Lục Vân vẻ mặt thay đổi hai lần, cuối cùng đổi thành bộ dạng cô đơn, cúi mắt thấp giọng nói: “Được rồi, ta vừa rồi vui mừng là giả vờ, trong lòng ta thập phần khó chịu, nhưng mà…” Nàng nghẹn ngào một chút, nhỏ giọng nói: “Tẩu tử, tẩu cũng biết ta ngày bé còn có vài bằng hữu, nay các nàng đều lấy chồng, ta cảm thấy ngượng ngùng, liền cùng các nàng đoạn tuyệt lui tới. Ta cũng không có bào tỷ muội có thể tâm sự, ta chỉ có tẩu, nếu tẩu không tha thứ cho ta, ta…”
Lâm Cẩn Dung còn chưa trả lời, Đào thị liền nhẹ nhàng đẩy nàng: “Đều đi đi. Một chốc một lát cũng chưa đi ngay được.” Bất luận như thế nào, hai người nên quan tâm nhau, nếu Lục Vân chủ động chuẩn bị cây thang, Lâm Cẩn Dung nên bước xuống.
Lục Vân trong mắt hàm chứa giọt lệ, cảm kích nhìn Đào thị: “Đa tạ Tam cữu mẫu săn sóc ta.” Đào thị quan tâm nhìn qua Lâm Ngọc Trân ra hiệu, mỉm cười ý bảo hai người đi về phía sân viện của mình, lại phân phó Bình thị định đi theo: “Con không cần hầu hạ, mệt mỏi một ngày rồi, đi xuống nghỉ đi.”
“Vâng, bà bà.” Bình thị cùng Đào thị hành lễ, ôn hòa hướng Lâm Cẩn Dung cười cười, im lặng dẫn dắt nha hoàn ma ma rời đi.
Lâm Cẩn Dung đánh giá quan hệ giữa hai người, không tính là thân thiết, nhưng cũng hòa thuận, vì thế thực vừa lòng, không khỏi thầm nghĩ Lâm Tam lão gia cũng có thời điểm tinh mắt.
Giây lát tới viện của Đào thị, Hạ Diệp dâng trà lên, Lục Vân đón nhận, tự mình rót chén đầu tiên cho Đào thị, chén thứ hai cho Lâm Cẩn Dung, trong suốt thi lễ: “Tẩu tử, lúc trước đều là ta không phải, trăm ngàn lần đừng cùng ta so đo.”
Nàng làm được, Lâm Cẩn Dung đương nhiên tiếp nhận được, liền mỉm cười đỡ nàng: “Vẫn là câu nói kia, cứ để nó trôi qua, thông cảm lẫn nhau.”
Lục Vân ngồi xuống bên cạnh Lâm Cẩn Dung, thật cẩn thận nịnh hót Đào thị vài câu, Đào thị xem như đã ngồi đủ, liền tìm cớ đứng dậy, để hai người thoải mái nói chuyện. Đợi Đào thị đi ra ngoài, Lục Vân có chút đăm chiêu: “Tam cữu mẫu hiện nay thay đổi rất nhiều, so với từ trước càng biết săn sóc, suy nghĩ cho người khác hơn. Hoàn toàn không giống như mẫu thân.”
Lâm Cẩn Dung dù thế nào cũng không ngốc đến mức cùng nữ nhi nói xấu thân mẫu, hàm chứa tươi cười có lệ hai câu, chờ Lục Vân chuyển nhập chính đề. Nàng thấy, nguyên nhân có thể khiến Lục Vân trước sau biến hóa như thế, ước chừng chính là chuyện nàng thấy mình cùng Ngô Tương nói chuyện, muốn tỏ vẻ hoặc là muốn hỏi gì đó.
