Một giọt lạnh lẽo rơi vào đầu Lâm Cẩn Dung, từ sợi tóc của nàng lọt vào trong cổ áo, kích thích khiến nàng hơi rùng mình, càng thêm thận trọng kéo áo choàng vây quanh Nghị Lang trong lòng, vì Nghị Lang tạo nên một không gian ấm áp.
Tố Tâm ở một bên nhìn thấy, nhanh chóng đưa ra phân tích. Vài vị thiếu phu nhân đều rất đau lòng con mình, nhưng vô luận là Đại thiếu phu nhân, hay là Tam thiếu phu nhân, đa phần đều là ỷ lại cho nhũ mẫu, không có ai giống như Lâm Cẩn Dung tự mình động thủ, kiên nhẫn cẩn thận đến cực điểm. Bất quá cũng đúng, hài tử này có được không dễ dàng, Tố Tâm ngầm thở dài một tiếng, nói: “Thiếu phu nhân, không bằng chờ gió ngưng thổi lại tiếp tục đi qua?”
Lâm Cẩn Dung đã sớm đứng lại, trong miệng lại nói: “Để các trưởng bối chờ lâu sẽ không tốt.”
Tố Tâm cười nói: “Sẽ không, lão thái gia cùng lão thái thái đều là người cực săn sóc.”
Giây lát, gió ngừng mưa nghỉ, mọi người lại tiếp tục đi về phía trước, trong Tụ Hiền các đèn đuốc huy hoàng, nhưng lại im lặng bất thường. Chung quanh đều tản ra hơi thở suy vong, Lâm Cẩn Dung nghĩ như thế. Có một vài chuyện ngoài ý muốn cố gắng thì có thể né tránh, chỉ có sinh lão bệnh tử là không thể ngăn cản. Hành lễ xong, nhìn Lục lão ông im lặng nằm trên tháp, Lâm Cẩn Dung đột nhiên sinh ra chút thương cảm thỏ khóc thương cho hổ.
Dưới ngọn đèn sáng ngời, vẻ thản nhiên sầu lo cùng bi thương của nàng có vẻ phá lệ rõ ràng, Lục lão ông miễn cưỡng lên tinh thần, Lục lão phu nhân tâm tình ủ dột, lại có Lâm Ngọc Trân và mọi người khác đến, đều nhìn xem thập phần rõ ràng. Lục lão ông thật cao hứng, ánh mắt vui mừng của hắn thu hồi từ trên mặt của Lâm Cẩn Dung, rồi rơi xuống hài tử ngủ say trong lòng nàng, biểu tình hiền lành đến cực điểm: “Ngủ rồi sao? Ôm lại đây cho ta xem.”
Lâm Cẩn Dung tiến lên vài bước, đem Nghị Lang đưa tới trước mặt hắn, tự nhiên mang theo vài phần ý cười: “Hắn không thích ngồi xe ngựa, một đường khóc lóc không ngớt.”
Lục lão ông vươn tay tiếp nhận Nghị Lang, Tống thị vội vàng ra phía sau hắn lấy gối dựa, để hắn ngồi thoải mái hơn, đồng thời đứng dậy không quên thay hắn đè lại chăn. Lâm Cẩn Dung chú ý tới, thời điểm Tống thị làm việc này, Lâm Ngọc Trân chỉ đứng ở một bên nhìn, ngay cả ý tứ tiến lên hỗ trợ đều không có, mà đôi mắt của Đồ thị chỉ lo nhìn chằm chằm Nghị Lang, không khỏi ngầm thở dài một tiếng.
Nghị Lang trong giấc mộng vô ý thức làm động tác mút mát, lộ ra mỉm cười vô nghĩa, rồi lại thu trở về. “Ha ha? Hài tử này, bộ dạng đúng là giống Nhị lang ngày bé a.” Lục lão ông vui mừng thở dài một tiếng, tiếp đón Lục lão phu nhân đến xem: “Nàng xem, có phải như vậy hay không? Ta thấy hắn dù thế nào đều là vẻ phúc thọ song toàn a.”
