục Kiến Tân từ ban đầu chắc chắn bất động, cũng dần dần lo lắng hoài nghi, đoán rằng có phải Mai Bảo Thanh muốn làm trò quỷ gì hay không, ngẫm lại, muốn tìm kiếm tin tức về việc này, không phải tìm người trong thị bạc tư hỏi thăm là thích hợp nhất sao? Chuyện này giao cho Lục Giam làm lại càng thích hợp.
Lâm Cẩn Dung đi đến trước bàn thay Lục Giam thắp nến, mài mực trải giấy: “Tam ca đã sớm viết thư hỏi Ngô Tương, Ngô Tương nói loại tình huống này gặp rất nhiều. Rời bến, vốn là phải xem hướng gió vận khí, ai cũng không thể biết trước ngày về. Cho nên mới nói, canh giữ ở bên bờ, tuy là kiếm ít đi, đó mới là chân chính ổn thỏa.”
Nghĩ đến tính tình của Lục Kiến Tân, Lục Giam cười khổ nói: “Như ta vậy nói không được đâu? Phong thư này dù thế nào cũng phải viết, đợi cho Ngô Tương hồi âm mới có thể trả lời.”
Lâm Cẩn Dung cười cười: “Ta chưa nói không cho chàng viết mà, chàng xem, đã chuẩn bị xong rồi.”
Lục Giam cầm bút, ngoài cửa sổ bông tuyết trắng thuần tung bay đối chọi với than cháy trong phòng đỏ tươi náo nhiệt viết thư cho Ngô Tương. Lâm Cẩn Dung ở một bên lẳng lặng nhìn thân ảnh Lục Giam dựa bàn huy bút, đi ra phía sau ôm thắng lưng hắn, đem mặt dán trên lưng hắn. Lục Giam thật cẩn thận viết xong, đặt bút xuống, cầm tay nàng bên hông hắn, quay đầu thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Cẩn Dung càng thêm ôm sát hắn, nhỏ giọng nói: “Không có gì. Ngày mai ta muốn gặp Tam ca, chàng tìm biện pháp theo giúp ta xuất môn.”
Lục Giam nói: “Được.”