Tiếc rằng nàng đợi hồi lâu, cũng không thấy Lục Vân nhắc tới nửa điểm, ngược lại là lời nói khẩn thiết năn nỉ nàng, cầu tình Lâm Ngọc Trân, lại nhờ nàng hỗ trợ hỏi thăm tình huống cụ thể của Kim gia. Sau đó nói bản thân hối hận, không nên giận dỗi người nhà, nói đến nói đi, nước mắt liên liên, khóc lóc nức nở, Lâm Cẩn Dung đành phải tiến lên an ủi nàng, Lục Vân lập tức gục vào trong lòng nàng, nước mắt thấm ướt vạt áo nàng. Tình cảnh này thật đáng thương, ngay cả bọn nha hoàn đều vang lên tiếng thổn thức.
Lâm Cẩn Dung nếu giao hảo với đám người Lục Vân, Tống thị, thì nên thuận theo an ủi, tỏ vẻ đồng tình, tỏ vẻ bản thân mềm lòng hiền lành. Nhưng trong trường hợp này nàng lại phát hiện, lòng của nàng cực kỳ cứng rắn, mặc dù nàng muốn giả bộ căn bản không thể rơi một giọt lệ. Cho nên nàng rất nhanh liền kéo Lục Vân ra, lệnh bọn nha hoàn mang nước tới cho Lục Vân rửa mặt chải đầu, rồi lại nói: “Nếu muội thật sự không muốn, ta sẽ nói với Nhị ca thỉnh hắn nói với lão thái gia, nhưng muội cũng biết, loại chuyện này không phải tiểu bối như chúng ta có thể làm chủ.”
Lục Vân mới ghé vào trong lòng nàng chỉ một lát, đã bị kéo đứng lên, làm như thập phần thẹn thùng, đành dùng tay áo che mặt thấp giọng nức nở. Lâm Cẩn Dung kiên nhẫn vạch tay áo của nàng ra, cầm khăn nóng lau mặt cho nàng: “Đừng khóc, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nếu để người khác nhìn thấy lại bị đàm tiếu, tuy rằng không sợ nhưng cũng khá phiền.”
Lục Vân nhu thuận ngẩng mặt để Lâm Cẩn Dung săn sóc, đợi đến khi nghe thấy có người tới thông truyền, nói là phải đi về, Lục Vân mới gắt gao túm tay Lâm Cẩn Dung, cúi đầu, điềm đạm đáng yêu cùng nàng bước ra cửa. Tới nhị môn, đám người Lâm Ngọc Trân, Đồ thị, Lục Giam, Lục Thiệu đã chờ ở bên ngoài, đang cùng mọi người Lâm gia cáo từ. Thấy hai người thân mật như thế, thần sắc ai nấy đều khác biệt.
Trên đường đi không nói chuyện, trở về Lục phủ, mới cùng Lục lão phu nhân thỉnh an, không kịp nhàn thoại, còn có quản sự ma ma tới tìm Lâm Cẩn Dung đáp lời, Lâm Cẩn Dung liền cùng Lục lão phu nhân cáo lỗi, rời đi trước xử lý công việc sự vụ, đến tận thời gian thắp đèn mới được thanh nhàn.
Về phòng Lục Giam còn chưa trở lại, Lâm Cẩn Dung im lặng ngồi một lát, ra lệnh Lệ Chi đi đóng cửa, đem hai phong thư giấu trong người ra đọc. Lúc này mới phát hiện, ước chừng là do Lục Vân ở trong lòng nàng khóc lóc khiến hai phong thư đều bị nhăn nhúm. Lại đọc một hồi, đem địa điểm, tên lặp lại nhấm nuốt mấy lần, tin tưởng nhớ kỹ không còn sai lầm, mới đặt thư vào lò sưởi.
Mắt thấy hai phong thư nhảy nhót trong đống lửa, trang giấy trở nên đỏ hồng, rồi hóa thành tro, Lâm Cẩn Dung trong lòng cũng thả lỏng, cầm que cời than đem giấy bụi đánh tan, đem mấy khối than bạc thả vào đó. Cảm thấy trong phòng có chút mùi lạ, liền đứng dậy cầm một khối bách hợp hương đặt vào lư hương, rồi đẩy cửa sổ ra cho bay bớt mùi.