“Đúng vậy.” Lục lão phu nhân giờ phút này vô luận Lục lão ông nói cái gì, bà đều đáp có, đều nói đúng, huống chi đây là tán dương tằng tôn của mình mà.
Đồ thị trên mặt lộ ra vài phần ý cười, tựa đầu liều mạng ngó nhìn, cười nói: “Thật là rất giống a. Quá giống!” Lại quay đầu hỏi Lục Kiến Lập: “Chàng nói có đúng không? Rất giống đi?” Nếu bàn về điều này, ai có thể có quyền uy hơn nàng đây? Đương nhiên nàng là người rõ ràng nhất.
Đâu có giống, rõ ràng càng giống Lâm Cẩn Dung hơn, Lâm Ngọc Trân thối nghiêm mặt từ trong tay áo lấy ra một khăn tay, khí hận lau một chút khóe miệng, miễn cưỡng giãn lông mày, cứng ngắc bài trừ một nụ cười tới hỏi Lâm Cẩn Dung: “Trên đường đi thuận lợi không?”
Có chút tiến bộ, không hề giống như xưa trước mặt hai lão đã dám phát tác, còn có thể miễn cưỡng tươi cười giả ý ân cần thăm hỏi nàng. Lâm Cẩn Dung lại cười nói: “Tạ bà bà lo lắng, trên đường thực thuận lợi.”
“Nhi tử mềm mại đi đường xa mà bình yên vô sự như vậy, A Dung con thật sự là vất vả. Nói đến nói đi, thật sự là hiếu tâm mà. Lão thái gia cùng lão thái thái vẫn vướng bận Nghị Lang, trước đó vài ngày nhận được tin, vui mừng giống như tiểu hài nhi vậy. Ngày ngày đều phải hỏi sắp đến chưa, ta phải đáp làm sao có thể tới nhanh như vậy chứ?” Tống thị vừa đúng tán dương Lâm Cẩn Dung một phen.
Dùng tiểu hài nhi này để khen ngợi, Lâm Cẩn Dung nghe được trong giọng nói Tống thị không chút nào che giấu vẻ thân thiết lớn mật, không khỏi mỉm cười, xem ra Tống thị mấy ngày này ở trước mặt lão thái gia cùng lão thái thái chẳng những khôi phục vinh quang từ trước, còn gần gũi hơn một tầng. Từ trước, dám ở trước mặt hai lão nói như thế hành động như thế, chỉ có một mình Lâm Ngọc Trân mà thôi. Lại nhìn Lâm Ngọc Trân, Lâm Ngọc Trân sầm mặt, một bộ chết lặng nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh.
Lục lão ông theo khóe mắt đánh giá vẻ mặt Lâm Cẩn Dung, thấy nàng hàm chứa cười, ánh mắt từ trên mặt Tống thị chuyển tới Lâm Ngọc Trân, một bộ dạng có chút đăm chiêu lại ra vẻ lạnh nhạt, hiển nhiên trong lòng cực kỳ so đo. Liền nhẹ nhàng than thở một tiếng, nói: “Không sai biệt lắm, ăn cơm đi, Nhị lang tức một đường đi về cũng vất vả rồi.”
Lâm Cẩn Dung muốn tiến lên hầu hạ hắn đứng dậy, vừa mới làm động tác, Tống thị liền ngăn nàng lại: “Nhị lang tức, vài người chúng ta dùng cơm ở phòng cách vách thôi.”
Lâm Cẩn Dung gật đầu, thu hồi tay. Hóa ra Lục lão ông đã không thể rời giường. Vừa rồi có thể có tinh thần như thế, chỉ sợ là vì việc Nghị Lang trở về mà cao hứng. Nàng liền thử thăm dò muốn bế Nghị Lang, lúc này lại bị Lục lão ông ngăn lại: “Để hắn ngủ ở chỗ ta, cơm nước xong con lại đây, ta có lời muốn hỏi con.”