Vừa mới đẩy cửa sổ ra, chợt nghe Lệ Chi ở bên ngoài thanh thúy nói: “Nhị gia đã về rồi?”
Ngay sau đó Lục Giam tiến vào, Lâm Cẩn Dung tiến lên tiếp nhận áo choàng của hắn, cười nói: “Từ đâu về vậy?”
“Tổ phụ quyết ý muốn cùng Kim gia kết thân, mẫu thân cũng không có ý kiến gì, vừa mới khuyên A Vân vài câu.” Lục Giam ánh mắt ở trong phòng quét một vòng, nói: “Lạnh như thế, tại sao còn đem cửa sổ mở ra?”
Lúc này trong phòng mùi giấy đốt còn chưa tan, hương bách hợp chưa tỏa ra, Lâm Cẩn Dung trong lòng có vài phần chột dạ, cười nói: “Bọn họ vừa đốt hương mới, ta thấy quá mức ngọt ngấy, chậu than lại cháy sạch, có chút ủ dột, cho nên mở cửa sổ để hít thở không khí. Nếu chàng cảm thấy lạnh, ta sẽ đóng vào.”
Lục Giam không nói gì, chỉ ngồi xuống tháp, Quế Viên tiến lên thay hắn cởi hài, lại đổi miên hài đi trong nhà. Lâm Cẩn Dung thấy hắn không nói lời nào, đành ý bảo Lệ Chi đóng cửa sổ, tay Lệ Chi mới chạm vào đó, chợt nghe Lục Giam nói: “Nếu thấy không thoải mái, thì để hít thở không khí một chút.”
Lệ Chi biết Lâm Cẩn Dung đốt thư, tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng cũng hiểu được chuyện này đang gạt Lục Giam, trong lòng bất an, quay đầu nhìn về phía Lâm Cẩn Dung, ngẫu nhiên lại chạm phải tầm mắt Lục Giam, liền thản nhiên cười, tự tại nói: “Nhị gia mới từ bên ngoài trở về, có muốn uống bát canh nóng để đuổi bớt hàn khí? Quế ma ma đã hâm nóng một ngày, lúc này thật vừa vặn.” Quế ma ma không có chuyện gì khác, liền dựa theo an bài của Lâm Cẩn Dung, mỗi ngày ôm một tiểu hỏa lò, chuyên tâm chủ định hầm thuốc bổ, nửa năm qua, tay nghề đột nhiên tăng tiến, nấu mấy món này có thể nói là mỹ vị.
Lục Giam tầm mắt từ gương mặt Lệ Chi chuyển tới Lâm Cẩn Dung, biểu tình có cũng được mà không có cũng không sao nói: “A Dung có cần uống một bát không?”
Lâm Cẩn Dung theo bản năng thấy hắn đêm nay có chút khác thường, liền hàm chứa cười nói: “Ta mới uống qua.”
Lục Giam gật gật đầu, ý bảo Lệ Chi: “Vậy cầm một bát tới.” Lệ Chi mang khuôn mặt tươi cười đi xuống, chưa từng liếc mắt Lâm Cẩn Dung thêm một lần nào nữa.
Lục Giam nói: “A Dung, nàng đứng ở đó làm cái gì? Lại đây ngồi cạnh ta.”
Lâm Cẩn Dung đi đến ngồi xuống bên người hắn, thử nói: “Mẫn Hành trong lòng không thoải mái sao? A Vân tất nhiên khóc lóc náo loạn đúng không? Hôm nay ở nhà mẹ đẻ khi nàng nghe người ta chê cười Kim Thừa Cấp là người lùn, tức giận bỏ chạy đứng hồi lâu trong vườn, ta khuyên cũng không được. Sau đó lại ở trong lòng ta khóc một hồi, cầu ta nói với chàng cầu tình với tổ phụ.”