Tống thị lập tức từ trong lòng Lục lão ông tiếp nhận Nghị Lang, cười nói: “Hài tử này ngủ thật say, nói vậy công công bế mãi cũng mệt mỏi, để nhi tức đặt ở nơi này cho người?” Trong miệng nói xong, lại chậm chạp không buông Nghị Lang ra, khóe mắt xem xét Lâm Cẩn Dung cười.
Lâm Ngọc Trân kìm lòng không được bước lên nửa bước, Lâm Cẩn Dung bình tĩnh nhìn Tống thị mỉm cười: “Hài tử này này bộ dạng đều thế, luôn luôn ăn ngon ngủ yên.”
Tống thị cười cười, thật cẩn thận đặt Nghị Lang xuống bên người Lục lão ông, còn săn sóc thay hắn đắp chăn.
“Đi đi.” Lục lão phu nhân đứng dậy dẫn mọi người sang phòng cách vách, Lâm Cẩn Dung nghiêm khắc phân phó Đậu Nhi cùng Phan thị đứng một góc: “Ở trong này hầu hạ.”
Ánh mắt của Tống thị, Lâm Ngọc Trân, và Đồ thị đồng thời dừng ở trên hai người kia, lập tức chú ý tới Phan thị. Đậu Nhi cũng đành thôi, Phan thị cúi mắt, quy củ hành lễ: “Vâng, thiếu phu nhân yên tâm.”
Tống thị thu hồi ánh mắt, mỉm cười cầm tay Lâm Cẩn Dung: “Đây là nhũ mẫu A Dung mua được ở kinh thành sao? Nhìn rất khá, nói vậy tốn không ít tinh lực để chọn lựa đúng không?”
Lâm Cẩn Dung mỉm cười: “Đúng là rất khá.” Cũng không tính giải thích cho Tống thị về lai lịch của Phan thị.
Tống thị trừng mắt nhìn, mang theo vài phần khó xử: “Tốt là được rồi, nhưng nghe khẩu âm là người kinh thành mà? Không phải ta nhiều chuyện, kỳ thật, nhũ mẫu nên chọn người ở trong nhà, sẽ dễ tìm hiểu rõ ràng thỏa đáng hơn. Nói đến nói đi, lúc trước Đại tẩu không phải cũng chọn nhũ mẫu cho Nghị Lang rồi mà? Sau đó đi đâu rồi?”
Lâm Ngọc Trân trên mặt hiện lên một tia hờn giận, thản nhiên nói: “Đường xá xa xôi, bị bệnh rồi.”
Tống thị bỗng nhiên tỉnh ngộ, làm ra một bộ dạng mới nhớ ra: “Đúng, đúng, ta nhớ ra rồi, vừa đến kinh thành liền không hợp khí hậu, có thỉnh đại phu, lần trước đi theo Cung ma ma cùng nhau trở về, sau đó phái trở lại người thẩm nương, có phải vậy hay không?”
Lâm Ngọc Trân sắc mặt càng thối: “Muội biết thật rõ ràng.”
Tống thị ha ha cười: “Ngày đó Cung ma ma dẫn nàng qua đây nói, ta đúng lúc chạm mặt ở trong vườn.”
Lâm Ngọc Trân mặt âm trầm không nói lời nào, lại lặng lẽ xem xét Lâm Cẩn Dung một cái, Tống thị không nói tới thì nàng không nghĩ ra, bệnh Văn nương thật đúng là kỳ quái, rất đúng dịp.
Lâm Cẩn Dung ngoái đầu nhìn lại đối với nàng vô tội cười, nói với Tống thị: “Đa tạ Nhị thẩm nương lo lắng, phần đất bên ngoài cũng không có gì không tốt, nàng cũng không làm gì sai. Nhưng mà chỉ cần tốt cho hài tử, cái gì cũng không thể sánh bằng điều này.”