“Đã muộn, tổ phụ từ hôm qua biết được việc này, thập phần tâm động. Sáng nay cũng đã phái người đi hỏi thăm tình huống Kim gia, lúc này đã lên đường rồi. Trừ phi là Kim gia quả nhiên không chịu nổi, nếu không việc này không thể cứu vãn. Nhưng theo người bên ngoài hỏi thăm tin tức, Kim gia phu nhân chính là nổi danh trinh tiết, gia phong lại nghiêm cẩn, cũng rất giàu có.” Lục Giam cúi mắt, cầm que cời than trong chậu than, nhẹ nhàng lật lật vài cái.
Than bị đẩy ra, phía dưới có một lớp giấy bụi ước chừng to bằng ngón cái, Lâm Cẩn Dung ngồi ngay ngắn bất động, ngữ khí bình tĩnh chi cực: “Vậy không còn cách nào khác.”
“Hôn nhân đại sự, phụ mẫu chi mệnh làm chủ, trong nhà không thiếu ăn, không thiếu mặc, cũng sẽ không lấy nữ nhân đi đổi tiền đồ, tóm lại là khá tốt, là bất đắc dĩ, mới có thể đưa ra quyết định này, tổ phụ đã rất thận trọng. A Vân tuổi không còn nhỏ, không nên nháo thêm.” Lục Giam đem que cời than gẩy vài cái vào lớp giấy bụi kia, lại nhẹ nhàng đánh tan, lớp giấy bụi này nhanh chóng vụn ra không còn chút gì.
Hương bách hợp dâng lên, trong phòng dần dần chìm trong mùi hương thản nhiên ngọt ngào, Lâm Cẩn Dung đứng dậy: “Cửa sổ mở ra, gió lạnh hoàn toàn thổi vào lưng, lạnh quá, vẫn nên đóng cửa lại.”
Lục Giam cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhìn chằm chằm chậu than kia.
Lệ Chi bưng canh tiến vào, thấy thế vội đánh mắt về phía Lâm Cẩn Dung, Lâm Cẩn Dung tiến lên tiếp nhận, đưa qua cho Lục Giam: “Thừa dịp nóng uống đi.”
Lục Giam giương mắt nhìn mắt nàng, tay cầm tay nàng, mang theo vài phần ngả ngớn nói: “Nàng đút cho ta.”
Lệ Chi vẻ mặt đỏ bừng, cúi đầu lui ra ngoài, nửa đường đụng vào Quế Viên đưa nước ấm tới, vội vàng ngăn Quế Viên lại, rồi nhẹ nhàng đóng cửa.
Lâm Cẩn Dung mím môi cười, thổi một thìa canh, đưa tới bên miệng Lục Giam. Lục Giam uống một ngụm, thìa thứ hai lại không uống, mà là nhìn nàng thấp giọng nói: “Nàng dùng miệng đút cho ta.”
Lâm Cẩn Dung mặt trở nên nóng bừng. Chuyện thân mật khăng khít như vậy, ngay cả kiếp trước bọn họ cũng chưa từng làm, nói gì tới kiếp này? Lục Giam cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: “Ta không làm đâu, mắc cỡ chết người.”
Lục Giam khẽ nhếch môi cười nhẹ, tiếp nhận bát và thìa trong tay Lâm Cẩn Dung, cúi đầu uống một hớp lớn, cầm bát đặt ở một bên, gắt gao ôm nàng, cúi đầu xuống. Lâm Cẩn Dung mắt thấy hắn cách nàng càng ngày càng gần, trong lòng biết không tránh khỏi, đơn giản nhắm hai mắt lại, lẳng lặng chờ đợi. Hồi lâu không thấy gì, trợn mắt nhìn lên, Lục Giam đang cúi xuống nhìn nàng, hai tròng mắt tối tăm như đầm sâu không thấy đáy.