Lục lão phu nhân thản nhiên nói: “Nói đúng, chọn người hiểu rõ trong nhà vẫn tốt hơn, nhưng loại sự tình này cũng phải chú ý tới chữ duyên, chỉ cần nàng làm việc ổn thỏa, so với bất cứ điều gì cũng tốt hơn.” Giải quyết dứt khoát, những người còn lại cũng không thể nói được gì.
Khi nói chuyện, dĩ nhiên đã sang cách vách, Khang Thị dẫn vài ma ma nha hoàn đã sớm chuẩn bị tốt yến hội, đợi ở một bên, cười dài bước lên cùng Lâm Cẩn Dung một trái một phải đỡ Lục lão phu nhân ngồi lên ghế trên, tự tay múc nước hầu hạ Lục lão phu nhân rửa tay.
Lâm Cẩn Dung thấy Lâm Ngọc Trân sầm mặt ngồi ở chỗ kia, liền cũng mỉm cười tiến lên giúp Phương Linh hầu hạ nàng rửa tay, Lâm Ngọc Trân sắc mặt hơi thay đổi, nhẹ nhàng giơ tay lên: “Thôi, đây là việc của nha hoàn, con cần gì tranh với các nàng? Ta biết con có hiếu tâm là đủ rồi, con một đường vất vả, nghỉ ngơi một chút đi.”
Khang Thị bị Lâm Ngọc Trân so sánh mắng là nha hoàn, trên mặt nửa điểm cũng không hiển lộ, chỉ mỉm cười, Lục lão phu nhân nhíu nhíu mày, nói: “Hôm nay là thay Nhị tẩu con thiết yến tẩy trần, sẽ không chú ý quy củ này, đều ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Khang Thị quỳ gối hành lễ cảm tạ, rốt cuộc vẫn hầu hạ mọi người xong mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, hướng tới Lâm Cẩn Dung cười, thấp giọng nói: “Nhị tẩu, đây đều là món tẩu thích ăn.”
Lâm Cẩn Dung ở dưới bàn lặng lẽ cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Làm phiền muội rồi. Sao không thấy Lực Lang?”
Khang Thị lại cười nói: “Hắn đang ngủ.” Lời còn chưa dứt, Tống thị liền thản nhiên liếc nàng một cái.
Đồ thị đĩnh đạc nói: “Đang ngủ? Ta nhớ rõ Lực Lang mỗi ngày sẽ bồi bên cạnh tặng tổ phụ một lúc mà, hôm nay tiểu Tứ đệ của hắn trở về, hắn lại đang ngủ sao?”
Khang Thị thấp giọng nói: “Vâng, ban ngày hắn thấy ta uống trà, khóc lóc đòi uống, uống xong ham chơi không ngủ trưa, trời tối liền buồn ngủ rồi.”
Tống thị thản nhiên nói: “Ta nói con cũng quá cưng chiều hài tử rồi, nhỏ như vậy cho nó uống trà làm cái gì!”
Khang Thị bộ dạng phục tùng rũ mắt đứng lên nghe giáo huấn: “Bà bà nói phải.”
Lục lão phu nhân uy nghiêm quét mọi người một cái, nói: “Ăn cơm thôi! Bất quá chỉ là một ngụm trà, tiểu hài tử khóc nháo đòi, người nào làm nương mà không mềm lòng chứ?”
Tống thị nhanh đứng lên: “Bà bà nói phải.”
“Ăn cơm, ăn cơm!” Lục lão phu nhân không kiên nhẫn nhíu mày, chỉ vào một đĩa thủy tinh đặt trước mặt Lâm Cẩn Dung: “Nhị lang tức, con nếm thử đi, đây là Tam đệ muội con tự tay làm, vị rất ngon.”
Lâm Cẩn Dung theo lời nếm qua, khen ngợi một phen, nhìn về phía Khang Thị: “Tam đệ muội có tâm, đa tạ.”
Khang Thị cười: “Đều quan tâm lẫn nhau thôi.”